Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trở về


Hai năm trôi qua. Thúy Vân ở lại Thủy Cung với thân phận Vương Phi [ Vương trong họ Vương ]. Dần dần, nàng và Thủy Tinh cứ tiến sát lại gần nhau. Bất quá cả hai chỉ dừng lại ở ngưỡng nhất định, không hề có ý tiến quá xa.

Từ đồng cảm, tới bằng hữu, rồi thành tri kỉ.

- Vân Nhi, hôm nay là lễ thất tịch, nàng có muốn lên nhân gian không?

Nàng đi chuyến này đã 2 năm đằng đẵng, dù cho nàng không nhớ đến, nhưng nhà cửa tiên nhân, phần mộ tiên nhân có lẽ đã cỏ mọc quá đầu. Không thể mãi gửi hình ẩn bóng ở đây mãi mà để lại tiếng xấu xa. Vả chăng, ngựa Hồ gầm gió Bắc, chim Việt đậu cành Nam. Cảm vì nỗi ấy, ta muốn đưa nàng về thăm quê cũ

- Thiếp... Không biết nữa
Thủy Tinh ngồi bên Thúy Vân, đôi tay tráng kiện nắm lấy tay nàng.

Vậy là... Tỉ tỉ trở về rồi. Chàng và người đã sinh hài tử. Cậu nhóc còn gọi nàng là cô cô. Nhưng giờ đây, nàng trở về thì sao? nàng trở về thì biết nói sao? Nàng phải đối diện như thế nào với người chồng mà nàng đã dành 10 năm thanh xuân chờ đợi mòn mỏi. Biết nói gì với người chị nàng ngày đêm thương xót đã vì gia môn mà bán đi tiết hạnh. Thúy Vân biết đối diện sao với hạnh phúc của họ đây.

- Mẹ ! Mẹ ! người mau ra !

Tiếng gọi của Đàm Nhi lanh lảnh, càng thúc giục trái tim vô bờ của nàng. Muốn gặp chị lại sợ gặp chồng, nàng cứ sững sờ đứng đó.

Đột có một lực kéo mạnh, xoay người một vòng thiên địa như xoay chuyển. Tà áo đỏ rực tung bao trong phố phường đông vui. Thủy Tinh ôm trọn gương mặt thanh tú của Thúy Vân vào lồng ngực của mình, bàn tay thon dài mạnh mẽ áp chặt mái tóc dính vào lồng ngực như muốn hòa tan hai người làm một.

- Vân Nhi! Muội ở đâu? - là tiếng của Thúy Kiều, Thúy Vân đột nhiên dâng lên một trận xót xa, chỉ muốn gặp người ngay lập tức cho thỏa tình nhung nhớ cố nhân... Chỉ là, đã không thể nữa.

Lệ hoa tuôn đẫm áo chàng.
Hỏi người quân tử bẽ bàng tâm can.
- Vân Nhi, có ta ở đây, nàng phải kiên cường. Đừng khóc, ta sẽ rất đau lòng...

Giờ khắc ấy, tâm liền tâm, không ai nói gì mà lòng người vẫn hiểu.
Thúy Vân ngước đôi mắt trong tựa nước mùa hạ, xanh tươi dậy sóng tình.

"Thủy quân, chàng có nguyện ý đợi thiếp không, đợi trái tim phiêu bạt này trở về bến đỗ."

" Ta chỉ sợ nàng đi nhầm bến thôi"
" Ta sẽ tìm chàng. Tìm chàng khắp nơi trên thiên hạ này, dù có đi mòn chân ta vẫn sẽ tìm."

" Vậy ta đứng nơi đây, mãi đợi nàng. Đợi không được, ta sẽ đi tìm kiếm."

Thủy Tinh nhẹ gạt lọn tóc xõa trước mặt, Thất Tinh tiên vì nàng mà đã đả thông không gian chẳng còn nước biển. Nước mắt mặc nhiên rơi trước mặt hắn. Thủy Tinh nhẹ cúi người, đặt nụ hôn trên mắt Thúy Vân.

Nàng nắm tay ta, theo ta một đời phiêu bạt.
Ta hôn mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh.

Rèm buông, Thất Tinh điện trở về ngày đại hỉ...

D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro