Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tỉnh lại

Hôn mê 3 ngày 3 đêm. Nàng tỉnh dậy vừa là tế lễ thần biển Thủy Quân Bác Nhậm Đông.(9) Thất Tinh điện rộng lớn vắng lặng, chẳng có lấy một cung nữ hầu hạ.

Kim Gia vốn là dòng dõi cao môn lệnh tộc, nhưng gia phủ so với thất Tinh điện lại chỉ như gian nhà tranh lụp xụp không hơn.

Nơi đây không trang trí bằng cổ mộc quái thạch như Kim Phủ, lại dùng nhưng rặng san hô huyền ảo bồng bềnh đẹp đến nao lòng.

Phía ngoài, tiếng hồ cầm trống kèn ầm ĩ náo nhiệt, tế thần khúc vang lên sôi động, nhưng cả gian phòng lại chỉ có độc một nam tử tịch mịch ngồi nhìn tinh tú.

mặt nước phủ mây, mây phủ tinh tú, trăng tràn biển, trời sao xoay vần xuyên qua tầng tầng lớp lớp nước vẫn sáng rõ long lanh vô ngần.

- Tỉnh rồi? - Thủy Tinh cất giọng, không xoay đầu.
- Đây là... Giám hỏi công tử, tiện thiếp đang ở nơi đâu- Nàng đang ở đâu? Nếu nàng chết rồi, tại sao kí ức vẫn còn thế?
- Ngồi xuống bên ta, ta từ từ kể nàng nghe...

Không biết họ đã đối ẩm bao lâu, chỉ biết thời gian trôi qua, cả hai đều ngồi lặng, lòng xót xa cho tri kỉ. Muối biển lại càng xát mạnh vào nỗi nhớ nghìn dặm quan san.

- Thì ra, nàng đáng thương như vậy, đáng thương chẳng kém ta là bao. - Hắn cười, nàng cũng cười, cười ai oán .

- ta đã chờ tướng công hơn 10 năm rồi.
- Ta đã chờ nàng ấy gần một đời người rồi. Ta chỉ hi vọng được gặp nàng ấy một lần, cho nàng ấy thấy ta hạnh phúc rồi, ta sống rất tốt, chỉ đứng nhìn từ xa thôi... cũng được.
- Chàng thật giống ta.

- Nhưng ta kiên cường hơn nàng, ít nhất ta muốn sống. Cuộc đời này giống như cơn mưa tầm tã ngoài khuê phòng, có tầm tã cỡ nào có tầm tã cỡ nào cũng trời quang mây tạnh.

Cuộc sống thì vẫn từng phút từng giây qua đi, dù hạnh phúc, hay bi thương.

- Vậy chàng còn nhớ công chúa không?- Thúy Vân hỏi, lòng quặn thắt mà nghẹn ngào nhìn trời sao.

- Ta chưa từng quên nàng ấy- Cười mỉm, Thủy Tinh trả lời.
- Đau vậy, hà cớ gì phải cố cười ?

- Cười chưa chắc đã vui, khóc chưa hẳn là buồn, ta chỉ cười cho nàng xem, để nàng có ý chí sống, thế thôi.

- ... - Thúy Vân im lặng
- Giờ nàng ở bên ta rồi, dưới thủy cung này nàng cứ khóc cho thỏa thích, lệ hòa nước biển, ngoài ta ra, hãy cứ phơi bày đau thương mà chẳng sợ bị đàm tếu.

- chàng thì sao? chàng đã từng khóc không?
- Ta cạn nước mắt rồi. Rồi nàng sẽ hiểu, sau bao sóng gió, sau bao thăng trầm, thứ còn lại sẽ là sự kiên cường , kiên cường rồi, sẽ không khóc nữa.

- Khó tin quá. Ta sẽ chỉ tin khi ta thấy...
- Hãy tin, rồi nàng sẽ thấy.

Thủy Tinh vuốt nhẹ tóc nàng, nụ cười ấm áp biết bao dịu dàng thế nào... Nghe nói kể từ đó, tim Thúy Vân, đã đập trở lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro