Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đau lòng


Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thời hạn 3 năm qua đi. 30 năm công lực Thủy thần truyền cho Thúy Vân dần cạn, nàng hết thổ huyết lại ngạt khí mà ngất lên ngất xuống. Sau lần truyền linh khí thứ nhất. Thời gian sống sẽ rút cạn dần mà công lực truyền càng tăng thêm.

Nhưng hắn rất muốn ở bên nàng
Dẫu biết đi theo hắn, rất có thể cả hai sẽ mất mạng... 

Đêm, Thủy Tinh lừa nàng say, lén lút truyền thêm nội công cho Thúy Vân, cứ thế truyền đến độ tẩu hỏa mà suýt mất mạng.

- Điện hạ, người thế này chúng thần thật không đành lòng.

Nhìn Thủy vương vì Vương Phi mà hao tổn công lực từng ngày, trước mặt nữ nhân kia vẫn vui vẻ nói cười, đêm đến lại lén đi trị thương. Xích Hỗn xót xa vừa đả thông kinh mạch cho hắn vừa nghẹn ngào. Hắn đã đi theo Thủy Tinh 3 ngàn năm, chưa từng thấy thủy quân vì ai mà đau đớn như thế này.

Thủy Tinh trái lại chỉ cười :
- Ta nguyện vì nàng đến sinh mạng mình cũng không tiếc. Công lực thì có sao? Xích hỗn, đừng nói với Linh Phi về việc này. Ta phụ nàng ấy, tình yêu của ta vốn không thể chia sẻ được...

Nhưng sức cùng lực kiệt, mọi việc vở lỡ, rồi sao? hắn làm thế nào có thể giấu được hỏa nhãn của Linh Phi?

- Vương Phi, ta xin nàng, nếu nàng không rời khỏi Thủy quân. Chàng rồi sẽ chết, ta xin nàng, xin nàng hãy uống độc đơn, chỉ có nàng về cõi hư không chàng mới có thể tiếp tục sống!

Linh Phi khóc thảm thương, quỳ sụp dưới chân nàng mà lạy. Chén canh độc vẫn đang nghi ngút khói, một màu đỏ lan tỏa vẫn theo hương hoa giăng khắp lối... Tình yêu là dược tính, yêu sâu đậm lại càng là độc dược.

- Được, ta uống, nhưng xin Linh Phi cho ta từ biệt tướng công phút cuối. Một lần thôi, cho ta gặp chàng...

Thúy Vân nghẹn ngào, Linh Phi giờ phút này cũng thương xót biết bao cho nàng. đành rằng :

Lòng riêng riêng những kính yêu
Chồng chung chưa dễ ai chiều cho ai... 

Nhưng như Hoạn Thư năm đó nổi lòng thương xót, dứt tình tha cho Thúy Kiều nơi gác viết kinh, nay Linh Phi cũng đồng cảm mà để cho Thúy Vân được ở bên Thủy Tinh đêm cuối cùng.

Thúy Vân ngồi bên Thủy thần, gương mặt thanh tú này, vệt ấn đỏ quyền lực nơi xương quay xanh, nụ cười ấm áp của chàng, nàng sẽ chẳng bao giờ thấy nữa.

Thúy Vân nhẹ hôn lên trán Thủy Tinh đang say ngủ, giọt nước mắt hòa vào nước biển như chưa từng tồn tại.

"Chàng nói ở bên chàng, thiếp có thể thoái mái phơi bày đau thương, giờ thiếp đang rất đau lòng, chàng biết không?. Giờ thiếp đang rất yêu chàng, chàng biết không ?"

Chén canh trôi theo cổ họng bỏng rát nghẹn ngào, nàng ngã trong vòng tay Xích Hỗn, sau này thi thể của nàng sẽ được Xích Hỗn giấu đi thật xa. Ở nơi Thủy Tinh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy.

- Xích tướng quân, ta... có thể... nhờ ngươi một chuyện không?

- Nương nương cứ nói - Xích Hỗn bế nàng trên tay, không cầm lòng mà rơi nước mắt giữa biển cả.

- Sau khi ta chết, xin người đi gặp mạnh Bà, gạch tên ta trong sổ uống 'vãng tình thang'... Ta, không muốn, thực sự... không muốn quên đi những tháng ngày ở bên chàng... Hứa với ta? được không?

Nàng dứt lời, cánh tay ngọc ngã buông thõng. Xích Hỗn mắt nhòe lệ, giọng nghẹn ứ :
- Thần hứa với người.

- Thất Tinh Điện -

- Nói !!! Nàng đi đâu? San phẳng cả thiên hạ cũng phải tìm được Vương Phi về đây cho ta !!! Nàng sống - các ngươi còn đường sống ! . Nàng xảy ra mệnh hệ gì - các người đừng mong có kiếp luân hồi !

Vậy là Linh Phi nương nương sai rồi, người nàng giết không phải là Thúy Vân. Nàng đã giết chính tướng công của mình rồi !

Nghe người ta nói, năm ấy, bão lũ dâng cao, 4 mùa chẳng ngừng.
Lại nghe nói, Thủy thần và Vương Phi đã chẳng bên nhau nữa...

Nghe nói, nàng kêu hắn đợi nàng, hắn đợi rồi, còn nàng đâu ?

Nghe nói, Thủy Tinh tự hỏi với trời cao rằng :" Vân Nhi, nàng không yêu ta sao? trái tim đã chết từ vạn năm trước, giờ đập lại vì nàng, nàng nguyện bỏ nó sống không bằng chết sao?

Nghe nói, Thủy Tinh chẳng biết phải đối xử với nàng sao nữa... hắn mệt rồi...

" Ta nói, Bão giông, ta thay nàng gánh. Nàng gánh không nổi, cứ đổ lên đầu ta, hà cứ chịu một mình. Ta đau lòng lắm, nàng biết không?"

���K�u 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro