Cứu sống
Một thi thể nữ nhân nhân tộc lại làm cho Chúa vùng nước thẳm xưa nay nổi tiếng lãnh khốc tàn bạo bồng thẳng vào Thất Tinh điện, quả nhiên như cơn sóng lũ bất ngờ ập vào cuộc sống trư hầu ngư tộc.
Thủy Tinh một thân uy vũ , hoang dại dưới men say, lại có thừa phong trần mị hoặc, chiếc đuôi bạch long giáp sáng cũng đã hóa trở lại thành đôi chân trần của nam tử, thon dài, thoát tục.
Tay ôm Thúy Vân hạ xuống đại điện, sóng lớn đánh y phục trên thi thể Thúy Vân tan tác chỉ còn hơn nửa, muôn rạng san hô mềm tựa mây uốn lại che phủ toàn thân, chỉ kịp lộ ra mai cốt cách ; tóc tựa mây. Bồng bềnh trong nước mĩ lệ vô ngần.
Chỉ là...
- Điện Hạ, chàng hà cớ phải bỏ 30 năm công lực tu luyện chỉ để cứu sống một nử tử phàm trần. Lại chỉ sống được 3 năm?
- Từ khi nào chuyện của ta đến lượt nàng quản vậy Linh Phi ?
đây rõ ràng không phải câu hỏi- đây là cảnh báo !
Thủy Tinh vẫn thi triển đan dược trên mình Thúy Vân. Nhưng giọng nói sắc bẹn, tựa như cứa mạnh vào trái tim Linh Phi đang quỳ ở bên ngoài.
- Thiếp chỉ là... Nghĩ không đáng.
- Đáng? Nàng đáng sao? - Hắn cười
- Đừng quên 2 nghìn năm trước là nàng ép ta, ta vốn không có ý định cầu thân với nàng. Đây là những gì nàng phải nhận khi cố chấp yêu người không yêu mình.
Phụ nữ đáng ghét nhất là lắm mồm, chua ngoa, ích kỉ, đừng cố chứng tỏ mình có cả ba.
À, nhớ không lầm. chẳng phải nàng cũng lấy trộm tiên đơn của ta để cứu sống cô gái huyện Nam Xương đúng không?
- Thiếp !
- Lui ra đi. Đừng có làm phiền ta.
Linh Phi mắt nhòa lệ, một bụng ấm ức phất tay áo mà xin cáo lui về Ngọc Hoa điện. Trước khi đi, vẫn dặn dò hạ nhân quản chặt nữ nhân Nhân Tộc lai lịch không rõ ràng kia.
Thủy Tinh nhìn Thúy Vân, khuôn mặt tựa trăng sáng dịu dàng thanh khiết, làn da trắng tựa ngọc Mị Châu.
Rất giống, rất giống Mị Nương năm đó; chỉ là khuôn mặt lại phảng phất nét u sầu..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro