Một buổi sáng hỗn loạn...
Lưu Sở Điềm được biết đến là một cô bé thông minh, nhanh nhẹn... Vào một buổi sáng nọ
Khi đồng hồ báo thức vang lên, Chu Mỹ Nguyệt ( mẹ của Lưu Sở Điềm ) như mọi khi, đến trước phòng cô bé gõ cửa một cách nhẹ nhàng: " cốc, cốc...". Lạ thay, bình thường chỉ cần mẹ cô bé gõ cửa nhẹ một cái thì Tiểu Điềm liền nhanh nhẹn đáp lại : " Con dậy rồi! ...Chúc mẹ buổi sáng tốt lành", Chu Mỹ Nguyệt với vẻ mặt lo lắng kiên nhẫn gõ cửa tiếp... vẫn là cái không khí im lặng một cách nặng nề. Mẹ tiểu Điềm không đợi được, cô liền chạy về phòng lục lọi tìm chìa khoá dự phòng của phòng Tiểu Điềm. Khi timf thấy chiếc chìa khoá, Chu Mỹ Nguyệt tức tốc chạy ngay đến cửa phòng Tiểu Điềm và mở nó ra...
Khung cảnh hỗn loạn..., chăn gối, thậm chí cả tủ quần áo đều bị xới tung lên... Chu Mỹ Nguyệt khẳng định ngay rằng không phải là Tiểu Điềm làm, trong đầu cô hiện ngay ý nghĩ có kẻ biến thái đột nhập nhưng lại bị cô dập tắt ngay :<<. Chu Mỹ Nguyệt với khuôn mặt đầy nước mắt và sự lo âu tìm kiếm khắp phòng tung tích của Tiểu Điềm, vừa tìm vừa nức nở :
- Tiểu Điềm... con gái yêu của mẹ... con đâu rồi... con nghe thấy mẹ nói không... con ơi.......
Chu Mỹ Nguyệt bất lực ngồi giữa phòng, nhìn đi nhìn lại xung quanh, cô bất chợt nhìn thấy cánh cửa sổ bị phá khoá mở toang ra, kèm một tờ giấy được đính lên phía trên cửa sổ... cô lết lết lại, vừa khóc vừa run run cầm tờ giấy lên: " Lưu Sở Điềm từ nay sẽ là con ta. Chu Mỹ Nguyệt ngươi không còn là mẹ cô bé. Đừng nghĩ đến chuyện đi tìm cô bé bơir vì ta sẽ đưa nó đi thật xa khỏi cô. Ta sẽ tước đoạt mọi thứ cô có như ngày xưa cô đã làm với tôi... Hãy nói lời tạm biệt với Tiểu Điềm đi!
Chu Mỹ Nguyệt lòng đau như cắt, ruột gan như bị xé nát ra, tim như vừa bị đâm thủng... Cô bị shock nặng, cố dùng chút sức lực cuối cùng để vói lấy điện thoại gọi cho chồng mình, cô rên rỉ:
- Điềm Điềm, Điềm Điềm... Cứu Điềm Điềm... con của em... anh... con của... chúng ta....
Ngay sau đó cô thiếp đi, may cho chồng cô - Lưu Sở Phong ( chủ tịch của công ty Chí Nhất - một công ty nằm trong top 5 có cổ phần cao nhất nước ) nghe được giọng nói yếu ớt của vợ mình liên tiếp nhắc đến Điềm Điềm, anh liền có linh cảm xấu, phóng ngay xe về nhà...
( Lần đầu tiên mình viết truyện, nên không có nhiều kinh nghiệm cho lắm, mọi người đọc thử và cho ý kiến nhé! Cảm ơn nhiều ❤️)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro