Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ngoại truyện sam sam đến đây ăn

1.BOSS từ phòng đọc sách đi ra, thấy Sam Sam đang mê mẩn vì người đàn ông trong bộ phim Hàn Quốc, trong lòng rất không vui, cố ý ho lên một tiếng. Sam Sam vừa buồn xong, cố ý giả vờ không nghe thấy tiếp tục nhai lát khoai tây. BOSS vốn dĩ trực tiếp đi lấy nước ở tủ lạnh, nhưng thấy Sam Sam không thèm để ý đến anh, liền vào nhà bếp, đi qua trước mặt Sam Sam. Sam Sam không thèm quan tâm, BOSS không chịu được, dứt khoát ngồi bên cạnh Sam Sam “Phim gì mà khiến em say mê thế?”. Sam Sam nhìn vào màn hình trả lời: “Anh không thấy Hyun Bin đẹp trai ư?” BOSS không nói gì, Sam Sam tiếp lời, “Anh xem anh ấy rất tốt với bạn gái nhé.”. Giọng BOSS trầm xuống, “Tiết Sam Sam!” Sam Sam tròn đôi mắt vô tội quay lại nhìn, “Sao ạ?” Sam Sam lại nói, “vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi, hai người bọn họ sao đột nhiên lại làm lành thế?” BOSS dở khóc dở cười, “Người đàn ông đó nói với người phụ nữ rằng Anh Yêu Em, bọn họ liền làm lành.” Sam Sam như không nghe thấy, “Hyun Bin nói gì ạ?” “Anh Yêu Em!” BOSS gào lên. Sam Sam lúc này mới mãn nguyện cười với BOSS, “cuối cùng cũng cảm nhận được”. BOSS lúc này mới phát hiện ra bị lừa, mặt ửng hồng.


Sam Sam cuối cùng cũng giành lợi thế một lần rồi.

2.Sáng sớm, Sam Sam đây đi dạo, tình cờ gặp thầy của cô, bèn cúi chào: “Thật tình cờ ạ”. Thầy nói rằng: “Tình cờ quá”. Vì thế cùng đi dạo.


Dừng ở cửa quán rượu, nhìn quanh cười, nói: “Sớm nay có rượu, sớm nay say.”

Vào trong, nhân viên dẫn tới bàn đặt, ngồi xuống, rượu được đem lên, Sam Sam nói: “Mời thầy ạ.”

……

Rượu quá 3 tuần, hơi say.

Thầy bắt đầu lắc lư, nói: “Thầy về trước đây”.

Sam Sam chắp tay nói: “Hẹn gặp lại”.

Đến lúc hoàng hôn, Sam Sam muốn về, thò tay vào túi lấy tiền, thất kinh – - – Tiền quên ở nhà rồi!

Sam Sam buồn. Ngồi thần suy nghĩ bên bàn. Chẳng có kết quả.

Đêm.

Phục vụ đứng trước mặt nói: “Quán tôi sắp đóng cửa, quý khách muốn ở lại quán ư?”

Sam Sam không biết nói gì.

Phục vụ đoán là không có tiền, nói: “Cô có thể làm việc ở đây để trả tiền”.

Sam Sam rơi nước mắt.

Không lâu sau, rửa bát ở nhà bếp, bát đĩa chất như núi, Sam Sam muốn khóc mà không có nước mắt.

Trời lại sáng, cuối cùng rửa xong quay về nhà. Trên đường lại gặp thầy cô.

Thầy nói: “Uống rượu không?”

Sam Sam hoảng hốt, vội vàng chuồn.

Sam Sam vừa đi vừa đau lòng đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay vốn trắng trẻo, nay vừa đỏ vừa sưng.

Đột nhiên, “binh” một tiếng…

Sam Sam ngước đầu lên, nhìn thấy BOSS của cô , BOSS nhìn thấy đôi tay của cô, cầm lấy đặt vào tay mình, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”

Sam Sam lại không chịu được, nắm lấy tay BOSS khóc lên, vừa khóc vừa nhéo vào tay BOSS.

BOSS cũng không nhìn tay của mình, mà vội vàng nhìn Sam Sam, liên tục hỏi Sam Sam rốt cuộc là làm sao?

Sam Sam nghẹn ngào kể sự việc cho BOSS nghe.

Nghe xong, BOSS rất tức giận. Đau lòng xoa xoa tay của Sam Sam, vừa xoa vừa nói: “Anh sẽ đi tìm hắn tính sổ! Hứ!”

3.E hèm, sau đây xin mời đôi vợ chồng mới cưới đang ra sân khấu, (BOSS phong độ vẫn như xưa… dáng vẻ phong độ xuất trần… Sam Sam vẫn đang vẫy tay, gả cho lãnh đạo nên cũng ra dáng giống lãnh đạo… mau qua đây ngồi là xong thôi).


(Chào hai vị, tân hôn vui vẻ nhé, ngày hôm nay mọi người phải mời hai vị tới buổi họp mặt, là vì chúng tôi đều rất hiếu kỳ về cuộc sống của hai vị, cho dù là trước hôn nhân hay sau hôn nhân, cho nên xin hãy thỏa mãn mong muốn của chúng tôi, e hèm, sau đây chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính)

(Sam Sam trả lời trước, Phong Đằng trả lời sau- ND)

1. 1. Tên họ?

- (Sam Sam ngây người): Sam Sam, hụ hụ.

- Mọi người đều biết rồi mà (không biểu cảm).

1. 2. Tuổi là?

- Đương nhiên là tuổi xuân mơn mởn (tuổi xuân mơn mởn không chỉ tuổi ở trong phim ảnh )….

- Đây là câu hỏi gì thế?

1. 3. Giới tính là ?

- (Câu hỏi này ai viết thế, làm mất mặt đại nhân rồi) Ơ~~~ (mồ hôi lạnh vã ra, người dẫn chương trình này có bệnh sao)

- Tôi rất bận ( rõ ràng là không kiên nhẫn được)

Trên đây là chúng tôi nói đùa, sau đây mới chính thức hỏi, (chột dạ, lý do này rất chuối nhé)

1. 4. Xin hỏi tính cách của bạn ra sao?

- Mọi người đều nói tôi rất dễ thương (dáng vẻ xấu hổ).

- Còn hơi ngốc (cười lạnh lùng) (ý an PĐ chê SS là ngốc, =.=)

1. 5. Tính cách đối phương?

- Nhìn anh ấy thì biết, như tượng ý (lẩm bẩm)

- Những người bình thường có thể nhìn ra được qua thái độ của cô ấy khi trả lời những câu hỏi trên.

1. 6. Hai người quen nhau khi nào? Ở đâu?

- Trong bệnh viện đấy, haizz,

- Phỏng vấn xin việc ở công ty (thở dài hết cách)

1. 7. Ấn tượng đầu tiên về đối phương?

- Người này là ai thế, không quen

- Khiến cho người ta không nhịn được phải bắt nạt (mọi người ồn ào: Sớm vậy sao, Sam Sam thật hạnh phúc quá đi)

1. Thích điểm nào ở đối phương?

- Ầy, không biết nữa, anh ấy hình như không có ưu điểm nào, chính là dáng người rất đẹp, tướng mạo… cũng được coi là ưa nhìn, tính cách thì tôi không nói đến (thực ra nhìn kỹ thì rất đẹp trai)

- Toàn bộ (mọi người: cảm động quá đi)

1. 9. Ghét đối phương ở điểm nào?

- Để cho tôi ăn gan lợn 1 tháng trời (nhìn căm hận),

- -Không coi là ghét mà chỉ là hơi đáng tiếc, không thể nói hết được tình cảm.

10. Bạn xưng hô với đối phương như thế nào?

- BOSS.

- -Không được lại gọi anh là BOSS, chúng ta kết hôn rồi.

11. Bạn hy vọng được đối phương xưng hô như thế nào?

- -Chỉ cần anh ấy không kêu Tiết Sam Sam tôi là con ỉn này, còn ngoài ra thì tùy ý.

- -Gọi là ông xã, (chẳng nhẽ không nên sao, đều kết hôn rồi).

12. Nếu dùng động vật để so sánh, bạn cảm thấy đối phương là?

- Hổ

- Ỉn

13. Nếu như tặng quà cho đối phương, bạn sẽ tặng?

- Gan lợn, để anh ấy ăn cho đã,

- Cũng tặng gan lợn, cô ấy hình như rất thích ăn

(Sam Sam choáng trong 2 giây)

14. Tật xấu của bạn là gì?

- Tim, dạ dày quá mềm (Nếu không sao có thể không từ chối ăn gan lợn trong một tháng chứ)

- Hạ thủ không lung tung , để cho cô ấy hiểu sớm một chút

15. Tật xấu của đối phương là gì?

- -Khiến cho tôi không dám từ chối (cái này là thiên bẩm).

- Bảo gì nghe nấy.

(Sam Sam: Điều này chẳng lẽ không phải là ưu điểm ư?)

16. Quan hệ của các bạn đã tới mức độ nào rồi?

- Ơ, điều này…

- Chúng tôi hợp pháp rồi (nắm lấy tay Sam Sam).

17. Là ai tỏ tình trước?

- Đương nhiên là anh ấy.

- Là em cảm thấy thế chứ.

18. Bạn yêu đối phương nhiều chứ?

- Nguyện ăn gan lợn 1 tháng vì anh ấy (đúng là không có chí khí)

- Cô ấy biết (Sam Sam ủ dột: bao nhiêu chứ?)

19. Nếu như cảm thấy nghi ngờ đối phương thay lòng, bạn sẽ làm gì?

- -Cắn vào góc lưng…

- Ha ha, cô ấy, sao có thể (không cần lườm Sam Sam đâu)

20. Khi hai người bên nhau, khi nào khiến bạn cảm thấy tim đập nhanh nhất?

- Anh ấy muốn nói rồi lại dừng

- Mỗi lần ám chỉ, đáng tiếc là cô ấy đều không hiểu

21. Đã từng cãi nhau chưa?

- Anh ấy không đếm xỉa tới tôi.

- Tôi không đếm xỉa tới cô ấy.

22. Thế nào là cãi nhau?

- Là tôi quấy phá anh ấy (mồ hôi vã như tắm)

- Chính là những chuyện đó

23. Sau đó giảng hòa như thế nào?

- Anh ấy không đếm xỉa tới tôi, tôi bèn…

- Cô ấy chỉ nháy mắt là quên ngay.

24. Lúc nào khiến bạn cảm thấy “đã không còn yêu tôi nữa?”

- Không có đâu

- Mãi mãi không có

25. Lúc nào yêu đối phương?

- Đại khái là sau cái lần ghen đó

- Thực ra em đã sớm yêu anh rồi mà…

26. Còn có yêu cầu gì nói với đối phương?

- Không được nói tôi ngốc, sau này không được tùy tiền hôn tôi, đặc biệt là những lúc tôi chưa ngủ dậy (mọi người kêu lên: trời ạ)

- Cô ấy đừng bảo tôi đừng hôn cô ấy.

27. Câu nói nào ngọt ngào nhất

- Em đồng ý

- Rất nhiều, câu nào nhỉ (lắc đầu) (rất nhiều, anh nói với ai thế?)



Được, câu hỏi cuối cùng.

28. Bây giờ chuyện muốn nói với Mạn Mạn nhất là chuyện gì?

- Tại sao bắt tôi ăn gan lợn những 1 tháng !!!

- Cảm ơn bà mối

“Anh nói xem rốt cuộc anh nói với những ai những câu ghê rợn kiểu này hả”

“Anh nói xem, rốt cuộc anh nói với ai những câu ngọt ngào kiểu này hả?”

“Cho anh yêu cái rồi anh nói”

4.Hà hà, đây là chuyện sau khi hai người về sống chung với nhau.


Ta nói, Sam Sam của chúng ta tham đồ rẻ nên mua về một chiếc áo ngủ chất lượng kém màu hồng đào. Nhưng Sam Sam đơn giản của chúng ta lại không phát hiện ra chiếc áo ngủ ấy kém ở điểm nào.

Sam Sam: “Hoa thêu rất dễ thương này. Tay áo không có cái dài cái ngắn này. Cũng không thủng lỗ……….Ừ”!! Ông chủ chắc là viết nhầm giá, phải mua nhanh, phải mua nhanh.”

Ha ha, vớ được món hời rồi.

Sam Sam vô cùng mãn nguyện trở về nhà, còn vô cùng tốt bụng khẳng khái quyết định phải chia sẻ niềm vui sướng này với Boss ở nhà. Thế nên, thay chiếc áo ngủ màu hồng đào vào liền hớn hở đi vào thư phòng.

Sam Sam tự cảm thấy vô cùng ổn khi đứng trước mặt Boss, quay bên trái, quay bên phải………

“Muốn khen thì cứ nói ra, đừng có nhịn, không tốt cho sức khoẻ đâu.” Sam Sam đầy tự hào.

Quả nhiên, trên khuôn mặt bình thản của Boss cũng có một chút biểu cảm – chỉ là nhướn mày lên rồi chậm rãi nói: “Đội trống của khu phố? Từ lúc nào lại có hội viên trẻ như thế này nhỉ?”

Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Sam Sam dần dần chuyển sang màu xanh.

Áo ngủ mua về thì phải giặt rồi mới mặc.

Không lâu sau.

Cửa thư phòng của Boss bị một bàn tay đẩy ra, lần này thì cẩn thận, từ từ, chậm rãi. Boss có dự cảm không lành liền nhướn đôi lông mày đẹp lên.

Sam Sam: ” Ừm, là thế này, ừm, quần áo……….giặt chung.”

Sam Sam vô cùng hiền dịu nhặt từng chiếc từ đống quần áo lên.

Lần này thì.

Boss có rồi.

Quần chíp màu hồng phấn, áo may-o màu hồng phấn, áo sơmi màu hồng phấn, T-shirt màu hồng phấn….

Chiếc áo ngủ màu hồng đào của Sam Sam nổi bật trong đống quần áo màu hồng phấn, vẫn màu hồng đào.

Khuôn mặt của Boss đại nhân nghệt ra, u ám từ đầu đến cuối. >_< 

5.Vào một ngày đẹp trời nọ, Phong Đằng thong dong nhìn ra cửa sổ rồi cầm điện thoại gọi ra cho thư ký của mình:

-A May, đánh thông báo cho công ty báo cuộc thi CPA sẽ tổ chức vào 3 ngày sau.

Ngay khi nhận được thông báo, Sam Sam gần như muốn té ngửa. (Chuyện gì vậy? 3 ngày sau sao? Điện thoại, điện thoại đâu?) Sam Sam lập tức mở ngay ra lịch điện tử và dò cẩn thận. (4/10, sao lại như thế, rõ ràng lịch thi CPA là 4 tháng 10, nhưng giờ sao lại thành 1/7 chứ, tại sao lại tổ chức sớm hơn 3 tháng chứ? Ôi cuộc đời của Tiết Sam Sam coi như chấm dứt từ đây rồi! Các khoản chi thu ăn vặt phải bãi bỏ, tiền trả mạng và ti vi cũng phải bỏ luôn, tội nhất là sáng phải đi bộ đi làm, ôi thật thảm hại. Do đâu mà bị thế? Hung thủ không ai khác là boss lớn, nhà tư bản hút máu người vô nhân tính >< Đả đảo tư bản, vô sản đứng lên, đả đảo đả đảo. Bùm … lập tức vỡ mộng khi điện thoại nhắc nhở “sam sam ơi, đến giờ bị cho ăn rồi”, lập tức quay về thực tại phủ phàng.

Phải cố sống sót trên sự áp bức của tư bản, hãy cố mà vươn lên, hỡi nhà vô sản vĩ đại Tiết Sam Sam, hãy đầu độc boss, ăn nhiều thịt sẽ bị phát tướng, boss sẽ ngày càng xấu xí. Sam Sam ăn nhiều rau sẽ xinh đẹp, trẻ …

-Tiết Sam Sam, em lại bãi công nữa hả?

Đang mơ màng trong cuộc tranh đấu tự do thì chuông điện thoại vang lên, boss lớn đã kéo Sam Sam quay lại hiện thực trước mắt.

Trước khi gặp boss tổng, Sam Sam cực kỳ hăm hở nghĩ đến cảnh tượng boss lớn sẽ ngày càng phát tướng vì ăn thịt trong thời gian dài. Boss lớn phải xấu hổ giấu mình ngắm nhìn một Sam Sam với thân hình tuyệt mỹ. Nhưng chỉ khi cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy boss lớn đang tựa mình vào cửa sổ liếc sơ lược hồ sơ thì giấc mơ hão huyền đã tan theo mây khói. Một thân hình tuyệt mỹ như tượng thế kia thì làm sao mà phát tướng được. Thân hình lộ rõ khi boss lớn không mặt áo vest, chiếc áo sơ mi phủ nhẹ trên từng đường nét làm Sam Sam mém … chảy nước vãi … ôi thật kinh khủng …

-Em làm gì đứng đó mà thèm khát vậy!

-Hả? Thèm khát gì chứ, làm gì có đâu! Chỉ….chỉ là…

-Thôi được rồi, lại đây lấy cơm đi.

Sam Sam ngoan ngoãn lại cạnh bàn lấy hộp cơm đem lại nơi quen thuộc, làm công việc quen thuộc, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán khí (Có cái lý gì mà phải sai mình đến bàn lấy cơm rồi lại đem đến đây ngồi lựa như cho con nít mẫu giáo ăn chứ? Không đúng, mấy nhóc đó còn dễ chịu hơn nhiều. haha… đúng đúng… boss lớn còn thua cả một thằng nhóc …)

-Sam Sam lại đang nghĩ ngợi gì đấy?

-Hơ? À đâu có…

-Chắc là đang ngắm anh phải không? Lại đây, đứng gần ngắm mới kỹ chứ!

-Thật là không biết xấu hổ!

Phong Đằng mỉm cười rồi tiếp tục hoàn tất cho xong phần văn bản còn dang dỡ.

Một chút đã xong, Phong Đằng mò mẫm lại chiếc bàn ấm cúng, ôi mỗi lần đói bụng là anh lại trông thật điên dại hơn ngày thường. Măm măm được vài miếng ngon lành, boss lớn lúc này mới thèm để ý đến Sam Sam, đang rất chi là buồn rầu ngồi ngoặm mấy cọng rau xanh mướt. Boss lớn nhướn mày nhìn Sam Sam tỏ vẻ thương xót:

-Sao buồn vậy? Nói anh nghe coi!

-Không có gì (Cái này thì có trời mới giúp nổi!)

-Hay là chán việc này rồi?

-Đâu có. Sam Sam lập tức thanh minh (ăn thêm 1 tháng gan lợn cũng chả dám có ý nghĩ đó, chỉ cần nhen nhóm thôi là chết không toàn lương rồi >< hết sức nguy hiểm)

-Ừm…. Phong Đằng ra vẻ suy tư rồi nói: “Ừm để coi, niệm tình Sam Sam làm việc rất tốt, boss đây ban cho một đặc ân, nói đi, muốn gì cũng được.”

Sam Sam sáng rỡ nhìn boss lớn hỏi ngay:

-Boss biết đề thi CPA hả?

Boss tỉnh bơ đáp:

-Dĩ nhiên là không, thân phận boss lớn như vậy, sao lại hạ mình ra đề. Tiết Sam Sam đúng là đồ ngốc. Nhưng anh có cách cho em khỏi phải thi CPA.

Sam Sam nghi ngờ hỏi ngay:

-Chẳng phải chính boss lớn bảo không đậu bị trừ lương sao. Nhất định đây là mưu đồ ăn chặng lương của mình. Nghe là biết câu cuối do Sam Sam tự nói trong đầu.

Boss tỉnh bơ trả lời:

-Quả là có nói thế, nhưng kỳ này bảo đảm Sam Sam có lợi mà! (Thì cả hai đều có lợi, có điều lợi boss lớn hơi bị bự hơn thôi, tư bản mà, làm ăn cớ sao chịu lỗ vốn.) Kết luận: tư bản hết sức đê tiện và nham hiểm. <lời người ngoài cuộc bức xúc dùm người vô sản>

Sam Sam nhìn boss lớn trân trối, ánh mắt ngưỡng mộ như thiên thần, ôi trời đã thương xót, nhưng mà khoan. Ánh sáng chập chờn bao quanh cho ta biết trước mặt là ác quỷ, tuyệt không phải thiên thần, không nên vì một phút nhẹ dạ để quỷ dụ dỗ. Boss lớn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nghiêm trọng hơn là nguy hiểm về nhiều mặt. Tư bản mà, sao lại làm chuyện có lợi cho vô sản được? Suy nghĩ thế nên Sam Sam quyết định luôn:

-Thôi không cần boss lớn giúp đỡ đâu.

-Ừ thì thôi, nhưng … vì dám từ chối boss lớn, Tiết Sam Sam thật to gan. Vậy đề thi CPA kỳ này, anh phá lệ một lần. Anh sẽ ra đề, và đề đó dành riêng cho em Sam Sam đây thôi.

-Hả?

Sao lại như thế? Sam Sam muốn ngất xủi ngay tại chỗ, boss lớn ra đề, mà mục tiêu tàn sát lại nhắm ngay vào mình. Nham hiểm, quá nham hiểm rồi, sao lại giết người như vậy chứ? Thà trừ lương cho xong đi! >< đúng là ỷ thế cậy quyền, ức hiếp kẻ khác….

Giãy giụa đành đạch trong tuyệt vọng cố nói một câu cuối:

-Boss lớn ức hiếp nhân viên quá thể!

Boss lớn dĩ nhiên thản nhiên, bình thản đáp lại như không:

-Ừ thì vô sản sinh ra là để tư sản ăn hiếp mà, nhất là một vô sản nghe lời như Sam Sam, một đối tượng rất chi là lý tưởng.

Còn làm gì hơn ngoài cách này, Sam Sam cố nở nụ cười trong nước mắt, xuống giọng nhỏ nhẹ:

-Boss lớn ơi, boss lớn giúp đỡ đi, năn nỉ boss lớn cho Sam Sam cái yêu cầu giúp đỡ đó đi! (Thôi thì cứ cho rằng mình đang năn nỉ thần tài đi, thần tài ơi cho con tiền đi, con còn muốn được chơi game Mộng Du Giang Hồ lắm! Sắp ra phần 2 rồi, con không thể ngắm máy tính trắng đen mỗi tối được đâu!)

Boss lớn cười tự mãn rồi đưa cho Sam Sam một danh thiếp của luật sư, Sam Sam tròn mắt nhìn boss lớn, lập tức bật ra suy nghĩ hết sức logic:

-Boss lớn nhờ luật sư làm bằng CPA giả cho Sam Sam hả?

Boss lớn muốn té nhào, sao lại suy nghĩ đến mức đó chứ! Đúng là heo hết thuốc chữa, nhưng vẫn điềm nhiên trả lời:

-Chiều tan sở cứ đến đó! Nói xong boss lớn lại ra giọng boss lớn:

-Tiết Sam Sam, lo ăn rau đi!

Chiều hôm đó, Sam Sam lòng phấn khởi cầm danh thiếp, còn đang loay hoay không biết đến đó bằng cách nào thì đụng ngay boss lớn. Ngồi trong xe mà cũng muốn ra lệnh cho người khác:

-Sam Sam, lên xe đi!

Dĩ nhiên kháng chỉ là tội chết, tuân chỉ còn sống thêm được vài giờ.

Vừa đến văn phòng luật, luật sư Dương nhìn Sam Sam hết sức gian tà, cố gắng nén cười nhìn boss lớn, lòng thầm nghĩ (sao mình lại có một tên bạn biến thái hết sức cho phép thế không biết! không nể vì tài khoản game Mộng Du Giang Hồ 2 thì đừng hòng, thôi đành che lại lương tâm nghề nghiệp vậy, Dương Đình ơi, hãy làm vậy đi, mày đang làm đúng!)

-Mời Tiết tiểu thư xem qua hợp đồng. Nội dung ngắn gọn như sau:

HỢP ĐỒNG MIỄN THI CPA VÔ THỜI HẠN

Bên A _ Người bảo đảm thực hiện hợp đồng: Phong Đằng tiên sinh

Bên B _ Người được thụ hưởng hợp đồng: Tiết Sam Sam tiểu thư

Bên B có trách nhiệm thực hiện các điều khoản sau:

- Điều 1: Phải chăm lo việc ăn ngủ, các sinh hoạt hằng ngày của bên A 24/7

- Điều 2: Phải tuyệt đối phục tùng những gì bên A nói, bên B không được có ý kiến trừ khi lên tiếng đồng tình

- Điều 3: Sau 8h tối mỗi ngày, bên A dù có đi bất kỳ nơi đâu thì bên B phải ở cạnh bên A, một bước cũng không được rời.

Điều khoản được áp dụng bắt đầu từ ngày bên B ký vào đơn này. Cùng ngày, bên B sẽ được thụ hưởng các điều khoản như sau:

- Điều 1: Miễn thi CPA vô thời hạn, tự do sử dụng các vật thuộc sở hữu của bên A (chú thích: bao gồm vật dụng có linh hồn)

- Điều 2: tiền lương được lãnh qua thẻ kim cương phụ thuộc không giới hạn của tập đoàn  Phong Thị

-Điều 3: Có quyền quản lý sinh hoạt của bên A trong sự cho phép của bên A (điều khoản thể hiện rõ bản chất tư bản nhất < lời bức xúc của người tốt picka>)

Sam Sam còn đang cực kỳ không hiểu cái hợp đồng, gì mà bên A bên B? Cô cứ phải lật lật vì chả nhớ nổi bên A với lại bên B. Thật là, cách trang mà phần giải thích bên A, bên B lại viết bằng tiếng Pháp. Hợp đồng gì mà lại đến những hai thứ tiếng, văn phòng này đúng là bị bệnh hệt boss lớn. Cái chữ mà cô hiểu trong mớ tiếng Pháp bòng bong kia là hai ký tự “A”, “B”. Cái điều khoản, đập vào mắt là vật dụng có linh hồn, ngôn ngữ này đúng là …

-Tiết Sam Sam …

-Ơ…

-Làm gì đấy? Phong Đằng quả là chuyên gia ra lệnh mà! Sam Sam tội nghiệp ngơ ngác hỏi:

-Boss này, “vật dụng có linh hồn” là gì vậy?

-Là vật có thể trò chuyện được. Trả lời xong, Phong Đằng lập tức ve vẫy tấm thẻ tài khoản của Mộng Du Giang Hồ 2 cho Dương Đình thèm thòm chơi, anh chàng luật sư lập tức bịt thật chặt lương tâm không lỗ hở:

-Tiết tiểu thư, 1 phút nữa là hết giờ rồi, cô không ký thì hợp đồng sẽ hết giá trị đấy!

-Thật sao? Sam Sam nhìn về phía boss lớn cầu khẩn nhưng vô ích, boss lớn đã đứng về phe kẻ thù:

-Còn 55 giây nữa. Lẹ đi Tiết Sam Sam. Không ngày mai thi CPA liền bây giờ.

-Nhưng chưa đọc kỹ hợp đồng, sao mà ký được? Phong Đằng vẫn dùng cách cũ:

-Ký hay là thi CPA?

Trước con mắt đe dọa quen thuộc, Sam Sam rụt rè và nhanh chóng ký rẹt rẹt vào hợp đồng. Lúc này ngồi trong xe rồi, Sam Sam mới bình tĩnh suy nghĩ lại các điều khoản, dĩ nhiên nghĩ về phần có lợi cho mình trước là tính cách của Sam Sam. Nhưng đâu ngờ, lợi nhiều hay không chưa biết, chỉ biết là lại sắp bị ức hiếp. Thật tội cho Sam Sam, sống khiếp làm heo bị nuôi chờ đến ngày mổ, à không ngày bị dụ thành nô lệ không công thật lạnh lẽo. Thế giới tư bản đúng là gió thổi điều hiu, thật kinh khủng. Nhưng Tiết Sam Sam thì đang tạm thời rất khoái chí nghĩ ngợi như sau: được hưởng cảm giác cà thẻ bạch kim, sài đồ miễn phí trong công ty (tài sản của Phong Đằng là tài sản của Phong Đằng chủ tịch), nhưng chẳng mang được món nào về nhà cả, haiz… nhưng… Sam Sam bắt đầu sáng suốt rồi. Quản lý boss đại nhân là một cực hình kiêm chức, hết sức kinh khủng, hoàn toàn là ác mộng… Nhưng Sam Sam lại ngây ngô rồi, Sam Sam lại nghĩ “hay boss cho mình làm thư ký, thăng chức tăng lương… tuyệt vời..” Mọi người đồng loạt chịu thua Sam Sam, lần này Sam Sam nghĩ tốt cho boss của mình quá chừng. Bắt đầu lại mơ rồi, Sam Sam nghĩ đến chuyện mình sẽ sắp lịch cho boss lớn, sẽ cho boss lớn đi ăn trưa mới khách hàng, hay đi họp, bất kỳ đâu miễn không có ở công ty. Haha…thế thì khỏi phải ăn cơm với boss lớn, bớt làm nô lệ gắp rau ngày nào thì đỡ ngày đó chứ sao. Mơ màng sung sướng trong mộng tưởng, Sam Sam xuống xe hồi nào không rõ, hí hửng đi vào nhà. Đâu biết rằng Phong Đằng lặng lẽ theo tận xuống xe. Giật cả mình, Sam Sam hỏi ngay:

-Ủa boss lớn đi đâu dạ?

-Lên gom quần áo dùm em chứ đâu?

-Để làm gì cơ?

-Nhìn đồng hồ coi mấy giờ rồi? Sam Sam vâng lời nhìn đồng hồ của boss rồi nói:

-7h35 phút.

-Thì đó, đi xe về nhà anh mất đến 20 phút. Giờ không nhanh là sẽ vi phạm hợp đồng đấy!

-Hợp đồng … ??? Hợp đồng gì cơ?

-Vi phạm hợp đồng sẽ bị trừ lương, trừ tiền thưởng, trừ luôn phúc lợi nhân viên.

-Hợp đồng lao động làm gì có điều khoản đó?

Ôi Sam Sam, đến giờ vẫn chưa hiểu boss lớn đang đắc chí:

-Lúc ký hợp đồng không coi kỹ à, này … xem đi, hợp đồng vừa ký cách đấy 16 phút 35 giây tại văn phòng luật sư. Không nhanh để anh giúp thì trừ lương.

-Không được, phản đối boss lớn giở trò đồi bại.

-Bút sa gà chết, ai bảo đọc chưa kỹ mà ký vào làm chi, giờ chịu đi.

Uất ức, uất ức hết sức, sao trên đời lại có kẻ dùng bộ mặt đẹp như tiên đi làm chuyện quỷ hút máu thế, chỉ biết ức hiếp kẻ hiền lành thôi.

-Thế về nhà boss làm gì? À phòng Phong Nguyệt tiểu thư bệnh cần có người chăm sóc à?

Ngốc, quá ư là hết thuốc chữa, Phong Đằng không thèm giải thích, lôi luôn Sam Sam tống vào xe rồi cho tài xế lái ngay về nhà. Đồ đạt cũng không thèm gom, mua luôn cái mới cho đỡ phiền phức.

Vừa về đến nhà, boss lớn chỉ hướng trên lầu, ra lệnh cho Sam Sam vô phòng đi, căn phòng rộng đến tận 3 cửa dẫn vào 3 gian phòng khác nhau, phòng ngủ, phòng làm việc và phòng tắm. Dĩ nhiên boss lớn kiến nghị Sam Sam vào phòng tắm đầu tiên rồi.

Còn cẩn thận đến nổi dặn dò quản gia:

-Đóng ngay cửa lớn, đêm nay là nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Vị quản gia bình thản làm theo và nở một nụ cười hàm ẩn. Về phần Sam Sam tội nghiệp, mê mẫn cái phòng tắm rất chi là to và hoành tráng, dĩ nhiên không bỏ cơ hội tận hưởng hương vị vương giả một chút. Tắm xong thì vô tư mặc cái đầm ngủ mỏng đến thấy rõ do quản gia chuẩn bị. Quản gia gìa cả tội nghiệp biện minh do mình già cả nên mua nhầm, dĩ nhiên chuyện này xảy ra vào sáng hôm sau khi Phong Đằng hùng hổ tra hỏi. Phong Đằng thật là, người ta có hảo ý mà lại.

Sam Sam tí tởn chạy ra ngoài, thấy màn hình đang mở game Mộng Du Giang Hồ, ôi thật là mơ ước quá đi mà. Thấy tài khoản game là “Thành chủ Phương Long hiệu”, ôi trời một nhân vật huyền thoại, chỉ đứng từ sáng tới tối, rõ là một NPC mà nắm hết tiền trong thế giới giang hồ sóng gió này. Cũng không có gì ngạc nhiên, vì đây là game chủ lực của Phong Thị về lĩnh vực game online mà. Nghe đâu còn hợp tác với thần đồng vi tính nào đó làm phần 2 nữa chứ. Sam Sam chợt nãy ra ý đồ đen tối, mon men và kho bạc của NPC “ Thành chủ Phương Long hiệu” chuyển một số tiền bự bự vào tài khoản “Đánh boss xong mới ngủ ngon” của mình. Thành công mỹ mãn là dĩ nhiên, nhưng lại dẫn đến 1 nguy hiểm khác khôn lường.

Boss lớn không biết ất giáp, vừa mở cửa vào phòng đã thấy cái váy mỏng như tơ kia, máu nóng bốc lên cao, boss lập tức hùng hổ đi lại giường. Vớ ngay tấm chăm dày cộm rồi kéo Sam Sam khỏi ghế. Bắt đầu quấn đi quấn lại như quấn bánh cuốn nóng hổi. Công việc sau đó là thảy lên giường hem thương tiếc và tiếp tục quay lại làm việc. Tiếng la ó của Sam Sam quá điếc tai, Phong Đằng chặn ngay không thương tiếc:

-La nữa mai đuổi việc không hưởng lương bồi thường.

Nói xong boss lớn ngồi lại máy, Sam Sam toát mồ hôi hột, boss lớn mà biết Sam Sam thục két của công thì chắc nhân vật “đánh boss xong mới ngủ ngon” của Sam Sam lên đường quá! >< Nhắm chặt mắt cầu xin ơn trên thương xót mình, bần cùng quá sinh đạo tặc thôi, cầu trời phật độ trì cho boss lớn không phát hiện 200 lượng vàng đã biến mất!

Phong Đằng thì tâm trí đang tơ tưởng nơi nào, cố gắng hết sức không nhìn về cái giường ấm áp, tập trung cao độ vào chiếc máy tính. Mất hơn 7 giây Phong Đằng mới mở được cửa sổ word lên, ôi thở phào nhẹ nhỏ. Anh đánh đánh gõ gõ cái gì đó, làm Sam Sam cũng xót ruột chờ đợi. Hem lẽ boss đại nhân biến thái tới mức mở excel lên tính xem tiền bạc trong game thất thoát bao nhiêu sao? Ôi đã có máu tư bản trong người thì dù là tiền ảo cũng vô cùng biến thái. Kết luật boss đại nhân biến thái…

Một lúc sau, tiếng máy in bắt đầu chạy kêu rè rè trên bàn làm việc của Phong Đằng, lúc này nét mặt anh mới giản ra một chút. Phong Đằng lạnh lùng đưa tời giấy đung đưa trước mặt Sam Sam:

-Có lăn cũng vô ít, mập tròn thế kia mà lăn sao được?

Boss tổng đê tiện, mình có mập đâu? Chẳng phải vì cái chăn nên mình trông mới nặng nề sao? Dù tăng lên 2,3 kg thiệt, nhưng hóp bụng một chút quần áo vẫn còn vừa mà? Hix, thật tủi thân, Tiết Sam Sam ơi là Tiết Sam Sam, sao mày lại xui xẻo vào một công ty biến thái như thế. Người ta có câu đánh rắn đánh đầu, công ty biến thái cũng do người điều hành quá thủ đoạn mà ra. Chỉ tội cho những nông dân, à không nhưng người làm công hiền lành chân thật mà thôi.

Than thở vậy thôi, Sam Sam vẫn không quên liếc nhìn những cái tên được đánh gọn gàng trên giấy:

-Ủa mà sao mấy tên này nghe quen quen, Tiết Thủ Tài, y người này tên giống ba em quá!

Phong Đằng điên tiết nhìn Sam Sam:

-Nhìn luôn tên kế bên coi giống mẹ em không? Sam Sam ngây thơ gật đầu ngoan ngoãn. Phong Đằng muốn chết đứng như Từ Hải cho xong, người gì đâu mà…

-Sao mà không quen được, toàn tên họ hàng của em không mà! Coi danh sách xem có gì cần bổ sung không?

Sam Sam chớp chớp mắt hỏi:

-Thế bổ sung làm gì? Công ty điều tra lý lịch của nhân viên à?

Lần này thật sự điên máu, boss lớn quát luôn:

-Có công ty nào điều tra lý lịch của cả dòng họ nhân viên không hả?

Sam Sam nghĩ bụng (lẽ thường thì không nhưng … dưới sự điều hành của boss Phong Tổng thì haha không cái gì lạ mà có thể tồn tại được cả. Từ lâu nơi đây không như nơi khác nữa rồi!)

-Tiết Sam Sam …. Phong Đằng gằn từng chữ một khi biết chắc Sam Sam đang nghĩ xấu gì về mình, Sam Sam lập tức giả ngây ngô:

-Đâu có, đang không hiểu boss lớn làm gì?

-Nói chung cứ xem đi, mai bổ sung cũng được. Giờ thì … mệt rồi, đi ngủ. Mai đi sớm.

Sam Sam lập tức oán trách, quấn như vậy thì ngủ làm sao đây?

-Quấn vậy không tài nào đọc được.

-Không đọc được thì để mai. Đi ngủ (không dại gì mà mở ra, thả ra là mình chết trước, không được)

-Nhưng mai đi du lịch sao?

-Có thể cho là vậy. Thôi mệt quá, đi ngủ lẹ đi. Phong Đằng cất gọn tờ giấy, với tay tắt đèn và ngoan ngoãn nằm cạnh Sam Sam, ra vẻ vô cùng bình thản nằm ngủ thật ngon. Nhưng một lúc sau phải quay lưng với Sam Sam để mà cố ngủ….

Tư thế kỳ cục như vậy khiến Sam Sam không tài nào chợp mắt được, cô bực dọc cố xoay người tìm tư thế thoải mái hơn nhưng mà bịt một cái đã rơi xuống đất. Ui cái lưng đau không gì tả nổi, nhưng lại giúp cô thoát khỏi cái cuốn của boss tổng. Cô lồm cồm bò dậy và cố mò lên giường, chiếc giường ấm vẫn là bữa ăn ngon tuyệt cho vị thần ngủ đang thúc giục cô lúc này. Lúc này chắc cũng nữa đêm, khí lạnh bắt đầu hành hạ cô nhiều hơn, Sam Sam vô thức quơ tay về hướng Phong tổng đang ngủ ngon lành.

Buổi tối cũng mau kết thúc, Phong Đằng vẫn giữ thói quen tốt của mình, mở mắt lúc 7h sáng. Quay người thì thấy mình đang ôm Sam Sam ngủ ngon lành, à mà không, chính xác là đang bị cô ôm mới đúng. Phong Đằng nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xem xét bản thân xem có bị thiệt thòi gì không. Rút ra kết luận nhanh chóng rằng mình vẫn chưa bị sàm sỡ, anh lập tức ngồi dậy và lay cô dậy:

-Nhân viên Sam Sam, có biết tội sàm sỡ cũng bị cấu thành tội hình sự không hả? Sao đêm qua dám thừa cơ lợi dụng sếp lớn hả?

Sang Sam trong thời gian sáng sớm lá lúc thiếu tỉnh táo nhất, tình hình này với lần tỏ tình của khá tương tự. Sam Sam mắt nhắm nghiền nhưng miệng thì rất hung hăng quát:

-Im ngay, cho ta đây ngủ chứ!

Bị quát đột ngột khiến boss lớn chỉ còn phản ứng là im thin thít, lặng lẽ ra khỏi giường. Nhưng cái tính khí kia thì sao để yên cho Sam Sam, boss lớn quyết định trả thù. Thật nhanh đến bàn làm việc lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số, nhanh tay nhanh chân chộp liền mấy tấm. Bộ đồ gợi cảm lên hình cũng không tệ, giữ lại làm kỷ niệm là ý đồ đầu tiên, tiếp theo thì dĩ nhiên là để trả thù rồi! Boss lớn cười gian manh rồi gắm luôn vào máy tính, này thì kết nối với điện thoại rồi chiếc máy chạy ro ro hoàn thành ý đồ đen tối của Phong Đằng.

Vừa thay đồ xong, Phong Đằng trở ra thì thấy Sam Sam đang lò mò bò dậy, chắc là tưởng mình đang ngủ ở nhà nên Sam Sam cứ với tay mò mẫm phía trước, chắc là tìm cái tủ áo quen thuộc. Nhưng tiếc rằng đây là dinh thự của boss lớn, cái hướng tủ quần áo của Sam Sam là cửa phòng tắm lúc này. Một cú va chạm nhẹ buổi sáng, Sam Sam đụng ngay Phong Đằng đang đứng nhìn chừng. Những giọt nước vẫn còn lưu lại trên bộ ngực rắn chắc của anh, Sam Sam chà nhẹ má phải vào vùng đất hơi ẩm kia và chợt bừng tĩnh. Vừa nhìn thấy boss lớn đang không mặt áo, không cần phải hỏi cũng biết Sam Sam bị té nhào rồi. Phong Đằng nhanh chóng đỡ cô trong tay và cười:

-Anh biết là mình đẹp trai nhưng em không phải nịnh bợ ra mặt như vậy. Thôi đi thay đồ đi, phải đi rồi, đồ anh để sẵn trong phòng tắm đấy.

Thấy Sam Sam mặt đỏ bừng ngoan ngoãn bước vào phòng tắm, Phong Đằng nghĩ thầm kỳ này đích thân mình chọn rồi, không tin tưởng quản gia được, chút nữa tối qua mất kiểm soát rồi.

Chiếc xe thẳng tiến đến nhà của bố mẹ Sam Sam, quản gia cuối chào cậu chủ rồi ngồi bệch xuống thềm cửa vì quá run. Thôi tiêu rồi, ánh nhìn của cậu chủ thật đáng sợ, không tính mần thịt mình khi về chứ? Sao lại có thể qua cầu rút ván như vậy? Hix hix, mình đã phải đi hết cái trung tâm mua sắm, chọn rất nhiều loại đồ theo size của cô chủ tương lai mà. Chẳng qua lão già này sợ cậu chủ bị ế nên mới giúp đỡ thôi mà! Sao lại nhìn người ta hận thù như vậy chứ?

Mẹ Sam Sam nghe tiếng chuông cửa thì vội vàng tạm gác mở chén đũa của bữa sáng và ra mở cửa. Thấy con gái dẫn con trai về nhà, bà mừng húm chạy ngay ra vườn lôi bố Sam Sam đang tưới cây vào trong:

-Mình ơi, cuối cùng cũng có con trai vào nhà chúng ta rồi. Mình đừng làm khó thằng bé nhé, đốc thúc chúng nó đám cưới càng tốt, có con gái trong nhà cứ như bom nổ chậm ấy.

-Vậy sao? Ừ ừ tôi biết rồi, tôi rửa tay rồi ra ngay.

-Tiểu Sam, đây là ai vậy con? Mẹ cô mắt lung linh nhìn chàng trai trước mặt rồi lại hướng về phía con gái như mong chờ. Chưa để Sam Sam nói gì, Phong Đằng vội cướp lời:

-Dạ con chào bố mẹ.

Sam Sam lập tức đứng hình. Còn bố mẹ cô thì như được tưới nước mát trong mùa hè oi ả. Sam Sam bị tấn công như vậy, nhìn sang đồng minh thì cũng có ý buông súng đầu hàng sự tài phiệt của boss lớn. Đời mình coi như chấm dứt, uất ức Sam Sam chạy luôn ra vườn, không thèm để ý kẻ thù tư bản và hai người đồng minh phản trắc nữa.

-Dạ để con ra xem sao ạ.

Phong Đằng lễ phép xin phép bố mẹ vợ tương lai và tọt luôn ra vườn. Vừa thấy boss lớn, Sam Sam tức tối gặng hỏi:

-Sao tự nhiên lại gọi bố mẹ em là bố mẹ chứ?

Boss lớn điềm tĩnh giải thích bản hợp đồng cho Sam Sam nghe:

-Chăm sóc miếng ăn giấc ngủ, mọi hoạt động 24/7 không phải để vợ làm sao? Chính em tự nguyện ký tên đồng ý mà?

Sam Sam anh dũng không chịu, thà phải học sống học chết thì CPA còn hơn rơi vào tay quái vật boss tổng. Boss lớn thấy Sam Sam lắc đầu dữ quá, lo sợ cái cổ cô dâu sẽ rớt ra mất nên điềm nhiên lấy điện thoại ra rồi bấm bấm cái gì đó.

-Em coi cái này là cái gì!

Choáng váng, boss lớn không hổ danh là đê tiện, bao giờ mà quá nhanh tay chộp luôn hình của Sam Sam, tệ hơn lại ngay trong bộ áo mỏng hơn khăn giấy? Boss lớn cười khẩy rồi nói:

-Không lấy thì thôi, lát anh vô cho bố mẹ em xem. Anh không ép em làm gì, để bố mẹ em ép Sam Sam lấy anh cũng được.

Nói rồi Phong Đằng quay lưng lại và thong dong tiến vào nhà, Sam Sam nhanh chóng chạy theo và từ đằng sau nắm vạt áo của anh lại. Boss tổng quay sang cười đểu một cái rồi hỏi:

-Vậy là đồng ý phải không? Sam Sam ngoan ngoãn gật đầu vô điều kiện, lòng tức tối rủa Phong Đằng. Trên đời sao lại có cái kiểu cầu hôn này chứ? Đúng là dân tư bản, rõ ràng là ép người không dùng máy vắt đây mà.

Kết quả: Sam Sam thất bại thảm hại.

6.” Boss, chúng mình đi siêu thị mua khoai tây chiên được không, xem tivi mà không có gì ăn chẳng thoải mái chút nào”, Phong phu nhân vừa đi nghỉ tuần trăng mật về nói như vậy với Phong thiếu gia, Phong Đằng đang ngồi trước máy tính chăm chú xem các báo cáo không thèm quay đầu lại ” Chúng mình đã kết hôn rồi đấy, đừng có cứ gọi Boss Boss nữa, phải gọi là ông xã!!”


” Nhưng mà, nhưng mà………” Sam Sam định tìm cách cãi lại nhưng nhìn thấy ánh mắt…….của Phong Đằng liền vội vàng chữa lại ” Có phải nếu gọi là ông xã thì có thể được ăn khoai tây chiên đúng không?

Có người nào đó bất đắc dĩ nói ” Có thể xem xét……….”

Không đợi nói hết, Sam Sam liền nũng nịu nói ” Ông xã, ông xã, ông xã………..”

Người nào đó cuối cùng cũng không thể chịu đựng được giọng nói ngọt đến thấu xương kia, đành thoả hiệp ” Thôi được, cứ gọi là Boss nghe còn xuôi tai hơn”

” Đương nhiên rồi~Boss à, chúng mình có thể đi được chưa?”

Với yêu cầu mãnh liệt của Sam Sam, Phong chủ tịch không thể không đi cùng với cô vợ bé nhỏ xinh xắn đến siêu thị đông nghẹt người.

Ở siêu thị, Sam Sam dường như chẳng có chút tự giác gì của người đã có gia đình, ánh mắt cứ hết nhìn những anh chàng đẹp trai lại đến đám đồ ăn vặt, chẳng chú ý gì đến Boss đang ở ngay bên cạnh, làm cho Boss sầm cả mặt lại mà cũng không nhận ra, lần này thì còn quá đáng hơn………..

Trước giá để khoai tây chiên, Sam Sam đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn, mua vị cà chua hay là vị thịt nướng hay là hay là……. Mua cả hai? Đang mải suy nghĩ thì va phải một người, “Ấu!” người đàn ông bị va phải kêu lên theo phản xạ có điều kiện……. Giọng nói này……….sao mà giống………

Sam Sam đột ngột quay đầu lại, quả nhiên! ”Sư huynh!!!!” Cùng với tiếng kêu đó, Sam Sam đã ôm chầm lấy vai người đàn ông ở phía sau, chỉ còn thiếu mỗi cái quay vòng nữa là giống như diễn cảnh tình cũ lâu ngày gặp lại, làm sững sờ cả ba người có mặt lúc ấy, trừ cô ra. Phong Đằng là người đầu tiên có phản ứng, tất cả những sự bất mãn tích tụ từ lúc vào siêu thị đến giờ bùng nổ, vô cùng không phẫn uất gào lên: “Đáng chết, Sam Sam, bỏ cái chân giò của em xuống.”

Nghe thấy hai tiếng “Sam Sam”, nét mặt của người đàn ông kia dần dần dịu lại, nhưng vẫn cố gắng thoát khỏi vòng tay đang ôm ở phía sau, “Chẳng ngờ sau bao nhiêu năm không gặp, em vẫn háo sắc như thế à”, người đàn ông trêu chọc nói.

Bấy giờ Sam Sam mới miễn cưỡng buông tay ra, nhìn thấy có một người phụ nữ đứng sau anh, mặc một chiếc áo len mỏng, với thái độ đang xem một vở kịch hay.”Á”, Nhìn thấy chủ nhân của tấm ảnh trong ví của đàn anh khoá trên Sam Sam có chút phấn khích :

“Đây, đây có phải là chị Triệu không…..” – trong giọng nói có chút thích thú.

“Ừ”. Dường như không ngờ Sam Sam có thể nhận ra Mặc Sênh, nhưng Hà Dĩ Thâm vẫn giới thiệu ” Mặc Mặc, đây là Tiết Sam Sam, em gái bạn đồng nghiệp của anh” rồi nhìn về phía Sam Sam “Đây là……..”

“Em biết rồi. Là chị Triệu Mặc Sênh, ngưỡng mộ đã lâu” . Phong Đằng đứng bên cạnh bị bỏ sang một bên, bị những việc vừa xảy ra trước mặt làm cho mụ mẫm cả đầu, Dĩ Thâm nhìn thấy Phong Đằng mặc một bộ Amani sang trọng, khuôn mặt kín bưng, dường như nhận ra vị trí của anh nên hỏi “Sam Sam, sao em không giới thiệu bạn trai đi?”

Bấy giờ Sam Sam mới nhớ ra nhân vật số một – Boss đại nhân, vội vội vàng vàng nói “À……em quên mất anh ấy. Đây là Boss……..” chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng cười của Mặc Sênh – người từ đầu vẫn không không nói lời nào. Dĩ Thâm và Sam Sam đều quay lại nhìn cô khó hiểu.

Nhận ra tiếng cười của mình gây sự chú ý của mọi người, Mặc Sênh ngượng ngùng giải thích. “À, em nghe thấy Boss liền nhớ ra hai hôm trước chơi điện tử trên mạng, có một người chơi tên là “Đánh Bos xong mới ngủ ngon”………” Nghe thấy câu này, Sam Sam chợt đỏ bừng mặt, khẽ nói . “Không phải là chị đã hỏi người đó tại sao lại không đặt tên là ” KISS xong mới ngủ ngon” chứ.”. Lần này thì Mặc Sênh cũng đỏ mặt “Sao em biết?”. Có một đàn quạ bay trên đầu Sam Sam.

Bởi vị nickname của cô ấy là “Đánh Boss xong ngủ ngon”. Giọng nói của Phong Đằng vọng tới, đàn quạ trên đầu Sam Sam nâng cấp.

“Chào hai người, tôi là Phong Đằng, chồng Sam Sam”.

“Thì ra là chủ tịch của công ty Phong Đằng, khó trách lại trông quen vậy, Sam Sam thật có phúc khi lấy được anh.” Dĩ Thâm nói.

Sam Sam đang định nói lại thì có tiếng nhạc “123 nắm tay nhau, 456 ngẩng đầu lên, 789 chúng mình cúng nhau trốn lên cung trăng” ..

“Ngũ nguyệt thiên!”. Sam Sam lại một lần nữa chẳng có vẻ gì là thục nữ kêu lên :”Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn thích Ngũ nguyệt thiên à~” – Sam Sam trêu chọc nói.

“Xin lỗi, là chuông điện thoại của tôi, tôi nghe điện thoại một chút.” Mặc Sênh tránh ra một bên nghe điện thoại.

“Chị cũng thích Ngũ Nguyệt Thiên à~” Sam Sam hỏi với vẻ phấn khích dường như là phát hiện ra một châu lục mới vậy.

“Ừ, cô ấy bị ảnh hưởng của anh….. yêu ai yêu cả đường đi lối về mà”.

“Thực ra, tôi cũng rất thích lời bài hát của A Tín”. Phong Đằng nói chen vào câu chuyện của họ.

“Á, Boss, anh, anh cũng thế à!!”. Sam Sam kinh ngạc nhìn anh, trong lòng nghĩ “Sao mình lại không biết nhỉ….”

Phong Đằng dường như đọc được ý nghĩ của cô, liền trả lời “Còn nhiều thứ em chưa biết lắm, còn phải tìm hiểu nhiều~” dáng lại còn vẻ vô cùng trêu chọc. Sam Sam, Phong Đằng, Dĩ Thâm nói chuyện rôm rả trước giá hàng.

Một lúc sau, Mặc Sênh nghe xong điện thoại quay trở lại, nói với Dĩ Thâm “Mẹ giục chúng mình rồi ……… chúng mình……….”

“Hai người có việc thì cứ đi trước đi, hẹn lần sau có thời gian chúng ta cùng đi happy, bạn của Sam Sam cũng là bạn của tôi mà” Phong Đằng nói với Dĩ Thâm.

“Vâng, rất vui được làm quen với anh, chúng tôi xin phép đi trước!”

“Tạm biệt” Dĩ Thâm và Mặc Sênh cùng chào rồi đi, cho đến khi hai người đã đi xa rồi mà Sam Sam vẫn đứng ngây nhìn theo họ, lẩm bẩm “Đẹp trai quá, đẹp trai quá…”

“Không được nhìn nữa! Cứ nhìn nữa anh thịt em luôn đấy!”

Phong Đằng nhìn thấy bộ dáng nghệt ra của Sam Sam vừa giận vừa buồn cười. “Không được nhìn lung tung, anh không phải cái móng chân…” Nói còn chưa hết câu, môi Phong Đằng đã chiếm hữu môi Sam Sam. “Này, không được, đây là nơi công cộng mà.” Sam Sam đẩy Boss ra, Phong Đằng vì hành động vừa rồi nên mặt cũng trở nên đỏ bừng. “ Cái kia..Cái kia… Vậy em mau nhanh đi mua đi, rồi chúng mình về..”

“Còn nói nữa, em lại không ngốc, chả lẽ về để anh ăn em chắc.”

“Em, em”

…Phong đằng muốn nói gì đó, rồi lại không biết diễn đạt như thế nào, đành phải thôi. Nhìn thấy khuôn mặt ủy khuất của boss, sam sam cười tươi như hoa. “Vị bạc hà quả dễ chịu a”. Dứt lời, cầm lấy một gói khoai tây chiên vị bạc hà, đi nhanh về phía quầy thu tiền.

Boss đừng sững sờ ở trước giá hàng, chờ cô đi hơn 10 bước, mới kịp phản ứng”Này, em đi đâu đấy”

“Không phải anh nói muốn nhanh về nhà sao, ông xã ~”Nghe được cái câu ông xã kia, Phong Đằng hạnh phúc nở nụ cười. “Ừ, bà xã từ từ, chúng ta tái mua gói kẹo bạc hà đi”, cảm thấy mừng thầm”Xem ra, kẹo bạc hà về sau không nên rời khỏi người “. . . . . .

7.Có một hôm, Sam Sam xem xong phim truyền hình Hàn Quốc, ngồi trên salon ăn khoai tây chiên. “Tại sao các nhân vật nam chính trong phim Hàn Quốc lại lãng mạn đến thế nhỉ? Hình như Boss vẫn chưa nói với mình là anh ấy thích mình thì đã bị anh ấy lừa về nhà rồi, thật là quá bất công đi”.


Sam Sam nhớ tới chuyện cầu hôn ngày hôm ấy liền bắt đầu ủ rũ.

Hôm ấy, mặt trời vẫn mọc như mọi ngày, Sam Sam vẫn nhận nhiệm vụ nhặt thức ăn như mọi người, bỗng nhiên Boss nói. “Gần đây biểu hiện rất tốt, anh quyết định thưởng cho em.” Nói xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Sam Sam miệng hình chữ O một lúc sau mới sực tỉnh, vừa nghĩ xem hành động của mình trong cả tháng vừa qua như thế nào, hình như chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là mấy lần làm trắc nghiệm CPA gần đây kết quả đều có tiến bộ, chẳng lẽ lại cho cô sách tham khảo……. Sam Sam gườm gườm nhìn vào lưng Boss; vừa dự định về nhà sẽ lên chơi điện từ để trút giận. Boss cứ như có mắt ở sau lưng, quay đầu lại nhìn cô, Sam Sam vội vàng làm cho ánh mặt dịu dàng đi, ” Cái đấy là em nên làm, phần thưởng thì thôi.” Lúc này Sam Sam mới chợt phát hiện ra mặt Boss hình như hơi đỏ, Sam Sam nghĩ chắc là mình nhìn nhầm, nhắm mặt lại khi chuẩn bị mở mắt ra ngón tay áp út trên bàn tay trái đã thừa ra một cái vòng, thế nhưng cô chẳng chú ý đến nó màvẫn nhìn vào mặt Boss, a, sao lại càng đỏ hơn thế này? Trông Sam Sam cứ nhìn mình chăm chú, trên mặt Boss lại có thêm mấy vệt đen, “Tiết Sam Sam, em có ngốc không đấy? Cũng phải biết thể hiện một chút chứ. Anh đang cầu hôn em đấy!” Sam Sam lúc này mới nhìn lên bàn tay trái của mình, lại lặng cả người. Boss hạ chỉ, “Em đồng ý đi”. Bị áp bức thành thói quen, Sam Sam lập tức nói ngay “Đồng ý”.

Đợi cho đến khi Sam Sam đáng thương phản ứng trở lại thì ván đã đóng thuyền rồi, cô đã ở thế bị động kết thúc lần cầu hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng trong cuộc đời mình.

8.Ngày Valentine thành phố A rất nhộn nhịp. thế nhưng Sam Sam lại vô cùng sầu não. Hôm nay là ngày lễ, công ty phá lệ cho nghỉ làm sớm hơn mọi ngày, nhưng Sam Sam lại bị A May thông báo hết giờ phải ở lại “làm thêm giờ” cùng chủ tịch. Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của A May mà Sam Sam nổi cả gai ốc. Chẳng lẽ hôm nay ông chủ cũng gọi cô đi làm nhân viên nhặt thức ăn sao? Trong đầu Sam Sam đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng: ông chủ ngồi ăn uống thân mật với bạn gái còn cô thì ngồi thảm hại một bên để nhặt thức ăn. Sam Sam bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái và đưa ra một quyết định động trời: Cô bãi công! Thế nên, sau khi tan làm, Sam Sam nhanh chóng lẩn vào đám đông, trốn về.


Buổi tối, phố xá đã lên đèn.

Sam Sam đến quán mì thịt bò quen thuộc, ăn một bát mì thịt bò nóng hổi. Cái cảnh tượng hiện ra hôm nay trong đầu làm Sam Sam thấy khó chịu, mặc dù bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy….

“Ăn uống cũng vui vẻ đấy nhỉ.” một câu nói chẳng nóng mà cũng chẳng lạnh chui vào tai cô. Sam Sam đột nhiên ngây người ra, nhìn vào Boss đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cái vẻ mặt đấy không phải là kinh ngạc sao. Thật là đen đủi, đã mạo hiểm cả nguy cơ bị trừ tiền thưởng để bãi công thế mà lại bị tóm được! Sam Sam thở dài ngao ngán. Phong Đằng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó, khẽ mỉm cười, không ngờ chỉ nghĩ là thử đến chỗ này để tìm thế mà tìm được thật.

“Chủ tịch, sao ngài lại ở đây?” thực ra Sam Sam còn muốn hỏi, sao anh không cùng bạn gái dự lễ tình nhân, có phải anh tìm tôi để tình sổ không.

"Vì hôm nay có người bãi công.” Phong Đằng chậm rãi nói.

Trái tim của Sam Sam giật nảy lên, quả nhiên! Anh ta đến tóm cô đây mà. Sam Sam cố gắng nghĩ cách làm thế nào để bù đắp được việc bãi công ngày hôm nay, để giành lại món tiền thưởng đang dần dần rời khỏi cô. Cuối cùng, buột miêng nói: “Chủ tịch, tôi mời anh ăn mì thịt bò, được không?”

Một lúc sau, bát mì thịt bò bốc hơi nghi ngút được bưng lên, Sam Sam theo thói quen liền cầm đũa lên nhặt từng tí rau thơm trong bát mì ra. Phong Đằng cắn một miếng thịt bò, khẽ nhíu mày.

"Không ngon sao?” Sam Sam nghi ngờ hỏi, không phải chứ, thịt bò hôm nay rõ ràng rất ngon mà, chẳng lẽ bát mì của Boss có vấn đề gì sao? Sam Sam liền gắp miếng thịt bò ăn dở trong bát của Boss lên cho vào miệng, lẩm bẩm: “Không có mùi lạ, ngon lắm mà…….” vẫn chưa nói hết, Sam Sam bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: cô lại ăn thức ăn thừa của Boss! Lần trước ăn thức ăn trong bát của Boss có thể có nước bọt của Boss, nhưng lần này thịt bò trong bát của Boss chắc chắn có nước bọt của Boss, vì miếng thịt bò này Boss đã cắn rồi…. Sam Sam ……………………………. Nhìn vẻ mặt của Sam Sam, nét cười hiện lên trên mặt Phong Đằng, “Anh, ăn phải, hạt tiêu.”

Trên xe, Sam Sam vẫn còn đau đầu về chuyện “thịt bò nước bọt” lúc nãy, nhưng Boss ở bên cạnh tâm trạng dường như rất tốt. Sam Sam vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày Valentine ở thành phố A thật là nhộn nhịp, những cặp tình nhân đi lại trên phố tạo ra những cảnh tượng hạnh phúc, nhìn những bông hồng mà các cô gái cầm trên tay, Sam Sam cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, ngượng ngùng nghĩ ngợi: “Mình cũng chẳng còn ít tuổi nữa rồi, sao chẳng có ai theo đuổi thế nhỉ?”

“Đi mua một bó hoa.” Boss ở bên cạnh lên tiếng. Sam Sam quay sang thấy Boss đang nhìn cô chăm chú và đưa mấy trăm đồng ra trước mặt cô.

“Mua hoa làm gì?” Sam Sam đầy vẻ dò hỏi.

“Tặng bạn gái.” trong mắt dường như Boss lấp lánh ánh cười.

Sam Sam nghe thấy, vô cùng phẫn nộ, trong bụng lẩm bẩm, đến hoa tặng bạn gái cũng bắt mình đi mua, chẳng lẽ mình lại “vinh dự được thăng chức” nhân viên mua hoa? Mặc dùng phẫn nộ, nhưng vì bị nô dịch đã thành thói quen nên Sam Sam vẫn xuống xe đi mua một bó hoa hồng mà cô thấy là đẹp nhất. Đưa cho Boss, Boss nhận lấy, tiện tay để ra ghế sau. Sam Sam nhìn bó hoa hồng qua gương chiếu hậu, cảm thấy càng nhìn càng gai mắt, cái câu “tặng bạn gái” nghe sao mà ngứa tai.

Cuối cùng thì cũng về đến khu nhà Sam Sam ở, Sam Sam cởi dây bảo hiểm, mở cửa xe, xuống xe, quay đầu lại, cảm ơn ông chủ đã đưa cô về nhà. Đang quay người đi, thì bó hoa hồng “gai mắt” ấy được đưa từ trong xe ra, phía sau bó hoa là khuôn mặt tươi cười của Phong Đằng.

“Cầm lấy” Boss nói rất vui vẻ.

“Á? Cái, cái này, không phải tặng, cho bạn gái anh sao?” Sam Sam cảm thấy đầu óc có chút không ổn.

“Đúng. Cái này, là , tặng, cho, bạn, gái, của anh.” Phong Đằng nói từng chữ một, vừa nói vừa nổ máy xe.

Cuối cùng vẻ mặt của Sam Sam từ kinh ngạc chuyển sang nghi hoặc, từ nghi hoặc chuyển sang mơ màng, cuối cùng thì đứng ngây người nhìn theo chiếc xe của Boss đang xa dần.

9.Ban đêm ánh đèn sáng lạn, Sam Sam buồn bực ngồi ở văn phòng chủ tịch, trong đầu vang lên tiếng nói vào buổi chiều kia:


BOSS: “Buổi chiều làm việc xong thì lên đây”.

Sam Sam: “Giữa trưa không phải đã lên rồi sao, buổi tối em, em, em. . . Có. . . Việc.”

Im lặng một lúc xong, Sam Sam hình như nhìn thấy BOSS cau mày, sau đó bảo thư kí đưa cho cô toàn bộ tiền thưởng cuối năm, tiền thưởng, tiền thưởng. Vì thế Sam Sam nhà ta đã khuất phục trước tiền và quyền nghiêm trọng nói: “Được, chủ tịch, làm việc xong em lập tức lên đây.”

Vì thế, Sam Sam lại ngồi ở cái chỗ hàng ngày cô bị ngược đãi, đáng lẽ ra cô nên cùng Song Nghi đi xem KTV mà! Đồ tư bản độc ác! !

Trời dần dần tối, Sam Sam nằm trên sa lon, sắp đói đến bất tỉnh, đang lúc chỉ mảnh treo chuông thì BOSS lên tiếng , “Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn tối.”

Sam Sam nghi hoặc đi theo sau BOSS, đột nhiên phát hiện các đồng nghiệp đều đã ra về, toàn bộ hành lang trống trơn không một bóng người, một vài hình ảnh khủng bố tràn vào trong đầu Sam Sam, vì thế cô phải đi sát theo sau BOSS, càng sợ càng sát, dường như dính vào mặt sau của BOSS, không mảy may phát hiện khóe môi Phong Đằng hơi nhếch lên.

Trong thang máy Sam Sam nghĩ, hôm nay đi ăn ở Hồng Môn Yến, cô sắp phải làm nhân viên gắp đồ ăn cho BOSS suốt đời rồi, Sam Sam không khỏi rùng mình. “Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại, Sam Sam dùng sức đập đập vài cái nút, lắp ba lắp bắp: “Cúp…điện”

“Không mở được.”BOSS nhíu mày nhìn thoáng qua di động, mặt không chút thay đổi nói;”Hai người chúng ta bị nhốt bên trong rồi .”Máu trong người Sam Sam chạy như điên, cô phải ở trong thang máy cả đêm! Tất cả là lỗi của BOSS! Sam Sam tức giận tìm chỗ cách BOSS xa nhất ngồi xổm xuống.

“Lại đây ngồi.”BOSS lên tiếng .

Sam Sam lết từng bước qua như rùa, ngồi xổm bên cạnh BOSS. BOSS dựa vào tường, nhắm mắt lại. Sam Sam cúi đầu y như con cún, lúc đếm tới 999, Sam Sam phát hiện BOSS giống như đang ngủ. Vì thế Sam Sam, người can đảm nhất dán sát vào nhìn kỹ nhà đại tư bản, trong lòng ca thán, BOSS quả thực rất đẹp trai! Đang lúc Sam Sam muốn dời mắt khỏi BOSS, BOSS mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người nào đó. Ho nhẹ một tiếng, Sam Sam cảm thấy máu trong người cô tất cả đều tập trung ở sau gáy, đầu ngẩng lên cũng không được, cúi cũng không xong, phong đằng nhìn thấy dáng vẻ của cô có vẻ rất vừa lòng, khẽ mỉm cười nhìn Sam Sam. Sam Sam cảm thấy lưng như bị gai đâm, cố gắng tìm kiếm từ ngữ nói, “Chủ tịch, anh lạnh không? Em, em, em đưa áo khoác cho anh mặc.”Nói xong Sam Sam vô cùng tiếc rẻ cởi áo khoác ra, nụ cười của BOSS đóng băng trên mặt, nhận lấy áo khoác Sam Sam đưa tiếp tục nhắm mắt, Sam Sam đáng thương vừa đói vừa lạnh cũng muốn ngủ. . . 

A, sao lại có cảm giác hàng tá con mắt đang nhìn chằm chằm mình thế này? Sam Sam mở mắt ra, phát hiện trước thang máy tụ tập đầy ánh mắt chăm chú nghiên cứu, này, này. . . . 

Vật triển lãm chính là cô, đầu của cô vẫn đang đặt trên đùi BOSS! Nếu có thể Sam Sam thật không muốn thừa nhận cái đầu này là của cô ~

“Còn không đứng lên.”BOSS lên tiếng , trong giọng nói tràn ngập ý cười.

Sam Sam đứng dậy phát hiện cái chuyện mà cô vừa mới tạo ra, áo khoác của cô và của BOSS đều ở trên người cô! Cô như bị mộng du kéo áo khoác của BOSS xuống, Sam Sam đau khổ nghĩ, lí nhí hỏi: “Anh, anh, anh, áo của anh sao lại ở, ở, chỗ em?”

“Của anh cũng là của em.”Phong đằng ý cười càng đậm.

Cái gì mà ‘Của anh cũng là của em’!!, Sam Sam choáng váng nghĩ, cố muốn, thật sự muốn… hắt hơi một cái

“Bị cảm à?” Phong Đằng nhíu mày.

Sam Sam ngồi im nghiêm trọng gật đầu lia lịa nói: “Em là vì chăm sóc ông chủ mà bị cảm, có trợ phí thuốc men không? Có tính là tai nạn lao động không?”

10.Sam Sam hồn bay phách lạc quay về phòng làm việc, vừa khi trở về gặp được đồng nghiệp A. A khôn khéo liếc mắt liền thấy được trên cổ Sam Sam chợt có một cái dây chuyền, hơn nữa... lại là dây chuyền gắn hột xoàn! Trời ạ!


A nhất thời trong máu kích động, một mực kéo cô lại: “Sam Sam”
“Là...” Sam Sam mờ mịt bị A cầm lấy vai lắc lắc, ba phần hồn còn lại cũng bay đi mất.
“Là dây chuyền gắn hột xoàn phải không?” A kích động lắp bắp không thành câu.
“Là...”
“Tổng tài tặng cô?”
“Là...” Sam Sam tinh thần hoảng hốt, tiếp nhận trạng thái phản xạ có điều kiện.

Quả nhiên là vậy!
A nhiệt huyết sôi trào, “Tổng tài tặng cho cô làm tín vật đính ước phải không?”

Là -- tín -- vật -- đính ước?
Hồn phách Sam Sam trở về. Ách... Cái gì mà tín vật đính ước? Tổng tài đại nhân gọi nó là “Xích chó” mà... Làm một nhân viên chọn thức ăn đã làm ảnh hưởng tôn nghiêm lắm rồi, cô không cần phải cho ai biết cô đã trở thành giai cấp nô lệ mất rồi.

“A, ha ha.” Sam Sam gượng cười một lúc, vội vã xua tay, “Đều không phải, không phải, tôi với chủ tịch tổng tài cái gì quan hệ cũng không có”. Ách, cũng không phải không có quan hệ gì – chính là quan hệ thuộc hạ với thủ trưởng, còn có quan hệ nô lệ phục tùng chủ nhân... Vì vậy Sam Sam liền lập tức lắc đầu, “À, thực ra cũng có quan hệ”

Trời! Cô đang nói cái gì vậy, lấp la lấp lửng!
Sam Sam im lặng, lần thứ hai sửa lời nói: “Giữa chúng tôi cái quan hệ gì cũng không có”. Nói xong xám xịt đầu óc trốn đi.

A đã bị “Tổng tài bí sử” làm cho choáng váng đầu óc, nhìn bóng lưng Sam Sam hoang mang rối loạn dần biến mất, vẻ mặt tỉnh ngộ đứng trời chồng tại chỗ: giấu đầu lòi đuôi mà! Trách không được hôm nay tinh thần cô lại thoải mái như vậy, “Người có việc vui tinh thần sảng khoái” – Nguyên lai là Sam Sam cùng Tổng tài sắp có việc vui.

Không lâu sau toàn bộ Phong Đằng building đều đã biết, Tổng tài cùng Sam Sam ở phòng tài vụ tình định chung thân...

Buổi tối Sam Sam tắm rửa xong, liền mở máy tính cùng Lục Song Nghi trò chuyện trên mạng Q.

Đánh Boss xong ngủ ngon giấc: ta bị bán thân T_T
Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: (^o^) Vừa mới rời bệnh viện?! Ngươi bị bá vương nhập cung rồi?!

Sam Sam suýt phun nước lên màn hình, rơi lệ ing...
Đánh Boss xong ngủ ngon giấc: (-_-) mau mau vứt ngay suy nghĩ đó đi, ta rất là thuần khiết! Cùng lắm Song Nghi à... Ngươi trước tiên không đồng tình với ta một chút nào sao? Q_Q
Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: tương đối đồng tình... chuyện bán thân của ngươi

Sam Sam vô thức phun nước thật xa, tránh cho cái màn hình bị dơ bẩn.
Đánh Boss xong ngủ ngon giấc: (>...<) còn nói là bạn tốt của ta, ngươi không phúc hậu..

Khóe miệng Song Nghi co quắp một lúc. Cáp, đây là... Lời này có diểm nguy hiểm. Vì vậy có không dám kích động đến người trong cuộc, chợt hỏi: Đã có chuyện gì?

Nhu cầu cấp bách tìm người nói hết nỗi lòng, Sam Sam cũng bất chấp Song Nghi lúc trước mới là “không phúc hậu”, liền thuật lại rõ đầu đuôi những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua:
Ngày đó ăn... Cô làm sao làm sao không cẩn thận làm vỡ nát bình hoa giá trị ba mươi vạn nguyên của Tổng tài đại nhân... Sau đó Tổng tài đại nhân làm sao làm sao giảo hoạt âm hiểm lừa dối cô một vòng đã phải đem mình bán thân... Rồi ngày hôm qua hắn làm sao làm sao uy hiếp bóc lột cô... Ngày hôm nay lại làm sao làm sao vô duyên vô cớ đưa cô một cái dây chuyền hột xoàn mà gọi là “xích chó”...

Sam Sam không kịp có một hơi thở đánh máy xong, dừng lại, gửi đi...
Chỉ chốc lát Song Nghi hồi phục một người hai mắt, nước bọt, tim hồng chảy ròng ròng biểu thị.
Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn:đúng là ông chủ có tiền! Mua dây chuyền hột xoàn mà coi như xích chó!Sam Sam à, ta hỏi nhà ngươi một chút là chủ ngươi có cần hay không nhiều nô lệ?!! (Miss: ý là chị ấy cũng muốn là ... nô lệ, tớ cũng mún ^0^)
Đánh Boss xong ngủ ngon giấc:...
Nghi gia nghi thất nghi đùa giỡn: ^o^

Sam Sam bị đánh bại, cũng không biết người nào đó đến cuối cùng có hay không chăm chú xem cô “nói”, dùng lý do có tiền nhằm che dấu tâm địa giảo hoạt của Boss đại nhân, kỳ kỳ quái quái, thay đổi thất thường lại có đầy những khuyết điểm, Sam Sam coi khinh đôi chút người nào đó trọng sắc khinh bạn, vì lợi vong nghĩa...

Bóng đêm thâm tối, Sam Sam kể tội Boss xong phiền muộn tiêu tan, lật đật xoay lưng xoay cổ vận động. Ây, một chuyện tình thần thánh mà vĩ đại trong thời gian đi làm. Vì vậy Sam Sam một phát nhảy lên giường, tâm tình khoái trá đi vào giấc ngủ.

4 ngày, chỉ còn 4 ngày nữa là lại có thể thấy ánh mặt trời! 4 ngày nữa là có thể hưởng thụ cuộc sống tuyệt hảo! Thế nhưng... Thời gian nửa ngày sau đã đẩy Sam Sam rơi vào vực sâu vạn trượng.

Như trước, phòng làm việc của Tổng tài lầu 22...
“Muốn em tan tầm cùng Ngài tham gia tiệc rượu?” Lòng Sam Sam buồn tức nha, không cần nghĩ cũng biết Tống tài đại nhân kéo nàng đi khẳng định là để cô giúp hắn chúc rượu.
“Àh, tiệc rượu này quy định phải cùng bạn quan trọng tham gia”
“Có thể cùng A May hay Linda đi mà!”

Phong Đằng một cái khép hồ sơ lại, ngẩng đầu, nhíu đôi lông mi đẹp, vẻ mặt suy tư: “Tại sao 2 ngày nay trong công ty có người kháo nhau tôi và em tình định chung thân, việc vui sắp tới...?”

Nói đi đâu vậy?
Chỉ là Sam Sam vừa nghe xong không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vã giải thích: “Tổng tài, anh ngàn vạn lần không nên hiểu lầm! Mấy lời đồn đều không phải do em truyền, thực sự vậy!” Cô có thể nhìn trời mà thề 3 lần.

“Ờ, Để cho bọn họ hiểu lầm một chút cũng không có vấn đề gì” Phong Đằng nói.
Ách... Có thể như vậy sao?
“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai em không cần tới”.

Thực sự sao? Không cần làm nha hoàn? Sam Sam mừng rỡ! Đáng tiếc nụ cười còn chưa thành dạng, chợt nghe Phong Dằng bổ sung vế sau: “Sau đó, mỗi buổi cơm trưa chúng ta ra ngoài ăn, còn nữa, từ mai trở đi, buổi tối tôi tới nhà em ăn”

Sao?! Tổng tài đại nhân mỗi tối đều qua nhà nàng cùng ăn cơm sao?!
Một người kinh thế chấn tục!

Sam Sam bị chấn động một hồi, lập tức cấp thiết hỏi: “Vì sao?”
“Đầu bếp nhà tôi ngày mai bắt đầu nghỉ đông” Rốt cục cũng được một câu giải thích.

Oh my Lady Gaga! Sam Sam rơi lệ... Đó chính là muốn nói cô không chỉ có buổi trưa vừa làm nhân viên chọn đồ ăn, buổi tối cũng phải cùng hầu bữa ăn của Boss đại nhân hay sao?

Giá có thể không phải làm! Tuy là nông nô, nhưng mọi chuyện cũng không thể cứ chiều theo ý muốn của Tổng tài đại nhân được chứ. Phải có chút chí khí, Tiết Sam Sam!

Vì vậy Sam Sam ngượng ngùng mở miệng: “Tổng, Tổng tài, đến nhà em không tiện cho lắm”. Dù sao cô chính là nữ hài tử con nhà khuê các – Sam Sam chờ đợi nhìn khả năng lĩnh ngộ của Phong Đằng, sau đó hắn sẽ biết điều ma2 nói tôi sẽ không đi nữa.

Quả nhiên, Phong Đằng tỏ vẻ đã hiểu ra: “Đến nhà em không tiện sao? Ừ, tốt lắm, em có thể đến nhà của tôi”

Sam Sam chết ngất. Hiển nhiên Boss đại nhân cùng cô không thể nào tâm lý tương thông...
Boss đại nhân kinh khủng như vậy, nếu đi phong trạch vậy chẳng phải là rất kinh khủng sao! Tùy thời tùy khắc mà có thể thành xương cốt không còn...

“Kỳ thực, Tổng, Tổng tài, qua nhà của em cũng không sao”. Sam Sam vẻ mặt cầu xin nói, hấp tấp rời khỏi phòng làm việc của Phong Đằng.

Tiệc rượu được tổ chức trong một nhà hàng cấp năm sao, Sam Sam nhắm mắt theo đuôi sát phía sau Phong Đằng, tới hội trường rồi, Sam Sam theo quán tính vẫn theo sau cùng Phong Đằng xem xét.

Đèn thủy tinh hoa lệ được treo, các màu rượu, điểm tâm... Sam Sam không khỏi “Rớt dãi tuôn trào”, nhìn không rời mắt khỏi các loại điểm tâm, nhón ngón tay kéo tay áo Phong Đằng hỏi: “Tổng tài, đây là tiệc rượu gì vậy?”
“Tiệc cốc-tai, em...”. Phong Đằng còn nói chưa dứt lời liền bị một tiếng bắt chuyện cắt ngang. 
“Phong tiên sinh”

Quay đầu lại nhìn, là người tổ chức tiệc rượu, Phong Đằng không thể làm gì khác hơn là dừng lại tới bắt chuyện cùng nữ chủ nhân đôi câu.

Không lâu sau có người bồi bàn mang rượu tới. Sam Sam nhìn chất nước màu sắc sặc sỡ trong chén rượu, ký ức trở lại, trong buổi họp hàng năm, Phong Đằng nói rượu này chính là cốc-tai, có độ cồn thấp. Ồh... nếu như vậy, cô đây uống một chút không nhiều lắm cũng khong vấn đề gì. Nhìn Phong Đằng bên cạnh nữ chủ nói chuyện, Sam Sam cũng không muốn chen ngang, liền cầm chén rượu tới ban-công mà thư thái...

Mọi người cầm chén rượu trong tay, hoặc đứng từng góc, hoặc đi lại, tao nhã hàn huyên, nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng đưa cái miệng nhỏ uống chút rượu hoặc lấy chút bánh điểm tâm đưa lên ăn...

Tốt! Như vậy sẽ không ai chú ý đến cô! Sam Sam rất hài lòng bèn đứng lên, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng cười vui vẻ: “Tiết tiểu thư”.
Sam Sam bị sặc, nhanh vỗ lên lồng ngực, cầm lấy chén rượu, cũng bất chấp bên trong chính là rượu cốc-tai, uống một ngụm lớn, lúc này mới thôi tức giận.

Thanh âm kia, không phải chính là...
Sam Sam ngẩng đầu, lễ phép chào hỏi: “Ngôn tiên sinh”.

Quả nhiên là người đó, người này hại cô bị sặc 3 lần. Nhưng ở chỗ này mà cũng gặp phải hắn làm Sam Sam cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngôn Thanh thấy cô, tỏ ra rất vui vẻ: “Không nghĩ ở chỗ này có thể gặp được Tiết tiểu thư nha! Công ty đã cho nhân viên nghỉ đông mấy ngày trước rồi mà, chẳng hay tôi có được vinh hạnh đón tiếp Tiết tiểu thư ăn cơm rau dưa?”

“Ách... Không cần, không cần”. Sam Sam khoát khoát tay, không có công không hưởng lộc, cô nói: “Ngôn tiên sinh sao lại ở chỗ này? Phong tiểu thư có khỏe không ?”

Nghe hỏi tới Phong Nguyệt, Ngôn Thanh vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt: “Rất khỏe. Quay về lần này chính là tổng bộ khai mạc rồi tổng kết đại hội, thuận tiện đáp ứng lời mời tham gia tiệc rượu này, vậy mới có thể cùng đứng ở đây”

Ồh, thì ra là vậy.
Trùng hợp lúc này có người tìm đến Ngôn Thanh, Ngôn Thanh nhanh miệng nói xin lỗi không tiếp chuyện được rồi đi. Mà lúc này Phong Đằng cũng không biết từ nơi nào xông ra, “Quả nhiên là ở đây”

Sam Sam lần thứ hai bị sặc... Đúng là người cùng nhà, đều một thứ hù chết bản lĩnh người khác.

Phong Đằng cùng nữ chủ nói chuyện với nhau khi quay đầu lại không thấy Sam Sam, tưởng có người quen đến chào hỏi, hắn không yên lòng hàn huyên đôi câu, rồi mượn cớ rời đi tìm Sam Sam.

Đánh giá mặt cô hơi đỏ lên, cô có chút say. Phong Đằng kéo đầu Sam Sam lại,thần sắc tự nhiên mà nói rằng: “Chúng ta đi thôi”. Còn bày đặt như chính cô đi, chẳng phải cái chính là hắn đã tìm kiếm cô nhiều hơn một lần rồi sao? Cũng là để cô an tâm hơn.

Cô không phải đang nằm mơ hả? Tổng, Tổng tài tự nhiên cầm, cầm tay cô?!
Sam Sam khiếp sợ để Phong Đằng tùy ý lôi kéo cô đi ra khỏi hội trường, cũng quên mất giãy dụa. Bước ra khỏi cửa lớn của nhà hàng, sắc trời bên ngoài thấm vào, Sam Sam bị gió tây bắc thổi qua làm cho lạnh thấu xương, run run một hồi, Phong Đằng nhanh chóng đưa cô vào xe.

Bên trong xe hệ thống sưởi hơi mở rộng ra, Sam Sam nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, tinh thần thả lỏng, vô tri vô giác... tựa như đang ngủ. Mơ mơ màng màng trong đầu dường như có người lấy cô cái chăn, mềm nhẹ trùm lấy tựa như bao nhiêu phiền toái trong cô đều đẩy hết ra.

Ôh... Đó là? Sam Sam giãy dục trong lúc ngủ mơ, tỉnh lại. Nguyên lai trên người cô không phải là chăn, mà là áo khoác màu đen của Phong Đằng.

“Sam Sam, đến nhà em rồi”
Ơ. Nhưng Sam Sam không xuống xe, mắt buồn ngủ mông lung nhìn chằm chằm Phong Đằng. Sao cô lại nghĩ hình dáng của Tổng tài đại nhân hiện tại rất rất ôn nhu? Còn nữa, ánh mắt như vậy nghĩa là gì? Tràn ngập yêu thương?...
Ách... Quả nhiên cô say.

Phong Đằng cười cười nhìn Sam Sam, khuôn mặt của nàng cực kỳ giồng màu táo chín, đôi mắt vô tội đẹp mê ly bởi say rượu chăm chú nhìn anh. Kiềm chế không được nhu tình tràn đầy trong lòng, Phong Đằng cúi đầu, mu bàn tay nhẹ nhàng mà phất qua gương mặt ấm áp của cô, ôn nhu nói: “Lần sau em không được uống nhiều rượu như vậy”.

Cái lạnh mềm mại chạm đến, kích hoạt một dòng điện nhanh chóng lan khắp toàn thân cô, Sam Sam lập tức muốn nhiều hơn nữa. Ôh... Đây đường môi cong dày nhu hòa, tựa như càng thêm mềm mại, đến của cô cũng không sánh được. Mà trong thân thể dòng điện lại càng phát ra cuồng nhiệt, như thúc giục cô dựa thân sát vào anh.

Sam Sam thì thào nói: “Tổng tài”.
“Hử?” Phong Đằng nghi hoặc nhìn cái đầu càng lúc càng tiến lại gần.

Sam Sam có chút ý loạn tình mê, nên hoàn toàn quên mất chính cái người trước mắt bình thường làm sao làm sao giảo hoạt, làm sao làm sao âm hiểm, làm sao làm sao nô dịch cô.
Nhìn thẳng Phong Đằng, Sam Sam dũng cảm khác thường nói: “Tổng tài... Cho ta mượn ngươi câu dẫn (dụ dỗ) một chút nha.”

Phong Đằng đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức sung sướng không gì sánh được hôn lên trán cô “Thật xinh đẹp”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mel