C4
Bùi Thận vô thức nắm tay vịn của ghế, nhưng lại do dự quay đầu sang hỏi Bàng Bác "Vừa rồi thầy nói gì?" "
"Thầy nói đại diện học sinh xuất sắc lên phát biểu."
Bùi Thận đã suy nghĩ về cách tìm Thẩm Lan trong một thời gian dài, nhưng anh không ngờ rằng mình sẽ gặp Thẩm Lan trong tình huống này.
Tại buổi lễ chào mừng học sinh mới, đại diện sinh viên lên phát biểu.
"Chào thầy cô và các bạn. Tôi là Thẩm Lan đến từ lớp sáu, tôi rất vinh dự được ......"
Bùi Thận nhìn lên sân khấu thấy Thẩm Lan buộc tóc đen thành đuôi ngựa, tóc mai tầm thường lất phất, mềm mại và dễ thương.
Môi đỏ tươi, lông mày đen, đồng phục học sinh màu xanh, cổ tay trắng như tuyết. Cô đứng đó đầy xinh đẹp, tươi tắn và tươi sáng, như mùa xuân vậy.
Ánh nắng vàng ban ngày, những cây liễu mới nhỏ giọt xanh và dòng suối trong vắt......
Bùi Thận chớp mắt, đột nhiên cảm thấy một chút cay cay trong mắt. Nhưng trái tim anh đột nhiên ẩm ướt.
Qua hàng ngàn ngọn núi và sông, cuối cùng ta đã nhìn thấy nàng.
Bùi Thận hít một hơi thật sâu, định đợi lễ kết thúc, nhưng anh nghe thấy một số bạn nam xung quanh đã nói chuyện.
"Cậu ấy trông rất đẹp! Thật đẹp, phải không? "
"Cô ấy tên là Thẩm Lan sao? Này, bạn nói tôi sẽ đuổi theo cô ấy, tôi có thể đuổi kịp không? "
"Phải can đảm nha! Bạn không sợ bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện hả! "
Nghe những cuộc thảo luận của họ về Thẩm Lan, khuôn mặt của Bùi Thận vô cùng xấu xí, anh xụ mặt, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén phóng thẳng vào những người này.
Những người bạn nam nói chuyện đã bị anh làm cho kinh ngạc, đến khi phát giác Bùi Thận đã quay lại tiếp tục nhìn vào sân khấu.
Vài người nhìn nhau, chết lặng, nhưng thể manh động, vì vậy họ chỉ có thể im lặng.
Bùi Thận không để ý đến họ nữa, chỉ chăm chú quan sát Thẩm Lan kết thúc bài phát biểu, ngồi tại chỗ, xem Thẩm Lan nói chuyện và cười với những người khác, Bùi Thận không khỏi do dự cô có ký ức gì về kiếp trước không?
Khi buổi lễ, hơn nghìn người rời đi, Bùi Thận đứng dậy, đi theo đám đông đuổi theo
Thẩm Lan và vài người bạn cười nói. Sắp là buổi trưa, nên họ đến căn tin để ăn. Nhưng cô chưa đi được vài bước thì nghe thấy ai đó gọi cô từ xa.
"Thẩm Lan..."
Thẩm Lan vô thức quay lại nhìn, qua đám đông dâng trào, cô thấy Bùi Thận mặc đồng phục học sinh đứng cách đó không xa nhìn cô.
Thẩm Lan xuất thần một lúc, hơi hạ mí mắt.
Cô không nói, Bùi Thận trở nên lo lắng, vội vã đuổi kịp, muốn nói nhưng há miệng có chút ngớ ngẩn.
"Nàng......" anh thực sự muốn hỏi, nàng có nhớ ta không? có quên ta chưa? Chúng ta đoàn tụ rồi nàng có hạnh phúc không?
Rất nhiều lời đã bị nghẹn ngào trong cổ họng, Bùi Thận không thể nói một lời.
Tim anh đập mạnh, muốn dang tay ôm cô, vì lo lắng nên lòng bàn tay anh dính đầy mồ hôi lạnh, ngay cả giọng nói của anh cũng khàn lại.
"Thẩm Lan, ta....."
"Xin chào bạn học, cậu có gì không ổn sao?" Thẩm Lan ngẩng đầu lên hỏi.
Khuôn mặt Bùi Thận đột nhiên tái nhợt, bỏ lỡ một nhịp tim.
Cô không biết anh, cô không có ký ức về kiếp trước.
Trái tim Bùi Thận đờ đẫn và đau đớn. Anh không thể hiểu tại sao anh lại đến đây một thời gian, nhưng Thẩm Lan không bao giờ trở lại?
Bùi Thận vô thức nhìn cô, nhưng thấy môi cô mím nhẹ, biểu cảm hơi u sầu, không nhìn vào mắt người lạ.
Cô nhớ ra.
Trái tim Bùi Thận đột nhiên giảm mạnh, gần như mất sức. Không có nơi nào tốt hơn để tồn tại hơn thế này.
Tuy nhiên, giây phút tiếp theo Bùi Thận nhận ra rằng cô không muốn nhận ra anh.
Trái tim Bùi Thận chìm xuống, anh rất trống rỗng. Anh biết rằng anh đã đối xử tệ với cô trong quá khứ, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cô, nhưng sau nhiều năm, anh không thể xóa hết những tổn thương.
Cô không yêu anh và không muốn nhận ra anh.
Bùi Thận đứng tại chỗ, chỉ nhìn Thẩm Lan trong tình trạng choáng váng, đôi mắt buồn bã và chán nản.
Khi Thẩm Lan nhìn thấy, cô do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng khẽ thở dài.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng rơi xuống trong gió, thổi nhẹ đôi mắt cay cay của Bùi Thận
Thẩm Lan vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Bùi Thận, thấp giọng nói: "Gần trưa rồi, bạn có muốn đi ăn không?" "
Bùi Thận nắm chặt lấy những ngón tay mỏng manh của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro