Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

<<Quả giòn 9>>

Chiều ngày thứ bảy lại có một cơn giông sắp đổ xuống, không khí xung quanh trở lên oi bức.

Nhưng hôm nay tâm tình của Tư Bách Lâm đặc biệt tốt, chủ động đón cô ở tiểu khu nhà Long Tín Nghĩa, sau khi dùng bữa xong hai người mới đến Lãng Trúc Công Quán. Vì chắc chắn đêm nay lại là một bữa “đại nhậu” cho nên trước khi đi Tư Bách Lâm muốn ăn chút gì đó lót dạ để chất cồn phát tán chậm một chút. Lần này người cậu muốn chuốc say chính là Bành Tử. Lần trước cậu cùng Cận Dịch Khẳng đã thua Bành Tử một ván, khiến cho một người chiến thắng vạn năm như cậu đây đặc biệt khó chịu. Tư Bách Lâm thậm chí còn vì trận tỉ thí tửu lượng này mà dưỡng bản thân đủ ba ngày.

Chấp niệm cạnh tranh của nam giới trong vấn đề này thực sự rất trẻ con.

“Tại sao anh lại không biết rằng có một số người tưởng chừng như đã thua nhưng thực chất lại thắng.”

Sau khi xuống xe, Long Thất thản nhiên nói.

Tư Bách Lâm liếc nhìn cô một cái, cô cũng nhìn lại cậu, hai người đang bước đi trong gara, nhưng Tư Bách Lâm không để trong lòng, không tiếp lời, Long Thất cũng không nói gì thêm.

Năm giờ chiều, tiếng ve kêu yếu ớt, chuồn chuồn bay thấp.

Nhà Cận Dịch Khẳng ở ngay cạnh nhà Tư Bách Lâm. Cửa sân vừa mở, cô liền trông thấy hai con Schnauzer đang đuổi theo một con Alaska to lớn, Chu Đán và Thư Manh đều ở đó, còn có không ít những người trong vòng tròn đều mang theo thú cưng của mình đi dự tiệc. Tất cả bọn họ đều quen thuộc với Tư Bách Lâm, vui vẻ chào đón ngay khi cậu vừa bước vào cửa. Âm nhạc, bể bơi, rượu ngon, bầu không khí đặc biệt ầm ĩ. Trước tiên cô gặp được Vụ Tử trong phòng khách, sau lại gặp được Thư Manh và đám chị em của cô ấy ở ngoài bể bơi. Tất cả bọn họ đều mặc dress code theo tông chủ đạo là màu trắng thanh lịch, đang túm tụm thành một nhóm năm sáu người vây quanh một con Alaska đang ngồi dưới đất thở phì phì, trên đầu đôi mũ sinh nhật, dưới cổ đeo nơ, một bên bị mọi người liên tục khen đáng yêu, một bên tuỳ ý chụp ảnh liên tục, thích thú cười nói vui vẻ.

Vừa tốt đẹp vừa ý nghĩa.

Cận Dịch Khẳng đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai ở đầu bên kia bể bơi.

Bất chấp sự náo nhiệt ở bên này, cậu cúi đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cho đến khi Tư Bách Lâm đi ngang qua bàn tráng miệng bên cạnh với tay cầm lấy ly rượu, sau đó liền dùng cái đế ly lạnh buốt chạm một cái vào cổ cậu, lúc này cậu mới có phản ứng, ngẩng đầu lên. Mà Tư Bách Lâm sau khi trêu chọc cậu xong liền đi về phía Bành Tử, Cận Dịch Khẳng quay đầu lại lấy rượu, cùng lúc đó, cậu nhìn thấy Long Thất.

Cô đang đứng khoanh tay bên cạnh Thư Manh, mái tóc dài xoã sau vai, trong không khí oi bức, từ tay Vụ Tử cầm lấy ly rượu uống cạn, sau đó dùng thân ly lạnh áp vào má để giải nhiệt, ánh mắt cô lười biếng, tầm mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi đúng một giây, sau đó cô liền quay đầu lắng nghe Vụ Tử nói chuyện.

Mà ánh mắt cậu thì không có rời đi.

Cậu uống rượu, tầm mắt một giây cũng không rời, thậm chí còn đặt điện thoại di động sang một bên rồi trắng trợn nhìn chăm chú vào cô. Sự chú ý của Thư Manh và Chu Đán đều đang tập trung vào người chú chó Alaska tên Hans nên không hề phát hiện ra điều gì. Còn cô thì đang nhìn về phía Tư Bách Lâm, xung quanh cậu và Bành Tử đều có nữ sinh vây quanh, tất cả đều là bạn, bọn họ đều chưa được giới thiệu với cô nhưng đều quen biết với Tư Bách Lâm, thái độ của cậu khi nói chuyện với bọn họ và khi nói chuyện với Thư Manh đều giống nhau, đều thân thuộc hơn so với Long Thất một phần.

Thật buồn.

Khi cô đang nhìn đến xuất thần, Cận Dịch Khẳng đột nhiên búng nhẹ ngón tay một cái vào trong không khí.

Hans nhanh chóng đứng dậy.

Các cô gái vây xung quanh nó lập tức lùi lại vài bước, thu hút sự chú ý của Long Thất, Cận Dịch Khẳng vẫn đang nhìn cô, tầm mắt hai người một lần nữa chạm vào nhau. Cậu nhìn Hans rồi nghiêng đầu về phía bể bơi, hai tay buông thõng ở đầu gối vỗ nhẹ vào nhau tạo ra một tiếng vang nhỏ, Hans tựa như thu được một mệnh lệnh nào đó, nó nhanh chân lao tới, “phốc” một tiếng nhảy thẳng vào bể bơi. Bọt nước bắn ra tứ phía làm những ai đứng cạnh bể bơi đều dính đạn, Thư Manh đứng gần nhất, bị nước bắn ướt hết một mảng lớn cánh tay áo, cô nàng tức điên lên, tính chỉ tay vào Cận Dịch Khẳng mắng thì bị các chị em bên cạnh ngăn cản tránh cho cô nàng định văng tục. Hans thì vui vẻ bơi lội bên trong hồ. Mọi người đều thích thú lấy điện thoại quay chụp lại cảnh Alaska bơi lội. Tâm trạng bị sương mù bủa vây lâu ngày của Long Thất cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi làn nước này.

Cô mỉm cười.

……

Trong một giờ tiếp theo, cả hai người đều không chạm mặt trực tiếp.

Cô bị chú chó Maltese của Thư Manh thu hút, cô chơi đùa với nó và thỉnh thoảng lắng nghe bạn bè của Thư Manh trò chuyện. Đúng sáu giờ, một chiếc bánh sinh nhật dành cho thú cưng đặt làm riêng cho Hans được chuyển đến. Mọi người ở ngoài bể bơi, trong phòng khách đều tập trung lại về phía sân thượng cạnh bể bơi của tầng một. Các cô gái đặt bánh kem lên bàn tráng miệng, kéo Hans vào giữa trung tâm bàn để thổi nến. Sau đó chụp liên tiếp tầm ba mươi bốn mươi bức ảnh, cuối cùng là tràn đầy tinh lực pose dáng chụp ảnh tập thể cực kỳ vui vẻ, mà Cận Dịch Khẳng là chủ nhân chân chính của bữa tiệc thì chỉ ngồi ở phía bên ngoài rìa máy ảnh, nhàn nhã thảnh thơi như đang xem một vở hài kịch, chỉ cười cười.

Cậu luôn nhìn cô một hoặc hai lần lúc rảnh rỗi, thời tiết ngày càng oi bức, có một hai tiếng sấm rền vang trên bầu trời xám xịt.

Sau một hồi loay hoay thổi tắt nến, đầu Thư Manh liền "nhảy số" ra một chiến thuật khác, khuyến khích mọi người đi cắm trại vào tháng sau. Thư Manh thật sự không biết mệt mỏi trong việc giúp đỡ các chị em của mình theo đuổi người khác. Cô nàng đang triển khai từng bước chiến thuật. Đầu tiên là giới thiệu họ với nhau trong lần gặp mặt đầu tiên, tiếp đến là tới nhà chơi, sau cùng là  "trực tiếp tạo cơ hội ở lại qua đêm". Long Thất lúc này liền liếc nhìn Vụ Tử, cô nàng đang bị Thư Manh lôi kéo: "Cậu và Thất Thất đều rảnh nên nhất định phải đi đấy."

"Mình có thể," Vụ Từ dừng một chút, sau đó thâm ý nói: "Nhưng Long Thất chắc là không đi được rồi."

Vừa đúng lúc Tư Bách Lâm đi về phía bên này lấy đồ, bên chỗ cậu đã uống hết rượu rồi, bả vai cậu chạm vào Long Thất, đang cúi đầu nhìn trên bàn chọn đồ, Thư Manh hỏi: "Thất Thất tại sao lại không thể đi được?"

Vụ Tử đã kết thúc phần dẫn dắt của mình.

Long Thất nói: "Mình muốn đi du học ở Nhật Bản."

……

Không một ai nghĩ rằng câu trả lời lại như vậy.

Bầu không khí vui vẻ vốn có bỗng chốc biến mất không để lại giấu vết. Tư Bách Lâm vốn định rời đi thì chợt dừng bước, đôi mắt Thư Manh theo bản năng nhìn cậu một cái rồi lập tức quay đầu lại: "A? Du học?"

"Ừ, tháng sau mình sẽ đến Nhật Bản xem có thể sống ở đâu. Sau khi thi đại học xong mình sẽ đi luôn."

Cận Dịch Khẳng cũng đã nghe thấy rồi.

Cậu vẫn như cũ ngồi ở mép bàn, bắt chéo chân, dùng ngón tay trêu chọc cằm của Hans, không nhìn về phía bên này.

"Nếu vậy thì," Thư Manh đứng cách cô ba bốn người, liền nghiêng người về phía trước "Vậy thì sau khi tốt nghiệp cậu liền không thể chơi với mình nữa rồi, mình muốn tìm cậu còn phải bay đến Nhật Bản."

Thư Manh là thật sự hiểu được lời này, lời nói của cô nàng lúc nhẹ lúc nặng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tư Bách Lâm.

Tư Bách Lâm quay người lại.

Vụ Tử thở dài, không nói một lời nào. Long Thất cũng thở dài, Tư Bách Lâm cao hơn cô một cái đầu, một tay cầm chai rượu, một tay đút túi quần, bả vai cô chạm vào ngực của cậu, cậu cũng chỉ nghe được thông tin này cùng lúc với mọi người, ánh mắt u ám nhìn cô ba giây, cảm xúc thay đổi rõ ràng, ngay cả Thư Manh cũng không dám nói chuyện tiếp. Sau đó cậu cất cái chai rượu đi thay bằng một lon bia lạnh khác, như thể động tác trì hoãn vừa rồi chỉ là đang phân vân không biết nên chọn đồ uống nào, cậu nghiêng trán: "Mọi người nói chuyện tiếp đi."

Nói xong cậu rời đi rồi quay lại chỗ đám của Bành Tử.

Khoảnh khắc cậu quay người đi, ngực Long Thất liền chậm rãi phập phồng lên xuống, tay Vụ Tử vòng qua sau eo vỗ nhẹ trấn an, cô tiếp tục quay sang nói với Thư Manh: "Dù sao cậu cũng thích đi du lịch như vậy, về sau nên suy nghĩ đến Nhật Bản nhiều hơn."

Nói xong, cô cho thêm một khối đá viên vào ly rượu của mình, ngửa cổ một hơi uống cạn, đặt ly xuống rồi dùng mu bàn tay lau miệng. Cận Dịch Khẳng liếc nhìn cô một cái. Thư Manh ngay sau đó liền chuyển hướng sự chú ý của mọi người sang hướng khác, lớn tiếng hỏi: "Vậy còn những người khác thì sao, mọi người có rảnh không?"

Long Thất rời khỏi đám người, đi về phía nhóm Bành Tử, Vụ Tử liền kéo tay cô: "Hay để mình nói chuyện với cậu ấy trước nhé."

"Không, mình sẽ đi nói chuyện rõ ràng với anh ta."

"Vậy cậu phải bình tĩnh nói chuyện, bình tĩnh một chút Thất Thất."

Sau khi buông tay Vụ Tử ra, cô đi vòng về phía bể bơi, đi thẳng đến chỗ Tư Bách Lâm đang đứng. Khi Bành Tử và những người khác quay đầu lại, cô nói: "Anh qua đây đi, chúng ta cần nói chuyện."

......

Lúc này sân trước nhà Cận Dịch Khẳng không có ai nên cô và Tư Bách Lâm đang trò chuyện ở đây. Cô nói việc mình đi Nhật Bản không liên quan gì đến cậu. Cậu hút thuốc và trả lời: "Việc này là em lựa chọn, chính em vui vẻ là được."

"Nếu vậy thì từ nay về sau tôi thích cái gì liền làm cái đấy, không cần phải hỏi ý kiến của anh trước, giống như việc anh đột nhiên đi Hải Nam mà không nói với tôi tiếng nào."

"Làm sao em lại biết được việc tôi đi Hải Nam?"

Cậu thình lình hỏi.

"Chính là sẽ có người nói cho tôi biết."

"Em đừng bận tâm."

Cậu dường như không truy cứu chuyện này, điều này càng khiến cô tức giận hơn, nhưng khi cô tức giận như vậy, cô không thể bình tĩnh được nữa, cười nhẹ: "Anh có bao giờ nghĩ đến việc sau khi tôi sang Nhật Bản sẽ xảy ra chuyện gì không?"

"Nếu em cần sự giúp đỡ, hãy nói với tôi."

Tư Bách Lâm đưa ra câu trả lời này.

Long Thất nhìn cậu.

Chậm rãi gật đầu: "Cứ như vậy?"

"Tôi sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của người khác, nếu em cảm thấy việc này là tốt, vậy thì cứ làm đi."

"Thế thì tôi không thích yêu xa, chúng ta chia tay đi."

Ngay sau những lời này, Long Thất nhìn chằm chằm vào mắt cậu, buột miệng thốt ra.

Tư Bách Lâm phủi phủi tàn thuốc ở đầu ngón tay một chút, nhìn cô.
Gió đêm thổi qua, từng hạt mưa lất phất bay tới giữa hai người, cậu trước tiên nhìn đi chỗ khác, sau đó nheo mắt quay đầu lại: "Muốn thì có thể làm như vậy."

Sau đó cậu định tính toán rời đi, để lại một câu: "Tôi sẽ không đem chuyện chúng ta chia tay nói ra trước, còn em muốn nói lúc nào cũng được. Nếu em không muốn để mọi người biết, tôi cũng có thể không cho tụi Thư Manh hỏi đến. Nếu em cần gì vẫn có thể đến tìm tôi."

Thật giống như một lời chia tay đơn giản với một người bạn bình thường nào đó. Long Thất lúc này triệt để đầu hàng. Cô không bao giờ ngờ rằng cuộc chia tay đầu tiên trong đời lại diễn ra dễ dàng và nhanh chóng đến vậy, không hề có một chút hoài niệm nào, thậm chí không có một chút níu kéo nào. Tiếng sấm rền vang trên bầu trời đầy mây đen trong suốt một giờ, lúc này rốt cuộc cũng đánh xuống một tia sét, vang xa ở phía chân trời. Cô nhìn Tư Bách Lâm rời đi, trong lòng oanh tạc nổ tung cảm xúc dữ dội, thậm chí đứng lại sân bình tĩnh mười phút cũng không thể áp xuống được, loại cảm xúc này không phải là thương tâm mà chính là không cam lòng. Long Thất cay cú không chịu được, phẫn uất xoay người đi vào nhà.

Vụ Tử rất quan tâm đến cô, ít nhiều cũng hiểu với tính cách của cô sẽ cùng Tư Bách Lâm náo thành ra kết quả gì, cô ấy biết bản thân mình lúc này không nên nói gì. Từ khi cô bước vào nhà vẫn luôn đi theo, cảm xúc của cô không qua được mắt của cô ấy. Đôi mắt cô đau nhức, cô nói muốn uống rượu, Vụ Tử liền đi lấy giúp cô cái ly rót rượu, nói muốn thêm đá, cô nàng liền mang đá viên tới.

Cô uống liên tiếp bốn ly rượu ở trên mặt bàn tráng miệng. Thư Manh biết chỉ cần cô ấy lại gần cô thì mọi sự tập trung chú ý sẽ bị thu hút về phía bên này, khiến cho mọi việc càng trở lên phức tạp hơn nên chỉ dám hỏi nhỏ Vụ Tử một vài câu. Vụ Tử lắc đầu.

Lại một tiếng sấm nữa.

Cận Dịch Khẳng bình tĩnh ngồi ở mép bàn, nhìn cô.

Thư Manh cho là cậu và Tư Bách Lâm thân thiết như vậy liền ngồi xổm xuống bên cạnh ghế của cậu nói nhỏ, bảo cậu đi khuyên Tư Bách Lâm, nhưng cậu không đáp lại.

Uống xong ly thứ năm, chất cồn bốc lên,  cô nghiêm túc nhìn thẳng cậu, ước chừng bốn giây: "Phòng tắm ở đâu?"

"Tầng một đang có người, nhưng tầng hai có thể sử dụng."

Cậu chậm rãi trả lời.

Khi cô quay người, cậu liền đứng dậy: "Cậu không quen đường, để tôi dẫn cậu đi."

Vụ Tử vẫn đang bị Thư Manh lôi kéo nói chuyện, Chu Đán và những người khác không đi theo, cô đi về phía thang cuốn trong phòng khách mà không quay đầu lại. Cận Dịch Khẳng nói là dẫn cô đi nhưng từ đầu tới cuối chỉ đi theo phía sau cô. Từ phòng khách tầng một đến tầng hai dần dần không còn một bóng người, chỉ còn lại bóng dáng hai người đi lối bước nhau.

Khi lên đến tầng hai, cô đang tính đi về phía bên trái thì bị cậu trực tiếp lôi kéo tay dẫn đi về phía bên phải. Bước chân hai người hỗn loạn, tình thế đang là cô chủ động lập tức chuyển thành bị cậu khống chế, từ lôi kéo thành mười ngón tay đan xen. Cô bước đi thật nhanh, sau đó cơ hồ là bị dẫn vào một phòng ngủ chính nào đó, cái gáy lập tức bị cậu chế trụ. Cậu dùng chân đá sầm cửa lại, môi lập tức dán lên, dùng sức hôn mạnh lên môi cô. Tóc cô trượt từ vai xuống dưới lưng. Nụ hôn càng lúc càng sâu, trằn trọc triền miên, hòa lẫn với mùi rượu trong miệng cô, thật nóng bỏng và kịch liệt. Ngay sau đó phần eo cô bị chạm vào mép bàn, cậu một tay chống đỡ bàn, một tay vững vàng ôm chặt lấy eo cô, nhanh chóng tiến vào trạng thái hôn sâu không thương lượng. Khi cậu rời đi vài giây, liền lập tức bị cô nắm lấy cổ áo, muốn cậu nhớ rõ ràng về vụ cá cược trước đó, cậu đáp: "Tôi rất rõ ràng hiện tại việc mình đang làm là chiếm tiện nghi của cậu."

Tiếng sấm vang lên, cơn mưa to lập tức ào xuống, cái trán của cậu áp sát vào cô, nói rõ ràng cho cô nghe: "Nhưng mà hiện tại cậu cần cái tiện nghi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longqi