Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

<<Quả giòn 4>>

Sau khi trở về, một nửa số chị em của Thư Manh đã ngồi vào bàn của Bành Tử, Vụ Tử và Thư Manh thì đang ngồi trò chuyện, họ hỏi cô tại sao đi lâu như vậy, cô nói giữa chừng có điện thoại.

"Cậu có gặp Cận Dịch Khẳng không?"

Cô lắc đầu.

Lúc ngồi xuống, cô nhìn qua Thư Manh liền trông thấy Cận Dịch Khẳng đã quay trở lại, chắc hẳn cậu đã nghe điện thoại xong, đang thong thả đi về phía đám người đang chơi bi-a, không nhìn sang bên này, Long Thất chỉ chỉ: “Cái này sao lại có ở đây."

Thư Manh nhìn qua, nhanh chóng đứng dậy, kiên quyết chạy sang, chỉ kịp để lại một câu: “Các cậu ăn đi, mình phải đến trợ giúp Bành Tử đã, nếu không hài tử của mình sẽ lại bị bắt nạt mất.”

Sau đó, không còn nhiều người ở lại bàn.

Vụ Tử không đi qua xem náo nhiệt, cô ấy dường như đang tránh Lý Nhị Văn vì cậu ta cũng đang ở đó, Long Thất nói: "Tại sao cậu lại chọn ban tự nhiên? Cậu giỏi văn như vậy, vốn dĩ mình còn tưởng chúng ta sẽ cùng lớp."

"Tại có ít bài tập về nhà hơn."

Đáp án rất đơn giản, Long Thất không tiếp tục hỏi nữa, đến lượt Vụ Tử hỏi: “Vậy Tư Bách Lâm có cùng cậu đi Nhật Bản không?”

Cô lắc đầu.

"Cậu đi một mình à?"

"Đúng vậy."

"Thật tuyệt khi được đi du lịch một mình."

"Mình không đi du lịch. Mình đến để thăm một người bạn." Cô dùng đũa đảo đều đĩa nước chấm "Chị ấy sắp kết hôn rồi."

Vụ Tử nghiêng đầu: “Người Nhật Bản à?”

"Tính là một nửa đi."

"Là người trong vòng tròn của chúng ta à? Mình chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến."

"Vòng tròn" mà Vụ Tử nói đến chính là vòng tròn người mẫu chụp ảnh, Long Thất lắc đầu: "Chị ấy là hàng xóm lớn hơn mình sáu bảy tuổi, khi còn nhỏ, mẹ mình mải đi làm nên không thể chăm sóc mình được, bà ấy liền giao mình cho chị ấy nhờ chiếu cố, khi mình mười tuổi thì chị ấy chuyển đi."

“Vậy cậu liên lạc bằng cách nào?”

Cô lại lắc đầu: “Thật ra mình không liên lạc được.”

Vụ Tử nhấp một ngụm bia rồi quay sang nhìn cô, như sẵn sàng lắng nghe cẩn thận, nửa chống trán, dùng ngón tay xoắn những lọn tóc nhỏ ở chân tóc.

"Tình cờ mình thấy một tài khoản trên Instagram trông rất giống chị ấy. Chị ấy là giáo viên ở Nhật Bản, có bạn trai và trồng cả một sân hoa nhài. Chị ấy sẽ kết hôn vào tháng 10. Bạn của chị ấy đăng địa điểm tổ chức hôn lễ là ở Tokyo."

“Việc không liên lạc nghĩa là cậu không nói gì với chị ấy và định đi một mình à?”

"Mình chỉ qua đó nhìn một chút thôi."

"Cậu có thể trực tiếp hỏi chị ấy."

"Như vậy quá xấu hổ, khác gì vội vàng đi kêu người ta mời mình."

"Cậu thật cẩn thận" Vụ Tử nói, "Bình thường cậu không như này. Sao cậu lại coi trọng chị ấy như vậy?"

“Lúc còn nhỏ mình rất thích chị ấy, đến bây giờ mình vẫn thích loại con gái dịu dàng như vậy.” Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tư Bách Lâm “Nếu anh ấy không xuất hiện, có khi mình đã ở cùng một cô gái.”

Vụ Tử mỉm cười.

“Thật đấy.” Cô nhấn mạnh.

"Mình đây là loại cậu thích hả?" Vụ Tử hỏi.

"Thích, nhưng không có cảm giác."

"Loại cảm giác nào?"

"Cái loại cảm giác giống như vậy."

“Cậu thật nghiêm túc trả lời nha” Vụ Tử cười càng xinh đẹp hơn, tiến lại gần, cầm lấy tay cô áp vào ngực mình “Mình mềm mại như vậy cậu không thích?”

“Này, có vẻ như nó lớn hơn trước một chút đấy.”

Vụ Tử không ngờ tới hành động này nên cười phá lên rồi hất tay cô ra: “Cậu biến.”

Sau đó cô ấy chỉ chỉ về phía Thư Manh: “Bên kia có nhiều nữ sinh như vậy?”

Long Thất dùng đũa gắp sashimi lên, nhìn sang đám Chu Đán cuối cùng cũng ngồi vào bên cạnh Cận Dịch Khẳng, nhưng vẫn không thể bắt chuyện được với cậu, không có lý do gì để tương tác, chỉ có thể dựa vào Thư Manh và Bành Tử tiếp lời nói thêm vài câu. Còn cậu thì vẫn ngồi thảnh thơi xem điện thoại, tựa như không biết những cô gái trẻ như lang như hổ này đang nhắm đến mình, nhưng lại dường như đã biết, chỉ vừa cười vừa nói, mắt không bao giờ ngước lên.

Ban đầu cô nghĩ rằng khi trưởng thành sẽ khó có người được như Tư Bách Lâm, kết quả đụng phải một Cận Dịch Khẳng, người tài giỏi y như Tư Bách Lâm vậy. Trên diễn đàn trường có một bài viết thảo luận về cô và Vụ Tử, tiêu đề được đóng dấu "Chỉ có nữ thần chơi cùng với nữ thần, hờn dỗi đáng yêu đều lui tán", tính chuyển phóng sang Tư Bách Lâm và anh ta cũng là điều hợp lý.

Hơn nữa, cả hai đều cư xử như những người đàn ông không thích nói chuyện với con gái.

"Bọn họ nói..."

Sashimi được lật trong đĩa nước sốt, cô gắp lên rồi cho vào miệng.

"Ngồi bên trái Lý Nhị Văn..."

Lời còn chưa nói xong, giây thứ ba nhai miếng sashimi trong miệng, cô liền cảm thấy một vị cay xộc thẳng lên trán, cổ họng từng bước tắc nghẽn. Giống như nuốt sống một ngụm mù tạt không khuấy đều, cay đến nỗi trên trán toát mồ hôi lạnh, cô theo phản xạ đặt đũa xuống, dùng mu bàn tay che miệng, khuỷu tay chống lên mặt bàn, bên tai đỏ bừng, nước mắt sắp trào ra, cô cúi đầu nửa ngày nghẹn nói không ra lời. Vụ Tử nhận thấy điều này liền bảo cô nín thở để mùi mù tạt bay đi nhanh hơn. Cô cầm lấy lon bia Vụ Tử đang uống rót vào miệng, chưa uống được hai ngụm đã bị sặc đến ho khan.

Bên kia, Cận Dịch Khẳng nhìn sang.

Bên trái là Chu Đán đang dựa gần vào vai cậu để trò chuyện.

Cậu nghiêng đầu sang một bên ra hiệu, cậu bé bồi bàn đứng bên cạnh cảm nhận được liền cúi người nghe mệnh lệnh. Ngay sau đó, cậu bé mang ra mấy chai sữa dưa hấu lạnh phân phát cho từng bàn. Mặc dù cơn mù tạt đã qua khi uống đủ sữa lạnh nhưng sự kích thích vẫn khiến cô đổ một lớp mồ hôi. Sau khi Long Thất “sống” lại, cô vén tóc ra sau trán, hướng bên kia liếc mắt một cái liền đối mặt với Cận Dịch Khẳng đang chăm chú nhìn mình. Chu Đán chống cằm ở bên cạnh cậu vừa mỉm cười vừa nói chuyện, còn cậu thì quay đầu lại tám chuyện với Tư Bách Lâm và Bành Tử.

Tay chơi Tư Bách Lâm thì đang tập trung dụ người ta uống bia, không hề để ý tới bên đây, tuy nhiên, ba trong số sáu cô gái ngồi trên bàn đều đang nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt là tràn đầy ánh sáng.

Long Thất gọi cậu bé bồi bàn lại nói: “Thêm một đĩa thịt lợn xào nấm đưa ra bàn kia, cảm ơn.”

Mười phút sau, khi món ăn vừa được dọn lên, Tư Bách Lâm liền cảm nhận được có "con dao đồ tể" đang treo trên đầu mình liền lập tức nhìn sang hướng này. Bành Tử và những người khác lập tức hiểu ra, muốn cười nhưng phải kìm nén, cô ngồi nhìn chằm chằm vào Tư Bách Lâm, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu.

Nhưng ngay sau đó liền bị Tư Bách Lâm bắt lấy cổ tay, cậu nắm chặt ngón tay cô rồi dẫn cô tiến vào bàn ăn sôi động, mỗi lần uống chút rượu cậu dường như thân mật với cô nhiều hơn một chút, kéo cô đến bên cạnh bàn. Một tay đút túi, tay kia ôm eo cô, ở bên tai thì thầm: “Cùng chơi một trò chơi đi.”

Bả vai chịu lực, cô bị Tư Bách Lâm ấn ngồi xuống ghế.

Sau đó cậu lại kéo chiếc ghế bên cạnh ra để Vụ Tử ngồi xuống.

Thư Manh chính là người chủ trương chơi trò chơi.

“Bà mối” tội nghiệp cuối cùng cũng vất vả vắt óc nghĩ ra được trò gì đó giúp các chị em của mình, thúc giục Bành Tử tập hợp mọi người lại rồi ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn, trước mặt mỗi người là một chai rượu rỗng, nghe cô nàng nói: "Là thế này, Bành Tử hôm nay chơi bóng không tốt, thật mất mặt, muốn chiêu đãi mọi người một bữa nhậu vui vẻ. Tuy nhiên, cũng có câu ăn thịt người tay ngắn không phải..."

Lúc này mọi người bắt đầu hò hét vỗ tay, Thư Manh dứt khoát trèo lên trên ghế đứng hét: "Nghe mình nói xong đã! Ăn đồ của mình thì chính là người của mình. Hôm nay lỗ tai mình chỉ muốn nghe những điều thú vị thôi. Ai nha, đừng lo lắng cứ yên tâm chơi đi, đối với các cậu chỉ có lợi chứ không có hại. Vậy mình sẽ hỏi ba câu hỏi, xong rồi các cậu từng người nên làm gì thì làm đi. Đến lúc đó đừng cám ơn mình!"

Sau đó, cô ấy cầm chai rỗng trên bàn rồi làm mẫu: “Các cậu không cần nói, chỉ cần dùng chai này để trả lời thôi. Câu hỏi mình đặt ra chỉ có hai câu trả lời, có hoặc không. Có thì cứ đặt chai đứng thẳng như thế này. Còn nếu không, chỉ cần đặt chai nằm xuống là mọi người sẽ hiểu.”

“Vợ, em đặt câu hỏi đầu tiên trước đi.” Bành Tử bắt đầu hào hứng xum xoe nịnh nọt y một chú cún.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Câu hỏi đầu tiên" Thư Manh vẫn đứng trên ghế, cô nàng cũng đã say khướt, cầm chai bia làm micro, hét lớn "Mọi người ở đây, có người nào khiến bạn cảm thấy vô cùng quyến rũ không?”

Thật là một câu hỏi hóc búa.

Vụ Tử mỉm cười, các chàng trai trong bàn biểu tình thích thú, không ai đặt chai nằm xuống, mà thay vào đó là một số cô gái khiêm tốn rụt rè đặt chai đứng thẳng, sau đó che miệng cười khúc khích.

Tư Bách Lâm không đặt chai nằm xuống, Cận Dịch Khẳng cũng vậy.

Long Thất dựa vào lưng ghế, đầu gối tựa vào mép bàn, cô cũng đã uống một ít, trong lòng pha đầy cảm xúc, nghiêng đầu liếc nhìn Tư Bách Lâm một cái, sau đó hất nhẹ chai bia trên mặt bàn của cậu xuống, cái chai rơi xuống đất phát ra một tiếng "choang" lớn, Thư Manh cố ý chỉ vào cô nịnh nọt: “Em yêu, em không tính để người khác sống à?”

“Câu tiếp theo” cô thúc giục.

"Được rồi, câu hỏi đầu tiên chỉ để các cậu khởi động thôi, câu tiếp theo mới là thật. Mọi người nhìn xem những người ngồi ở bàn này đi" Thư Manh dùng ngón tay quét qua toàn bộ bàn, sau đó đặt câu hỏi thứ hai: “Tại bàn này có ai mà bạn thích, có hơi thích, hoặc muốn tìm hiểu thêm về người đó không? Nếu có thì hãy đặt chai đứng lên, nếu không thì đặt chai nằm xuống!"

Được rồi, bầu không khí đang dần dần nóng lên, các chị em của Thư Manh hoặc là chống cằm hoặc là dựa vào lưng ghế, mỉm cười mà đem chai đặt đứng thẳng lên mặt bàn, nỗi niềm thầm kín của tụi con gái luôn có thể đốt cháy tất cả mọi thứ, kể cả những thứ cứng như đá. Nhóm nam sinh đã sẵn sàng ra tay, nhưng trọng tâm là ánh mắt của nhóm chị em độc thân kim cương này đều cố ý chỉ nhìn chằm chằm về phía Cận Dịch Khẳng.

Khuỷu tay cậu tựa vào mép bàn, đang chăm chú dùng đũa gắp đậu phộng ở trên đĩa để ăn, má cậu từ từ cử động, cũng không chạm vào cái chai đang được đặt đứng yên trên mặt bàn.

Vậy là có.

Gió biển thổi xuyên qua quán nhậu đêm khiến làn da có chút lạnh lẽo, trong lòng như bị rượu đốt nóng, Long Thất đặt cái chai đứng thẳng không có chút chần chừ, Tư Bách Lâm cũng không chạm vào chai của mình, nhưng cậu tựa hồ không còn hứng thú muốn tham gia trò chơi nữa, cảm thấy chán nản liền nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Anh đi thanh toán.”

Sau đó nói lại với Thư Manh và Bành Tử là đi vệ sinh. Nhưng khi rời đi, cô liền tận mắt thấy rõ cậu cuỗm đi chiếc điện thoại di động phía bên phải bàn của Cận Dịch Khẳng, lại một thủ đoạn khác để hố anh em của mình. Long Thất im lặng, còn Cận Dịch Khẳng thì không hề phát hiện ra.

Bên cạnh cô, Vụ Tử cũng không có đặt chai bia nằm xuống.

Đối diện là Lý Nhị Văn, cậu ta đang rất khẩn trương mà nhìn Vụ Tử, bề ngoài nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lồng ngực của cậu ta rõ ràng đang rất phập phồng.

Thư Manh không biết rằng trò chơi của mình không chỉ khiến cho nhóm chị em của mình mong chờ, mờ mịt không biết có phải đối tượng mà Cận Dịch Khẳng ám chỉ có phải mình hay không, mà còn khiến bầu không khí bên phía Vụ Tử cũng trở nên mờ ám.

Sau đó, cô nàng giơ cao ba ngón tay nói: “Được rồi! Mình chỉ hỏi xem có người khác giới nào mà bạn quan tâm không thôi. Bây giờ đến câu hỏi thứ ba, bạn có nghĩ người khác giới trong lòng bạn cũng có thể quan tâm đến bạn không? Có thì dựng chai lên. Không thì đặt chai nằm xuống. Ai mà ở hai vòng đầu vẫn luôn đặt chai nằm xuống thì có thể về lại bàn bên cạnh tiếp tục ăn! Ở đây không còn việc của các cậu nữa!"

Kỳ thực chính là lọc ra một số người không yêu nhau, sau đó có thể đặt câu hỏi, phạm vi sẽ càng ngày càng nhỏ, bầu không khí càng ngày càng mơ hồ, Tư Bách Lâm chơi rất thông minh, loại này trò chơi không liên quan gì đến tình nhân, nó có ý nghĩa khác, nhưng Long Thất lại ghi nhớ trong lòng, cô đặt chai rỗng trong tay nằm xuống rồi liếc nhìn cái ghế trống không của Tư Bách Lâm.

Một tiếng “cạch” vang lên.

Cận Dịch Khẳng đặt cái chai nằm ngay ngắn xuống mặt bàn.

Được rồi, cậu hoàn toàn cự tuyệt việc tán tỉnh nhóm “vợ” đối diện, chiếc chai rỗng lăn trên mặt bàn, người cậu thích không nằm trong nhóm chị em đối diện, cậu vẫn chậm rãi ăn đậu phộng, ẩn ý thể hiện rất rõ ràng. Thư Manh cũng vậy, cô nàng choáng váng một lúc, tưởng rằng mọi chuyện đang đi theo đúng ý mình, nhưng đột nhiên tình huống lại xảy ra như vậy, giống như một đoàn tàu trật bánh, không thể nắm bắt được phương hướng, Long Thất cũng vui vẻ nhìn cậu, nhưng ngay sau đó cô cũng lập tức choáng váng khi tiếng “cạch” thứ hai vang lên.

Vụ Tử đặt cái chai nằm xuống trước mặt Lý Nhị Văn, người vừa tỏ tình với cô.

Sắc mặt Lý Nhị Văn tái nhợt, Long Thất hiểu rõ, Vụ Tử thích người vừa ở bàn này nhưng đó không phải là Lý Nhị Văn, không biết cô ấy có thành thật hay không, nhưng cô ấy đã lặng lẽ từ chối Lý Nhị Văn. Xung quanh là mấy người còn đang đắm chìm trong trò chơi, cười nói ầm ĩ, Lý Nhị Văn im lặng nhìn Vụ Tử trong tiếng náo động.

Khi Vụ Tử rót cốc bia thứ hai vào ly, Long Thất ngăn cản: “Đừng uống nữa.”

Nhưng Vụ Tử lại buông tay cô ra, cầm hai chai bia đứng dậy, vuốt tóc bước ra khỏi quán đêm rồi đi về phía bờ biển nơi thủy triều đang dâng cao, Long Thất cũng đứng dậy theo sau, Thư Manh không hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi: "Này, các cậu không chơi nữa à? Mình còn nhiều thứ nữa đây..."

Lý Nhị Văn cũng muốn đi theo, nhưng Long Thất lại nói: “Đừng đi, để tôi nói chuyện với cô ấy trước.”

……

Gió đêm thổi lướt qua mặt biển, xa xa là ánh sáng của phòng ăn chiếu lên vai và lưng của Vụ Tử, khi Long Thất tìm đến liền thấy cô nàng đang ngồi xếp bằng trên bãi biển, mặt hướng ra biển với hai chai bia bên cạnh.

Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Vụ Tử, Vụ Tử không nói gì, chỉ quay người dùng ngón tay lau khóe mắt, động tác rất nhỏ.

Long Thất dùng lòng bàn tay xoa xoa bắp chân: “Có chút lạnh.”

Vụ Tử không trả lời.

Cô và Vụ Tử cùng nhau nhìn ra biển tối.

“Bạn bè của Thư Manh đều rất dễ thương.” Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng, Long Thất cũng nghe theo.

……

"Nhìn bọn họ đều có thể ngang nhiên thể hiện sự si mê của mình. Sẽ thật tuyệt nếu người đó biết đến tình yêu của họ."

"Không sao đâu, bọn họ chỉ hơi cường điệu một chút."

"Nhưng đó là sự thật."

Gió biển và sóng biển xen kẽ nhau vang lên, Long Thất tựa cằm lên vai Vụ Tử, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

……

Vụ Tử đưa tay vuốt đi phần tóc bị gió thổi bay trên mặt.

Nhìn biển, uống bia, khi uống xong nửa chai, cô nàng thấp giọng nói: “Mình đã làm một chuyện rất có lỗi với Lý Nhị Văn.”

"Cậu không thích thì từ chối cũng không sao. Đừng tạo áp lực cho bản thân như vậy. Có rất nhiều người thích cậu, cậu cũng không thể xin lỗi từng người được."

"Là mình đã khiến Lý Nhị Văn hiểu lầm. Mình xem mọi trận đấu của cậu ấy, chấp nhận đi ăn với cậu ấy, nói chuyện riêng với cậu ấy sau giờ học và chọn lớp ban tự nhiên cùng với cậu ấy, nhưng mình chưa bao giờ nói với cậu ấy rằng người mình thật sự đang đợi, người duy nhất mình thích là Tư Bách Lâm chứ không phải cậu ấy."

Vụ Tử nói hết một hơi, cúi đầu nghiêng trán, mái tóc dài liền theo cánh tay trượt xuống, cằm Long Thất vẫn đặt trên vai cô nàng, bàn tay ôm lấy đầu gối của cô vốn dĩ là định gửi tin nhắn cho Lý Nhị Văn báo cáo cậu ta vẫn an toàn, nghe xong ngón tay cô dừng lại trên bàn phím.

……

"Cái gì?"

……

Vụ Tử vén tóc lên, quay mặt nhìn Long Thất, đôi mắt đã hơi đỏ lên.

"Mình thích Tư Bách Lâm."

……

Mái tóc rối bù tung bay giữa hai người, hai mắt nhìn nhau, Long Thất nhìn cô ấy rất lâu, Vụ Tử cũng không trốn tránh, tuy rằng mắt đỏ hoe nhưng cũng nhìn chằm chằm lại cô thật lâu.

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Ngày nhập học."

Vụ Tử lại nhìn biển, ôm đầu gối hít một hơi: “Mình thử rồi, sau khi bạn tốt của mình ở bên anh ấy, mình vẫn không thể buông bỏ được sự quan tâm, thậm chí là đố kỵ và ghen tị với cậu. Mình đã cố kìm nén nó, mỗi ngày mình đều kiềm chế bản thân không hỏi quá nhiều về chuyện của hai người, nhưng mình không thể kiềm chế được, mình không thể, mỗi ngày, mỗi ngày… Bây giờ lại đến một Lý Nhị Văn khác.”

Cổ họng Long Thất có chút khô khốc.

"Cậu bắt đầu thích anh ấy khi mới vào trường, còn mình thì mới bắt đầu thích anh ấy từ năm ngoái. Tại sao cậu không nói cho mình biết?"

Vụ Tử cười có chút nghẹn ngào: "Rõ ràng là cậu cũng thích cậu ấy. Trước khi mình nói với cậu, cậu đã nói cho mình trước rồi, cho nên mình không thể nói chuyện này nữa, Thất Thất."

"Vậy tại sao cậu không hành động sớm hơn? Tại sao cậu lại chờ đợi lâu như vậy?"

"Bởi vì mình biết cậu ấy là người lạnh lùng đến mức nào."

……

Vụ Tử nói đúng.

Vụ Tử thực sự biết rất rõ về Tư Bách Lâm.

Còn cô, người vừa có quan hệ chóng vánh, giờ lại bị mắc kẹt trong một tình thế khó giải thích, Vụ Tử cuối cùng cũng nói: “Kể từ hôm nay, mình sẽ không giả vờ nữa”.

……

……

Hai người nhất thời không nói nên lời, ngồi trên bãi biển hồi lâu, cho đến khi Vụ Tử điều chỉnh lại cảm xúc của mình và hỏi: “Mình là con khốn à?”

“Không, không hề.” Long Thất trả lời sau vài giây.

"Vậy," cô nói, "điều đó tùy thuộc vào cậu, cậu muốn nhớ lại chuyện này hay giả vờ như nó chưa từng xảy ra, mình sẽ hợp tác với cậu."

"Tư Bách Lâm có biết không?"

"Dù cậu ấy có biết hay không, đối xử với mình như thế nào cũng không quan trọng. Cậu ấy luôn là người như vậy."

Đúng rồi.

Sau khi hít một hơi nhỏ.

Ngón tay Long Thất nện xuống nền cát bên cạnh: “Thật ra mình chưa từng ngủ với Tư Bách Lâm.”

Nhưng người nghe lại im lặng, cô nói tiếp: “Thành thật mà nói, anh ấy có thể có chút tình cảm với mình. Sự khác biệt giữa mình và cậu cũng như lý do anh ấy hẹn hò với mình, có lẽ chỉ là do mình chủ động mà thôi.”

“……”

"Chu Đán, cậu biết đấy, bạn của Thư Manh. Mình vừa hỏi cô ấy trước kỳ nghỉ hè họ đã gặp Tư Bách Lâm phải không, rồi nhớ ra trước kỳ nghỉ hè mình chỉ thân thiết bình thường với Tư Bách Lâm mà thôi, cho nên mình nghĩ chắc anh ấy ở cùng với mình không phải vì anh ấy thích mình, mà vì anh ấy chỉ cần một cô bạn gái để chấm dứt vận hoa đào mà thôi.”

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Vụ Tử chạm vào vai cô.

“Không phải mình suy nghĩ nhiều, chỉ là mình đã biết sự thật.” Long Thất vỗ tay, lau sạch cát trong lòng bàn tay rồi đứng dậy, “Mình không biết tại sao lại nói với cậu chuyện này nữa, trời lạnh quá, mình muốn đi về."

Một mình trở lại quán đêm, cô nhìn thấy Tư Bách Lâm đang định tới gặp cô, quán đêm đã giải tán, người người lần lượt rời đi, Thư Manh đang được Bành Tử ôm vào lòng, cô nàng đang vừa uống vừa nói những lời vô nghĩa. Lý Nhị Văn thì đang lo lắng ngồi chờ ở bàn, thấy cô đến liền đứng dậy hỏi Vụ Tử có chuyện gì.

"Không sao đâu. Cô ấy chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Gần đây cô ấy phải chịu quá nhiều áp lực."

“Thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em về.” Tư Bách Lâm nhìn đồng hồ nói.

Người đàn ông đã làm tan nát trái tim của nhiều cô gái trẻ này vẫn không hề hay biết chuyện gì, Long Thất dừng lại hai giây rồi nói: "Anh có thể đưa Lý Nhị Văn về trước, lát nữa em và Vụ Tử sẽ bắt taxi về."

Nói xong, cô ghé sát vào tai cậu: “Bây giờ để Lý Nhị Văn ở một mình còn nguy hiểm hơn, Vụ Tử em có thể tự lo được, anh không cần phải lo lắng đâu.”

"Được rồi."

Cậu đáp lại một cách chăm chú.

Cậu quay mặt đi, liếc nhìn phía sau, nhìn lướt qua nhóm người đang say khướt, khi nhìn đến Thư Manh và Bành Tử, cậu lắc đầu làm vẻ mặt thăng trầm như một người cha già nói: “Nuôi chúng nó lớn bằng từng này rồi thì có ích gì chứ?" rồi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhưng đó không phải là của cậu mà là của Cận Dịch Khẳng.

“Trước khi thi đấu cậu ấy có uống thuốc cảm, buổi tối cũng không uống rượu.” Tư Bách Lâm nói, rồi quét một vòng nhìn xung quanh cũng không tìm thấy ông tướng Cận Dịch Khẳng ở hiện trường. "Anh bảo cậu ấy đưa em về, khi nào về đến nhà thì gọi điện cho anh, có lẽ cậu ấy đang ở trên tầng hai."

"Đã biết."

Sau khi tạm biệt Tư Bách Lâm và lần lượt tiễn vài người ra về, cô liền hỏi Thư Manh: “Cậu có thấy Cận Dịch Khẳng ở đâu không?”

Thư Manh ngồi cạnh Bành Tử, cô nàng say thật rồi, đang giả làm trẻ con, đặt ngón trỏ lên má, mím môi trầm ngâm, chớp mắt hồi lâu rồi nói: “Ồ, cậu ấy cùng với Chu Đán biến mất rồi. Hức!”

……

Cô trợn trắng mắt.

Cô rất ghét việc phải tìm kiếm cặp đôi đang tán tỉnh nhau như thế này.

Phải mất mười phút mới tìm được người đang ở trong phòng khách trống trải trên tầng hai của nhà hàng.

Cận Dịch Khẳng đang ngồi trên ghế sofa, uống rượu và ăn đồ ăn vui vẻ, Chu Đán cũng ở đó, không biết cô nàng đang làm gì, Long Thất chưa bước vào đã thấy cô nàng đang đưa mắt nhìn Cận Dịch Khẳng, sau đó cởi chiếc khăn lụa trong túi ra rồi đi vòng qua sofa. Chu Đán cũng uống chút rượu, từ cổ đến mang tai đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Long Thất, trông cô nàng rất vui vẻ. Buộc xong tấm lụa vào mắt Cận Dịch Khẳng, cô nàng liền cúi xuống thì thầm nói chuyện vào tai cậu, cả khuôn mặt gần như chạm vào đó.

Cận Dịch Khẳng cảm thấy cô nàng này khá thú vị, cậu không quan tâm cũng không cởi khăn lụa ra, không thực hiện bất kỳ động tác nào, cậu trông giống như một tay lão luyện dày dặn kinh nghiệm tình trường, khuỷu tay đặt trên đầu gối, chiếc chìa khóa xe xoay trong lòng bàn tay, dáng vẻ này khiến Chu Đán mê mẩn, cô nàng gần như mất hồn, quỳ gối xuống cạnh ghế sofa, gần như quỳ xuống thì thầm vào tai cậu những lời yêu đương không thể nghe được.

Long Thất đang định lùi lại một bước để tránh nhìn thấy cảnh tượng thú vị nào đó thì đúng lúc này điện thoại của Chu Đán vang lên.

Chu Đán lập tức ấn tắt.

Điện thoại lại đổ chuông lần nữa.

Có lẽ là Thư Manh hoặc một người chị em nào đó đang tìm cô nàng.  Không cúp máy được, cô nàng phàn nàn vài câu rồi đứng dậy, vỗ vai Cận Dịch Khẳng trấn an rồi nhanh chóng đi đến ban công bên cạnh phòng khách nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại.

Cận Dịch Khẳng vẫn ngồi trên ghế sofa.

Vẫn chưa cởi chiếc khăn lụa ra.

Long Thất đợi ba năm giây, liếc nhìn đồng hồ sau đó không đủ kiên nhẫn liền đi vào cửa.

Nhưng cô sáng suốt và biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cô định trả lại điện thoại rồi bắt taxi cùng Vụ Tử về nhà. Cô nhẹ nhàng đi đến ghế sofa.

Cận Dịch Khẳng chắc hẳn là không nhận ra có người thứ ba đang đến gần.

Trong đại sảnh không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ hành lang chiếu vào, ánh sáng ở đây thưa thớt, chỉ chiếu đến một nửa lên vai cậu, Long Thất nhìn vào cậu rồi sau đó đặt điện thoại di động lên mặt bàn cà phê cạnh ghế sofa.

Nhìn thân hình cao ráo thẳng tắp ngay cả khi đang ngồi, nhìn những ngón tay cầm chìa khóa xe thon dài và trong trẻo, nhìn dái tai lộ ra dưới chiếc khăn lụa đã hơi đỏ lên của cậu.

Cô thật muốn chúc mừng Chu Đán vì đã dùng một thủ thuật nhỏ mà đã có tác dụng cực tốt.

Sau khi âm thầm đánh giá xong cô tính lặng lẽ chuồn êm thì đúng lúc này “bụp” một tiếng, gần như ngay lúc cô quay lại Cận Dịch Khẳng lại đưa tay ra, đôi mắt của cậu vẫn bị che, nhưng tay cậu nắm chặt cổ tay phải của cô một cách chính xác, kéo cô đứng lại vững chãi như một ngọn núi, khiến cô giật cả mình.

Lòng bàn tay áp sát vào da thịt cô, hơi ấm từ cổ tay truyền đến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô như bị điện giật, cô không phát ra âm thanh nào, chỉ thở nhẹ.

Một nửa cơ thể của cậu được bao phủ bởi thứ ánh sáng yếu ớt.

Sau khi nắm chắc, cậu liền từ từ di chuyển bàn tay đang nắm cổ tay xuống lòng bàn tay cô, Long Thất vẫn không phát ra âm thanh nào cho đến khi hai bàn tay chạm vào nhau. Nếu đổi lại là Chu Đán sẽ không chịu đựng được sự trêu chọc như vậy, cô nàng chắc hẳn sẽ phát điên.

Sau đó, Cận Dịch Khẳng nói: "Em không cần thiết phải đặt chai nằm xuống."

Long Thất ngước mắt lên.

……

“Em thực sự rất quyến rũ.” Cậu chậm rãi nói rồi tháo chiếc khăn đang bịt mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #longqi