Ngoại truyện (2)
Suy nghĩ không biết thổi đi nơi nào, đột nhiên Đàm Trăn bị ôm vào lòng.
Chóp mũi đụng vào ngực Kiều Ứng Thành, mùi hương quen thuộc làm cô thoải mái.
"Suy nghĩ cái gì?" Kiều Ứng Thành hôn vành tai của Đàm Trăn, ngửi mùi hương trên tóc cô.
"Không nghĩ gì."
"Gạt anh ." Kiều Ứng Thành bế Đàm Trăn lên, tay bao bọc mông cô.
Mặt Đàm Trăn đỏ, đã là người lớn rồi , sao Kiều Ứng Thành lại ấu trĩ như vậy.
"Trăn Trăn, lúc em nói dối , mắt của em sẽ nhìn về phía trước".
Đàm Trăn không còn lời gì để nói, gả cho một người quân nhân nhìn mặt đoán ý, chính là loại cảm giác này.
"Vừa rồi Hạm Đạm nói với em, Cố Dĩ Nguy.....hắn đột ngột chết?" Đàm Trăn mở miệng nói, cái tên quen thuộc này từ miệng cô nói ra, giống như là đã cách mấy năm.
"Ừ, anh biết." Kiều Ứng Thành gật đầu, "Người trẻ tuổi ấy mà, thức đêm quan hệ tình dục , không chú ý sức khỏe, thì đột ngột chết cũng không lạ. Huống hồ hắn cũng không còn trẻ".
Anh nói chuyện bình thường, không giống như là đang nói chồng cũ của vợ.
"Em nhắc tới anh ta, anh không ghen à?". Đàm Trăn cười, cố ý cắn vào tai của anh.
Kiều Ứng Thành chưa bao giờ kiêng dè khi nói tới Cố Dĩ Nguy. Đa số đàn ông sẽ có khúc mắc khi nhắc tới quá khứ của vợ, cho dù mặt ngoài là bình tĩnh nhưng trong lòng lại khác.
Nhưng Kiều Ứng Thành rất chắc chắn, Cố Dĩ Nguy đã là quá khứ của Đàm Trăn, sự tồn tại của hắn cũng không phải là bom hẹn giờ đối với bọn họ.
Kiều Ứng Thành cười khẽ: "Anh so gì với người chết?".
Kiều Ứng Thành không có nói cho Đàm Trăn biết, thật ra lúc nãy anh đã tới Cục Cảnh Sát. Anh biết Cố Dĩ Nguy không cam lòng ly hôn, nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Đàm Trăn , Kiều Ứng Thành cũng không tìm hắn làm gì.
Cố Dĩ Nguy chết ở trong thư phòng kia, trên tường đều có những bức tranh lớn nhỏ mà mấy năm nay Đàm Trăn đã vẽ. Có bản gốc cũng có phục chế, nhìn vào giống như là nơi để tranh , nhưng cẩn thận nghĩ lại thì làm sao mà không giống một kẻ rình coi người khác chứ?.
Cũng đúng thôi, có được người như Đàm Trăn , ai sẽ cam tâm tình nguyện buông tay.
Có người nói người chết vĩnh viễn là người thắng. Nhưng đối với Đàm Trăn mà nói, Cố Dĩ Nguy chỉ là vết sẹo ghê tởm trong trí nhớ của cô, mà khi đã trôi qua nhiều năm vết sẹo cũng đã thoát vảy, trở lại như bình thường.
Kiều Ứng Thành cũng không cần phải đem người nọ đặt ở giữa hai người bọn họ.
Đàm Trăn nhìn người đàn ông trước mặt , mặt mày tràn đầy ý cười, khói mù trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tán.
Thật ra Đàm Trăn không tính tái hôn.
Cũng không phải là cô không tin vào tình yêu mà là cảm thấy bản thân không cần. Lúc trước cô chìm đắm vào tình yêu, trở thành một con người ngu ngốc. Sau khi thoát ra, cô lại cảm thấy hôn nhân không phải là cái cần thiết, hôn nhân chỉ là một loại gia vị, hạnh phúc thì có rất nhiều cách.
Đàm Trăn không muốn hạnh phúc phải dựa vào người khác, ở nước ngoài mấy năm, cuộc sống của cô giống như nước chảy, thấm vào ngực cô, những cơn đau vẫn không hề nguôi ngoai.
Lúc ban đầu, cô còn thường xuyên nằm mơ, trong mơ không thấy người kia là ai nhưng cô biết đó là ai. Người kia chiếm nửa đời của cô, cho cô những hồi ức đẹp đẽ, cũng cho cô những cơn đau giằng xé.
Đàm Trăn nghĩ, cô muốn buông tha chính mình. Ly hôn không phải là kết thúc, ra nước ngoài cũng không phải là mở đầu, đoạn hôn nhân kia bất quá chỉ là một vết sẹo trong đời cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ là chính mình, sẽ đổi mới chính mình.
Sinh hoạt ở học viện xuất sắc nhiều năm, mỗi đêm cô đều nhận được điện thoại của Kiều Ứng Thành. Cách mấy nghìn km, âm thanh trầm thấp ở bên kia kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị , làm cho cô mỉm cười đi vào giấc ngủ.
—————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro