Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

Cô mệt mỏi lê từng bước xuống cầu thang. Chiếc áo khoác len dài xộc xệch, đôi dép bông đi trong nhà phát ra những âm thanh lẹt xẹt thể hiện cô không thể đi vững. Đôi mắt to tròn long lanh nay đã đờ đẫn sưng húp. Đặt chân xuống bậc cuối cùng của cầu thang cô nhẹ nhàng lê bước đi vào bếp lấy một cốc nước ấm uống vào buổi sáng.

Từ sớm hôm nay anh đã về và hiện tại đang ngồi ăn sáng. Cô vừa nhìn thấy hình dáng của anh trong lòng có chút bồi hồi pha chút mừng rỡ khi anh đã an toàn trở về. Còn về phía anh nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc sưng húp cùng dáng đi thất thểu của cô trong lòng có chút xót thương nhưng vẫn cố phớt lờ vì cơn giận hôm qua vẫn chưa thuyên giảm.

Cô sau khi uống cạn cốc nước mắt nhắm mắt mở quay lại phòng. Anh ngồi đó dừng lại mọi hoạt động để nhìn bóng dáng thất thểu của cô nhưng sau khi bóng cô dần khuất anh liền thở phào và tiếp tục bữa ăn của mình.

Còn về phía cậu chứng kiện mọi chuyện cũng cảm thấy buồn cười trước hai người. Đã còn thương nhau mà vẫn cố vờ như thể không còn chút tình vương vấn. Miệng cậu khẽ nhếch lên trước hai người trẻ con kia sau đó thì quay lưng lên phòng hỏi thăm sức khoẻ cô.

Đứng trước cửa phòng cậu khẽ gõ cửa, khi nghe thấy tiếng cô nhè nhẹ nói "mời vào" cậu mới từ từ vặn nắm đấm cửa bước vào. Cả căn phòng bao phủ một lớp không khí lạnh dày đặc, căn phòng không có lấy một chút ánh sáng thi thoảng chỉ lấp ló sau tấm rèm che cửa. Cậu từ từ tiến lại phía giường nơi cô đang say ngủ, ngồi xuống cạnh bên cô cậu im lặng ngắm nhìn.

Gương mặt xinh đẹp hồng hào nay đã trắng bệch phờ phạc do khóc quá nhiều và mệt mỏi, hai mắt nhắm tịt thi thoảng khẽ nhăn lại do cơ thể phản ứng cơn đau. Nhìn thấy bộ dạng của cô vì mình mà bị anh hiểu lầm trong lòng có chút hối hận và thương xót, đôi bàn tay không tự chủ với tới nắm hờ lấy đôi tay lạnh cóng của cô.

- Tôi xin lỗi vì đã làm cậu bị hiểu lầm. Có lẽ tôi không nên ở đây nữa.

Cậu nhẹ giọng nói, cô cũng đã nghe thấy nhưng vẫn nhắm tịt mắt không phản ứng. Cô biết lỗi không phải do cậu mà là do anh đã quá đa nghi hiểu lầm cô hai lòng... cho dù như thế cô vẫn có chút gì đó oán hận khi Jimin cậu đột nhiên tặng cô chiếc váy... nhưng nếu suy nghĩ như vậy thì cô thật trẻ con.

- Cậu không cần phải đi đâu hết đâu Jimin. Lỗi không phải do cậu.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường mỉm cười nói với cậu. Vì quá bất ngờ khi đột nhiên cô ngồi dậy nói chuyện với mình theo phản xạ cậu liền buông tay cô ra, miệng cười gượng như thể mình đã vừa làm chuyện gì sai trái.

- Ờm, tôi xin lỗi...

Cậu cúi đầu nhẹ xin lỗi vì hành động nắm lấy tay cô vừa rồi. Đôi môi cô khẽ nhếch lên nắm hờ lấy tay cậu nói.

- Không sao đâu, theo tôi nghĩ câu cậu vừa nói cần được rút lại. Cậu chẳng làm gì sai mà phải rơi căn nhà này cả.

Nghe giọng nói trầm ngọt của cô cậu như thể bị cuốn vào sự mê hoặc mà tự động dừng mọi hoạt động, đôi mắt nhìn cô ánh lên sự trìu mến ấm áp. Nhận thấy ánh mắt khác thường của cậu nụ cười trên môi cô liền dập tắt, đôi tay nắm hờ cũng tự động rời. Cô khẽ mỉm cười với cậu sau đó thì nhẹ nhàng rời đi.

Cậu ngồi đó nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch lên đầy chua xót. Thật không ngờ cậu lại hành động như thể một kẻ không chín chắn và rồi điều nhận lại là sự phớt lờ và cái cười gượng gạo từ cô. Cậu thở dài đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Hiện tại cô đang ngồi ở phòng khách, thả toàn thân đau nhức lên chiếc sofa êm ái cô khẽ nhắm hờ mắt nghỉ ngơi. Đôi mắt cô vì trận khóc tôi qua mà lờ đờ, nhức mỏi đến mức chảy nước mắt. Đôi mắt xinh đẹp kia đột nhiên mở to khi nghe thấy tiếng động lạ, cô mệt nhọc ngồi dậy hướng ánh mắt ra phía người vừa tạo ra tiếng động. Anh đứng đó tay xách cặp đang loay hoay đeo chiếc cà vạt, thấy anh đang loay hoay theo bản năng cô liền tiến tới nắm lấy tay anh sau đó thì lẳng lặng thắt cà vạt giúp. Anh hướng đôi mắt trìu mến nhìn cô, đôi môi không tự chủ mà khẽ nhếch lên hạnh phúc. Sau khi thắt xong cà vạt nụ cười của anh liền biến mất thay vào đó là vẻ mặt chán nản, lạnh lùng. Không một lời cảm ơn anh lạnh nhạt cầm cặp rời đi.

Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh cô khẽ thở dài quay lại ghế nghỉ ngơi. Vắt tay lên trán cô khẽ nhắm mắt để từng đoạn kí ức chạy như một cuộn băng quay chậm trong đầu. Chỉ mới một ngày trôi qua thôi mà cứ ngỡ như một thế kỉ vậy. Cô nhớ anh, nhớ nụ cười chan chứa hi vọng và đặc biệt nhớ vòng tay ấm áp của anh mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi có thể tựa vào đó nghỉ ngơi. Cô lại khóc nữa rồi... nước mắt đến bao giờ mới có thể ngưng đây?

Cậu nấp sau cầu thang đã thấy được mọi hành động của anh và cô đặc biệt cả nụ cười hạnh phúc của Hoseok và cả giọt nước mắt mặn chát của cô. Cậu khẽ mỉm cười tự nhủ rằng hai người họ thật ngốc... đã yêu nhau sao vẫn còn cố chấp không giảng hoà? Nhưng nhìn thấy cô khóc như vậy trong lòng cậu có chút ghen tỵ pha thêm một chút xót thương. Cậu không muốn thấy cô phải khóc... ích kỉ hơn một chút là cậu chỉ muốn cô khóc vì mình.

Cậu... hình như đang có ý định độc chiếm cô mất rồi.

Nhưng cô vẫn còn yêu Hoseok... vậy bây giờ cậu phải làm sao đây?

#

Dạo này Dương bận quá nên viết nhạt lắm! Các mẹ sao cứ mong ngoại tình hoài thế, không sợ Hoseok tủi thân à 😂😅😣.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro