Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Anh đút tay vào túi áo cứ thế bước đi trên con đường đêm lạnh buốt. Đôi mắt mờ đục chứa đầy suy tư cứ thế hướng ra phía trước. Anh cứ đi và suy nghĩ về cô, anh thật không ngờ là cô lại phản bội anh trong khi anh đã rất rất yêu và luôn để cô đứng nhất trong tim. Không lẽ anh đã làm gì sai khiến cô không vừa ý mà rời bỏ anh? Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ đôi mắt đau buồn của anh. Một giọt, hai giọt rồi ba giọt cứ thế lăn dài trên gương mặt góc cạnh. Anh mệt mỏi khuỵ gối ngồi xổm xuống đường mà khóc nức nở. Đã rất lâu rồi anh chưa khóc vì một người con gái đúng hơn là chưa bao giờ khóc. Nước mắt anh cứ thể chảy thành dòng nhưng đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai anh khiến anh giật mình thoát khỏi cơn đau khổ.

- Anh là Jung Hoseok đúng chứ?

Người con gái ấy nhìn anh cười hỏi, anh như ngờ ngợ nhận ra cô ấy.Oh đây không lẽ là Kang Min mà cậu luôn tìm kiếm. Gạt vội nước mắt anh khẽ mỉm cười trả lời.

- Đúng là tôi, cô đây là?

Anh cứ ngờ ngợ không biết đây có phải là Kang Min không nên đã hỏi. Cô ấy khẽ cười tiến tới ôm chầm lấy anh mừng rỡ.

- Em là Kang Min, Lim Kang Min bộ anh không nhớ sao?

Anh nhận thấy mình và Kang Min đang ở khoảng cách quá gần anh chậm rãi đẩy cô ra khỏi người mình, ánh mắt mệt mỏi cố gắng nhếch mép cười gượng.

- Nhớ ra rồi, suốt thời gian qua Jimin đã luôn đi tìm em. Tại sao em lại rời bỏ cậu ấy?

Nghe thấy câu hỏi của anh gương mặt vui tươi của Kang Min bỗng chốc trở nên trầm mặc. Cô thở dài bặm nhẹ môi hai tay run rẩy đan vào nhau.

- Tại em không còn tình cảm với anh ấy nữa. Cho nên việc rời xa anh ấy là điều cần thiết để em có thể đến với người mà em thực sự yêu.

Cô khẽ cười trả lời ánh mắt nhìn anh đầy chân thành. Nhận thấy ánh mắt ấy của cô anh liền lảng tránh mỉm cười vỗ vai Kang Min.

- Đó là quyết định của em nhưng theo anh nghĩ em nên nói chuyện và giải quyết hết khuất mặc giữa em và cậu ấy.

Cô cảm thấy mình có chút ích kỉ khi quyết định rời bỏ Jimin và nhiều lần cô đã suy nghĩ đến việc quay về để giải quyết mọi chuyện... nhưng cô sợ, sợ rằng cậu sẽ trách mắng thậm chí là hận cô, tuy nhiên bây giờ nghe theo lời khuyên của anh có lẽ cô sẽ thử liều một phen.

- Em sẽ suy nghĩ về điều đó. Muộn rồi sao anh không về nhà? Đã thế mặt mũi còn tèm lem như này nữa.

Cô như nhận thấy đôi mắt sưng mọng cùng chiếc mũi đỏ ửng vì khóc của anh thì liền lên tiếng hỏi, đôi tay mát lạnh khẽ chạm vào đôi mắt sưng tấy nóng hổi. Nhận thấy hơi lạnh từ tay cô chạm vào mắt mình anh liền rụt người lại ánh mắt nhìn cô đầy khó chịu.

- Xin lỗi anh đã có người yêu rồi cho nên đừng hành động như vậy nữa, muộn rồi anh về đây.

Anh nhẹ giọng giải thích sau đó thì nhanh chóng chùm mũ qua đầu đi biến để lại có một mình Kang Min đứng đó. Cô đứng đó đôi mắt xinh đẹp cứ thế nhìn theo bóng dáng anh dần khuất. Đôi môi khẽ nhếch lên chua xót... cô không lẽ lại đến trễ lần nữa và tuột mất anh... Cô gái kia thật may mắn nhưng cũng thật ngu ngốc khi để Hoseok anh khóc đến sưng cả mắt như vậy.

Chính ra cô gái kia không xứng với anh.

#

Còn về phía cô sau trận khóc vừa rồi toàn thân mệt mỏi, đầu óc như thể bị ghì mạnh đến mức choáng váng. Cậu thấy cô kiệt quệ như vậy trong lòng có chút xót nhẹ nhàng giúp cô nằm yên vị trên giường.

Cô một tay vắt lên trán một tay buông thõng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má. Cậu nhẹ giọng vỗ về cô.

- Cậu mau nhắm mắt nghỉ ngơi đi, chứ cứ khóc như này sẽ khiến cậu tự hại bản thân đấy.

- Bản thân tôi bây giờ đâu có còn quan trọng.

Cô khẽ nói trong tiếng nức nở, cậu thở dài vuốt nhẹ mái tóc người con gái bi oan.

- Không đâu bản thân cậu rất quan trọng với Hoseok hyung, anh ấy chắc chắn sẽ rất buồn khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu.

- Cảm ơn cậu Jimin, nhưng giờ tôi mệt cần được nghỉ ngơi cậu có thể ra ngoài được không?

Cô đột nhiên nắm lấy tay cậu, gương mặt mệt mỏi cố gắng cười bảo cậu đi ra ngoài. Cậu chuyện cần nói cũng đã nói cho nên cũng chẳng có việc gì ở đây, đắp lại chăn cho cô cậu nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.

Bây giờ căn phòng chỉ còn lại một mình cô, cô vắt tay lên trán đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên phía trần nhà. Trái tim cô như thể có hàng nghìn con dao ghim chặt, lồng ngực nghẹn lại ép cho nước mắt chảy ra. Sự thất vọng đang dần lấn át trí não cô, thật không ngờ một ngày anh lại không tin tưởng cô như vậy. Cô biết anh ghen nhưng ít ra anh cũng phải nghe và tin lời giải thích của cô là sự thật. Chớp nhẹ mắt, giọt nước mắt cuối cùng khẽ lăn dài trên gương mặt yếu ớt.

Tại chạm xe bus phố Incheon, anh ngồi đó tay đút vào túi áo ánh mắt nhìn ra phía đường phố sầm uất ánh đèn. 10h đêm, 10h30 rồi nửa đêm, 2 tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua ánh mắt anh mệt mỏi. Anh lặng người mặc kệ gió, bụi táp vào người như đánh quật người anh. Gió lạnh buốt xương thịt sao có thể đau buốt bằng nỗi đau bị phản bội trong tim anh. Anh mệt mỏi tựa đầu vào thành sắt nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, giọt nước mắt nóng hổi lại tuôn rơi lần nữa.

/Y/n? Bây giờ anh phải làm sao đây?/

- Này, này Hoseok anh mau tỉnh lại đi.

Bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên đánh thức anh dậy. Anh nhăn nhó mở mắt nhưng sau đó lại nhắm tịt lại khoanh tay.

- Kang Min, đừng đi theo anh nữa.

Anh nhắm mắt khó chịu nói. Cô khẽ thở dài trước sự cứng đầu của anh nhưng sau đó liền cúi thấp người nắm lấy cánh tay anh kéo đứng thẳng dậy.

- Em không hề đi theo anh. Nhưng em bây giờ bắt anh phải đi theo em.

Cô khẽ cười nắm lấy cánh tay anh kéo đi. Còn về phía anh có chút khó chịu khi cô tự quyết định mọi việc nhưng anh vẫn mặc kệ để Kang Min kéo đi đâu thì đi.

#

Nữ phụ đã xuất hiện, các mẹ cmt ý kiến cho Dương có động lực nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro