Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26.

Hai tròng mắt cô mở to, nước mắt ngưng đọng chảy dài. Vội cất điện thoại vào trong túi cô chạy thật nhanh ra đường lớn bắt taxi đến bệnh viện. Cậu đang đứng hát nhìn thấy cô hốt hoảng chạy đi thì vội trả lại mic cho ban nhạc bán sống bán chết chạy theo cô.

Cô vừa ngồi lên xe đã vội thúc giục anh tái xế chạy thật nhanh tới bệnh viện còn cậu do không đuổi kịp tốc độ chạy của cô nên đành bắt taxi theo sau. Ngồi trên xe cô không ngừng lo lắng, toàn thân run rẩy nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má trắng hồng. Tiếng chuông điện thoại vang lên là số điện thoại của cậu, cô liền vuốt màn hình áp sát điện thoại vào tai nghe máy.

- Có chuyện gì vậy Y/n? Cậu cảm thấy không khoẻ hay sao mà lại đến bệnh viện?

Cậu ở đầu dây bên đó lo lắng hỏi thăm về sức khoẻ của cô. Cô ở bên này khóc nức, miệng không nói ra hơi lắp bắp nức nở.

- Hoseok... đã tìm được Hoseok rồi!

Cô run rẩy trả lời, trong ánh mắt không thể giấu nổi sự sung sướng. Cậu im lặng một hồi, sau đó liền nói tiếp trấn an cô.

- Được rồi, giờ cậu cứ đến đó trước đi mình sẽ đến đó sau.

Trả tiền cho anh tài xế taxi cô nhanh chóng xách túi chạy vào bệnh viện. Gặp được nhân viên y tế cô liền hỏi ngay bệnh nhân Jung Hoseok nằm ở đâu. Biết được nơi mà anh đang tịnh dưỡng cô vội vã cảm ơn nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới phòng bệnh.

Đứng trước cửa phòng bệnh, vuốt lại tóc tai cũng như chỉnh trang lại quần áo sao cho thật tươm tất, hít một hơi thật sau cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Sộc vào sống mũi cô là mùi thuốc sát trùng, xung quang bao bọc một màu trắng muốt. Nằm trên giường bệnh là anh đang đeo bình oxy gương mặt xanh xao hai mắt nhắm nghiến bất tỉnh. Run rẩy bước tới mép giường nước mắt lưng tròng cô vội vã nắm lấy bàn tay anh. Bàn tay anh lạnh toát, gai góc chằng chịt những vết thương do va chạm. Xiết chặt lấy tay anh, cô khẽ đưa tay anh áp vào má mình. Bàn tay lạnh chạm vào đôi má hồng nóng bỏng do khóc, chớp nhẹ mắt một giọt lệ chạm vào đôi tay hao gầy. Cô cứ khóc, khóc mãi để thoả nỗi mong chờ... cô thương anh, cô nhớ hơi ấm nơi bàn tay anh.

- Y/n à!...

Cậu từ phía cửa bước vào nhẹ giọng gọi cô. Cô đang nhắm mắt tận hưởng hơi ấm thì vội mở mắt buông đôi tay anh ra. Vừa nhìn thấy cậu cô đã xà vào lòng cậu khóc nức nở, cô thực sự đang rất vui nhưng kèm theo đó là nỗi sợ. Đương nhiên cô sợ gì cậu đã ngầm hiểu, khẽ hôn lên mái tóc người thương cậu nhẹ nhàng trấn an.

- Nín đi nào Y/n, chắc chắn Hoseok sẽ hiểu cho chúng ta thôi.

- Nhưng nhỡ anh ấy.....

Cô run rẩy đưa đôi mắt đẫm nước lên nhìn cậu nhưng liền bị cậu đặt tay lên môi chặn lại. Vươn tay đến đôi mắt sưng mọng cậu khẽ gạt đi những giọt nước mắt mỉm cười trìu mến như xoa dịu nỗi đau.

- Đừng có nói điều xui xẻo, chắc chắn  anh ấy sẽ hiểu cho chúng ta. Giờ thì cậu mau cười tươi cho tớ xem nào.

Cậu híp mắt khiến cô cũng đột nhiên bật cười theo, tựa đầu vào vòm ngực cậu cô thở dài.

- Cũng mong là vậy, mong rằng anh ấy sẽ hiểu.

Tút tút tút...

Đột nhiên tiếng máy đo nhịp tim vang lên, nhìn như trên thì có vẻ nhịp tim của anh đang tăng cao. Gương mặt đỏ bừng đột nhiên cả cơ thể anh lên cơn co giật, miệng chảy ra nước bọt trắng xoá. Cô vội chạy tới nắm lấy tay anh, nước mắt lại được dịp nức nở, còn cậu thì vội vã chạy đi gọi bác sĩ.

*

Sau khi được bác sĩ cấp cứu kịp thời cuối cùng Hoseok cũng quay lại trạng thái nghỉ ngơi bình thường. Bác sĩ chuẩn đoán là do anh bị shock thuốc, thành phần có ở trong thuốc không thích ứng được với cơ thể của anh nhưng bây giờ đã được thay đổi loại thuốc và anh hiện đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm.

- Y/n à! Giờ ta đi ăn cái gì đi, cậu đã nhịn suốt từ trưa tới giờ rồi.

Trời nhá nhem tối, bụng cậu reo lên biểu tình đã đói còn về phía cô mặt tái mét mồ hôi nhễ nhại. Đưa gương mặt mệt mỏi về phía cậu cô khẽ lắc đầu từ chối tay vẫn nắm chặt lấy tay Hoseok.

- Cậu cứ đi ăn đi, tớ muốn ở bên cạnh anh ấy thêm một chút nữa.

Cô ương bướng trả lời, cậu thấy cô cứng đầu như vậy thì chỉ biết khẽ thở dài đi lại chỗ cô ngồi. Nắm lấy hai tay cô cậu bế bổng cô lên cứ thế đẩy cửa bế cô ra ngoài. Ở trong vòng tay cậu cô liên tục giẫy giụa nhưng sau một hồi liền im lặng mặc cậu bế đi.

Dừng lại trước một chiếc ghế đá cậu nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống. Cúi thấp người sát với gương mặt cô cậu khẽ cười xoa đầu dặn dò cô.

- Giờ tớ sẽ qua kia mua cái gì đó cho chúng ta ăn cùng nhau. Cậu ngồi im đấy chờ tớ nhé!

Cậu ân cần nói sau đó cúi người buộc dây giầy bị tuột của cô sau đó lẳng lặng đi về phía cửa hàng tiện lợi. Cô ngồi đó hai má đỏ ửng ngại ngùng trước hành động ngọt ngào của cậu. Áp hai tay lên đôi má nóng bỏng để giảm nhiệt cô tủm tỉm cười tựa như thiếu nữ đang yêu.

Mua hai cốc mỳ cùng hai lon nước có gas cậu vội vã bê chúng ra cho cô. Đưa cho cô cốc mỳ cùng một lon nước, cậu ngồi xuống bên cạnh cô mỉm cười trìu mến.

- Tại bây giờ muộn rồi nên không có món gì ngon hơn nên cậu ăn tạm mỳ. Ngày mai tớ sẽ dẫn cậu đi ăn món ngon hơn.

Cậu xoa nhẹ đầu cô mỉm cười nói sau đó hì hụp hộp mỳ trên tay. Hiện tại Y/n cô đang vô cùng ngại - không hiểu sao hai người đã "quan hệ" rồi nhưng đột nhiên hôm nay ngồi cạnh nhau không khí lại ngại ngùng tới vậy.

Sau khi cả hai đã hoàn thành bữa ăn cậu và cô liền ngồi cạnh nhau uống nốt lon nước. Ngồi cạnh nhau cả cô và cậu đột nhiên im lặng, không khí trở nên bình yên ảm đạm.

- Thật may quá! Tớ không ngờ là anh Hoseok có thể quay lại... thật may quá!

Cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người. Cô đôi mắt đang hướng ra phía bầu trời nghe thấy cậu nói vậy thì khẽ cười đưa lon nước lên miệng nhấp một ngụm nhếch môi.

- Đúng là rất may mắn... anh ấy quay lại làm tớ cảm thấy rất vui.

Nghe thấy cô nói vậy đột nhiên trong tâm cậu có chút ghen tỵ. Đương nhiên rồi... không phải hiện tại cậu và cô đang quen nhau sao? Đã vậy cậu cũng đã từng làm điều "ấy" với cô cho nên trên cương vị một người đàn ông cậu có quyền được ghen tỵ.

- Tớ thực sự là rất ghen tỵ với Hoseok hyung. Anh ấy thật may mắn khi làm cậu vui vẻ như này.

Cậu cười nhạt khẽ nói, giọng nói cậu hoà vào trong gió nhưng cũng đủ để cô có thể nghe thấy. Khẽ nhăn mặt cô quay sang phía đối diện cậu, bóp hai má áp vào nhau cô cưng nựng lắc đầu cậu sang hai bên.

- Tên ngốc này đừng có nghĩ ngợi lung tung... Giờ người tớ yêu nhất là cậu.

Cô tự nhiên nói khiến cậu đang chu miệng cũng phải bật cười. Vòng tay ôm lấy cô cậu khẽ hôn lên đôi môi cô như đánh dấu. Cậu điêu luyện cắn mút đôi môi đỏ mọng sau đó liền luồn lưỡi vào bên trong thăm dò, cô bị cậu khoá chặt môi chỉ biết khúc khích cười mặc cậu điều khiển. Khi đã cảm thấy vừa đủ cậu lưu luyến rời đôi môi mật ngọt vòng tay xiết chặt lấy cô lần nữa.

- Cậu hứa đấy, không được phép hôn ai ngoài hôn tớ.

Cậu rúc rúc vào hõm cổ cô nũng nịu. Cô bật cười vỗ vỗ vào lưng cậu hạnh phúc.

- Được rồi, được rồi mà. Mau thả tớ ra đi.

Reng reng reng...

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên. Lưu luyến thả cô ra cậu rút điện thoại từ trong túi bắt máy.

- Alo bác sĩ... Thật sao? .... Hoseok đã tỉnh lại?

#

Hú hú! Mọi người đầu năm vui vẻ nạ. Luôn vui vẻ, hạnh phúc, xinh đẹp và luôn ủng hộ Dương nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro