Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Lúc thân thể ngâm vào nước ấm, Diệp Chân mềm mại dựa vào ngực Tần Duẫn Đông, dưới ánh sáng trắng ngũ quan anh khắc sâu lãnh đạm, anh tuấn bất phàm. Chỉ là côn thịt dưới háng đứng thẳng cùng với yết hầu không ngừng lăn lộn gợi cảm, làm anh nhiễm một tầng sắc dục đậm đà.

Diệp Chân nhìn thấy lòng mềm nhũn, chủ động ôm cổ anh.

- Duẫn Đông.

Trải qua sự kiện ly hôn kinh tâm động phách lần trước, cùng anh ở một chỗ, mọi chuyện đều tự nhiên như thế, giống như cô vẫn luôn là người vợ anh yêu thương, bây giờ còn mang thai con của anh.

- Ơi?

Anh nhìn cô gái trong ngực khuôn mặt đỏ bừng, tựa như yêu tinh hút tinh huyết của đàn ông, cuối cùng  cũng được thỏa mãn.

- Tiểu phôi đản, anh sớm hay muộn cũng chết trên người em thôi.

Diệp Chân biết anh nói cái gì, mặt đỏ rực, cúi đầu nhìn đồ vật to lớn của anh, tay chìm vào trong nước cầm nó, ngón tay động vào mắt ngựa.

- Ưm ...

Huyệt Thái Dương anh căng thẳng, ánh mắt sáng quắc nhìn người trong lòng mình, thanh âm khàn khàn.

- Chân Chân, em đang sờ anh a?

Tay cô thật non mềm, đem lửa nóng của anh nắm trong lòng bàn tay. Tần Duẫn Đông nhìn bộ dáng vụng về của cô, cắn chặt răng.

- Em dùng miệng hút ra cho anh được không?

Diệp Chân ở dưới nước ấm vỗ về chơi đùa lửa nóng của anh, khuôn mặt đỏ diễm như hoa.

- Sờ nó.

Tần Duẫn Đông không nói hai lời, đem tay cô kéo đến, ấn trên phân thân mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

- Chân Chân, em sờ anh là được.

Kích cỡ của anh không nhỏ, sợ làm tổn thương đến thân thể cô, tự nhiên sẽ không dễ dàng để cô khẩu giao cho anh, tuy rằng Diệp Chân chỉ liếm cho anh nước cũng chảy không ngừng.

Diệp Chân hờn dỗi mà trừng mắt liếc anh một cái, hai người đã sớm làm hết mọi chuyện nam nữ, còn không phải là sờ sờ anh một chút thôi, hưng phấn như thế sao?

Nếu như trước kia, anh khả năng đã sớm giữ đầu cô để cô liếm cho anh. Tần Duẫn Đông cầm tay cô vuốt ve côn thịt anh, Diệp Chân cảm giác hai tay mình đang nhức mỏi, nhưng anh vẫn chưa có bắn ra.

- Duẫn Đông, tay em mỏi quá.

Diệp Chân nhịn không được làm nũng lại chơi xấu.

- Em không muốn động nữa, chính anh động đi.

- Không cho.

Tần Duẫn Đông đương nhiên không cho cô bỏ dở giữa chừng, nhưng lại đau lòng cô nước mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh, oán hận mà gặm môi anh.

- Đã nói em đừng trêu chọc anh, trêu chọc xong lại không chịu trách nhiệm dập lửa. Tiểu tao phụ, anh sớm hay muộn đều bị em lăn lộn đến chết mất thôi. Mỗi lần đều sướng xong là mặc kệ người đàn ông của mình.

- Nhưng mà tay em mỏi quá.

Diệp Chân nghẹn ngào, cô cũng không biết sao mình lại trở nên kiêu căng như vậy. Tần Duẫn Đông thả tay cô ra, chính mình nắm lấy côn thịt dính đầy nước bắt đầu thủ dâm, mắt nhìn thẳng tiểu huyệt cô, tưởng tượng đến lúc cô còn chưa mang thai bị anh cắm đến dâm thủy đầm đìa.

Ánh mắt xâm lược không thể xem nhẹ kia, nhìn đến cả người Diệp Chân tê dại, anh ở bên tai cô thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, cuối cùng ở trong hô hấp dồn dập bắn tinh.

- Ngô.

Lúc Diệp Chân nhìn thấy anh bắn tinh đều phun lên trên người mình, thân thể trắng nõn nháy mắt bị phủ đầy bởi đồ vật của anh, chậm rãi chảy từ trên da xuống.

- Chán ghét.

Lòng Diệp Chân tràn đầy nhộn nhạo, ngón tay cố ý vỗ về chơi đùa tinh dịch anh bắn trên người cô, ở ngay trước mặt anh mở hai chân ra đem tinh dịch bôi lên diễm huyệt đang không ngừng mấp máy.

- Dâm huyệt nhỏ, tham ăn như vậy?

Hai mắt Tần Duẫn Đông nóng bỏng nhìn cô gái như đang dùng lửa đốt người, hừ cười một tiếng, đem dương vật nhắm ngay vào huyệt khẩu mềm của cô nhét vào, đem tinh dịch dư lại từng luồng từng luồng bắn hết vào bên trong.

- A a a a!

Trong bụng mang thai con của anh, hoa tâm mẫn cảm lại bị tinh dịch anh tưới một lần, môi Diệp Chân nhếch lên ôm cổ anh, đem mặt dán vào sườn mặt anh, không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ ái muội.

- Vợ ơi.

Tần Duẫn Đông giúp cô tắm sạch sẽ, lại thu thập chính mình mới đem Diệp Chân mơ màng sắp ngủ ôm ra bồn tắm.

Không biết là do sinh bệnh hay do mang thai, gần đây Diệp Chân luôn thích ngủ, vừa trải qua một hồi kịch liệt, ngủ càng sâu.

Đưa cô gái trần truồng đặt lên giường, Tần Duẫn Đông cuối cùng cảm thấy mỹ mãn mà hôn trán cô, dùng chăn cuốn chặt.

Tay anh không tự giác rơi xuống bụng cô, mang thai ba tháng còn chưa có hiện lên, lại mấy tháng nữa phỏng chừng lại mang bụng to.

Anh phải có con.

Tần Duẫn Đông cúi người nhìn chăm chú vào cô gái trên giường, ngón tay dài đem tóc trên trán cô đẩy ra, giờ phút này như đang nằm mơ.

Tuy rằng Chương Cao Thành và Diệp Chân nháo tan rã không vui, anh cũng không muốn Diệp Chân cùng chồng trước gặp lại, cho người giải trừ quan hệ vợ chồng của hai người họ. Cho nên, Diệp Chân hiện tại là tự do. Anh sẽ không để cô lớn bụng gả cho anh, chỉ là nếu lúc này gả cho anh vẫn bị nói là phụng tử thành hôn, không thể thiếu được một ít lời đàm tiếu.

...

Buổi chiều, Diệp Chân đi theo Tần Duẫn Đông đến bệnh viện làm một ít kiểm tra thường kì. Một đường được anh dắt tay, cô còn có chút lo lắng bị người quen nhìn thấy.

Tuy rằng cô và Chương Cao Thành đã không còn bất kì quan hệ gì, nhưng mới cùng hắn ly hôn mấy ngày, lại mang thai con của người đàn ông khác.

- Chân Chân, em ở chỗ này chờ anh một chút.

Tần Duẫn Đông chăm sóc cô, ánh mắt ý bảo mấy cái người bảo tiêu bảo vệ cô.

- Anh đi đi.

Diệp Chân nắm ống tay áo anh lung lay.

- Em ở đây ngồi một chút là được.

- Được.

Anh ôn hòa nói.

Diệp Chân không nghĩ tới vậy mà ở bệnh viện gặp được mẹ Chương Cao Thành, bà ấy xách theo một túi trái cây, lúc nhìn thấy Diệp Chân cũng sửng sốt.

Tuy rằng Diệp Chân đã thật lâu chưa gặp mẹ Chương, nhưng cô cùng Chương Cao Thành náo loạn như vậy, mẹ Chương khẳng định cũng biết họ đã ly hôn.

Còn Chương Cao Thành cùng mẹ Chương nói như thế nào cũng chỉ có chính hắn biết.

- Diệp Chân a.

Mẹ Chương nhìn mắt cô, tựa hồ cố ý cùng cô hàn huyên vài câu.

- Con sao lại đứng chỗ này một mình, có phải thân thể không thoải mái không?

- Không có gì ạ.

Mẹ Chương nhìn Diệp Chân phản ứng lãnh đạm, cắn chặt răng, bỗng nhiên tiến lên nói với cô.

- Diệp Chân a, mẹ thật ra rất thích con làm con dâu, nhưng chúng ta không có duyên phận làm mẹ chồng nàng dâu, nếu con không ngại, mẹ sẽ coi con như con gái.

- Chỉ là ... Cao Thành cùng Đường Đường lập tức muốn kết hôn, mẹ hi vọng con nể mặt mẹ, không cần quấy rầy vợ chồng tân hôn bọn họ, khả năng mẹ nói chuyện có chút khó nghe ....

Sắc mặt Diệp Chân nháy mắt trầm xuống, hóa ra mẹ Chương Cao Thành sợ mình phá hoại nhân duyên tốt đẹp của con họ.

Cũng đúng, lúc Chương Cao Thành ở sở cảnh sát đã nói hắn muốn cùng một cô gái gia thế tốt kết hôn, vẫn là một cái hải quy mới về.

Sắc mặt Diệp Chân càng lãnh đạm.

- Bác Chương, cháu đã cùng con bác ly hôn, chuyện của hắn về sau đều không có quan hệ gì với cháu, bác không cần phải lo lắng.

- Ách, ừ.

Mẹ Chương ngượng ngùng gật đầu, trong lòng lại thấy Diệp Chân vẫn oán hận con mình, vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ cô. Nhưng con trai mình bây giờ đã leo lên chức cao, bà là mẹ hắn, tuyệt đối không cho phép Diệp Chân phá hoại đoạn hôn nhân này, phá hoại cảm tình giữa hắn và Đường Đường.

- Vậy con về trước đi.

Mẹ Chương nhìn cô thử nói.

- Hôm nay Đường Đường bị cảm, Cao Thành lo lắng không thôi, sáng sớm đã đưa Đường Đường tới bệnh viện truyền nước, mẹ cũng vì tốt cho con, nếu các con gặp nhau, còn không biết khó chịu thế nào đâu.

Diệp Chân nhìn bộ dáng phòng bị của mẹ Chương, xem ra mẹ Chương vẫn còn lo lắng mình sẽ phá hư tình cảm của Chương Cao Thành cùng Đường Đường kia.

- Bác Chương, cháu xem bác là hiểu lầm rồi, cháu đang đợi bạn trai cháu.

- Con từ đâu ra có ...

Mẹ Chương thiếu chút buột miệng thốt ra, cả người đều không tin, nhưng không có nói ra, mà ra vẻ thở dài nói.

- Tiểu Chân, con việc gì phải lừa mình dối người như vậy.

Diệp Chân không hiểu được mạch não của mẹ Chương, chính mình đã lặp lại giải thích rồi, bà ấy vẫn là thấy mình thương tâm vì con bà, nhìn ánh mắt bà ấy nhìn mình như nhìn một oán phụ bị chồng ruồng bỏ, cả ngày nghĩ cách chia rẽ tình cảm của chồng trước và bạn gái mới.

- Bác tự mình quản là được.

Diệp Chân không muốn cùng bà ta cãi cọ, vừa định đến chỗ khác đợi Tần Duẫn Đông, lại thấy anh từ thang máy đi ra, đi nhanh đến chỗ mình.

- Duẫn Đông.

Nhìn thấy anh, tâm tình Diệp Chân cuối cùng tốt hơn một chút, bước tới chỗ anh, bị anh ôm vào trong ngực.

Mẹ Chương nhìn thấy thế nhưng lại là Tần Duẫn Đông, cả người dại ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro