Chương 29
Tần Duẫn Đông trên chính trường gặp qua muôn hình muôn vẻ đủ loại người, còn chưa già đã thành tinh, am hiểu nhất là nhìn người và khống chế nhân tâm. Chương Cao Thành, cái loại nhân vật nhỏ này không cần anh phí tâm tư gì, là có thể đem hắn nhìn thấu. Lúc anh tuổi trẻ khí thịnh tin tưởng nhất là hắn, nhưng đâm anh một đao cũng là hắn. Người này tuy tâm nhãn nhiều, lại chỉ có một ít thông minh không đáng nhắc tới, lòng nghi ngờ quá nặng. Xem đi, anh chỉ cần một thủ đoạn nhỏ, Chương Cao Thành đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Đàn ông như thế, cũng xứng cùng anh đoạt phụ nữ?
Ngón tay Tần Duẫn Đông vuốt ve môi cười khinh miệt, khuỷu tay chống trên cửa sổ xe, nhìn thấy Diệp Chân ngồi xổm khóc, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống. Người phụ nữ của anh, khóc vì ai đây? Cửa xe mở ra, tài xế cầm ô, nhìn người đàn ông đạp nên nước xuống đất thực nhanh đi đến trước mặt Diệp Chân.
- Sao lại khóc?
Diệp Chân cúi đầu lau nước mắt, bỗng nhiên nghe được tiếng nói như ảo giác, người đàn ông cao lớn đĩnh bạt ngược sáng không thấy rõ mặt, nhưng dáng người ở trong mưa mười phần tự phụ.
- Sao... sao anh còn ở đây?
Diệp Chân thương tâm đến cực điểm ngẩng đầu nhìn Tần Duẫn Đông đứng dưới ô có chút ngây dại.
- Nhìn em khóc thương tâm như thế nên không đi.
Tiếng nói Tần Duẫn Đông hàm chứa ý cười nhạt nhẽo, tiếng nói như mang theo một loại dụ hoặc dẫn đường.
- Sao lại khóc? Hả?
Thời điểm ủy khuất nhất sợ nhất bị người khác hỏi làm sao vậy, Diệp Chân lập tức khóc nức nở.
- Ân, chồng em bôi nhọ em không nghe điện thoại của hắn, mắng em muốn trèo cao.
Trước kia họ cũng sẽ vì một ít cọ xát mà cãi nhau, nhưng Chương Cao Thành chưa bao giờ khác người như hôm nay, nghi ngờ cô muốn cùng người có tiền, âm dương quái khí mà châm chọc cô, đều kém chút châm chọc cô chuyên môn bán mình cho kẻ có tiền, nghe được tim Diệp Chân đều lạnh.
- Hắn sao có thể đối xử với em như vậy?
Mặt Tần Duẫn Đông hiện lên vẻ phẫn nộ, đau lòng mà đem cô gái tuef trên mặt đất ôm lên, tiếng nói trầm thấp mang theo vô tận thở dài.
- Tôi đều luyến tiếc làm em đau lòng một chút, hắn dựa vào đâu mà đối xử với em như thế?
Trong lòng Diệp Chân ở lúc bị ủy khuất, bị Tần Duẫn Đông nhỏ giọng dịu dàng mà an ủi, ngã vào trong lòng ngực người đàn ông nhịn không được cắn cổ áo anh khóc.
- Ngoan, đừng khổ sở.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông lau nước mắt cô gái không ngừng trào ra tới, mày rậm nhíu lại thở dài tận lực mà bôi đen Chương Cao Thành.
- Không nghĩ đến 5 năm Chương Cao Thành tính tình vẫn xấu như vậy? Trước kia ở đại học hắn có một người bạn gái, cũng bị hắn nói như vậy. Cô gái kia cùng bạn thân ra ngoài uống rượu giải sầu, hắn không gọi được cho cô ấy, liền hoài nghi cô ấy ngoại tình.
Cái gì?
Diệp Chân căn bản không biết Chương Cao Thành ở đại học còn có bạn gái, đột nhiên nghẹn lời, cô nhớ năm đó lúc cùng Chương Cao Thành thư từ qua lại, hắn nói qua chính mình chưa từng yêu ai, chẳng lẽ lại lừa cô sao? Nhìn ánh mắt Diệp Chân trở lên cổ quái lại hoài nghi, tài xế sau lưng thay họ che ô mặt đã bắt đầu không cảm xúc.
Cầm thú a!
Tài xế nhìn thị trưởng một bụng ý xấu như vậy, dốc sức mà ở trước mặt cô gái giả sói đuôi to, ly gián tình cảm vợ chồng người ta, cùng với những tiểu tam bức hôn chính cung trên TV không sai biệt, thị trưởng Tần lần đầu tiên làm tiểu tam, tốc độ này cũng quá nhanh đi.
- Lên xe đi, em ngồi đây gặp mưa sẽ ốm mất.
Tần Duẫn Đông nhẹ nhàng trấn an cô gái trong lòng, thuận tiện dắt cô lên xe. Nếu là trước đây, Diệp Chân sẽ từ chối, vì cô sợ bị người khác nhìn thấy cùng Tần Duẫn Đông qua lại, đặc biệt bây giờ vẫn là ở bên cạnh tiểu khu nhà mình, nhưng vừa mới bị Chương Cao Thành làm tổn thương, Diệp Chân lại không có từ chối. Tần Duẫn Đông tự nhiên nhìn thấy điểm này, đáy mắt giấu đi ý cười. Diệp Chân không nghĩ tới Tần Duẫn Đông vậy mà mang cô về nhà của mình, nhìn người đàn ông dùng chìa khóa mở cửa, Diệp Chân đứng ở cửa không chịu đi vào.
- Làm sao vậy?
- Anh dẫn em về nhà mình, có phải hay không là muốn ngủ với em?
Không cẩn thận bị vợ nhìn ra ý đồ chân thật, mày rậm Tần Duẫn Đông nhíu chặt mà phủ nhận.
- Tôi là loại đàn ông chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ?
Đúng vậy anh chính là như thế.
- Em gặp mưa, trước hết ở nhà tôi tắm rửa một cái, trên người sẽ thoải mái.
Tay Tần Duẫn Đông lấy ra khăn tắm cùng khăn lông, tầm mắt nhìn về phía cô, thâm túy bức người.
- Nếu tôi muốn làm em, ở trên xe đã bắt đầu rồi.
- ....
Diệp Chân nhìn mặt mày anh thanh quý, nghĩ đến cái tính tình bá đạo hàng ngày của anh, nếu Tần Duẫn Đông thật sự muốn thao cô sẽ không che dấu nhiều, hơi chút yên tâm.
- Nhưng em không có quần áo mặc.
- Mặc áo sơ mi của tôi.
Diệp Chân muốn từ chối, thấy bàn tay người đàn ông đưa qua hai cái áo sơ mi, nhàn nhạt mà đóng cửa tủ quần áo của mình lại.
- Dùng một cái áo khác tròng lên nửa người dưới, tôi nhìn không thấy đâu.
Diệp Chân cầm lấy áo sơ mi chất liệu cao cấp, cảm thấy mình lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, trong lòng rất hổ thẹn. Lúc Diệp Chân từ phòng tắm đi ra, gò má cô gái hiện lên phấn hồng nhàn nhạt, tóc dài ướt dầm dề trên vai, hai cái đùi tuyết trắng thẳng tắp, dùng áo sơ mi của anh buộc trên eo, chân dài bên trong như ẩn như hiện, so với không mặc càng mê người. Tần Duẫn Đông còn ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe được âm thanh mở cửa phòng tắm quay lại, nhìn đến trước mắt hình ảnh đầy hương sắc, dưới háng nhịn không được run một chút, vô thanh vô tức mà nổi lên lều trại. Cằm người đàn ông căng thẳng, khẽ run, ánh mắt nhìn cô thực sâu thẳm, tựa như dã thú vừa thấy con mồi, nhìn đến Diệp Chân chân mềm tâm ngứa. Diệp Chân cảm thấy phía dưới mình lại chảy nước, không biết có phải là do đồ vật sáng nay của anh còn lưu trong thân thể của mình hay không, có gì đó chảy ra bên trong quần.
- Tắm xong rồi?
- Vâng.
Cổ áo sơ mi Diệp Chân mở ra rất lớn, cố tình như có như không dụ hoặc, lộ ra phần lớn da thịt tuyết trắng. Xương quai xanh tinh xảo, áo ngực màu đen, mang ra đường cong mãnh liệt, Diệp Chân dưới ánh mắt nóng rực chuyên chú của người đàn ông dâm tâm nhộn nhạo, rồi lại giả vờ không biết lại hồn nhiên ở trước mặt anh đu đưa.
Ân...
Diệp Chân cảm thấy chính mình so với phụ nữ bình thường dục vọng mạnh hơn rất nhiều. Lúc trước còn nói lời chính đáng mà phòng bị anh sẽ làm chính mình, không nghĩ đến mình ngược lại trước hết muốn, làm cô chủ động mở miệng cầu hoan, cái này đúng là không còn mặt mũi. Diệp Chân lén lút khép hai chân, miệng khô lưỡi khô mà tìm nước uống trong bếp, vòng eo yểu điệu mà hướng Tần Duẫn Đông đi tới, mông vểnh eo thon tựa hồ có thêm nhiều loại phong tình mị hoặc, cố ý vô tình câu dẫn cùng mị hoặc.
Hai người dựa đến gần nhau, lều trại người đàn ông chống lên nơi riêng tư kiều nộn của Diệp Chân, cánh một tầng áo sơ mi cùng quần lót mỏng. Mắt mã nóng rực mà hút lấy chân tâm kiều nộn, thịt cùng thịt cọ xát, dần sinh ra nhiệt ý nóng cháy, dẫn tới dưới háng anh khẽ run.
Ân...
Hoa huyệt Diệp Chân cảm giác được hình dáng côn thịt, chất lỏng ấm áp chảy càng nhanh, xuyên qua quần lót dính trên quần anh. Diệp Chân bị quy đầu anh hút đến mềm mại ướt át, đứng tại chỗ không động, nhìn anh trong ánh mắt phảng phất xuân thủy tràn lan, con ngươi mượt mà dần vũ mị lại phong tình.
Ách...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro