Chương 104
Sáng hôm sau, Diệp Chân bị chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thoáng qua màn hình di động.
- Alô.
- Diệp Chân, còn nhớ mình không?
Giọng nữ thánh thót vang lên ở bên kia điện thoại, nhất thời Diệp Chân không nhớ ra là ai, nhưng cảm thấy thanh âm có chút quen tai.
- Quan Đào Mạn?
Nháy mắt Diệp Chân bò trên giường dậy, tốt nghiệp nhiều năm rồi, rất nhiều bạn học đã lâu không liên lạc, Quan Đào Mạn trước đây là người ở phòng kí túc xá bên cạnh trước đây rất thân với cô, mấy năm gần đây vì công tác và sinh hoạt, hai người không liên lạc gì.
- Ha ha, là mình.
- Bạn dạo này thế nào, làm việc ở đâu?
Diệp Chân ngồi dậy, đi vào trong phòng giữ quần áo lấy quần áo mặc hôm nay.
- Mẹ mình đưa mình ra nước ngoài, cho nên sau tốt nghiệp không liên lạc với mọi người, vội vàng thi lên thạc sĩ cùng thực nghiệm làm mình muốn nổ tung đầu rồi.
- Hóa ra là như vậy, mình còn nói sao bạn tốt nghiệp xong liền không sủi tăm.
Diệp Chân biết gia đình Quan Đào Mạn rất khá giả, rất coi trọng giáo dục con cái. Cách mấy năm mới liên lạc, Quan Đào Mạn cũng thổn thức, cảm thán nói.
- Mình nghe mẹ mình nói bạn học tốt nghiệp đại học liền kết hôn, mình còn là cẩu độc thân. Có thời gian không? Không bằng tụ tập một chút?
Nói đến chuyện kết hôn, Diệp Chân nhẹ nhàng ho một chút.
Cô không chỉ kết hôn, còn ly hôn lại kết hôn lại.
- Được.
Diệp Chân tắt điện thoại thay quần áo, lúc xuống lầu liền nhìn thấy Tần Duẫn Đông đang ôm hai bảo bảo chơi đùa, bên chân còn có một con Labrador phe phẩy đuôi, chuyển động qua lại.
- Vợ ơi, em dậy rồi?
Nhìn anh mỉm cười nhìn qua, Diệp Chân đỏ mặt, nghĩ tới chuyện cầm thú anh làm tối qua.
- Chó ở đâu vậy anh?
Diệp Chân nhìn bộ dáng rung đùi đắc ý của nó, duỗi tay sờ sờ đầu nó, Labrador ngẩng đầu nhếch miệng cười hướng về phía cô, thật dịu ngoan.
- Em không phải thích sao?
Diệp Chân đột nhiên nhớ tới, lúc mình cùng anh ở bên nhau giống như có nói tới, thật thích giống chó này.
- Em nói gì anh đều nhớ rõ sao?
Diệp Chân nhích lại gần anh, ôm tay anh làm nũng cười khẽ.
- Đỏ mặt cái gì?
Thanh âm bỡn cợt của anh vang lên.
- Anh mới đỏ mặt.
Diệp Chân bị anh nhìn càng nóng mặt. Lúc này hai bảo bảo đều thật ngoan, không phải chơi ngón tay ba cũng là nghịch quần áo cùng dây lưng của mình, Diệp Chân từ phía sau ôm lấy bả vai anh, một tay khác trêu đùa hai bảo bảo trong ngực anh.
- Chồng ơi, lát nữa em đi ra ngoài, giữa trưa không cùng anh ăn cơm được.
- Cùng ai ăn cơm, nam hay nữ?
Nghe ra một cỗ ghen tuông, tựa hồ rất để ý cô ăn cơm với ai.
- Nam.
Người đàn ông nghe xong lời này, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
- Xem ra tối qua không thu thập đủ, bỏ chồng em lại đi ăn với người đàn ông khác?
Đùa anh đủ rồi, Diệp Chân mới làm nũng ôm eo anh.
- Lừa anh thôi, là nữ, bạn tốt hồi đại của em.
- Tiểu phôi đản, thích chơi đùa chồng em như vậy?
Tần Duẫn Đông nhìn bộ dáng của cô, thật là có điểm ngứa răng, nếu không phải đang ôm hai bé, anh nhất định sẽ ấn cô lên sô pha đánh mông nhỏ cô.
- Bình dấm chua.
Diệp Chân kiễng chân hôn khóe môi anh, lại bị anh đuổi theo hôn vài cái.
- Bạn em tên gì, nói không chừng anh còn quen biết.
- Sao anh lại biết bạn em.
- Em phải biết rằng người bên cạnh em anh đều biết, còn quen nữa.
Người đàn ông đặt hai bé vào trong nôi ở phòng khách, Diệp Chân kiễng chân ôm lấy anh từ phía sau, nhìn hai bé ngủ trong nôi, cùng anh đu đưa nôi.
- Chồng ơi, anh có phải lúc học đại học liền bắt đầu thật thích em không?
Nghe ra lời nói đắc ý của cô, lỗ tai anh đỏ lên một chút, cũng không quay đầu lại nói.
- Em nói đi?
- Em nói a ~.
Cô cố ý kéo dài âm thanh, từ phía sau tiến vào trong lòng anh, bị anh duỗi tay ôm vào trong ngực, âm điệu ra vẻ bình tĩnh.
- Như thế nào?
- Anh vẫn luôn yêu thầm em.
Người đàn ông nghe xong nhướng mày, vỗ mông cô một cái.
- Đắc ý như vậy?
- Liền đắc ý.
Diệp Chân cười tủm tỉm nhìn anh.
- Cũng chỉ dám xem em trong tối, không dám sờ cũng không dám ăn, nếu lúc trước anh trắng trợn táo bạo mà theo đuổi em, hai con chúng ta khả năng đều bốn, năm tuổi rồi.
- Em như thế nào biết anh không theo đuổi em?
Người đàn ông lại lần nữa nhớ tới đoạn thời gian kia, không biết là tiếc nuối hay chua xót, anh từng viết cho cô 99 bức thư, cuối cùng vẫn là không có được cô.
- Anh theo đuổi em như thế nào? Mây theo đuổi sao?
Diệp Chân cố ý không nói chuyện 99 bức thư, duỗi tay chọc chọc ngực anh.
- Người nhát gan, lúc học đại học theo đuổi em cũng không dám, em kết hôn rồi nhưng lại vừa gian dâm vừa uy hiếp.
Sau lại còn mang thai con của anh.
- Chuyện quá khứ, không được nhắc lại.
Tần Duẫn Đông nhớ tới cô từ chối lá thư kia của anh, khuôn mặt âm trầm.
- Không nhắc lại thì không nhắc lại, anh hung dữ như vậy làm gì?
Diệp Chân nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, bị dọa tới.
Người đàn ông này, tâm tình đúng là âm tình bất định.
Tần Duẫn Đông nhìn bộ dáng tủi thân của cô, sờ sờ mặt cô, tiếng nói nhu hòa vài phần.
- Không có, chính là nghĩ tới mấy chuyện không vui.
Kỳ thật, năm năm kia, anh đối với chuyện Diệp Chân từ chối lá thư kia oán hận rất sâu, hận yêu mà không được. Tuy rằng lúc trước là cô còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng chung quy là cô trêu chọc anh trước.
Lúc còn nhỏ anh bắt nạt cô, sau khi lớn lên cô trả lại anh, nhưng cô vẫn là từ chối gặp mặt anh, không có đường nào xoay chuyển.
Buổi tối hôm đó, anh bị người của ba anh đánh đến chết khiếp, muốn gặp cô lại bị đưa tới bệnh viện, buổi tối mơ thấy cô nhìn anh ánh mắt thật lạnh.
- Tôi không thích anh, trước nay đều không thích anh.
- Chính là anh yêu em, anh yêu em.
Anh mơ thấy chính mình bướng bỉnh kéo tay cô, đau đớn nói những lời này.
Có lẽ hạt giống hắc ám liền chôn xuống ở một khắc kia, lúc cô muốn anh, anh nhất định phải chấp nhận cô quấy rầy cùng dây dưa, nhưng lúc anh cần cô, cô lại không cần anh.
Nói không rõ là yêu hay hận, những năm đó anh thường xuyên mơ thấy cô, nhưng đều là mộng xuân, mơ thấy cô bày ra đủ tư thế mặc anh thao, giống như trước đây gọi anh là ca ca, ở lúc anh thao lên phun nước dâm đãng kêu lên, bẻ ra tiểu huyệt non mềm cầu anh đi vào.
Sau anh cuối cùng trở lại, mang theo quyền thế cùng địa vị, ở dưới bàn tiệc vuốt ve tiểu huyệt đầy nước như trong mộng, cuối cùng nhịn không được chiếm đoạt cô.
- Chồng ơi, anh làm sao vậy?
Diệp Chân nhìn biểu tình không đúng của anh, còn nghĩ rằng mình đùa quá mức khẩn trương xoa lên khuôn mặt tuấn tú kia.
- Chồng ơi, sắc mặt anh không đúng.
- Không có việc gì.
Anh thu hồi lệ khí, lúc hôn lên mang theo mọi cách dịu dàng, mặc kệ lúc trước phát sinh chuyện gì, hiện giờ cô ở trong ngực anh, mọi chuyện qua đi đã không còn quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro