Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Vận mệnh đã sửa

Chương 13: Vận mệnh đã sửa

Túc vương quay đầu nhìn Cảnh Hạo, lạnh nhạt nói "Việc này thật hay giả, Minh cô nương sẽ tự phán đoán, thế tử không cần phí sức. Ta và Minh cô nương còn có việc muốn bàn. Phiền thế tử tránh đi."

Cảnh Hạo đối mặt với ánh mắt của Triệu Thành, Minh Lạc dù chưa từng tập võ cũng cảm nhận được bầu không khí giương cung, bạt kiếm giữa bọn họ, dù nghe việc hôn ước khiến tâm tình nàng hỗn loạn nhưng nàng là người hiểu rõ các thủ đoạn của Túc vương nhất, nàng thực không muốn Cảnh Hạo bị kéo vào vòng luẩn quẩn này. Nàng hít một hơi thật sâu, nhấn xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nghiêm mặt với Cảnh Hạo "Thế tử, việc này liên quan đến vong phụ, một số việc ta cần làm rõ với Túc vương điện hạ, xin thế tử để ta và Túc vương điện hạ nói chuyện, ân tình hôm nay, ngày sau xin báo đáp".

Cảnh Hạo nắm chặt tay, nhìn sắc mặt Minh Lạc tái nhợt khiến trong lòng ẩn ẩn đau, không cam tâm. Hắn và Triệu Thành gần như chưa từng gặp nhau, nhưng từ nhỏ hắn đã nghiên cứu rất nhiều trận đánh lớn nhỏ, đối với đại tướng của bản triều cũng như các nước lân cận đều đã nghiên cứu kỹ, trong đó có cả Túc vương Triệu Thành nên hiểu rõ ràng phong cách hành sự cùng thủ đoạn của người này. Hôm nay, Triệu Thành đã mở miệng, bất luận hôn ước là thật hay giả, chỉ cần mình rời đi là mất cơ hội. Không, dù hắn rời đi hay không, sợ là đã không còn cơ hội nữa.

Chưa đạt được đã mất, giờ hắn thật hối hận, nếu hắn ý thức sớm hơn một chút, sớm xin thái hậu tứ hôn thì giờ đã không có chuyện này.

Hắn có chút chật vật, giật giật khóe miệng, cuối cùng nhìn Minh Lạc nói "Tốt. Minh cô nương, Túc vương điện hạ nói mười lăm năm trước, phụ thân nàng có ân với người nên mới có hôn ước kia. Đã như vậy, nếu nàng không muốn gả cho Túc vương, Túc vương chắc cũng vì ân tình với phụ thân nàng cũng sẽ không ép buộc."

Minh Lạc cảm kích, gật đầu cười với hắn. Cảnh Hạo thi lễ với nàng rồi quay người rời đi.

Minh Lạc nhìn theo bóng lưng Cảnh Hạo, thực ra cũng không phải vì nhìn hắn mà vì lúc này Túc vương đang nhìn nàng chằm chằm, tâm tình của nàng lại mười phần lộn xộn, liền vô ý thức nhìn theo Cảnh Hạo nhằm tránh cùng Túc vương đối mặt, như thế lại khiến hắn có chút hiểu lầm. Cuối cùng bóng lưng Cảnh Hạo cũng biến mất cuối hành lang, trong lòng Minh Lạc rốt cục cũng tĩnh lặng trở lại, dù sao nàng cũng nên đối mặt để giải quyết việc này. Nàng hít sâu, chỉnh lại thần sắc, quay đầu đón lấy ánh mắt Túc vương, thi lễ rồi chân thành nói "Túc vương điện hạ, chúng ta có thể đến chỗ khác nói chuyện không?"

Nơi này dù sao cũng không phải là nơi tốt để nói chuyện, đầu tiên là nói chuyện với Minh Thiệu Án, sao là nói chuyện với Cảnh Hạo, giờ là Triệu Thành. Minh Thiệu Án còn đang ở Hà Hoa Đình chưa ra, hôm nay yến hội đông người như vậy, ai biết lát nữa lại xuất hiện thêm người nào nữa, bên ngoài Đông Phù lại đang chờ, nếu mình mãi không xuất hiện, sợ rằng nàng ta sẽ đi tìm. Nàng không muốn để Đông Phù thấy mình nói chuyện với Túc vương. Dù hắn nói có "hôn ước", nàng cũng không định gả cho hắn nên cần gì để người khác nhìn thấy hai người cùng một chỗ lại truyền ra lời đồn.

Túc vương nhìn Minh Lạc, nàng đích xác có cảm xúc mãnh liệt với mình, không giống như với người không có quan hệ, mà là rất bài xích mình. Nếu quả thật có chuyện hạ cổ, nàng bị bắt buộc hay giờ đang dục cầm cố túng (giả bộ, muốn bắt phải thả)?

Túc vương mải nghĩ nên không trả lời Minh Lạc. Nàng cười khổ, nghĩ đến hai người lúc này mới chỉ gặp nhau hai lần, cũng nói không quá dăm ba câu, nàng lại đề xuất "bàn kỹ chuyện hôn ước".

Nàng lại hít sâu, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói tiếp "Vương gia, trong thư phụ thân ta cũng không đề cập đến hôn ước, nên hôn ước kia có cũng được mà không cũng chẳng sao, chỉ bằng một câu nói của vương gia thôi sao? Còn nữa, việc của phụ thân ta, ta muốn biết rõ ràng hơn. Nơi này không phải là chỗ tốt để nói chuyện, chúng ta có thể đến chỗ khác được không?"

Hắn nhìn mình cũng không phải là kiểu "vừa thấy đã yêu", nếu hắn cưới mình không phải vì mưu tính gì đómà vì tuân thủ hứa hẹn với phụ thân nàng, như vậy, nếu nàng không muốn gả, nếu nói thẳng, lấy tính cách của hắn, hắn hẳn sẽ không ép buộc nàng.

Thực chất hắn đối xử với người bên cạnh không kém, kiếp trước quan hệ của hai người càng ngày càng kém, cho đến khi hắn không muốn gặp nàng, căn bản vì phát sinh quá nhiều chuyện, lại không tín nhiệm lẫn nhau. Bọn họ vốn không hợp làm phu thế.

Nàng cũng không định báo thù chuyện kiếp trước, chỉ không muốn ở cùng một chỗ với hắn mà thôi. Nghĩ đến thời gian thống khổ trong kiếp trước, thấy chết lại là một loại giải thoát.

"Tốt". Túc vương nói.

Nửa canh giờ sau, Minh Lạc lấy lý do thân thể khó chịu, xin lỗi Ôn Nhã huyện chủ, sớm rời yến hội. Nàng ước định cùng Túc vương đến cửa hàng điểm tâm lớn nhất kinh thành, Như Tâm trai nói chuyện. Nàng biết đây là sản nghiệp của Túc vương. Phủ Thăng Bình trưởng công chúa không phải là nơi nói chuyện nên Túc vương hẹn gặp nàng ở đó. Nàng đồng ý không chút do dự.

Vợ chồng nhiều năm, nàng thấy hắn dù làm việc tàn nhẫn, không từ thủ đoạn nhưng cũng biết, hiện tại, hắn sẽ không đối xử như vậy với nàng. Huống chi, bức thư kia đích thật do phụ thân nàng viết. Xe ngựa của Minh Lạc dừng trước cửa Như Tâm trai, nàng quay đầu nói với Đông Phù "Ngươi ở đây chờ ta một lát, tổ mẫu thích bánh ngọt phù dung do Như Ý phu nhân ở đây tự tay làm nhất. Mấy ngày trước, may mắn ta được Như Ý phu nhân đồng ý làm cho một hộp, giờ ta qua lấy."

Đông Phù nói "Cô nương, chỉ là lấy bánh ngọt, chuyện này cần gì cô nương phải tự đến lấy, cô nương cứ nghỉ trên xe để nô tỳ lấy giúp cô nương"

Minh Lạc nhíu mày, thản nhiên nói "Đông Phù, bánh ngọt Như Ý phu nhân làm thiên kim khó cầu, không phải người hữu duyên không làm, há có thể tùy tiện để người khác thay mặt lấy? Ta bảo ngươi chờ thì ngươi cứ chờ đi. Nhớ kỹ, về sau đi theo ta, ta phân phó ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó là được"

Nói xong, không đợi Đông Phù phản ứng đã tự rời xe. Đông Phù nhất thời bị ánh mắt tàn khốc và lời nói của Minh Lạc làm kinh sợ, ngơ ngác nhìn Minh Lạc xuống xe, không dám mở miệng ngăn cản, đến khi tỉnh lại liền lập tức xuống xe nhưng Minh Lạc đã đi đến cửa cửa hàng, nàng ta cắn răng, cuối cùng quyết định ở lại chờ.

Minh Lạc vào trong cửa hàng nói với tiểu nhị là tới lấy "bánh ngọt phù dung của Như Ý phu nhân", lập tức có người đến thi lễ rồi dẫn nàng vào hậu viện. Khi vào phòng đã thấy Túc vương đang chờ, nàng thi lễ rồi trực tiếp nói "Vương gia, người thực định cưới ta vì di ngôn của phụ thân ta xin ngài chiếu cố ta sao?". Triệu Thành không nghĩ nàng sẽ hỏi trực tiếp như vậy, hắn bình tĩnh nhìn nàng, như muốn xem thấu nàng đang suy nghĩ gì, cũng không trả lời nàng.

Minh Lạc thấy hắn không đáp, cắn răng nói "Vương gia, mặc kệ người cùng phụ thân ta giao tình thế nào, rốt cục ta là nữ nhi Minh gia, gả cho ngài, ta rồi cũng chỉ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Lúc trước ta cùng đường huynh nói chuyện, chắc hẳn vương gia cũng nghe đến, dù ta trực tiếp bác bỏ đường huynh, nhưng kỳ thật, thân ở đó, ta sợ thân bất do kỷ, huống chi người bên cạnh ta càng khó phòng bị, còn nữa, ta cũng không tín nhiệm vương gia. Ta không muốn bị gả đến rồi lại phải liên lụy chuyện ân oán trên triều đình. Việc ấy ta vốn không hiểu. Nếu phụ thân ta thực có ân với vương gia, xin vương gia để thần nữ từ chối hôn sự này."

Nàng tuyệt không muốn che che, giấu giấu, tuyệt không muốn vì người khác mà phải đè nén mình.

Triệu Thành lẳng lặng nhìn nàng, xem nàng thấp thỏm, rốt cục lên tiếng "Ta biết ý tứ Minh Thiệu Đường, vốn cũng không muốn đem ngươi gả cho ta, mà là cố ý tác hợp ngươi với Tây Phiền vương thế tử, Minh gia các ngươi ngược lại là có ý tứ vô cùng"

Minh Lạc cắn chặt răng. Triệu Thành nhìn khuôn mặt nàng quật cường , ánh mắt không dám nhìn hắn, hàng mi dài có chút lay đọng, như quét vào tâm. Bộ dáng này với người trong huyễn cảnh thật trùng hợp , trong nháy mắt, như tạo ra lỗ hổng trong lòng hắn, khiến hắn kém chút không nén nổi kìm nén. Hắn bước tới hai bước, cúi đầu nhìn nàng "Ngươi không muốn gả cho ta là thật tâm hay chỉ dục cầm cố túng? Ta cho ngươi biết, nếu là dục cầm cố túng, vậy không cần đi, vì ta đã nói ra việc hôn ước nghĩa là ngươi nhất định phải gả cho ta".

Dục cầm cố túng! Trong nháy mắt mặt Minh Lạc đỏ bừng, nàng tức sôi người, thật vất vả mới khắc chế không tiến đến tát hắn, đem dáng vẻ cao cao tại thương, tự cho mình là đúng kia đánh xuống, dẫm đạp cho hả giận. Nàng đánh không lại hắn, hắn chỉ cần duỗi một ngón tay đã có thể đẩy ngã nàng, điều này khiến nàng tức đến đòi mạng. Nàng chỉ có thể nói "Dục cầm cố túng, nếu ta muốn gả cho ngươi, ta chết không yên lành..." Nàng còn chưa nói xong, bỗng bị kéo nhào về phía trước, vì kinh hãi nên im bặt. Hắn lạnh lùng "Không muốn thì thôi, ngươi không phải sợ chết sao? Động chút lại đem cái chết ra mà thề!" "Không muốn gả cho ta, là muốn gả cho Tây Phiền vương thế tử kia sao?"

Tay Minh Lạc bị hắn kéo đau nhức, nàng ghét bị hắn đụng chạm, ghét ở gần hắn, còn có khí tức của hắn, càng làm nàng ghét đến cực điểm. Nàng liều mạng quất tay, gần như mất khống chế "Ngươi quản ta, ta gả cho ai cũng được chứ không muốn gả cho ngươi, tên điên này".

Triệu Thành bỗng buông tay, Minh Lạc lui về sau mấy bước mới đứng vững, nàng nắm chặt tay mình, có kìm nước mắt. Chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ mới gặp nhau hai lần, kiếp trước hắn cũng không điên như thế! Kiếp trước nàng đã bị đối đãi như vậy, giờ trở về lại bị hắn vũ nhục. Minh Lạc thở hổn hển, cố gắng trấn định, nghĩ phải làm rõ việc này, phía trước lại truyền đến thanh âm của Triệu Thành.

Hắn nói "Ngươi cũng không thích Tây Phiền vương thế tử, ngươi không nguyện ý gả cho ta, lúc Cảnh Hạo đề xuất hướng thái hậu tứ hôn, ngươi vẫn do dự. Vì sao? Vì ngươi muốn trốn tránh khống chế của gia tộc, không muốn bị lợi dụng, cuốn vào thị phi trong triều, ngươi biết dù ngươi gả cho ai cũng đều không thoát khỏi vận mệnh bị gia tộc bài bố. Gả cho Cảnh Hạo, đi đến Tây Phiền, ngươi may ra có thể thoát được".

Lúc này, thanh âm của hắn bình tĩnh, lạnh lùng, như thể người vừa đột nhiên kéo nàng kia cùng hắn không phải là một người.

Minh Lạc lùi một bước, nhìn hắn chằm chằm, không thừa nhận cũng không phủ nhận, sao nàng phải giải thích với tên điên này?

Triệu Thành thấy ánh mắt nàng đầy e ngại, đề phòng, tâm rột cuộc đặt xuống. Vừa rồi hắn bất quá chỉ là thăm dò, phản ứng của nàng, ít nhất nói rõ độc tình kia, nếu quả thật có thứ như thế, chí ít không phải nàng mong muốn.

Hắn nhìn mắt nàng, chậm rãi nói "Năm đó ta đi đất phong, chưa bước vào Tây Ninh, ngay tại Thanh Châu, liên tiếp gặp thích khách Tây Vực, Bắc Cốt truy sát. Những thích khách kia, tuy dùng trang phục Bắc Cốt và Tây vực, cũng dùng loan đao của hai nước này, nhưng võ công lại lộ ra vết tích của võ công Trung Nguyên. Ta bị truy sát nhiều lần, hộ vệ bên người cũng hao tổn nhiều, vì dẫn dụ địch lại để một bộ phận hộ vệ mang theo thế thân đi hướng khác, lại gặp nhóm thuộc bắc quân đang tìm kiếm ta, trong nhóm tìm kiếm có phụ thân ngươi, ông nhận ra ta nhưng lại che giấu giúp ta. Đây là nguồn cơn ta nói ta nhân ân tình của phụ thân ngươi."

"Ngươi biết lúc ấy người phụng mệnh một tay an bài việc truy sát ta là ai không? Là đại bá phụ ngươi. Chuyện này tiên đế không dám dùng người trong ám vệ doanh, bọn họ trung với tiên đế, nhưng càng trung thành với phụ hoàng ta, cho nên chỉ có thể giao cho người ở ngoài cung, bá phụ ngươi cùng tiên đế lớn lên, ông ta là huynh trưởng của hoàng hậu. Việc này e rằng tổ phụ ngươi chưa chắc đã biết, nên việc phụ thân ngươi cứu ta là phản bội đại bá phụ ngươi, thậm chí là phản bội cả gia tộc".

Sắc mặt Minh Lạc trắng bệch. Hắn... hắn nói vậy là ý gì?

b

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro