Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: A Minh

Nói là cơ hội cũng không hẳn, bởi vì lúc đầu xảy ra chuyện, nàng cũng không nghĩ nhiều đến vậy, sợ đến chết rồi, còn nghĩ gì được nữa.

Thường ma ma đã khuyên bảo nàng cả buổi chiều.

Nguyên Nguyên biết bà tốt bụng, hoặc cũng không thể nói là đang khuyên bảo, mà chỉ đơn giản là với tư cách một người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm hơn nàng, đang nói cho nàng biết điều gì là tốt.

Có thể nhận thấy, bà ấy khá thích nàng, rất tận tâm chăm sóc nàng.

Vào lúc hoàng hôn, đến giờ Bùi Thiệu thường đến, Thường ma ma không nói gì nữa, cả Mai Uyển đều trở nên tràn đầy sức sống, bao gồm cả Nguyên Nguyên.

Về Bùi Thiệu điều đầu tiên nàng nghĩ đến là vết đỏ trên cổ hắn, không biết đã hết chưa, cũng không biết có cho ai thấy hay không.

Nhưng dù đã chuẩn bị từ lâu, thì người cũng không đến.

Hơn một canh giờ sau, Nguyên Nguyên nhẹ nhõm hơn, cảm thấy hôm nay người nọ sẽ không trở lại.

Vừa định đi ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng động.

Tiếng động này rất lớn, hoàn toàn khác với bình thường, còn có tiếng quát tháo của binh lính và tiếng rút kiếm.

Nguyên Nguyên, ma ma cùng các cô nương trong phòng đều giật mình.

Thường ma ma vội vàng nói: "Mau đi xem chuyện gì đang xảy ra!"

Phượng Nga đáp lời, vội vàng chạy ra ngoài.

Sau đó, Thường ma ma đến bên cạnh Nguyên Nguyên chấn an: "Cô nương đừng sợ"

Nàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái mét, chắc chắn đã bị dọa.

Nàng vốn đã nhát gan.

Một lát sau, Phượng Nga và tiểu nhị cùng đi vào.

Tiểu nha hoàn vội vàng báo cáo: "Cô nương đừng lo lắng, là có một tên nào lảng vảng gần đây, đã bị đại nhân bắt giữ"

Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại không khỏi suy nghĩ, là ai, vì sao lại lảng vảng?

Người lạ thì nàng không sợ, chỉ sợ là ai đó mà nàng quen biết.

Vì đã bị bắt giữ, lại có Bùi Thiệu đến, nàng cũng mạnh dạn hơn, vì thế liền đứng dậy: "Chúng ta đi xem thử"

Thường ma ma đáp lời, Phượng Nga và Đông Xuân vội vàng đi lấy áo choàng, mặc cho nàng xong, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Nguyên Nguyên đến cửa trước, chưa kịp vòng qua bức bình phong đã nghe thấy phía bên kia Bùi Thiệu nói giọng trầm thấp lạnh lùng nói: "Ai sai ngươi đến?"

"Không có ai sai tiểu nhân đến, đại nhân, tiểu nhân...tiểu nhân..."

Nghe thấy giọng nói đó, trong lòng Nguyên Nguyên giật mình hoảng hốt, không phải vì Bùi Thiệu, mà vì người bị bắt...

Nàng bước nhanh hơn hai bước, ma ma và các nha hoàn phía sau theo sát.

Vòng qua bức bình phong, chỉ thấy hai người một đứng một quỳ.

Người đứng dáng người cao lớn, mặc áo choàng màu tối, đứng cao hơn, nghiêng người, tay cầm kiếm, nhìn chằm chằm vào người dưới đất, như nhìn con kiến.

Người quỳ run rẩy, quả nhiên như Nguyên Nguyên dự đoán, người đó chính là A Minh!

Ngay sau đó, nàng thấy vị quan lớn ném thanh kiếm trong tay cho Phương Tử Trừng, giọng điệu vô cảm, thản nhiên nói: "Kéo ra"

Phương Tử Trừng lập tức nhận mệnh lệnh, sau đó có vệ sĩ tiến lên kéo A Minh đi.

A Minh phát ra tiếng cầu xin sợ hãi: "Đại nhân, xin tha mạng! Đại nhân, xin đại nhân tha mạng!"

Dù Nguyên Nguyên không quen biết Bùi Thiệu quá lâu, nhưng nàng cũng hiểu rõ tính cách của hắn, biết rằng hắn chắc chắn đã coi A Minh là người của kẻ thù, lệnh vừa rồi là lệnh giết người!

Nàng còn suy nghĩ gì nữa, bị doạ đến mức tái mặt, vội vã chạy tới: "Đại nhân! "

Ma ma cùng nha hoàn theo sát phía sau, sắc mặt đều tái nhợt, không ngờ nàng lại làm như vậy.

Bà gọi lớn: "Cô nương!"

Thường ma ma không hiểu, cô nương quản chuyện này làm gì!

Chuyện của đại nhân không phải chuyện gì cũng có thể xen vào được.

Nguyên Nguyên đương nhiên không dám quản chuyện của Bùi Thiệu.

Nếu là người khác, nàng sẽ sợ hãi và không dám nói gì, không dám can thiệp.

Nhưng người đó là A Minh! Là người trung thành nhất của phụ thân nàng!

Mặc dù trong việc cứu phụ thân, cuối cùng không phải nhờ vào hắn nữa, nhưng hắn dù không có công lao cũng có khổ lao.

Trong hơn nửa tháng trước, Nguyên Nguyên kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, người thân, bằng hữu cả Ninh Văn Ngạn đều tránh xa, lúc đó ngay cả một người có thể giúp đỡ nàng cũng không có, là A Minh đã ngày đêm đi hỏi thăm, giúp đỡ cho nàng?

Hơn nữa, nàng vừa nhìn đã biết rõ, người này đến tìm nàng, không có ác ý gì cả!

"Đại nhân, đừng..." Tiểu cô nương không để ý đến sự ngăn cản và gọi tên của ma ma, đã chạy về phía Bùi Thiệu.

A Minh bị  nâng lên từ mặt đất, khi đột nhiên nhìn thấy nàng, đương nhiên vô cùng vui mừng: "Tô tiểu thư"

Nguyên Nguyên chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi quay sang Bùi Thiệu, vội vàng giải thích: "Đại nhân, ta nhận ra người này, trước kia là thuộc hạ của phụ thân ta, không phải người xấu đâu"

Khi Nguyên Nguyên lên tiếng, ma ma cùng những người khác đã thấy sắc mặt của đại nhân thay đổi.

Lúc A Minh trên mặt đất gọi tên nàng, ai cũng có thể thấy rõ hai người họ quen biết nhau.

Thường ma ma cùng các nha hoàn đều lo lắng thay cho cô nương.

Dù sao đây cũng là nam nhân, lúc nãy tiểu nha hoàn nói người này lảng vảng bên ngoài, có lẽ đã khá lâu rồi.

Vấn đề bây giờ không còn là việc liên quan đến quan trường của đại nhân, cũng không phải là cô nương cầu xin cho người lạ nữa, mà đã trở thành một chuyện khác rất tế nhị.

*Quan trường: nơi mà các quan chức làm việc với nhau

"Quen biết?" Bùi Thiệu nghiêng đầu liếc nàng, ánh mắt xa cách, lạnh lùng lên tiếng.

Vừa nhìn Nguyên Nguyên đã biết hắn không vui.

Hắn vừa tỏ thái độ như vậy, nàng đã có chút sợ.

Thực ra điều này nằm trong dự đoán của nàng, nhưng nàng không thể không nói ra.

Tiểu cô nương gật đầu, nhìn Bùi Thiệu nói nhỏ: "Dạ, dạo gần đây vì muốn gặp đại nhân, A Minh đã giúp ta tìm cách rất nhiều. Sáng nay Tú Nhi đến đây, ở lại một lúc, có lẽ là theo Tú Nhi đến, muốn hỏi ta vài việc liên quan đến phụ thân."

Những gì Nguyên Nguyên đoán đều chính xác.

Mặc dù sau đó A Minh đã từ bỏ, nhưng hơn một tháng trước, ngày Tô đại nhân bị xử tử, hắn ta đương nhiên đã đến pháp trường để tiễn biệt, nhưng bất ngờ thay, không tìm thấy người.

Lúc đầu, hắn cùng với Ninh Văn Ngạn và tiểu nha hoàn đều đoán rằng Tô đại nhân đã chết trong ngục trước khi đến ngày hành hình.

Vì thế, hắn cũng buồn một thời gian, hơn một tháng qua cũng không đến nhà họ Tô để thăm hỏi.

Dù sao chuyện này, mỗi lần nhắc đến cũng như rắc muối vào vết thương của Tô tiểu thư và Tô phu nhân.

Đến khi hắn đến thăm lại thì biết Nguyên Nguyên đã đồng ý làm ngoại thất của Bùi Thiệu, rời khỏi nhà họ Tô.

Tiểu nha hoàn Tú Nhi cũng nói với hắn là tiểu thư đi làm nhạc công cho một gia đình giàu có.

Lúc đầu A Minh cũng tin, nhưng sau khi nghe tin Đại Lý Tự bỏ ra một số tiền lớn vì một tiểu cô nương, một hôm, không hiểu sao hắn lại bắt đầu nghĩ rằng cô nương đó có thể là Tô tiểu thư.

Sau đó, nhờ người đi hỏi thăm, biết được tin Tô lão gia chưa chết, hắn chuyển từ nghi ngờ sang gần như chắc chắn, lại đi hỏi Tú Nhi, nhưng Tú Nhi vẫn nói như cũ.

Hôm nay có cơ hội, hắn theo Tú Nhi đến Mai Uyển.

Ban đầu, hắn muốn gặp Tô tiểu thư nhưng không dám đến gần.

Không ngờ khi đang lẩn tránh như vậy, lại gặp phải Bùi Thiệu!

Thuộc hạ của hắn vừa đến đã phát hiện ra hắn!

Là một vị quan lớn như vậy, đương nhiên A Minh chưa từng gặp.

Thêm vào đó, bản thân bị bắt như một tên trộm, A Minh đã sợ đến nỗi muốn tè ra quần, thậm chí còn không nói được lời nào.

Bây giờ nhìn thấy Tô tiểu thư, A Minh như nhìn thấy vị cứu tinh, đầu óc cuối cùng cũng hoạt động trở lại, sau khi nàng nói xong, hắn vội vàng gật đầu liên tục.

"Vâng, tiểu nhân theo Tú Nhi đến đây, nhưng tiểu nhân, tiểu nhân không có ác ý, tiểu nhân chỉ muốn hỏi Tô tiểu thư một vài chuyện về Tô lão gia, nhưng không dám gõ cửa... rồi đại nhân đến..."

A Minh vừa nói xong, chỉ nghe thấy vị quan lớn "A" một tiếng cười khẩy, rồi quay sang nhìn Nguyên Nguyên, giọng điệu lạnh nhạt mà mỉa mai: "Thật sao? Quả là tâm linh tương thông! Vậy ta đến đây để làm gì, ngươi đoán xem?"

Nếu nhìn vào vẻ mặt của Bùi Thiệu, dường như vẫn đang cười, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng những lời hắn nói, ngay cả kẻ ngốc cũng nghe ra không phải là điều tốt lành gì.

Nguyên Nguyên đã từng trải qua, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch, môi run rẩy: "Đại nhân..."

Không nói thêm gì nữa, chỉ thấy nam nhân kia liếc nhìn nàng một cái, xoay tròn chiếc nhẫn ngọc trên tay, rồi thong thả ra lệnh cho người bên cạnh: "Ta thấy hắn ta có vẻ quen mắt, lôi đi tra khảo, nhất định phải tra ra chủ nhân của hắn là ai?"

"Đại nhân, đại nhân..." A Minh tràn đầy sợ hãi trong mắt, nhưng mới gọi được hai tiếng, đã bị bịt miệng lôi đi.

Nguyên Nguyên đã thực sự bị dọa sợ.

Nàng đã kìm nén sự kích động trong lòng, không khóc, không vội vàng, không hoảng loạn, chỉ run rẩy hỏi hắn: "Đại nhân, tại sao?"

Bùi Thiệu nhìn vào mặt nàng, sau một lúc, mỉm cười, giọng điệu dịu dàng mà tàn nhẫn: "Tại sao? Ta muốn hắn chết!"

Nói xong, hắn lại nhìn nàng thêm hai lần rồi đi.

Trái tim Nguyên Nguyên như muốn nổ tung, đôi môi run rẩy, theo sát sau lưng hắn, đi về phòng của nàng.

Khi đến nơi, nha hoàn, ma ma và cả nàng, không ai dám nói một lời, thậm chí không dám thở mạnh.

Không lâu sau, tất cả đều lui ra ngoài.

Nguyên Nguyên cũng không ngốc, dù gấp đến mấy cũng không nhắc đến chuyện đó, chỉ cẩn thận cởi chiếc áo choàng của hắn.

Nước ấm trong phòng đã chuẩn bị xong.

Nàng hầu hạ hắn cởi bỏ y phục, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Bùi Thiệu.

Không cần nhìn cũng biết.

Gương mặt của hắn bây giờ rất lạnh lùng đến mức không có chút tình cảm.

Cả căn phòng tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Tiểu cô nương cởi bỏ áo ngoài cho Bùi Thiệu, cánh tay trắng nõn từ từ ôm lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào ngực hắn: "Đại nhân còn giận sao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro