Chương 28: Trở về
Nguyên Nguyên ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực Bùi Thiệu.
Ở bên tai nàng hắn vẫn nói lời kia.
Nàng co rụt lại, lỗ tai đều đã đỏ lên.
Tuy âm thanh Bùi Thiệu không lớn, nhưng bên trong xe chỉ có ba người, thêm bên ngoài rất yên tĩnh.
Nguyên Nguyên không nghĩ Tô Dao Dao sẽ không nghe thấy được, thậm chí cả Ninh Văn Ngạn ở ngoài xe cũng nghe được.
Nàng quay đầu lại, nhìn vào mắt Bùi Thiệu.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đó, vẫn luôn như vậy, đầy ham muốn.
Nguyên Nguyên cũng không nói gì, chỉ mím môi dưới.
Nhìn thấy bộ dáng đó, Bùi Thiệu gần như không thể kìm chế được muốn làm nàng, cuối cùng liếc nhìn Tô Dao Dao, buông lỏng nàng ra, tựa lưng vào ghế.
Nguyên Nguyên biết rằng Bùi Thiệu vẫn muốn nàng đánh.
Tiểu cô nương quay lại, trông có vẻ đã khá hơn, không còn thận trọng như vẻ ban đầu nữa.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Tô Dao Dao.
Tô Dao Dao cũng tự nhiên nhìn về phía Nguyên Nguyên.
Nàng ta run bần bật, trong lòng rất sợ hãi, nhưng bên trong vẫn không cam lòng, trước mắt không dám biểu hiện ra ngoài, hận không thể xin tha: "Đường tỷ, muội biết sai rồi, thật sự đã biết sai rồi"
Có thể là vì muốn làm vị quan lớn kia vừa lòng, hoặc cũng có thể trong lòng thật sự chán ghét Tô Dao Dao.
Cùng với lời nói của Tô Dao Dao, Nguyên Nguyên giơ tay cho nàng ta một cái tát.
Sức lực bàn tay nàng tuy không mạnh.
Nhưng cái tát này mang theo sự sỉ nhục rất lớn đối với nàng ta, có đau hay không lúc này đã không còn quan trọng nữa.
Tô Dao Dao càng khóc lớn hơn.
Nguyên Nguyên đi thẳng vào vấn đề, giọng nói tuy mềm mại nhưng lời nói lại rất dứt khoát: "Chuyện của ta một chút cũng không liên quan đến ngươi, ngươi đừng quản chuyện của ta, ngươi không được nói với nương ta, bất luận là ai, biết không"
Tô Dao Dao làm sao dám nói không, mặt đã sưng lên vì bị đánh, vừa khóc vừa gật đầu: "Biết, biết, đường tỷ"
Tuy bề ngoài Nguyên Nguyên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng khi vừa mới đánh người, tay nàng vẫn còn run.
Nguyên Nguyên năm mơ cũng không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ động thủ đánh người.
Mặc dù Bùi Thiệu không nhìn thấy tay nàng run, nhưng hắn cũng có thể nhận thấy rõ cơ thể nàng đang run khi nàng ngồi trong lòng hắn.
Khóe môi nam nhân nhếch lên khó phát hiện được, sau đó liếc mắt nhìn thấy Nguyên Nguyên nghiêng người lại gần, đôi mắt ngập nước, tiến về phía hắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ sát lại gần, khẽ thì thầm vào tai hắn cầu xin.
Giọng nói nhỏ nhẹ lại càng thêm ngọt ngào thủ thỉ.
Nam nhân hơi ngẩng đầu lên.
Tô Dao Dao khóc nhưng không dám khóc to, chỉ nức nở trong lòng, quỳ gối nghe thấy vị quan lớn lạnh giọng ra lệnh: "Xuống dưới quỳ".
Âm thanh không lớn, nhưng sự lạnh lùng trong đó lại toát lên vẻ uy nghiêm vô cùng.
Khi nói chuyện cùng Tô Nguyên Nguyên và khi nói chuyện với người khác thì giọng điệu thái độ hoàn toàn khác nhau.
Tô Dao Dao liên tục đáp "Vâng" rồi nhanh chóng làm theo.
Lúc này, cửa xe ngựa lập tức được mở ra.
Nguyên Nguyên ngồi trên người Bùi Thiệu đương nhiên cảm thấy xấu hổ, lúc này chỉ có thế ôm lấy hắn không nhúc nhích, hướng vào trong xe, mềm mại rúc vào người hắn, thật sự không hề di chuyển.
Nhưng ngay khi mở cửa trong nháy mắt nàng đã thấy Ninh Văn Ngạn cùng tên sai vặt đang quỳ gối cách đó không xa.
Bùi Thiệu ra lệnh: "Đem tất cả đến đây! "
Thuộc hạ nhận lệnh đi, chốt lát sau mang Tô Dao Dao, hai nha hoàn cùng một ma ma họ đã tìm ở đâu đó.
Mỗi người đều run rẩy, liền van xin: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng"
Bùi Thiệu nhíu mày, chậm rãi nói: "Câm miệng", lập tức xung quanh trở nên yên tĩnh.
Sau đó hắn nói ngắn gọn nhưng rất trọng tâm: "Tô tiểu thư cũng không muốn người nhà biết chuyện này, sau khi trở về kẻ nào phía sau dám truyền tin đồn, bản quan đảm bảo sẽ cắt lưỡi, đào phần mộ tổ tiên nhà các ngươi"
Những lời này nói ra rất rõ ràng, Ninh Văn Ngạn và Tô Dao Dao liên tục cúi đầu đáp "Vâng".
Nguyên Nguyên nghe thấy vậy, ở trong ngực Bùi Thiệu run sợ một cái.
Nàng biết hắn nói được làm được.
Đuổi những người kia đi, cửa xe ngựa đóng lại, Nguyên Nguyên không còn ôm chặt lấy hắn nữa.
Khi Nguyên Nguyên chạm vào ánh mắt của Bùi Thiệu, tầm mắt của nam nhân vẫn như cũ.
Nguyên Nguyên lại muốn từ trên người hắn xuống, nhưng bàn tay lớn của Bùi Thiệu vẫn ở trên eo nàng, ghì chặt lại.
Nam nhân mỉm cười nửa miệng, hỏi: "Mấy ngày?"
Nguyên Nguyên không dám nói dối, thành thật trả lời: "Bảy ngày"
Bùi Thiệu "A" một tiếng, không nói gì thêm.
Tiểu cô nương chủ động lên tiếng trước: "Đại nhân, ngày mai trở về, có được không"
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, vốn là ngày mai nàng mới trở về Mai Uyển.
Nàng đã nói mẫu thân và ma ma ngày mai mới đi.
Bùi Thiệu nghe thấy, nhìn nàng, thỉnh thoảng "Xuy" một tiếng, ôn hòa mà cự tuyệt: "Không được"
Nguyên Nguyên thử dỗ dành hắn, nàng không thể nói với mẫu thân sắp rời đi đột ngột như vậy: "Dự định ban đầu là ngày mai, ta cũng đã bảo với mẫu thân sẽ ở đến ngày mai, đại nhân, chỉ một ngày thôi có được không"
Bùi Thiệu cười nhẹ, cũng không trực tiếp từ chối, chỉ nâng đầu nàng lên, dùng một lực nhẹ nhàng kéo nàng lại gần mình, khóe môi khẽ cong lên: "Bản quan nhìn thấy nàng liền không nhịn được, chờ không được, bất quá, nàng có thể lựa chọn ở trong xe"
Mắt của Nguyên Nguyên ươn ướt, khuôn mặt ửng đỏ như một con cua luộc.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn dịu dàng như vậy lại phải nghe những lời này.
Cả người nàng run run không khống chế được.
Bùi Thiệu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nàng muốn như thế nào?"
Nguyên Nguyên mím môi, do dự một lúc lâu mới nói: "Đại nhân chờ một chút, ta sẽ đi nói với mẫu thân, được không"
Cuối cùng nàng vẫn phải lựa chọn đi về.
Nếu ở trên xe hắn, nàng sẽ chết mất!
Thật sự không dám tưởng tượng đến.
Bùi Thiệu mỉm cười, buông nàng ra.
Tiểu cô nương rốt cuộc cũng có thể cử động, từ trên người hắn xuống, đỏ mặt rồi rời đi.
Nguyên Nguyên trở về nhà, cố tình không ngoái lại nhìn nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân, biết là người của Bùi Thiệu vẫn luôn đi theo phía sau nàng.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, không biết phải với mẫu thân như thế nào, càng không biết mẫu thân sẽ nghĩ gì.
Cuối cùng cũng về đến nhà, nàng nghĩ ra một lý do để giải thích, nói rằng hôm nay tức phụ của bà Trương cũng đi chợ tình cờ gặp nàng, do trên xe còn chỗ trống nên có thể đưa nàng về.
*Tức phụ: Con dâu
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nàng cũng không nghĩ ra được gì, sau khi trở về, liền nói với mẫu thân như vậy.
Khương thị không hề nghi ngờ gì, sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì rắc rối lại ập đến.
Khương thị trìu mến nói: "Nương đưa con đi"
Nguyên Nguyên vừa nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là từ chối: "Nương ơi, trời lạnh lắm đừng ra ngoài, dù sao con cũng sẽ quay lại sau vài ngày nữa mà"
Nhưng Khương thị không đồng ý.
"Nương không sao, dạo này sức khỏe cũng tốt hơn nhiều rồi, nương chỉ đưa con đến đầu ngõ thôi, không có gì đáng lo đâu, cứ coi như đi ra ngoài đi dạo một chút"
Bà cười nói, vuốt ve đầu của Nguyên Nguyên.
Trong lòng tiểu cô nương kêu lên, nhưng lại khó từ chối, đành phải đồng ý, nàng chỉ hy vọng những người đang đi theo nàng ngoài kia có thể hiểu ý mình.
Thế là hai người cùng bước ra khỏi nhà.
Khi đến đầu ngõ, trái tim Nguyên Nguyên bắt đầu đập thình thịch, mặc dù cách rất xa, nhưng chiếc xe của Bùi Thiệu rất gây chú ý, xung quanh còn có rất nhiều binh lính.
Làm gì có ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà không nhìn lại lần thứ hai, nàng đã thấy ánh mắt mẫu thân nhìn về hướng đó.
Nhìn một hồi lâu, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Nguyên Nguyên cảm thấy vô cùng lo lắng, nghĩ rằng nếu lúc này bà Triệu ma ma đã thu dọn quán trở về đụng phải mình, thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
May mắn là giờ còn sớm, nếu trễ một chút thôi thì sẽ rất nguy hiểm.
Sau khi tạm biệt mẫu thân, nàng rời khỏi ngõ hẻm, khi đến gần chiếc xe ngựa thì cố ý đi qua, rẽ vào một con hẻm khác.
Nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương thị vẫn đứng ở đầu ngõ, sau một thời gian dài vẫn chưa chịu đi, đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa sang trọng kia, trong lòng có một cảm giác rất lạ, không thể diễn tả bằng lời.
Sau một khoảng thời gian dài, khi chiếc xe ngựa đã đi khuất, nàng mới dám bước đi, quay trở lại.
** ** ** **
Trở về Mai Uyển, bắt đầu bước vào đại môn Bùi Thiệu vẫn luôn đi theo sau cô.
Đôi khi tiểu cô nương sẽ va vào cơ thể hắn khi dừng lại một chút.
Tim nàng đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy như mình không thể di chuyển được nữa.
Đợi đến khi Nguyên Nguyên vào phòng, vừa bước vào cửa, nàng chỉ gọi hắn một tiếng, xoay người có vẻ như muốn hỏi han, cùng nam nhân nói một câu, ngay lập tức bị hắn dùng tay giữ vai nàng lại.
Bùi Thiệu đưa tay nắm lấy cổ áo mình, một bên cởi bỏ khâm khấu, một bên đẩy nàng vào phòng ngủ.
Hắn bước đi thong thả, nàng không thể lùi được nữa, đôi chân nàng tê dại, cả người mềm nhũn, hơi thở trở nên dồn dập, khuôn mặt nóng bừng lên..
Nàng sợ hãi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro