Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4

Han Myeon chưa bao giờ là người có thói quen dậy sớm, nhưng sáng hôm nay, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô vươn tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, mắt còn chưa mở đã ấn nghe.

"Alo?" – Giọng cô ngái ngủ.

"Mười phút sau có mặt dưới sảnh." – Giọng trầm thấp, quen thuộc vang lên.

Cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

"Kim Taehyung?" – Cô giật mình ngồi bật dậy.

"Còn ai khác gọi em vào giờ này?" – Hắn cười nhẹ.

Han Myeon nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ sáng.

"Anh bị điên à? Gọi người ta dậy sớm như vậy để làm gì?"

"Không thích thì cũng phải dậy. Mười phút, không đến thì tự chịu hậu quả."

Hắn nói xong thì cúp máy.

Han Myeon bực bội ném điện thoại xuống giường, nhưng vẫn nhanh chóng bò dậy, thay đồ.

Cô không biết Taehyung lại giở trò gì nữa, nhưng hắn đã nói vậy thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

---

Khi cô xuống dưới sảnh, Taehyung đã đứng chờ sẵn.

Hắn vẫn bộ dạng lạnh lùng thường thấy, nhưng hôm nay lại không mặc vest như bình thường, mà chỉ diện một chiếc áo len cổ lọ màu đen và quần jean đơn giản.

"Lên xe." – Hắn chỉ nói đúng một câu.

Han Myeon vừa ngồi vào xe, đã lập tức hỏi:

"Rốt cuộc anh định làm gì?"

"Hẹn hò."

Cô suýt sặc.

"Cái gì?"

Taehyung nhếch môi, liếc nhìn cô:

"Bao nuôi em không có nghĩa là chỉ đưa tiền rồi mặc kệ. Tôi cũng có trách nhiệm đưa em đi chơi, đúng không?"

Han Myeon im lặng.

Đây rõ ràng không phải phong cách của hắn.

Trước giờ, những kẻ đàn ông bao nuôi tình nhân như Taehyung đều chỉ cần bỏ tiền, không quan tâm cô sống chết ra sao.

Vậy mà hôm nay, hắn lại chủ động dẫn cô ra ngoài?

Cảm giác có gì đó rất lạ.

Nhưng dù sao, cô cũng không ngốc mà từ chối một ngày được tận hưởng như tiểu thư nhà giàu.

"Được thôi." – Cô nhún vai.

"Tốt." – Hắn lái xe đi.

---

Điểm đến đầu tiên là một quán cà phê nhỏ, nằm trong một con hẻm yên tĩnh.

Không giống với những nơi xa hoa mà Taehyung hay lui tới, quán này mang một phong cách nhẹ nhàng, ấm cúng.

Han Myeon ngạc nhiên:

"Anh chọn quán này sao?"

"Không hợp?" – Hắn hỏi.

"Không phải. Chỉ là… nó không giống với gu của anh."

Hắn không trả lời, chỉ kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Trong suốt buổi sáng hôm đó, Taehyung không vội vã, không bày ra dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Hắn ung dung uống cà phê, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện không đầu không cuối.

Han Myeon cảm thấy… hắn giống một người đàn ông bình thường.

Không phải thiếu gia quyền lực, không phải kẻ phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chỉ là một chàng trai ngồi uống cà phê buổi sáng, tận hưởng không khí yên tĩnh.

Đây là một mặt khác của hắn mà cô chưa từng thấy.

Và kỳ lạ là, cô thích nó.

---

Sau bữa sáng, Taehyung đưa cô đi mua sắm.

Hắn chọn quần áo cho cô, giày dép, cả trang sức.

Cảm giác như một cặp đôi thực sự.

Myeon đứng trước gương trong phòng thử đồ, nhìn chiếc váy đỏ mà Taehyung vừa chọn cho cô.

Nó vừa vặn một cách hoàn hảo, tôn lên những đường cong mềm mại của cô.

Cô đẩy cửa bước ra, hỏi:

"Anh thấy sao?"

Taehyung ngồi trên ghế, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Một lúc sau, hắn cười nhẹ:

"Đẹp. Nhưng hơi nguy hiểm."

"Nguy hiểm?"

Hắn đứng dậy, bước tới gần, ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp:

"Mặc thế này, tôi sợ mình không kiềm chế nổi."

Han Myeon hít một hơi thật sâu.

Không thể phủ nhận, hắn rất giỏi trong việc khiến người ta tim đập nhanh.

Nhưng cô không dễ bị hắn trêu chọc.

Cô mỉm cười, giơ tay đẩy nhẹ hắn ra:

"Vậy thì đừng nhìn nữa."

Taehyung bật cười.

Cô gái này, đúng là càng ngày càng thú vị.

---

Sau một ngày dài, Han Myeon trở về nhà, nằm dài trên giường, suy nghĩ về mọi chuyện.

Từ khi nào mà cô bắt đầu quen với sự có mặt của Taehyung?

Từ khi nào mà cô không còn cảm thấy khó chịu khi bị hắn trêu chọc?

Từ khi nào mà cô bắt đầu cảm thấy… có chút mong chờ?

Cô không muốn nghĩ quá nhiều.

Bởi vì nếu nghĩ kỹ, có lẽ cô sẽ nhận ra một điều nguy hiểm.

Rằng cô đang dần dần bị cuốn vào thế giới của Kim Taehyung.

Rằng giữa họ, có một sợi dây vô hình, đang dần dần siết chặt.

Ranh giới giữa "bao nuôi" và "cảm xúc" ngày càng trở nên mập mờ.

Và điều đó… thật sự đáng sợ.

Sau khi đồng ý lời đề nghị của Kim Taehyung, cuộc sống của Han Myeon bắt đầu có những thay đổi lớn. Cô không còn phải đi làm ở quán bar nữa, nhưng đổi lại, cô phải làm quen với một lối sống hoàn toàn mới—một cuộc sống gắn liền với Kim Taehyung, một người đàn ông mà cô không rõ mình có thể thực sự hiểu hay không.

---

Ban ngày, Han Myeon vẫn là cô nữ sinh ngoan ngoãn trong mắt thầy cô và bạn bè. Đồng phục chỉnh tề, tóc buộc gọn gàng, cô xuất hiện ở trường với vẻ ngoài chẳng có chút thay đổi nào. Bạn bè vẫn thấy cô vui vẻ như thường ngày, cười nói như thể cuộc sống của cô vẫn giống hệt trước đây.

Nhưng chỉ có bản thân Han Myeon biết, sau giờ học, cô không còn là chính mình như trước.

Cô không còn phải lo chuyện tiền bạc, không cần phải lén lút kiếm việc làm thêm để có đủ tiền tiêu xài. Giờ đây, mọi thứ cô muốn chỉ cần nói với Kim Taehyung, anh sẽ lo liệu. Nhưng đổi lại, cô phải sống trong căn hộ của anh, chấp nhận sự có mặt của anh trong cuộc sống riêng tư của mình.

Điều này khiến Han Myeon có chút khó chịu. Cô luôn là một người thích tự do, không muốn dựa dẫm vào ai, vậy mà giờ đây, cô lại bị ràng buộc bởi một người đàn ông lạnh lùng, khó đoán.

---

Taehyung không phải kiểu đàn ông kiểm soát, nhưng anh có những quy tắc riêng của mình.

"Không được ra ngoài sau 11 giờ tối."

"Không được uống quá say."

"Nếu có chuyện gì, gọi cho tôi."

Anh không bao giờ hỏi Han Myeon đi đâu, làm gì, nhưng mỗi khi cô có dấu hiệu vượt quá giới hạn, anh sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Có một lần, Han Myeon về nhà muộn hơn mọi khi. Khi cô mở cửa căn hộ, đèn trong phòng khách vẫn sáng, và Taehyung đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Em có vẻ rất thích thử thách giới hạn của tôi nhỉ?" Anh chậm rãi nói.

Han Myeon nhún vai, không muốn tranh cãi. Nhưng ngay khi cô định bước vào phòng, giọng nói trầm thấp của Taehyung vang lên:

"Lần sau, nếu em về trễ như vậy, tôi sẽ tự đến đón em."

Cô rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác kỳ lạ khi nghe thấy sự quan tâm ẩn sau giọng điệu ra lệnh đó.

---

Thời gian trôi qua, Han Myeon bắt đầu nhận ra rằng cô không còn coi Taehyung là một "kẻ bao nuôi" đơn thuần nữa.

Cô quen với việc có anh xuất hiện trong cuộc sống của mình. Quen với những tin nhắn nhắc nhở ngắn gọn. Quen với việc mỗi sáng thức dậy, trên bàn đã có sẵn bữa sáng mà anh bảo thư ký mang đến.

Mỗi khi Taehyung không có ở nhà, cô lại cảm thấy căn hộ trở nên quá rộng, quá trống vắng. Cô ghét cảm giác đó.

Mình đang làm gì thế này?

Cô tự hỏi chính mình. Nhưng chẳng có câu trả lời nào rõ ràng.

---

Hôm đó, trời mưa lớn. Han Myeon tan học về nhà và thấy Taehyung vẫn chưa về.

Cô bật nhạc trong phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn vặt vừa nghịch điện thoại. Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Là một tin nhắn từ Taehyung:

Ra mở cửa.

Cô nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi ra mở cửa. Taehyung đứng đó, người hơi ướt vì mưa, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là... anh cầm theo một túi đồ ăn nóng hổi.

"Anh..."

"Ăn đi. Em hay than đói mà."

Không hiểu sao, Han Myeon bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cô nhận lấy túi đồ, lặng lẽ nhìn Taehyung bước vào phòng khách, cởi áo khoác và ngồi xuống ghế. Một khoảnh khắc rất đời thường, nhưng lại khiến lòng cô có chút rung động.

"Cảm ơn..." Cô nói khẽ.

Taehyung không trả lời. Anh chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

Và Han Myeon cũng không nói thêm gì.

Cô lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh, mở túi đồ ăn, chậm rãi thưởng thức hương vị ấm áp của món ăn.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy... có lẽ cuộc sống như thế này cũng không quá tệ.

---

Sau một thời gian sống cùng Kim Taehyung, Han Myeon bắt đầu quen với nhịp sống mới—sáng đi học, chiều về nhà, tối đôi khi có mặt Taehyung, đôi khi chỉ có một mình cô trong căn hộ rộng lớn. Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi gia đình cô bắt đầu nhận ra những thay đổi bất thường.

---

Tối hôm đó, Han Myeon về nhà chính như thường lệ, nhưng vừa bước vào cửa, cô đã thấy ba mẹ và anh trai đang ngồi ở phòng khách. Bầu không khí có gì đó kỳ lạ.

"Myeon, dạo gần đây mẹ ít thấy con ở trung cư lắm, bộ học mệt lắm hả con sao không về nhà ?" Mẹ cô lên tiếng, ánh mắt ôn nhu.

Han Myeon giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Dạ con đi học thêm rồi làm bài tập nhóm ở nhà bạn vài bữa ấy mà."

"Bài tập nhóm?" Anh trai Han Myeon, Han Jiho, híp mắt nhìn cô. "Sao dạo này em siêng vậy, trước đây có bao giờ thấy đâu?"

"Anh nghi ngờ em gì hả?" Han Myeon nhướn mày, tỏ ra bất cần.

"Không phải nghi ngờ, mà là lo lắng." Jiho nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. "Ba mẹ cũng thấy rồi đấy, dạo này em tiêu tiền phung phí hơn trước, quần áo mới liên tục, còn đổi điện thoại mới nữa. Tiền đâu mà em có?"

Han Myeon thoáng khựng lại. Đúng là cô đã chủ quan, nghĩ rằng gia đình sẽ không để ý đến những thay đổi nhỏ này.

"Con làm thêm mà." Cô chống chế. "Với lại con cũng có tiết kiệm chút ít..."

Mẹ cô lắc đầu, giọng nghiêm túc hơn.

"Myeon, mẹ không cấm con làm thêm, nhưng con phải nói thật với mẹ. Con đang làm gì?"

Han Jiho khoanh tay, ánh mắt dò xét.

"Có phải em đang yêu ai không?"

Câu hỏi này khiến Han Myeon suýt sặc nước. Cô vội vàng xua tay.

"Không có!"

"Vậy tại sao em thay đổi nhiều như vậy?" Jiho gằn giọng. "Đừng nói là em đang bị ai đó bao nuôi đấy nhé?"

Han Myeon đông cứng tại chỗ.

Làm sao anh ấy lại đoán trúng như vậy?!

Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng tỏ ra tức giận để lấp liếm.

"Anh nói gì vậy? Anh coi em là loại con gái gì chứ?"

"Anh chỉ hỏi thôi." Jiho nhìn cô đầy nghi hoặc. "Em nên nhớ, nếu có chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên tìm đến kẻ đó."

Han Myeon nuốt khan. Cô biết anh trai mình không phải người dễ bị qua mặt. Nếu cô sơ suất một chút thôi, anh chắc chắn sẽ tìm ra sự thật.

Cô phải cẩn thận hơn.

---

Hôm sau, tại trường học, Han Myeon bị kéo vào góc sân trường bởi một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn long lanh.

"Này Han Myeon, cậu đang giấu mình chuyện gì đúng không?"

Han Myeon ngán ngẩm thở dài.

"Lại đến cậu nữa hả, Kim Yuna?"

Kim Yuna là bạn thân nhất của Han Myeon từ hồi tiểu học. Cô nàng có trực giác nhạy bén đến đáng sợ, chưa kể còn là kiểu người bám dai như đỉa khi muốn tìm hiểu một chuyện gì đó.

"Cậu dạo này kỳ lạ lắm nhé." Yuna chống nạnh. "Tiêu tiền như nước, hay mất tập trung, còn hay nhìn điện thoại mỉm cười nữa!"

Han Myeon giật mình.

"Tớ có sao?"

"Còn giả vờ?!" Yuna bĩu môi. "Có phải cậu có bạn trai rồi không?"

"Không có!"

"Đừng có lừa tớ!" Yuna búng trán Myeon một cái. "Nói đi, tên cậu ta là gì?"

Han Myeon bối rối. Cô không thể nói về Kim Taehyung được.

"Tớ thật sự không có ai mà..."

"Vậy tớ đến nhà cậu chơi nhé, lâu rồi chưa ghé!"

"KHÔNG ĐƯỢC!" Han Myeon hét lên theo phản xạ.

Yuna chớp mắt.

"Sao lại không được?"

Han Myeon lúng túng.

"Tại... nhà tớ đang sửa, rất bừa bộn."

Yuna híp mắt.

"Hừm... tạm tha cho cậu lần này, nhưng nếu tớ phát hiện cậu giấu tớ chuyện gì, cậu chết chắc!"

Han Myeon cười gượng. Cô phải cảnh giác hơn với cả gia đình lẫn bạn bè mới được.

---

Tối hôm đó, Han Myeon trở về căn hộ của Kim Taehyung. Anh đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một ly rượu, ánh mắt trầm tư.

"Sao trông anh giống như vừa giết người vậy?" Han Myeon trêu.

Taehyung liếc cô một cái.

"Hôm nay em có chuyện gì à?"

Han Myeon chớp mắt.

"Sao anh biết?"

"Nhìn mặt em là biết." Anh thản nhiên đáp. "Có người nghi ngờ em rồi à?"

Han Myeon thở dài, ném túi xách lên ghế.

"Ừ, gia đình em bắt đầu nghi ngờ. Cả bạn thân của em cũng vậy."

Taehyung tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn bình thản.

"Vậy thì đừng để họ nghi ngờ nữa."

"Anh nói nghe dễ ghê..." Han Myeon bĩu môi. "Anh không phải người bị tra hỏi đâu."

Taehyung cười nhạt.

"Nếu em muốn, tôi có thể giúp em lấp liếm chuyện này."

Han Myeon tò mò.

"Anh định làm gì?"

Taehyung đặt ly rượu xuống, tiến lại gần cô, ánh mắt sâu thẳm.

"Chẳng hạn như... giả làm bạn trai em?"

Han Myeon suýt nghẹn.

"Anh đùa à?!"

Taehyung nhún vai.

"Nếu có một mối quan hệ rõ ràng, gia đình em sẽ không nghi ngờ nữa. Họ sẽ nghĩ em chỉ đang yêu đương bình thường thôi."

Han Myeon nhìn anh đầy nghi ngờ.

"Tại sao anh lại giúp em chuyện này?"

Taehyung khẽ nghiêng đầu.

"Bởi vì tôi không muốn em gặp rắc rối."

Han Myeon không biết vì sao, nhưng trái tim cô bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.

"Thôi khỏi, tạm thời em vẫn kiểm soát được, nhưng em sẽ về trung cư em ở một thời gian nếu anh muốn anh có thể qua." Cô quay đi, lảng tránh ánh mắt anh.

Taehyung không nói gì thêm, chỉ khẽ nhếch môi.

"Tùy em thôi. Nhưng nếu em đổi ý, tôi luôn sẵn sàng."

Han Myeon lườm anh một cái, rồi đi thẳng vào phòng. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, cô lại không ngăn được trái tim mình rung động nhẹ nhàng.

Dường như, giữa cô và Taehyung, có gì đó đang thay đổi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro