Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chiêu hồn (2.2)


Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe được thanh âm Lưu thị bên ngoài răn dạy tiểu nha hoàn, Sở Ngọc Ương lập tức trừng ánh mắt nhìn Triệu Hình Đoan, nói: " Đoan nhi ngươi xem, ngươi liên lụy người khác."

Triệu Hình Đoan nói: " Như thế nào là ta?"

Sở Ngọc Ương nói:" Không phải ngươi trêu chọc hồ ly tinh kia, nàng như thế nào sẽ tùy tiện phát hỏa trên người khác"

Triệu Hình Đoan:"..."

Sở Ngọc Ương kéo cửa đi ra ngoài, tiểu nha hoàn kia vẫn còn ủy ủy khuất khuất khóc một mình.

Sở Ngọc Ương nhìn lên, tiểu nha hoàn hai bên mặt đều bị đánh sưng, má phải trên còn có vết máu, phỏng chừng là do Lưu thị đánh ra, thật sự đáng thương.

Sở Ngọc Ương lập tức đem một tấm khăn đi qua, nói:" Ngươi như thế nào ở nơi này một mình khóc?"

Kỳ thật hắn là biết rõ còn cố hỏi, vừa rồi thanh âm Lưu thị lớn như vậy, hắn ngược lại nghe rõ. Bất quá lời nói Lưu thị không dễ nghe, Sở Ngọc Ương sợ tiểu nha hoàn lúng túng, cho nên dứt khoát làm bộ dáng giả đò.

Tiểu nha hoàn hoảng sợ, bất quá xem Sở Ngọc Ương là tiểu công tử thanh tú vô hại, cũng không sợ hãi, tức thì ngại ngùng đỏ mặt, nhanh chóng lau khô nước mắt, nói:" Không... Không phải chuyện gì lớn, công tử chê cười."

Sở Ngọc Ương cười nói:" Không có chuyện gì lớn thì tốt"

Tiểu nha hoàn kia nghe Sở Ngọc Ương hỏi nhỏ nhẹ, liền càng thêm ngại ngùng, sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói cảm ơn, vội vàng bận rộn ly khai. Nàng đi xa, lúc này mới dám quay đầu nhìn lại, bên mình Sở Ngọc Ương đã có thêm một nam nhân cao lớn.

Triệu Hình Đoan đi ra, sắc mặt không tốt, nói:" Hồ ly tinh không phân công việc?"

Tiểu nha hoàn kia bộ dáng bước dè dặt, làm bình dấm chua trong bụng Triệu Hình Đoan đều đánh nghiêng, Sở Ngọc Ương còn nói người khác là hồ ly tinh, hắn mới vừa sống như hồ ly tinh.

Sở Ngọc Ương trừng mắt nhìn y một cái, nói: " Ngươi mới là hồ ly tinh, ta rõ ràng là

Triệu Hình Đoan:" ..."

Triệu Hình Đoan lần nữa bị lời nói trắng ra của Sở Ngọc Ương đánh bại.

Bọn họ đứng ở cửa, đúng lúc xuyên thấu qua hành lanh gấp khúc, nhìn tới viện ban đầu trống trải giờ đứng thật nhiều người. Tòa nhà lớn bên trong cơ hồ tất cả mọi người đều đi ra, tề tụ ở trong sân. Đám người đứng bên cạnh một cái bàn dài lớn trung gian, một bộ bộ dáng lảm nhảm, hẳn là cao nhân trong miệng tiểu tư, đang thực hiện chiêu hồn.

Sở Ngọc Ương thò cổ ra xem xem, hắn còn là lần đầu nhìn thấy loại chuyện này, cảm thấy có chút hiếu kỳ.

Bên kia cửa phòng cũng mở, Lâm Bách Liễu tựa hồ cũng bị đánh thức, không thể nhịn được nữa đi ra nhìn đến cùng phát sinh chuyện gì.

Đằng Sam vốn không có cùng Lâm Bách Liễu ở cùng một phòng bên trong, bất quá hắn quả thực tựa như cùng Lâm Bách Liễu ở cùng một chỗ. Lâm Bách Liễu chân trước bước ra, sau lưng hắn cũng chỉnh tề đi ra.

Lâm Bách Liễu hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Sở Ngọc Ương nói:" Nghe nói là chiêu hồn, bọn họ muốn thỉnh hồn phách lão gia trở về"

Lâm Bách Liễu sửng sốt, tựa hồ cảm thấy sự tình không quá đáng tin, bất quá lại xuất thần, có lẽ nghĩ đến nhân thân sớm chết đi của mình.

Đằng Sam vỗ vỗ  bả vai Lâm Bách Liễu, đối với hắn cười cười.

Lâm Bách Liễu mỉm cười, lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Sở Ngọc Ương nhìn lên, cười hắc hắc mặt đầy gian trá, ánh mắt nhìn Đằng Sam cực kì có thâm ý.

Triệu Hình Đan nhìn Sở Ngọc Ương "phao mị nhãn" cho người khác, sắc mặt có chút khó coi.

Bên kia Đằng Sam bị liên lụy có chút giật mình, bất quá hắn sẽ không đem biểu tình biểu lộ trên mặt. Trong lòng lại âm thầm nghĩ, dĩ vãng chỉ là Sở tiên sinh một mặt dây dưa với Đoan vương gia, bắt đầu lúc nào, thái độ của Đoan vương gia đối với Sở tiên sinh cũng không quá bình thường?

Đằng Sam vắt óc suy nghĩ vẫn không hiểu, kết quả ánh mắt xoay chuyển, liền quét đến dấu vết ái muội trên cổ Sở Ngọc Ương. Đó là Triệu Hình Đoan lưu lại, Sở Ngọc Ương cũng không biết, cho nên thời điểm mặc quần áo cũng không có chú ý, cổ áo đúng lúc che khuất một nửa, còn có mặt khác một nửa tùy tiện lộ ra.

Tuy sắc trời thật tốt, thế nhưng trong viện đèn lồng cũng rất nhiều, Đằng Sam lại là người tập võ, đem dấu vết trên cổ Sở Ngọc Ương xem rành mạch.

Đằng Sam lại sửng sốt, lập tức đối với Sở Ngọc Ương chắp tay, cười nói: " Sở tiên sinh, chúc mừng chúc mừng a."

Sở Ngọc Ương còn thò cổ xem làm phép, mê mang quay đầu xem Đằng Sam, nói: " Chúc mừng ta cái gì?"

Đằng Sam chỉ cười không nói.

Triệu Hình Đoan tự nhiên biết Đằng Sam cười cái gì, bất quá cũng không nói gì, biểu tình phi thường thản nhiên, cũng không phản bác.

Đằng Sam nhìn lên, sợ rằng Đoan vương gia thật sự là có tâm tư riêng.

Sở Ngọc Ương không biết trong hồ lô của Đằng Sam muốn làm cái gì, nóng nảy vò đầu bứt tai, đến gần Đằng Sam hỏi tới hỏi lui. Bất quá Đằng Sam một chữ cũng không nói, dù Sở Ngọc Ương hỏi như thế nào, một rắm đều không thả.

Triệu Hình Đoan thấy Sở Ngọc Ương chạy tới quấn lấy Đằng Sam, sắc mặt lại khó coi. Y thò tay túm lấy sau cổ áo Sở Ngọc Ương, đem người xách trở về.

Sở Ngọc Ương che cổ mình, ho khan nói:" Đoan nhi, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? Muốn siết chết ta sao?"

Triệu Hình Đoan không hề xấu hổ, nói: "Người kia muốn vào nhà"

Sở Ngọc Ương vừa nghe, ánh mắt lập tức liền xuôi theo hướng Triệu Hình Đoan chỉ. Cái người được gọi là cao nhân, đã làm xong cúng bái, sau đó cầm chuông lúc ẩn lúc hiện, muốn tiến vào trong phòng lão gia chiêu hồn.

Cao nhân nói rằng:" Hiện tại ta muốn tiến vào phòng Hoàng lão gia khi còn sống, sau khi ta vào, ước chừng khoảng nửa nén hương, hồn phách Hoàng lão gia liền sẽ trở về, các ngươi tuy rằng không nhìn thấy hồn phách  cũng như không nghe được thanh âm Hoàng lão gia, thế nhưng các ngươi có thể đặt câu hỏi, muốn hỏi cái gì muốn biết cái gì, đều có thể hỏi ra. Ta sẽ giúp các ngươi cùng Hoàng lão gia trò chuyện, đem ý tứ của hắn truyền đạt cho các ngươi."

Sở Ngọc Ương vểnh tai nghe, nhịn không được nói:"Di? Ta còn cho rằng có thể thật sự nhìn thấy hồn phách? Bởi vậy, chẳng phải là tùy vị cao nhân định đoạt, ai biết Hoàng lão gia có thật sự đến đây hay không?"

Vị cao nhân kia còn nói:"Lấy tu hành hiện tại của ta, nhiều nhất có thể cùng hồn phách trao đổi thời gian nửa nén hương, nhiều hơn thì sợ rằng có biến cố"

Hắn nói, liền cầm lên một nén nhang, cắm ở trong lư hương, sau đó chuẩn bị châm.

Sở Ngọc Ương lại bắt đầu lải nhải châm chọc, nói:" Một nén nhang rất không khoa học, nếu thời điểm gió to hoặc gió nhỏ, thời gian cháy sẽ không giống nhau, biến số  tính làm sao được?"

Triệu Hình Đoan:"..."

Cao nhân đã châm hương, sau đó miệng lập tức lảm nhảm lẩm bẩm, cầm pháp khí của hắn, rồi liền đẩy ra cửa phòng của Hoàng lão gia khi còn sống, khoan thai đi vào.

"Oành" một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Phòng ốc bên trong không có đốt đèn, từ bên ngoài xem chỉ thấy tối đen một mảnh. Cao nhân đi vào sau cũng không đốt đèn, nếu như đốt đèn, hồn phách sẽ không trở lại.

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm căn phòng, không dám thở mạnh, sợ chiêu hồn sẽ gặp một điểm sai lầm.

Sở Ngọc Ương đứng ở góc hẻo lánh, đúng lúc có thể nhìn toàn bộ mọi người, nương theo ánh sáng lồng đèn, biểu trên trên mặt mọi người thật là muôn màu muôn vẻ.

Lưu thị đứng ở giữa nơi tối, bên cạnh là Hoàng thiếu gia, sau đó là Hoàng tiểu thư, ba người này đứng ở hàng đầu, mặt khác nhóm tiểu tư nha hoàn tất cả đều ở phía sau.

Sở Ngọc Ương miệng phát ra hai tiếng "chậc chậc", cố ý xoa xoa cằm giả đò một bộ dáng thâm trầm, nói:" Phu nhân này có vấn đề a"

"Có vấn đề gì?" Đằng Sam nói.

Sở Ngọc Ương nói:" Ta đoán nàng cùng với Hoàng thiếu gia ở cùng nhau"

"Sẽ không loạn như vậy chứ?" Lâm Bách Liễu phi thường giật mình, nói:" Nàng không phải là phu nhân tái giá của Hoàng lão gia sao? Là trưởng bối của Hoàng thiếu gia"

Sở Ngọc Ương nói:"Ngươi sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn nhi tử của ngươi sao?"

Sở Ngọc Ương vừa nói, tất cả bọn họ đều nhìn về hướng đứng của Lưu thị.

Sau khi cao nhân vào phòng Hoàng lão gia, mọi người đều khẩn trương một hồi nhìn chằm chằm lư hương, một hồi nhìn chằm chằm phòng Hoàng lão gia. Bất quá Lưu thị không hề như thế, trên mặt nàng cũng có khẩn trương, thế nhưng biểu hiện có điểm giả, trong ánh mắt ngược lại có chút nắm chắc vui sướng, thường thường liếc nhìn Hoàng thiếu gia bên mình một cái.

Ánh mắt kia thật sự có điểm ái muội, có loại cảm giác vừa yêu vừa hận, dù sao đích thực không phải là bộ dáng trưởng bối nhìn nhi tử.

Hoàng thiếu gia đang gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, biểu tình nghiêm túc cực độ, hơn nữa tựa hồ phi thường lo lắng sợ hãi, sắc mặt đều có chút trắng bệch, bị ánh sáng đèn lồng hắc lên, có chút giống quỷ.

Hoàng tiểu thư tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn hẳn là vừa cập kê, bộ dáng thanh tú khả ái. Nàng nắm chặt lấy tấm khăn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, thoạt nhìn cũng thật khẩn trương.

"Thời gian đến!"

Nửa nén hương đã đến, Lưu thị lớn tiếng nói đầu tiên.

"Hoàng lão gia! Ngài trở lại!" Phòng ốc bên trong lập tức có âm thanh, là cao nhân cao giọng nói chuyện.

Ở trong sân tất cả mọi người đều run run, tiểu tư nha hoàn phía sau có chút sợ hãi, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

Lưu thị quả thực như là vui quá mà khóc, mang theo âm thanh khóc lóc, nói:"Lão gia ngài trở lại rồi, ngài ly khai ngày này đã một năm, ta sống qua ngày thật khổ a, ta thật muốn theo ngài cùng nhau đi, thế nhưng... Thế nhưng ta không thể a, ta còn có Cẩm Tú cần chiếu cố, nàng còn chưa có người để gả đâu.:

Cẩm Tú chính là khuê danh của Hoàng tiểu thư, năm nay vừa đến tuổi cập kê, thời điểm Hoàng lão gia qua đời, nàng còn chưa xuất gía.

"Phụ thân, là người sao?" Hoàng tiểu thư đi về phía trước một bước, nôn nóng hỏi.

Cao nhân ở trong phòng lớn tiếng nói:"Lời  thừa khó mà nói, thời gian có hạn, Hoàng lão gia còn có những chuyện khác muốn làm, vội vã ly khai. Các ngươi có cái gì cần nói thì nhanh chóng nói đi!"

Hoàng thiếu gia lập tức nói rằng:" Cha! Cha! Cha ngài ly khai đã một năm, Lưu thị đem toàn bộ gia sản của cha chiếm lấy đi, một chút cũng không để hài nhi nhúng tay. Lưu thị không chỉ lãng phí, hơn nữa cầm bạc của cha đi dưỡng nam nhân bên ngoài. Cha, ngài lần này trở về, phải nhìn rõ a. Không thể để cho Lưu thị đem tất cả gia sản còn lại đều tiêu xài, cha ngài mau nói cho mọi người, gia sản có phải là ban đầu ngài muốn cho nhi tử hay không?"

Hoàng thiếu gia nói phi thường lớn tiếng, ở sau còn tiểu tư nha hoàn đang đứng, mọi người nghe được rành mạch, một chút mặt mũi cũng không cho Lưu thị, mặt Lưu thị liền tái đi.

Kỳ thật khi lão gia qua đời, Lưu thị xác thực không kiêng nể gì ở bên ngoài dưỡng nam nhân không tính, còn quang minh chính đại mang về nhà . Bọn nha hoàn tiểu tư nhìn thấy chỉ có thể xem như không thấy, ai cũng không dám nói ở bên ngoài.

Bây giờ đem sự tình này nói ở trước mặt Hoàng lão gia, tất cả mọi người đều nhịn không được nghị luận.

Lưu thị tức thì liền phát hỏa, quên mất cao nhân ở trong phòng, bắt lấy quần áo Hoàng thiếu gia ở bên mình, liền cùng hắn vật lộn một chỗ.

"Ngươi ngậm máu phun người! Lão gia sẽ không tin ngươi!" Lưu thị kêu lên.

Hoàng thiếu gia muốn thoát khỏi nàng, bất quá Lưu thị phát điên thật sự rất khó đối phó, nói: "Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!"

Lưu thị đánh hắn, hô lên:"Ngươi này đồ bất hiếu! Lúc trước ta gả đến Hoàng gia không đến hai ngày, ngươi liền vụng trộm mò vào phòng ta, muốn cường bạo ta! Ngươi hiện tại lại dám cáo trạng trước!"

"Ta không có" Hoàng thiếu gia đánh chết không thừa nhận.

Hoàng tiểu thư sợ tới mức đều hoảng, nhanh chóng đứng giữa khuyên can, bất quá nàng yêu đuối nhu nhược, ai cũng không nghe nàng.

Tình huống một chút liền trở nên loạn, bọn họ quả thực quên hiện tại còn đang chiêu hồn.

Sở Ngọc Ương nháy mắt to, nói:"Hôm nay gió lớn a, nén hương kia cũng sắp cháy xong"

Triệu Hình Đoan lạnh mắt nhìn, nói:" Không có gì đáng xem, trở về phòng nghỉ ngơi, sáng mai khởi hành"

Đằng Sam cùng Lâm Bách Liễu cũng đồng ý, liền chuẩn bị đi ngủ.

Sau đó ở phía sau, trong phòng Hoàng lão gia phát ra một tiếng "Loảng xoảng".

Mọi người giật mình, tranh cãi ầm ĩ ngưng bặt. Mọi người lúc này mới phát hiện, hương cắm trong lư hương đã cháy không còn.

Lúc sau một thanh âm vang lên trong phòng, liền trở nên im ắng, vào ban đêm đặc biệt quỷ dị.

Sở Ngọc Ương hiếu kỳ nhô đầu nhìn lại.

Hoàng thiếu gia đánh bạo hỏi:"Cha? Ngài còn có đây không?"

Lưu thị không cam tâm yếu thế, nói:"Lão gia, hôm nay ngươi cần ở lại, chủ trì công đạo cho thiếp a!"

Bọn họ nói xong, đợi nửa buổi, bên trong đều không có một chút âm thanh, cao nhân không có đáp lời.

Hoàng tiểu thư sợ hãi run run, nói:" Có phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn? Cao nhân không nói? Sẽ có biến cố gì sao?"

Lưu thị lập tức nói rằng:"Nói càn nói bậy cái gì? Như thế nào có khả năng như vậy!"

Lưu thị răn dạy Hoàng tiểu thư, sau đó cao giọng hỏi vài lần cao nhân kia. Bất quá bên trong im ắng, một chút âm thanh cũng không có.

Lần này trong ánh mắt Lưu thị cũng có chút hoảng sợ, thoạt nhìn sợ hãi, xoay người tùy tiện bắt tay một tiểu tư, liền nói:"Ngươi, vào xem!"

Tiểu tư sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống, nói:" Sợ rằng lão gia còn chưa đi, ta... Ta không dám đi vào."

Tiểu tư kia không dám đi vào, người khác cũng không dám đi vào, trong lúc nhất thời ai cũng không nguyện ý vào nhà xem xét.

Hoàng tiểu thư dùng lực xé tấm khăn trong tay, nói:"Ta đi vào!"

"Này..." Hoàng thiếu gia vừa nghe, muốn khuyên can nàng.

Bất quá Lưu thị lập tức liền ngăn cản hắn, cấp cho  hắn một ánh mắt.

Hoàng tiểu thư đánh bạo, liền hướng phòng Hoàng lão gia đi, "Két" một tiếng, liền đem cửa phòng đẩy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro