Chương 8: Thổ hào
"Mẹ kiếp, ai dám nói ông đây là quỷ nghèo!!!" Thẩm Vạn Sa lập tức nhảy lên, quay người nhìn về phía người mới tới, động tác vô tình hay cố ý có chút khoa trương. Lam châu đính trên áo bào cậu lấp lánh lấp lánh, Lô Lịch còn có thể nhìn thấy hoa văn hình mây tím ẩn hiện lưu chuyển dưới ánh sáng...
Đáng tiếc ngày đông sắc trời âm trầm, dương quang không đủ, điểm biến hóa ấy chỉ mình Lô Lịch nhìn được.
Lô Lịch tin tưởng Thẩm Vạn Sa có tiền, có khả năng thân phận cũng không tầm thường, nhìn cái chất vải này xem, a, đáng tiếc cả thế giới mù, mình ta mắt sáng, chậc...
Hắn lành lạnh nhìn về phía đối diện, Lưu Văn Lệ đang cùng một cô nương đi tới. Vừa nói chuyện là cô nương đi phía trước, mày nhỏ mắt liếc cằm giơ lên, tư thái kiêu căng, bên người mang theo hai hàng hạ nhân, nữ có nam có. Lưu Văn Lệ bước sau nàng, thể hiện cô nương này thân phận cao hơn.
Lưu Văn Lệ ánh mắt lấp loé, không dám cùng Lô Lịch đối diện.
Nghĩ là chột dạ.
Thời điểm cô nương này nhìn về phía Lô Lịch ánh mắt đặc biệt chán ghét, xem ra lời mới vừa nói hơn nửa là hướng về phía hắn... Hẳn là do Lưu Văn Lệ gây thành kiến đi.
Đuôi mắt Lô Lịch hơi rủ xuống che đi lãnh ý trong con ngươi, xem ra Lưu Văn Lệ là ngại bạc đưa ra bữa nọ chưa đủ cho hắn dùng.
Trương Mãnh thấy không ổn, kéo ống tay áo Lô Lịch và Thẩm Vạn Sa, "Đó là con gái huyện lệnh hàng xóm, gọi Tần Lục Nhu, tính khí siêu tệ. Tần gia ở huyện quán thế lớn, không phải nhân vật dễ trêu chọc."
Mi tâm Lô Lịch hơi nhíu, đánh giá thử Trương Dũng làm việc ở huyện nha, quan hệ thượng tầng này có thể ảnh hưởng tới hay không...
Hắn kéo lại Thẩm Vạn Sa đang nóng lòng muốn xông về phía trước, "Nam nhi đại trượng phu không cùng nữ tử đấu, nghèo hay không, đâu phải nàng nói gì thì là thế, vốn chúng ta cản đường người ta, nhường một chút không sao cả."
Hắn cười chỉ chỉ gian cửa hàng to khủng bố nhất góc đường kia, "Không phải muốn đi nơi đó dùng tiền sao? Đi thôi."
Con ngươi Thẩm Vạn Sa đảo một vòng cho Lô Lịch một ánh mắt tán thưởng. Cùng một nữ nhân cãi nhau bên đường xác thực quá mất phong độ, cậu đi cuồng hoa một cái, người khác chẳng phải sẽ biết cậu có tiền? Vả mặt như thế mới là tốt nhất! Vì vậy, cậu nâng cằm, chắp tay sau lưng đi về phía trước, "Đi, Lô Lịch, để xem hôm nay chúng ta có thể gặp được vật gì tốt!" Cũng không thèm cho hai cô nương kia một cái liếc mắt, coi người ta chỉ như con kiến trên đất đen vậy.
Lô Lịch thấy cậu ban đầu lửa giận cháy nóc nhà mà nhanh như vậy đã trấn định lại, trong lòng thầm khen, thật sự là tâm lý vững vàng.
Trương Mãnh ôm đống đồ chạy chậm theo sau.
Ba người nghênh nghênh ngang ngang rời đi, khuôn mặt nhỏ của Tần Lục Nhu tức giận đổi màu hết xanh lại trắng, "Dám không đem ta để ở trong mắt!" Nàng liếc mắt trừng Lưu Văn Lệ, "Nhìn thân thích nhà ngươi đi!"
Lưu Văn Lệ gạt phăng dáng dấp trầm mặc vừa rồi, cười hì hì tiến lên ôm cánh tay Tần Lục Nhu khẽ lay, "Tỷ tức giận với bọn hắn làm cái gì, chỉ là đồ mở nút chai không có kiến thức... Tỷ muốn, ta giúp tỷ trừng trị bọn họ!"
Tần Lục Nhu xoa bóp mặt của nàng, "Ngươi dám? Đây không phải thân thích của ngươi sao?"
"Chẳng liên quan, ai coi bọn họ là thân thích chứ!"
Hai cô bé nói nói cười cười, cũng không đi về phía trước, liền đứng tán gẫu bên cạnh sạp hàng Lô Lịch mới xem qua. Nói đến cao hứng, Tần Lục Nhu đại khí phất tay, "Đồ vật của sạp hàng này ngược lại cũng có chút thú vị đấy, đến, coi trọng thứ gì, tiểu thư ta bao hết!"
Hai hàng hạ nhân đều thi lễ tạ ân.
Lưu Văn Lệ tươi cười đầy mặt nói tạ ơn, bắt chuyện với người bên cạnh, "Có Tần tỷ tỷ hào phóng như vậy làm chủ tử, các ngươi còn không mau một chút lại đây cướp!"
Bọn hạ nhân thấy chủ nhân cao hứng, tự nhiên tiến đến chọn một món thú vị trở lại, mỗi người đều mang trên mặt tươi cười, mấy lời tạ ân, cát tường hết một câu lại đến một câu, vậy mà chẳng ai trùng ai.
Tần Lục Nhu được nâng tận mây, sướng vô cùng.
Giữa lúc bên này bầu không khí nhiệt liệt cực kỳ, chủ các sạp hàng chung quanh đều hớn hở dâng đủ các loại nịnh hót thì cửa hàng châu báu lớn nhất góc đường đột nhiên treo lên hồng trù, châm ngòi bánh pháo, bọn tiểu nhị ra ra vào vào bận vô cùng, còn có quản sự vận bộ lễ phục màu đỏ, vừa gõ vừa la, "Đại hỉ đại hỉ, Trân Bảo Các chúng ta đổi ông chủ rồi! Hôm nay chính là gặp thời cơ tốt, tân chủ tri ân khách hàng, trong điếm hết thảy bảo bối, châu báu, sai vòng, đồ trang sức, đều bớt tám phần trăm!"
Động tĩnh lớn như vậy, không ai không nghe được, có người kéo lại quản sự hỏi, "Tân chủ là ai? Thủ bút lớn như vậy?"
Quản sự vô tình mà cố ý hướng Tần Lục Nhu, Lưu Văn Lệ bên này liếc mắt nhìn, chỉ vào sạp hàng kia, "Tân chủ của bọn ta họ Thẩm, chính là công tử trẻ tuổi vừa mới xem đồ chơi ở quán nhỏ kia."
"Ồ —— !!!!!"
Có người kéo dài âm thanh, ý vị thâm trường hướng nhìn bên này.
Gần tới ngày tết, trên đường nhiều người, Tần Lục Nhu cùng Lưu Văn Lệ vừa mới làm khó dễ Lô Lịch và Thẩm Vạn Sa lại không phải không ai nhìn thấy, đặc biệt là Tần Lục Nhu rất nổi danh ở huyện, Tần gia cũng không phải nhà nghèo, số người chú ý không ít.
Kết quả, lần này Tần tiểu thư mới vừa mắng người ta quỷ nghèo xong, 'Quỷ nghèo' kia liền trực tiếp mua đứt một cái cửa hàng châu báu...
So với vừa nãy Tần tiểu thư bao xuống toàn bộ quán hàng nhỏ...
Có người nhịn không được, "Phốc" một tiếng bật cười.
Tần Lục Nhu sắc mặt tái xanh, trừng mắt bốn phía, cắn răng nghiến lợi hỏi Lưu Văn Lệ, "Cái tên kia họ hàng nhà ngươi tên gì?"
Lưu Văn Lệ chớp mắt một cái, "Họ Lô, gọi Lô Lịch. Nhưng hắn và chúng ta không có quan hệ gì, chỉ cùng bộ đầu Trương gia thân cận."
"Bộ đầu Trương? Trương Dũng?" Tần Lục Nhu đáy mắt chợt lóe một đạo tính kế, phục hồi tinh thần lại xem bốn phía một mảnh vắng lặng, tức giận trực tiếp quay người, "Về nhà!"
Trân Bảo Các bên này, Lô Lịch nhìn Thẩm Vạn Sa đang cùng chưởng quỹ giao thiệp mà ngẩn người.
Hắn cho là tiểu thổ hào tính nết tốt, không tính toán với nữ nhân, ai biết Thẩm Vạn Sa không theo lẽ thường, chạy đến hỏi hắn muốn cái gì, hắn đáp không muốn gì cả, Thẩm Vạn Sa liền trực tiếp mua lại toàn bộ cửa hàng...
Sau lưng Trân Bảo Các có người, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng bán toàn bộ cửa hàng, nhưng người làm ăn tóm lại vẫn là người làm ăn, chỉ cần đủ tiền, không có gì không thể đàm luận, vì vậy Thẩm Vạn Sa siêu nhanh chóng trở thành các chủ mới của Trân Bảo Các, thủ tục và vân vân mây mây gì đó, để sau rồi xử lý.
Thẩm Vạn Sa nói chuyện với chưởng quỹ xong, lôi kéo Lô Lịch nằm úp sấp trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, "Mau tìm tìm cái nữ nhân mỏ nhọn xấu xí kia, gia có làm nàng tức giận đến hộc máu không!"
Xa xa nhìn thấy Tần Lục Nhu thở phì phò dẫn người đi, bốn phía còn có chỉ bình dân bách tính chỉ chỏ cười trộm, Thẩm Vạn Sa cười chỉ thấy răng không thấy mắt, vô cùng vui vẻ.
Lô Lịch xoa trán, hắn nhìn lầm rồi, tiểu thổ hào này... chẳng hề thận trọng chút nào!
Ngoại trừ điểm ấy, tính cách Thẩm Vạn Sa kỳ thực rất tốt, không như những kẻ có tiền khác nói cao nói thấp mà lại rất hào phóng đàm luận, dễ dàng hoà mình kết giao bằng hữu.
Nhưng là, Lô Lịch cuối cùng vẫn cứ không muốn đồ của cậu, chỉ đáp ứng nếu như có phiền phức sẽ cho người đi gọi một tiếng, rồi đem địa chỉ của mình cho.
Trên đường trở về, Trương Mãnh mắt to chớp mắt a chớp mắt, vẫn luôn tò mò nhìn nhìn Lô Lịch.
Lô Lịch hỏi hắn nhìn cái gì, Trương Mãnh chỉ cười không nói lời nào làm Lô Lịch có chút không tự tại. Rất nhanh đã về đến nhà, hắn tiếp nhận đồ vật trong tay Trương Mãnh, "Ta tự về được rồi, đệ đi xem xem Tào thẩm có việc gì cần thì giúp một tay, có việc gọi ta."
Trương Mãnh gật đầu 'Dạ' rồi chạy đi, trong lòng tự nói, hắn quả nhiên không nhìn lầm, Lịch ca đúng là lợi hại, người nào cũng đều thu thập được!
Lô Lịch đi tới cửa, vừa muốn đẩy vào, đột nhiên chú ý tới mặt bên có người.
Lưu Văn Lệ chậm rãi đi tới, sắc mặt hơi tái, lộ vẻ đợi hắn đã lâu.
Đuôi lông mày Lô Lịch hơi nhíu, "Có việc?"
Lưu Văn Lệ ánh mắt lấp loé, "Ta là tới nhắc nhở ngươi, ngươi hôm nay đắc tội Tần tiểu thư, mấy ngày nay cẩn thận chút!"
"Vậy, ta nên đa tạ ngươi nhắc nhở?" Lô Lịch híp mắt.
Eo Lưu Văn Lệ thẳng tắp, "Đương nhiên, không phải nể tình là thân thích, ta sao sẽ tới nhắc tỉnh ngươi!"
"Xem ra vốn riêng của biểu muội có rất nhiều." Lô Lịch nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười tà ác, "Ta gần đây trong tay hơi khó khăn, biểu muội lấy thêm chút bạc lại đây giúp đỡ ta đi."
"Ngươi ——" Lưu Văn Lệ tức giận cắn răng, "Nhiều bạc như vậy còn chưa đủ dùng?! Ta sẽ không cho ngươi nữa, đừng hòng uy hiếp ta!"
"Chuyện hôm nay là vì sao, đáy lòng biểu muội rõ ràng, ngươi là thật muốn giúp ta, hay là tính kế ta, ai cũng hiểu." Lô Lịch không hề cười, nhìn nàng, "Ta là người không thích chịu thiệt, ngươi cấp bạc, ta liền tha ngươi, ngươi không cho... Cũng dễ nói, chờ tiết mục ngắn ngày mai của tiên sinh kể chuyện trong quán trà đi."
Nói xong, hắn đẩy cửa tiến vào viện, 'Ba' một tiếng đóng cửa, cực kì lạnh lùng.
Lưu Văn Lệ tức giận, cả khuôn mặt đỏ chót, dậm chân một cái, nhấc váy chạy đi chính viện.
Nàng dưới cơn tức giận quên mất lễ nghi, đẩy cửa ra liền gọi, "Mẹ! Tại sao chúng ta phải nuôi cái bao cỏ kia?! Đem hắn đuổi ra ngoài đuổi ra ngoài!!!"
Phùng thị đang xem sổ sách tháng này, nghe vậy thì thả xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên người, khẽ mỉm cười, "Lệ Nhi đến đấy à, lại đây ngồi."
Nàng không cao, vóc người gầy gò thướt tha, mặt rất nhỏ, mọc ra một đôi con ngươi đa tình như nước, nói chuyện nhu nhu, thoạt nhìn mềm mại vô cùng, khiến người không đành lòng lớn tiếng với nàng.
Sự thật, nàng luyện công phu 'mềm mại dịu dàng' đến cảnh giới không tệ, chỉ nhàn nhạt cười một cái, khẽ nói một câu, Lưu Văn Lệ đã phải yên tĩnh lại, ngoan ngoãn đi sang ngồi xuống.
Phùng thị vuốt tóc nàng, "Ai nha, Lệ Nhi đây là thế nào? Nữ tử nghi trinh yên tĩnh, dù lúc gấp gáp, lời nói, hành động vẫn phải cân nhắc trong đầu nhiều lần mới tốt, mẹ đều dạy con rồi, con quên?"
Giọng nàng mặc dù ôn nhuyễn lại tựa như ngậm áp lực ngàn cân, Lưu Văn Lệ cắn môi, cúi đầu, "Mẹ, con gái biết sai rồi..."
"Rất tốt." Phùng thị đem một chung trà nhét vào trong tay nàng, nhìn nàng uống từ từ, chờ uống hết một chén, ngừng một hồi, nàng mới hoãn thanh hỏi, "Lô Lịch làm gì con?"
Lưu Văn Lệ tỉnh táo lại, ý thức được có một số việc không thể nói, nếu không mẹ nàng nhất định sẽ lột của nàng một lớp da, "Cũng không có gì..."
"Không có gì thì sao con kích động như thế?" Phùng thị đương nhiên không tin.
Lưu Văn Lệ không thể làm gì khác hơn là lấy chuyện ngày hôm nay ra nói, "Hắn không hiểu ánh mắt, đắc tội Tần Lục Nhu... Mẹ biết bối cảnh Tần gia đó, Tần Lục Nhu không dễ chọc, ta sợ nhà chúng ta gặp phiền phức."
"Con gái ngoan của ta..." Phùng thị ôm ôm Lưu Văn Lệ, nụ cười ôn nhu tao nhã, "Thực sự là tiểu áo bông tri kỷ."
"Nhưng cũng chẳng sao, Lô Lịch là thê tử có hôn ước của Bình vương, nếu Tần gia biết việc này, sẽ không muốn truy cứu, con yên tâm."
"Nhưng ..." Lưu Văn Lệ cắn cắn môi, có chút không cam lòng, "Chúng ta không thể đem hắn đuổi ra ngoài ạ?"
"Ít nhất hiện tại không được." Phùng thị nhìn sắc trời âm trầm phía ngoài, tháng Chạp sớm đến rồi, đồng nghĩa lễ hàng năm của Bình vương phủ sắp tới... "Đồ Vương phủ đưa tới Lệ nhi cũng yêu thích đúng không? Đuổi hắn đi rồi, Lệ nhi sẽ không nhận được những thứ đồ này nữa."
Lưu Văn Lệ có chút không nỡ, đồ Bình vương phủ đưa tới đều là thứ huyện thành nho nhỏ này không có nổi, nàng dựa vào những thứ đó nở mày nở mặt không biết bao nhiêu lần..."Mẹ, Bình vương thật sự sẽ lấy Lô Lịch?"
"Làm sao có khả năng." Phùng thị xì cười một tiếng, cười xong cảm thấy không tốt, khôi phục dáng dấp dịu dàng, bóp bóp mũi Lưu Văn Lệ, "Những thứ này là chuyện của người lớn, tiểu hài tử không cần quan tâm, nghe không?"
Lưu Văn Lệ nhăn nhăn mũi, "Ta biết, Bình vương nắm gia nghiệp lớn như vậy, làm sao sẽ muốn một nam thê."
"Hôn ước quyết định khi Lô Lịch mười tám sẽ xuất giá, qua năm nay hắn sẽ mười sáu, thời gian còn lại không nhiều lắm..." Phùng thị sờ sờ đầu Lưu Văn Lệ, "Mẹ nghĩ Bình vương sang năm có thể sẽ đến, Lệ Nhi phải biểu hiện thật tốt nghe không."
Lưu Văn Lệ đỏ mặt, "Mẹ nói cái gì đó, con làm sao có khả năng..."
Phùng thị nở nụ cười, "Ôi Lệ Nhi của mẹ cái gì cũng tốt, muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn đức hạnh có đức hạnh, đáng giá hơn vô số người. Vương phủ... Mẹ cũng không hy vọng quá xa vời, có thể dựa vào tầng quan hệ này, để con tìm được một phu lang tốt, mẹ thỏa mãn rồi."
Lưu Văn Lệ xấu hổ giậm chân một cái, "Mẹ nói chuyện gì đâu không à!" Quay người chạy ra khỏi gian nhà.
Ngón tay nhỏ dài của Phùng thị gõ lên mặt bàn, trong con mắt đa tình tràn đầy tính toán, con gái của nàng đáng nhận được những thứ tốt nhất...
.
Đêm, trời bắt đầu mưa, không lớn mà kéo dài, bám trên người một tầng hơi nước, rũ nhẹ là rơi. Mưa như vậy chọc người phiền, bung dù đi thì cảm thấy quá khoa trương, không bung dù thì xối lâu người cũng khó chịu, đặc biệt là vào mùa đông, mưa dù nhỏ cũng mang theo hàn khí, ngấm vào người xương cốt đau triền miên.
Mười lăm dặm ngoài huyện nhỏ, có mười mấy con ngựa chạy băng băng mà đến, dẫn đầu là một con toàn thân màu đen, bốn vó đạp bạch, tư thái mạnh mẽ, rất có tinh thần, ngồi trên người nó là một người đàn thân hình cao lớn, y phục đen tuyền.
Người này mày kiếm, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi khẽ mím, đường nét gương mặt như đao tạc. Hắn nghiêng thân phục xát trên lưng ngựa, ngón tay cầm dây cương có chút thô lệ, hình dáng bắp thịt trên cánh tay, trên đùi mơ hồ có thể thấy được, đây là một người đàn ông quanh năm dụng võ, cực kỳ mạnh mẽ.
Đợi đến chỗ hoang vu, trơ trọi một miếu thờ rách nát, người đàn ông giơ tay, dừng ngựa.
Lập tức có người tiến lên, "Vương gia?"
"Ở chỗ này nghỉ ngơi." Giọng nam trầm thấp, lộ ra hàn ý.
Có người đốt đuốc, hạt mưa khúc xạ ánh lửa rơi trên thân hắn, nơi cổ họng có thể thấy một vài đường nét đỏ sẫm rất rõ ràng, trông như vết máu, âm u khủng bố.
"Vương gia... Xe lễ năm nay phải đợi hai ngày mới có thể đến."
"Không sao, chúng ta vào thành trước."
Ánh mắt nam nhân nhìn phía trước, dường như muốn xuyên thấu qua chân trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro