Chương 4: Xuân tình
Sắc mặt Lô Lịch trầm xuống.
Là Lưu Văn Lệ.
Nửa ngày cũng không đủ để nàng tiêu hóa cơn tức mà canh giữ bên trong tiểu viện chờ mắng hắn?!
Đuôi lông mày Lô Lịch chau lại, vững vàng đóng cửa rồi chậm rãi xoay người, hướng phía phòng nghỉ đi tới.
Là ai chọc giận nàng, hắn không quản, chỉ biết là, hôm nay hắn sẽ không như nguyên thân chịu tội.
Cửa sổ mở thật lớn, hắn nhìn thấy Lưu Văn Lệ đang ngồi ở bên, giơ cằm nhìn về bên này.
Ở nơi sơn thủy tốt, thiếu nữ ai cũng đều thanh tú, dân phong thuần phác cởi mở, hôm nay Lô Lịch dạo một vòng chợ, nhìn thấy không thiếu nữ tử, già trẻ đều có, đương thì thanh xuân cũng có, đều nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, da trắng hoa nghiên, thực sự là mát mắt.
Kỳ thực tướng mạo Lưu Văn Lệ cũng không tồi, da trắng, mắt to, cằm thon, nhưng nàng ngạo mạn ngẩng đầu, dùng lỗ mũi nhìn người, khóe miệng rủ xuống, giữa chân mày không che giấu được khinh thường miệt thị, chỗ nào cũng lộ vẻ hung ác. Hại mắt!
Lô Lịch đi vào gian phòng, thấy Lưu Văn Lệ khoác áo choàng lông thỏ, ôm lò sưởi tay đúc hoa văn hoa hải đường tinh xảo, bốn nha hoàn hai mụ mụ đứng phía sau, trận thế không nhỏ.
Lại nhìn lên bàn, vì Lưu Văn Lệ ngồi mà đặt một bộ đồ uống trà màu sắc tinh xảo, một cái chén đặt trước mặt Lưu Văn Lệ lượn lờ bốc lên khói trắng, mùa thơm của trà nơi. Xung quanh đống dụng cụ uống trà còn có bốn loại điểm tâm nhỏ, Lô Lịch không rõ tên, nhìn vô cùng khéo léo ngon miệng.
Mới vừa từ bên ngoài trở về, tay chân tê lạnh, miệng khô lưỡi khô, Lô Lịch thầm nghĩ, thật vừa vặn, bệ vệ đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, tự mình nâng bình rót chén trà nóng, sộp sộp uống hết cảm thấy không đủ, rót liên tiếp bốn lần, suýt chút nữa đem ấm trà uống cạn mới thoải mái thở dài, "Trà ấm rất được, không bỏng miệng."
Lưu Văn Lệ trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, tiện nhân kia lại dám uống trà của nàng! Còn dám đánh giá như thế! Cái gì mà trà ấm rất được, không bỏng miệng? Trà này là thượng phẩm Long Tỉnh, mùi hương thơm ngát, không đến lượt hắn khen!
Phía sau nàng một đám nha hoàn bà vú cũng sửng sốt, Lô Lịch khi nào mọc ra lá gan như vậy, không sợ bị tiểu thư dằn vặt sao?
Lưu Văn Lệ phản ứng lại, tay trắng mạnh mẽ vỗ bàn, "Ngươi lớn mật!"
Lô Lịch lười biếng hỏi ngược lại, "Lớn mật?"
Lưu Văn Lệ tức giận đứng lên, chỉ vào mũi Lô Lịch, "Sao ngươi dám uống trà của ta?!"
"Cô nương thế gia không nên dùng ngón tay chỉ người." Lô Lịch vỗ bỏ tay nàng, "Ngươi đến phòng của ta đợi ta, mang theo nước trà và món tráng miệng, chẳng lẽ không phải để mời ta dùng?"
"Ai mời tiện nhân ngươi?!" Lưu Văn Lệ gắt gao nhìn hắn chằm chằm, "Cái thứ sao chổi nhà ngươi, có cha mẹ sinh mà không nuôi dưỡng, sao không đi chết luôn đi! Ỷ vào nhà chúng ta mãi không chịu rời, ăn nhà ta dùng đồ nhà ta, ngươi không cảm thấy da mặt dày quá rồi hả? Còn muốn uống trà, ăn món tráng miệng của ta? Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải hảo hảo xin lỗi, biểu hiện tốt, cô nãi nãi ta tạm tha ngươi, còn không, hừ, ta quay về nói cho nương, nàng sẽ lập tức đem tiện nhân ngươi vứt ra ngoài!"
Nói tới chỗ này, Lưu Văn Lệ cười quỷ dị, "Ta coi hôm nay khí trời tốt, đủ mát mẻ, ngươi cởi quần áo đội chậu nước quỳ ở hành lang đúng năm canh giờ, ta tạm tha ngươi..."
Ánh mắt Lô Lịch tối lại, mặt trầm như nước.
Lời khác, hắn có thể tha thứ tiểu cô nương trẻ người non dạ ăn nói ba hoa, nhưng còn 'Có cha mẹ sinh mà không nuôi dưỡng', không phải một câu trẻ người non dạ liền có thể bỏ qua.
Lô Lịch hơi híp đôi mắt, ngưng thần quan sát Lưu Văn Lệ.
Kiểu tóc phiền phức, sai* vòng vòng ngăn nắp, kiểu tóc nhìn phi thường đẹp đẽ, chắc chắn cần một khoảng thời gian rất lâu để tạo. Sai vòng qua đều là đồ mới bằng vàng nạm ngọc bích, cùng trang sức phối bên tai là một bộ, hình thức tinh mỹ, cực hợp với màu da Lưu Văn Lệ, trăm phầm trăm mới, rõ ràng là lần đầu lấy ra dùng.
*một loại trang sức cài tóc.
Lông mày được sửa tỉ mỉ, nhìn trạng thái, hẳn là chỉnh ngày hôm qua, tô vẽ hình dáng rất chỉnh tề, không thấy một điểm ngổn ngang.
Khóe mắt có chút hồng, như là từng khóc trước đó không lâu, bọng mắt đắp phấn nhiều hơn cũng nói lên điều này.
Áo choàng thiên thủy bích tối màu trùm lên áo váymỏng manh màu bạc thêu hoa văn bướm trắng cực kỳ hoa lệ, đại khái là do cái gian phòng này quá lạnh nên nàng mới bất đắc dĩ khoác thêm áo choàng.
Bên hông mang theo một cái túi hươngthúy sắc, cực kỳ thanh lịch, thêu tu trúc, khí chất không hợp lắm với trang phục nàng đang mặc.
Móng tay sơn màu cẩn thận, đều đều chỉnh tề, lộ ra đầu ngón tay càng ngày càng trơn bóng khéo léo, trắng nõn thon dài.
Giày cũng mới, đầu giày đính một khỏa trân châu, đi qua đi lại lóng la lóng lánh, hấp dẫn tầm mắt người nhìn xuống chân nhỏ, hình dáng xinh đẹp.
Một cô nương gia, trang phụctỉ mỉ, thậm chí sớm chuẩn bị xong trạng thái như vậy, không phải đi kết thân thì chính là hội tình nhân.
Tuy rằng Lưu Văn Lệ mới mười bốn nhưng cổ nhân trưởng thành sớm, nàng cái tuổi này chính là tuổi kết hôn. Sớm chuẩn bị tốt tất cả, chải đầu, thay trang phục, xuất môn, lại thở phì phò trở về, thậm chí còn khóc qua... Có thể thấy được là nàng thích người không thèm để ý nàng.
Ánh mắt Lô Lịch rơi vào túi thơm bên hông Lưu Văn Lệ, chỉ sợ thứ này cũng là Lưu Văn Lệ tự tay làm, vốn tưởng tặng được người, lại không đưa đi nổi.
Cổ nhân trùng nhân luân, hôn nhân đại sự phải có ý cha mẹ, lời mai mối. Các trưởng bối bất đồng, nhi nữ bất đồng, tự nhiên chuyện hôn nhân cũng bất đồng, dẫn đến cách làm bất đồng theo. Bằng vào từng này, Lô Lịch đoán Lưu Văn Lệ lén lút nổi lên tâm tư, không chờ trưởng bối ra hiệu mà không quản chuyện gì, nhưng khuê nữ không nên có xuân tình, chỉ cần lộ ra, danh dự cũng đừng nghĩ giữ nổi.
Mà danh dự ấy hả, đối với nữ tử cổ đại vô cùng trọng yếu, hạnh phúc hay cam khổ cả đời đều có liên quan với nó.
Lô Lịch hơi câu môi, nở nụ cười.
Lưu Văn Lệ thấy hắn trầm mặc, còn tưởng hắn bị dọa cho sợ rồi, đang nghĩ chiêu mới dằn vặt người liền thấy Lô Lịch nở nụ cười. Ánh mắt hắn híp lại, đồng tử khẽ nhếch, thật giống đang muốn bày ra móng vuốt vờn chết con mồi.
Tim nàng khẽ run lên, "Ngươi cười cái gì?"
"Biểu muội, tuy thời gian quý báu, nhưng tư xuân thì không nên." Lô Lịch ngữ trọng tâm trường nói.
Mặt Lưu Văn Lệ trong nháy mặt đỏ chót như bị người bóp cổ, thần sắc vô cùng căng thẳng, âm thanh sắc nhọn, "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Ai tư xuân?"
Lô Lịch cầm miếng điểm tâm nhỏ đưa vào trong miệng, "Ta không có nói quàng, trong lòng biểu muội rõ nhất. Biểu muội, hảo hảo ngẫm lại xem, tiếp tục ở chỗ này đối địch với ta, làm ta lỡ miệng đem sự tình nói ra, ngươi tốt ta tốt nhà nhà tốt người người tốt, phải không?"
Thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh, Lưu Văn Lệ sợ hãi hai tay vò nát khăn, đôi môi cơ hồ cắn chảy ra máu. Hồi lâu, nàng mạnh mẽ đá bàn, "Tất cả đi ra ngoài cho ta!"
Nàng câu nói này, là với hạ nhân phía sau.
Nhóm nha hoàn vú già hành lễ, nén xuống lo sợ nơm nớp, lén lút đánh giá Lô Lịch, vị Lư thiếu gia này thực quái lạ.
Làm sao tiện nhân này dám cùng nàng hò hét, thì ra là thấy được... Lưu Văn Lệ nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng, tức giận nhìn Lô Lịch, "Ngươi nhìn thấy gì?"
Lô Lịch mỉm cười, "Không nhiều lắm." Hắn chỉ chỉ bên hông Lưu Văn Lệ, "Đáng tiếc cho cái túi thơm này."
Hắn nói xong, sắc mặt Lưu Văn Lệ lập tức trắng bệch, thậm chí ngay cả chuyện túi thơm cũng biết... Thật đúng là bị tiện nhân kia nhìn thấy! Hắn không hề gạt nàng!
"Ngươi muốn thế nào?" Lưu Văn Lệ nắm thật chặt mép bàn, "Ở nhà ta, ăn nhà ta, dùng đồ nhà ta, vậy mà ngươi dám lòng lang dạ sói, cùi chỏ hướng bên ngoài, cha mẹ ta nhất định sẽ không tha ngươi!"
Lô Lịch 'Ba' một tiếng, đem chung trà mạnh mẽ đặt lên bàn, trong mắt vẻ tức giận bao trùm, âm thanh sắc lạnh, "Là ai lòng lang dạ sói? Bình vương phủ một năm hai lần lễ, mười năm qua một lần chưa đứt, tài vật đưa tới mua mấy cái Lưu gia ngươi cũng đủ, ta ăn nhà ngươi dùng nhà ngươi? Lưu Văn Lệ, đầu óc ngươi bị chó gặm rồi sao?"
Lưu Văn Lệ sao không biết, mọi đồ nàng mặc, đeo trên người đều là thứ Lưu gia dùng không nổi, nếu không phải nhờ lễ từ Bình vương, nàng thật mơ cũng không thấy được. Nhưng những việc này, ngày xưa Lô Lịch không hề tính đến, tại sao hôm nay lại...
Tiểu cô nương tự trọng cao lại bị người nói toạc ra, Lưu Văn Lệ tất nhiên sẽ không nhận, "Nhà ta nuôi ngươi không cần tiền à? Tương lai ngươi xuất giá không muốn tích góp đồ cưới à? Ngươi nghĩ đồ ngươi ăn ngươi mặc là trên trời rơi xuống hả?"
Lô Lịch lắc ngón tay, "Thị thị phi phi ta không luận với ngươi, ta chỉ nói một câu, Lưu Văn Lệ, không phải ta muốn dựa vào nhà ngươi, là cha mẹ ngươi không chịu buông ta đi. Không tin ngươi chỉ cần đi hỏi bọn họ, nếu như ngươi có thể thuyết phục để bọn họ thả ta ra, ta còn muốn cảm kích ngươi đấy."
"Ta và ngươi không có lời nào để nói, hôm nay ta tóm được bím tóc ngươi, so làm sao nổi với nhiều năm qua ngươi bắt nạt ta?" Lô Lịch khóe mắt móc nghiêng, ung dung thong thả nói, "Ta có yêu cầu nhỏ, lần này ta không nói cho người khác, ngươi cũng đừng có làu bàu thêm, phí tổn thất tinh thần, ngươi trả."
Lưu Văn Lệ cứng lưỡi, "Phí... tổn thất tinh thần?"
"Ngươi bắt nạt ta lâu như vậy, không nên trả giá gì à?" Lô Lịch xem xét đám châu sai trên đầu nàng, "Ta coi bộ trang sức này rất tốt, ngươi để lại. Ngoài ra, ngươi trở lại chuyển chút kim ngân cho ta, bao nhiêu tùy ngươi định, nếu ta thoả mãn, ngươi có thể yên tâm thư thái, còn nếu ta không hài lòng..." Hắn trừng mắt nhìn, "Tự hiểu."
Lưu Văn Lệ trợn mắt lên, tức giận tay thẳng run, "Ngươi vơ vét ta!"
"Rồi sao, ta vơ vét ngươi đấy. " Lô Lịch tay nâng cằm, cười híp mắt nhìn nàng, "Không biết biểu muội có nguyện ý phối hợp hay không đây?"
Lưu Văn Lệ cắn thật chặt môi, phát hiện tiện nhân trước mặt kia không giống trước. Rõ ràng vẫn là cái người kia, lông mày mắt mũi cái nào cái nào cũng không đổi, vậy mà khi nói chuyện thần sắc làm càn lại gây áp lực mười phần, đặc biệt đáng sợ.
Bởi vì hắn thấy được chuyện của nàng? Hay là... Nàng vẫn luôn quá coi thường người này?
Lưu Văn Lệ nhất thời tâm loạn như ma, không biết ứng đối ra sao, xu lợi tránh hại là bản năng của con người, nàng không thể giết Lô Lịch, không thể ngăn cản hắn ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là cắn răng tiếp nhận điều kiện của hắn.
Biểu tình của nàng vô cùng khuất nhục đem châu sai gỡ xuống, "Ta trở về sẽ cho người mang bạc đến, chuyện hôm nay, không cho phép ngươi hé ra một lời!"
"Yên tâm, ta nói được là làm được." Lô Lịch vừa nói vừa chậm rãi gõ lên bàn nhắc nhở, "Ta nói một bộ trang sức, tức là cả khuyên tai cùng vòng tay."
Lưu Văn Lệ nghiến răng nghiến lợi đem khuyên tai, vòng tay lấy xuống, vỗ lên bàn, "Lần này được chưa?"
"Được." Lô Lịch đem vòng tay cầm lên, xem qua xem lại vài vòng, hài lòng gật đầu, "Biểu muội đi thong thả, không tiễn."
Lô Lịch nghe âm thanh Lưu Văn Lệ dùng sức đi ra ngoài, phẫn nộ gọi hạ nhân rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài.
Hắn không định bắt nạt một tiểu cô nương, nhưng trước mắt đây là biện pháp tốt nhất. Thẳng thắn dứt khoát giải quyết, hắn không cần tiếp tục ăn phiền từ Lưu Văn Lệ.
Đòi tiền, hắn một chút cảm giác áy náy cũng không có, Phùng thị thương nhất Lưu Văn Lệ, tiền bạc cho nàng tuyệt đối không ít, hắn móc một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Về phần người mà tiểu cô nương thương nhớ, hắn cái gì cũng không thấy, đương nhiên sẽ không nói ra ngoài.
Bắt nạt một chút thì có thể, chứ phá huỷ tiền đồ của một tiểu cô nương, thậm chí một đời... Thôi, hắn không phải là kẻ ác như vậy.
Lô Lịch nghĩ đi nghĩ lại, tầm mắt lướt qua cửa sổ nhìn về phía chân trời mênh mông, không biết bộ thi thể ở bờ sông kia do ai đến nghiệm?
Tay có chút ngứa đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro