Chương 28: Tên trộm
"Triệu Ninh, ngươi tới ôm ta!"
Lời này của Lô Lịch vừa ra, Triệu Ninh run lên trong nháy mắt. Còn chưa kịp động, Lô Lịch đã gấp giọng thúc, "Nhanh lên một chút!"
Không chờ y đi tới trước mặt, Lô Lịch đã chủ động đưa tay ra, nhào tới ôm cổ của y.
Triệu Ninh: ...
Lô Lịch lôi kéo Triệu Ninh tay vòng quanh eo mình, cằm nhấc lên, thần tình kích động, "Triệu Ninh, lên!" (Pokemon, go!)
Triệu Ninh hồi tưởng, từ nhỏ đến giờ, y gặp đủ loại người, không biết xấu hổ thì vô số kể, nhưng không một ai sánh bằng Lô Lịch được.
Đầu óc kẻ này rốt cuộc phát triển thế nào vậy??? Tâm bao lớn mới có thể nhảy bổ vào lồng ngực nam nhân xa lạ như thế này!
Tuy đây là tình huống đặc biệt... nhưng... nhưng vẫn không thể không có chừng mực chứ!!!
Triệu Ninh vẫn luôn đang quan sát Lô Lịch, y có phán đoán của chính mình, Lô Lịch nhìn gì, suy nghĩ gì, y cơ hồ đều có thể đoán được. Lô Lịch lần theo vết tích bên cửa sổ, tìm trở lại trong phòng, ngoại trừ bệ cửa sổ, chỗ duy nhất có vết ẩm ướt tương tự chính là chút xíu ở mặt đất giữa phòng, ngẩng lên ngay phía trên đầu là một thanh xà nhà, bất cứ ai cũng sẽ muốn lập tức lên đó nhìn xem ra sao.
Lô Lịch không có võ công, tự nhiên theo bản năng bảo y hỗ trợ.
Tuổi tuy nhỏ nhưng Lô Lịch đã rất biết thận trọng, kín đáo, trong lồng ngực lại đựng chính nghĩa, rất đáng giá khẳng định, thưởng thức, có điều tính tình buông thả quá mức rồi...
Chân mày Triệu Ninh nhíu lại cơ hồ có thể kẹp chết mấy con ruồi.
Y bị ép ôm Lô Lịch, vẫn đứng im tại chỗ. Lô Lịch thấy y như thế, chân liền câu lại kẹp lấy eo Triệu Ninh.
Thực sự là... Đòi mạng!
Triệu Ninh vỗ vỗ Lô Lịch mông, giọng siêu lạnh lẽo, "Chớ làm càn." Sau đấy, mũi chân khẽ phát lực, trong nháy mắt bay cái vèo lên.
Triệu Ninh chịu hỗ trợ thì Lô Lịch hài lòng rồi, hắn mới không tâm tư đâu ngồi nghe Triệu Ninh nói nhảm, đôi mắt sáng lòe lòe nhìn chằm chằm đoạn gỗ, thầm nói trên này nhất định có thứ gì đó!
Trên xà nhà không dễ đứng, đặc biệt với vóc người cao to như Triệu Ninh. Y một tay ôm Lô Lịch, một tay víu nóc nhà, hai chân tìm chỗ đệm, điều chỉnh thân mình gần như song song với xà nhà, khoảng cách cũng vừa vặn đủ cho Lô Lịch quan sát.
Đáng tiếc Lô Lịch trước đó không biết Triệu Ninh sẽ bày tư thế này, hiện tại cả hai tay hắn vẫn đang ôm cổ Triệu Ninh, đưa lưng về phía xà nhà, muốn nhìn? Trừ khi gáy mọc thêm mắt!
Hắn bất mãn nhìn chằm chằm Triệu Ninh, "Lật người ta lại!"
Triệu Ninh nhàn nhạt mở miệng, "Tự mình động."
Lô Lịch lệch đầu, cau mày nhìn Triệu Ninh.
Y hơi không được tự nhiên, lạnh lùng dời ánh mắt, "Hết tay rồi."
Lô Lịch vừa nhìn, đúng há. Hai chân hai tay Triệu Ninh đều có chỗ cần dùng, mình lại không nhẹ cân, vạn nhất té xuống thì phiền toái...
"Vậy tự ta động, ngươi ôm cho chắc, đừng làm ta ngã xuống đấy." Lô Lịch hơi sốt sắng liếm liếm môi, tay túm Triệu Ninh quần áo, chậm rãi quay người...
Triệu Ninh đột nhiên cảm thấy Lô Lịch như vậy chơi rất vui, giống con chuột nhỏ chuẩn bị trộm đồ ăn vậy, bộ dáng thận trọng đặc biệt khôi hài. Vì vậy, lòng sinh ác ý, cái tay ôm eo Lô Lịch khẽ buông ——
"A a a a!!!!!!!! Cứu mạng ——!!!!!!!!!!!" Lô Lịch sợ đến độ tim suýt phọt ra ngoài, vội vàng quơ kéo quần áo Triệu Ninh, sợ cứ thế té xuống thì không chết cũng lê lết, xong đời trai trẻ.
Giá trị vũ lực của Triệu Ninh cũng không tệ lắm, ít nhất thời khắc sống còn kịp vớt hắn lên...
Lô Lịch thong thả hô hấp, quay đầu tức giận trừng Triệu Ninh, "Ngươi ôm cho chặt vào chứ!"
Vừa bị dọa một trận, sắc mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt thủy nhuận, khí sắc cực kỳ tốt, mắng người đều đặc biệt có tinh thần.
Hai con mắt như giếng sâu không đáy của Triệu Ninh tối tối, "Ta ôm ngươi, chính ngươi cũng phải dùng chút lực."
Đổi tư thế xác thực là một việc cần đôi bên phối hợp, Lô Lịch nghĩ một chút, động tác vừa nãy của mình quả là không tốt lắm, "Nói chung, ngươi ôm chặt ta, muốn thật chặt, thật chặt vào, hiểu không?"
Triệu Ninh gật đầu rất khẽ, ánh mắt phức tạp.
Lô Lịch yên tâm hơn chút, toét miệng cười với y, sau đó tiếp tục chậm rãi quay người. Lần này rất thuận lợi, hắn rất nhanh chuyển phương hướng, mặt hướng xuống, Triệu Ninh ôm hắn từ phía sau lưng.
Kiểu ôm này đại khái rất dễ dàng khiến hai người dính đét, Lô Lịch cơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim Triệu Ninh, thình thịch, thình thịch, vô cùng mạnh mẽ.
Hắn vẫn còn chưa yên lòng lắm, cứ luôn yêu cầu Triệu Ninh ôm thật chặt, sau đó mới tập trung tinh thần, tinh tế kiểm tra vết tích trên xà nhà.
Xác thực có không ít đất ẩm, màu sắc và tính chất tương đồng với phần đất trên bệ cửa sổ. Ngoài ra còn có hai dấu chân rất mờ nhạt, hẳn là giày đế mềm, dựa vào kích thước thì người này vóc người khá cao, khả năng gần 1m9. Thuận một chút ánh sáng là có thể nhìn thấy trên xà nhà tựa hồ có lớp mỏng của một thứ bột màu bạc... Cuối cùng, chỗ đinh gỗ lồi ra có một mẩu vải.
Lô Lịch với tay lấy nó xuống, lại nhìn kỹ xà nhà hai lần, thậm chí khiến Triệu Ninh thay đổi phương hướng làm hắn nhìn với nhiều góc độ, mới bảo y dẫn hắn xuống.
Vừa chạm đất, Lô Lịch trong nháy mắt vui vẻ, hớn hở giương vải trong tay, "Chúng ta có kẻ tình nghi rồi!"
Triệu Ninh vô cùng nhẫn tâm đả kích hắn, "Không hẳn."
"Bệ cửa sổ có đất ẩm, trên xà nhà có dấu chân, người đến còn không cẩn thận để lại chứng cứ... Chẳng lẽ không phải hung thủ ẩn náu trên xà nhà, dùng sợi tơ hoặc gì đó tích độc vào rượu của người chết khiến họ trúng độc, sau đó nhảy xuống giết chết hả?" Lô Lịch nhớ lại phim truyền hình trước đây từng xem, cao thủ võ lâm ở trỏng toàn thế, ý nghĩ này còn có vẻ rất hợp tình hợp lý đó chứ, các đạo diễn dùng riết đó giờ phim nào cũng có nên hẳn là có giá trị tham khảo, đi.
"Ngươi quá kích động," Triệu Ninh ôm cánh tay, hàm dưới khẽ nhúc nhích, ánh mắt bễ nghễ, "không bằng lại quan sát kĩ gian phòng thêm một chút."
Lô Lịch cảm thấy Triệu Ninh rất kỳ quái, thật giống như cái gì y cũng hiểu... Cơ mà hắn không phải dạng lấy lông mũi nhìn người như Vương Đắc Hưng, thêm nữa, quá trình phá án đưa tới nhiều giả thiết vô cùng, nghe chừng cái nào cũng có lý, nhưng chân tướng lại chỉ một, có thể là bất cứ cái nào trong số đó.
Hắn nắm mẩu vải trong tay, tĩnh tâm cau mày nhìn kỹ gian phòng một lần nữa.
Xà nhà có bột phấn màu bạc, bệ cửa sổ cũng có nhưng chỉ một chút, chỗ khác lại hoàn toàn không; dấu chân người nọ cũng chỉ xuất hiện trên xà nhà, cả phòng không có bất kỳ vết tích gì liên quan; trọng yếu nhất, dấu tích bốn cái chân bàn thể hiện nó vốn dựa vào tường chứ không phải ở chính giữa phòng.
Lô Lịch nhìn mấy lần, cảm thấy khả năng là mình nghĩ sai rồi, "...một gã ăn trộm?"
Triệu Ninh hơi gật đầu, "Các dấu hiệu đều chỉ về khả năng này."
"Nhưng tên trộm nào lại dùng vải vóc màu trắng làm y phục dạ hành?" Lô Lịch nâng mẩu vải, "Còn có, bột phấn màu bạc kia... Là thứ gì?"
"Trên đời luôn có vài kẻ sở thích đặc biệt..."
Đột nhiên Triệu Ninh thật giống như phát hiện cái gì, đưa tay cầm lấy mẩu vải vóc trong tay Lô Lịch.
Lô Lịch cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa sau đó nháy mắt đã trống trơn, cổ tay bị kéo lại —— Triệu Ninh cầm tay hắn điều chỉnh phương hướng, như là đang tìm tia sáng?
"Làm cái —— " gì đấy ba?
"Đừng nhúc nhích."
Thần sắc Triệu Ninh quá nghiêm túc khiến lòng Lô Lịch sinh hoài nghi, ngoan ngoãn không nhúc nhích, Triệu Ninh rất nhanh đã nhìn xong, "Quả nhiên."
Lô Lịch: ? Quả nhiên cái gì ngươi nói thì nói mịa ra đi chứ!
Triệu Ninh đẩy tay hắn trở về, "Chính ngươi xem."
Lô Lịch điều chỉnh phương hướng nhìn bàn tay của chính mình, rất nhanh phát hiện chỗ bất đồng, "Tay của ta đang phát sáng!"
Triệu Ninh rung mẩu vải, "Thẩm mĩ tên trộm này thật ác tục."
"Đúng vậy..." Lô Lịch gật đầu, giời ạ, có bạc không xài mà đem nghiền rồi chét lên quần áo!
Hoặc dùng chỉ bằng bạc để thêu đồ án.
Nói cách khác, tên trộm này giàu vô cùng.
Khá là đáng tiếc, không tìm được hung thủ, thế nhưng ——
Lô Lịch nở nụ cười, "Ít nhất chúng ta có thêm một nhân chứng, không chừng người này thấy được ai là hung thủ, chỉ cần tìm được hắn, án có thể phá rồi!"
"Chỉ mong thế." Triệu Ninh hơi gật đầu.
Lô Lịch lôi kéo y đi ra ngoài, tìm Hoàng huyện lệnh báo cáo tin tức này.
Hung án vừa phát, thi thể nghiệm xong, khẩu cung người liên quan cũng hoàn tất, đón lấy chính là phần nhóm bộ khoái giăng lưới bốn phía, tìm kiếm thêm vết tích nếu có, xác định khẩu cung chính xác hay không, tạm thời không có việc của Lô Lịch, hắn xin nhờ Hoàng huyện lệnh báo cho biết khẩu cung của nha hoàn nhà Mạnh Khiêm rồi trở về phòng.
Hôm nay bận rộn một ngày, hắn cảm thấy rất mệt, cần nghỉ ngơi.
Thẩm Vạn Sa vẫn tri kỷ như thế, không chỉ chuẩn bị tốt nhất cơm chay, còn có các loại điểm tâm cùng với trà ngon có tiền cũng khó mua được.
Thời gian này thản nhiên hơn nhiều, Lô Lịch và Thẩm Vạn Sa tập hợp lại cùng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện ma quái lung ta lung tung, tối đến thì chui vào chăn rất sớm.
Đợi người trong phòng ngủ say, Triệu Ninh thong dong đứng dậy, lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.
Đi đến trong viện, y lắc cổ tay, thả lỏng gân cốt, chốc lát, hai cái bóng đen nhẹ nhàng đáp đất như một làn khói, "Thỉnh an Vương gia."
"Hôm nay bản vương bảo các ngươi điều tra người nọ..."
Mâu sắc Triệu Ninh đen thăm thẳm, mi tâm quanh quẩn sát khí thâm niên, đêm tối nặng nề càng làm nổi bật rõ ràng, khiến lòng người không khỏi sinh sợ hãi.
Hình Tỷ hơi dừng lại, "Thuộc hạ vô dụng, chưa bắt được người, chỉ lấy được cái này ——", hắn móc từ trong lòng ra một khối vải vóc, trình lên Triệu Ninh.
Triệu Ninh nhận lấy rồi quan sát, màu mực trong con ngươi sâu thêm, chất liệu giống như đúc với mẩu vải hôm nay Lô Lịch phát hiện!
"Cả hai người các ngươi cũng không thể tóm được người?" Triệu Ninh ngữ khí khẽ nâng, tựa như bất mãn, lại tựa như cân nhắc.
Hồng Hữu chau mày, "Bẩm vương gia, công phu người này cực kỳ quỷ dị, thuộc hạ không áp sát được, chớp mắt đã biến mất tăm."
"Việc này hai người các ngươi lưu tâm chút... Đến giờ rồi." Triệu Ninh cất tấm vải đi, móc ra khăn che mặt, nhón mũi chân dẫn đầu nhảy lên, Hình Tỷ và Hồng Hữu lập tức đuổi tới, ba người nhằm phía Tây hăng hái mà đi.
...
Đêm nay Lô Lịch ngủ rất ngon, nửa giấc mộng cũng không mơ thấy, nằm một lèo đến đến bình minh, sau khi tỉnh lại thấy phòng Thẩm Vạn Sa còn đóng cửa, đi lên gõ mới biết cậu còn chưa dậy. Hôm qua chưa sáng đã gáy, hôm nay đều đã giờ Thìn ba khắc còn chưa bò lên...
Lô Lịch vô cùng quan tâm nhìn Thẩm Vạn Sa đang vuốt mắt mơ mơ màng màng, "Ngươi không phải là hôm qua bị dọa, hôm nay không dám dậy sớm đấy chứ?"
Thẩm Vạn Sa nhớ lại một ngày dài đã trải qua, lập tức thanh tỉnh, "Mới sáng ra đừng dọa người chứ! Ta hôm qua dậy sớm chính là ngoài ý muốn, bình thường đều phải ngủ tới khi nào tự tỉnh mới tỉnh, ngày hôm qua nhất định là gặp quỷ... Đúng, nhất định là như vậy!"
Lô Lịch: ... Xem ra công lực của đống truyện ma hôm qua chẳng thế nào, con hàng này còn có thể nói nhăng nói cuội đây này!
Hai người thu xếp xong chính mình, chuẩn bị ăn đồ ăn sáng, đi gõ cửa sát vách, im ắng, Triệu Ninh không có ở. Lô Lịch quạu, hắn cảm thấy gã bảo tiêu này thật không chuyên nghiệp tí nào, sao có thể không thông báo thân chủ mà đã biến mất chứ!
Thẩm Vạn Sa lại rất hòa khí, "Có lẽ là hai ta đều dậy muộn quá, Triệu đại ca đói bụng không nhịn được, đi ăn sáng trước rồi. Ngươi đừng nóng giận, không chừng chờ chúng ta ăn xong, hắn liền xuất hiện."
Đành thế...
Lô Lịch cùng Thẩm Vạn Sa đi trai phòng tìm đồ ăn.
Sau khi ra ngoài, bọn họ đụng phải Trương Dũng đang trên đường đi tìm Hoàng huyện lệnh.
Trương Dũng cùng nhóm bộ khoái phụ trách tìm kiếm manh mối, xác định độ chính xác của khẩu cung, hiện tại có kết luận, cần phải báo cáo cho Hoàng huyện lệnh.
Lô Lịch muốn hỏi, lại cảm thấy không nên, dù sao Hoàng huyện lệnh là chủ quan, bất cứ tin tức gì đều phải để hắn nghe trước rồi làm quyết định, nếu như Trương Dũng vì quen thân với mình mà tùy ý báo tin tức ra, chính là không làm tròn trách nhiệm. Hắn không thể hại người khác.
Vậy mà Trương Dũng liếc mắt một cái đã nhìn ra ý nghĩ của hắn, "Không sao, trước khi bọn ta hành động, Hoàng huyện lệnh có nói, nếu ngươi hỏi đến, bất kỳ tình huống gì cũng có thể đi đầu báo cho."
Lô Lịch vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Vạn Sa nháy mắt dùng cùi chỏ huých hắn: Tên tuổi vị hôn thê của Bình vương thật sự dễ sử dụng nha!
Lô Lịch vỗ cậu một chút rồi hỏi Trương Dũng, "Trương thúc có tra được đầu mối gì không?"
"Qua điều tra, đa số khẩu cung của hết thảy người liên quan là thật, chỉ là đã nói hết hay chưa thì không biết. Hoằng Nhiên nói nạn nhân thường đi về phía tây, ta cùng với các huynh đệ một đường đuổi theo, tại phụ cận Đại Nha Khẩu phát hiện rất nhiều vết tích, nghi là nạn nhân lưu lại. Song vết tích rất phức tạp, mục đích nạn nhân đến đó vẫn chưa thể biết..."
Trương Dũng nói xong, Lô Lịch hiếu kỳ, "Đại Nha Khẩu là nơi nào?"
"Ta biết ta biết!" Thẩm Vạn Sa nhấc tay cướp trả lời, "Ta đã từng xem qua huyện chí nơi đây, Đại Nha Khẩu là một thâm cốc cực kỳ hung hiểm, thường xuyên chết người!"
Thẩm Vạn Sa phổ cập thêm Đại Nha Cốc cho Lô Lịch, hắc ám, âm u, có âm phong ác quỷ, mười bốn tháng bảy hàng năm có bầy quỷ dạ du, người sống không thể tới gần, kẻ nào to gan vượt qua Đại Nha Khẩu, thập tử vô sinh!
"Còn có vài truyền thuyết đặc biệt có ý tứ, chờ xong chuyện ta chậm rãi kể cho ngươi!" Thẩm Vạn Sa một mặt đắc ý.
Để tránh làm lỡ Trương Dũng chính sự, Lô Lịch và Thẩm Vạn Sa đồng thời cùng Trương Dũng đến viện Hoàng huyện lệnh ở, đợi nói đến đó, cửa viện đã ở trước mắt, dù sao cũng rảnh rỗi, Lô Lịch liền lôi kéo Thẩm Vạn Sa cùng Trương Dũng đi vào bái kiến.
Thế mà mới một cái chân vừa bước vào cửa đã nghe giọng hưng phấn quen thuộc của Vương Đắc Hưng, "Ta biết hung thủ là kẻ nào, là ngươi!"
Lô Lịch hết chỗ nói rồi, vị Vương đại gia này lại phát điên cái gì đây.
Thẩm Vạn Sa thì lại "Phốc" một tiếng bật cười, chọc chọc eo Lô Lịch, "Lão ta nói mình biết hung thủ là kẻ nào kìa..."
Lô Lịch lắc đầu đi vào, nhìn thấy người trong phòng liền biết Vương Đắc Hưng nói ai.
Đứng trong phòng gồm chân đi giày tăng nhân Mạnh Khiêm cùng người hầu của hắn - Dư Thạch, một nữ tử mặc đồ màu hồng phấn nhàn nhạt, mi thanh mục tú đứng bên người bọn họ, nhìn thần thái mấy người, nữ tử này hẳn là nha hoàn mà Mạnh Khiêm nhắc tới trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro