Chương 23: Thân phận
Hôn thê của Bình vương? Tâm can bảo bối?
Khóe mắt Lô Lịch giật giật, đây là lộn xộn cái gì! Hắn là nam, cho dù có hôn ước cũng là vị hôn phu! Tâm can bảo bối là cái quỷ gì, cái mặt Bình vương hắn còn chưa từng thấy!
Lô Lịch khụ khụ hai tiếng, hướng Thẩm Vạn Sa nháy mắt: Bớt bớt đi ba, phải khiêm tốn, khiêm tốn một chút!
Thẩm Vạn Sa chen lông mày: Sợ cái gì! Bình vương cũng có biết đâu, không đem ngươi thổi thành hồng nhan họa thủy làm sao doạ nằm úp sấp đám người kia!
Lô Lịch xoa trán, thời điểm lúng túng nghiêng đầu đi thì thấy mặt Triệu Ninh, biểu tình của y rất... Nói như thế nào đây, rất phức tạp, thật giống như đang rất khó lý giải...
Lô Lịch hung tợn lườm y một cái, hất cằm lên: Nhìn cái gì! Lão tử chính là nam nhân đã hứa hôn với Bình vương đó! Thì cũng chỉ là nam nhân với nam nhân thôi, có gì đáng xoắn quẩy!
Triệu Ninh: ...Phốc.
Thì ra hôn thê của y sùng bái y như vậy, không kịp đợi gả đã muốn trở thành máu thịt trong người y rồi! Bộ dáng tâm thừa nhận trên mặt lại không này quả là đủ đặc biệt.
Lô Lịch nghiêng người lặng lẽ giơ nắm đấm về phía Triệu Ninh: Phốc cái *peep*! Cười nữa đánh ngươi nha!
Triệu Ninh quay đi, lo lắng mình không thể bảo trì phong độ Vương gia mà cười thành kẻ ngu si mất. Đứa nhỏ này quá thú vị!
Nếu vẫn cứ ái mộ mình như vậy, lại sửa một chút mấy tật xấu không bị kiềm chế... Y có thể cân nhắc đem đống phương án dạy dỗ trong đầu điều chỉnh ôn nhu một chút.
Sau đó, y tia sang Thẩm Vạn Sa đang mở mắt nói mò.
Lưng Thẩm Vạn Sa mát lạnh, phát hiện Triệu Ninh đang nhìn nhìn, ánh mắt vẫn cứ lạnh nhưng sát khí... không nhiều lắm? Cậu nhếch môi nhìn Triệu Ninh, cười cười lấy lòng.
Triệu Ninh chỉ liếc Thẩm Vạn Sa một cái, tầm mắt liền chuyển sang người khác, Thẩm Vạn Sa thở phào nhẹ nhõm, đách hiểu sao, vị Triệu đại ca này gây áp lực cho cậu đặc biệt lớn...
Nghe Thẩm Vạn Sa nói xong, lão nghiệm thi trực tiếp ngây ngẩn cả người, Bình vương? Hôn thê của Bình vương? Hỡi ôi cái người xa tận Tây Thiên như vậy, liên quan quái gì tới lão???
Huyện lệnh nghe xong, trong đầu lập tức bẻ lái cái tạch, thân ở quan trường lại không có hậu đài, muốn thuận buồm xuôi gió, cẩn thận một chút cũng không quá đáng. Đại danh Bình vương quả thực như sấm bên tai, hắn sao lại không biết! Mà vị trí giai tầng của hắn quá thấp, chưa bao giờ tiếp xúc với dạng quý nhân này, thiếu niên trước mặt có quan hệ với Bình vương hay không, hắn hoàn toàn không thể xác định.
Mánh khoé bịp người trong thế gian này cao siêu khỏi bàn, chiêu số gì cũng có, nếu như hắn nhận lầm người thì đúng là mất mặt, mặt tiền nhà mình từ đấy khẳng định không dễ xem; nhưng nếu như hắn không tin mà thiếu niên này thật sự là hôn thê của Bình vương thì nửa đời sau của hắn, đừng nói công danh, có thể giữ được mạng hay không, ài, ai di đà phật...
Cho nên, nhất định phải cẩn thận.
Huyện lệnh kiên trì dựng thẳng eo, thần thái thận trọng, quan uy mười phần, "Thiếu niên, lời không thể nói bừa, bất cứ chuyện gì cũng đều phải có bằng chứng."
Thẩm Vạn Sa lạnh lùng hừ một cái, "Để gia nói cho các ngươi biết một chút, vị thiếu gia này họ Lô tên Lịch, hiện sống tại Lưu gia quán huyện, sát vách nhà bộ đầu Trương Dũng. Lô Lịch và Bình vương thật sự có hôn ước, láng giềng đều có thể làm chứng!"
Huyện lệnh nghe đến tên Trương Dũng lập tức chấn động tinh thần, trước đây hắn từng nhờ quán huyện điều bộ khoái đến giúp đỡ, trong số những người tới hình như đúng là có người tên Trương Dũng! Nếu là vậy... Nếu là vậy, hắn chỉ cần hỏi qua Trương Dũng là biết rõ thực hư!
Thời điểm hòa thượng đến báo án, hắn có phái người xuống núi đi nha phủ truyền người, hẳn là không lâu nữa Trương Dũng sẽ đến.
Trước mắt, hắn chỉ cần ổn định thế cuộc là tốt rồi.
Não Huyện lệnh xoay lộn vài vòng mới chậm rãi mở miệng, "Nơi đây xảy ra án mạng, bản quan tâm hệ chân tướng, chỉ mong oan hồn được an ủi, những chuyện khác đều có thể thoái nhượng. Thân phận các ngươi làm sao, bản quan đều không thèm để ý, chỉ là nghe vị tiểu huynh đệ này nói như vậy, hình như có hiểu việc nghiệm thi?"
Lô Lịch hơi gật đầu, "Rất hiểu."
Lão nghiệm thi nghe Huyện lệnh nói chuyện thì sắc mặt thay đổi, lão không ngốc, lập tức minh bạch ý tứ quan gia, nhưng để lão lui về phía sau một bước như vậy thực sự không cam lòng, nghe Lô Lịch đáp thì càng cảm thấy nghẹn đến không thể thở, không nhịn được cười lạnh, "Khẩu khí thật là lớn!"
Huyện lệnh không tức giận, "Bản quan họ Hoàng, là phụ mẫu nơi này, vị này là người nghiệm tử thi trong nha phủ, họ Vương tên Đắc Hưng, tính tình có chút thẳng, bản lĩnh trên tay lại không tầm thường, tiểu huynh đệ đừng lấy làm phiền lòng."
"Hoàng đại nhân khách khí, gọi tên họ ta là được." Lô Lịch chắp tay chào, "Bây giờ thi thể ở đây, lời khách sáo liền miễn đi, nếu như Hoàng đại nhân không ngại, tại hạ rất muốn quan sát một chút."
Hoàng huyện lệnh lập tức bảo thủ hạ tránh ra, "Mời Lô công tử."
Lúc này, Lô Lịch mới có thể tới gần. Hắn đi tới trước mặt cái xác, ngồi xổm xuống tinh tế coi.
Vương Đắc Hưng cũng xem lại lần thứ hai, cười lạnh một tiếng, "Lô công tử nói người chết là bị giết, chỉ bằng mấy vết thương không rõ ràng trên bụng? Cũng có thể là hổ răng lưu lại!"
Lô Lịch đang bận nhìn, lười phản ứng lão, hỏi Thẩm Vạn Sa, "Ngươi từng thấy thú hoang vồ giết con mồi chưa?"
Thẩm Vạn Sa gật đầu, "Thấy rồi."
"Chúng nó làm thế nào?"
Thẩm Vạn Sa mò cằm hồi tưởng, "Đầu tiên là ngụy trang ẩn nấp, sau đó là đuổi theo đi... Đuổi kịp thì hướng về phía cổ cắn một phát chết luôn con mồi, thế là có thể hưởng thụ mỹ vị."
"Ngươi xem," Lô Lịch không ngẩng đầu lên, nói với Vương Đắc Hưng, "Người không trong nghề đều biết thú hoang vồ giết con mồi chắc chắn sẽ cắn đúng chỗ trí mạng ở cổ, chờ con mồi không giãy dụa nữa sẽ chậm rãi hưởng dụng, thi thể này, ở cổ có thể có vết thương sao?"
"Ổ bụng người chết mở bung ra, tay chân và bộ vị khác lại chỉ có chút trầy da, thật giống yên tĩnh nằm ở đây chờ hổ cắn, người bình thường sẽ như vậy à?"
Lời này có lý vãi!
Vương Đắc Hưng hít vào một hơi. Thú hoang đả thương người xác thực phải cắn chết trước tiên rồi mới ăn... Nhưng lão không thể nhận là mình sai, mạnh miệng nói, "E rằng thời điểm hổ vồ giết hắn, nhát cắn đầu tiên là vào bụng!"
Lô Lịch lẳng lặng liếc mắt nhìn lão, "Không phải là bị hổ cắn."
Cái này thì Vương Đắc Hưng không đồng ý, "Đây rõ ràng là dấu răng thú hoang!"
"Là dấu răng thú hoang, nhưng không phải hổ." Lô Lịch chỉ vào bốn phía vết thương, "Trò yêu thích nhất của họ nhà mèo là vờn mồi đến chết, không thể chỉ có vết cắn, mà trên người người chết lại không có vết cào, nhất định không phải là bị hổ cắn. Bốn phía vết thương là vết tích răng nanh sắc bén, hẳn là loài nào đó như chó sói."
"Chính là sói cắn một cái chí tử vào ổ bụng người chết!" Vương Đắc Hưng lúc này bẻ lái rất sướng miệng.
Lô Lịch không để ý tới lão, tiếp tục xem xét thi thể.
Ngoài việc tìm một gian phòng thanh tẩy vết thương cho cái xác rồi điều tra nguyên nhân cái chết, thời điểm ban đầu còn cần phải chú ý tình huống hiện trường.
Hắn nhìn tư thế người chết, sau đó lùi hai bước thì phát hiện trên đất hai hàng vết chân khá sâu, xem hình dáng thì hẳn là của người chết.
Lô Lịch đi dọc theo vết chân, càng nhìn lông mày nhíu càng chặt. Hai hàng vết chân này, một thẳng hướng phía trước, một hơi cong queo, khoảng cách bước chân lớn vô cùng.
Hắn liếc mắt nhìn ra xa, phát hiện phương hướng dấu dân dẫn đến, chính là chùa miếu.
Lô Lịch lập tức trở về, một lần nữa ngồi xổm xuống xem cái xác, lần này hắn càng ngày càng chú ý, cẩn thận lật lớp quần áo lên xem, rất nhanh phát hiện sau vai có vết máu màu đen.
Hắn lấy ngón tay nhẹ nhàng lau một cái, đưa lên mũi khẽ ngửi...
Đột nhiên thay đổi sắc mặt, không hiểu ra làm sao, trước tiên nhìn về phía Triệu Ninh, "Phụ cận còn có người khác ngộ hại!"
Sắc mặt Triệu Ninh chìm xuống, "Đi tìm!" Nói chưa hết đã bắt đầu hành động.
Hoàng huyện lệnh khẽ nhíu mày, dặn dò hai bộ khoái coi chừng hiện trường, lệnh tất cả những người khác tản ra, tìm kiếm vết tích người bị ngộ hại khác.
Lô Lịch theo bản năng đi theo vết chân hướng phía ngôi chùa, Triệu Ninh cảnh giác cao độ đi trước một hồi mở đường, chốc chốc nhảy lên đầu tường nhìn ra xa, lát sau lại bay vèo vèo đến nơi khác, mà không quản đi kiểu gì, y trước sau như một giữ khoảng cách nhất định bảo vệ Lô Lịch.
Thẩm Vạn Sa một đường chạy chậm đuổi theo Lô Lịch, "Tiểu Lịch Tử, làm sao ngươi biết còn có người khác ngộ hại?"
Lô Lịch nhếch môi, "Bước chân người chết rất dài, rõ ràng là cho thấy đang chạy, vết chân phải hướng thẳng phía trước, vết chân trái lại lệch đi nói rõ hắn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn... Có người ở đuổi theo hắn. Thất khiếu không vết máu, chấn thương lại nhiều ở phía trước ngực và ổ bụng, tại sao phía sau lưng lại có vết máu? Thâm đen, vị sáp, là trúng độc... Mà máu đó là của người khác."
Thẩm Vạn Sa suýt chút nữa che miệng, "Ngươi là nói, có người giết người, còn không chỉ một mạng?"
Lô Lịch không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.
Vẻ mặt Thẩm Vạn Sa nghiêm túc, không tiếp tục nói nữa, tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, hy vọng có thể giúp được việc.
Vương Đắc Hưng cùng Hoàng huyện lệnh một đường, ánh mắt rất là khinh bỉ, "Đại nhân cũng quá để mắt hắn, chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa, nói bậy nói bạ sao có thể làm chuẩn? Kính xin các bộ đầu nhẹ nhàng tìm người, nơi đây là Phật môn thanh tịnh, có người bị sói cắn chết cũng đã rất nghiêm trọng, làm sao có khả năng sẽ còn nhiều người ngộ hại? Thoáng dùng chút đầu óc liền biết."
Đáy lòng Hoàng huyện lệnh kỳ thực cũng đồng ý với Vương Đắc Hưng, hơn nữa vào lúc này, Sơn Dương tốt nhất không nên xảy ra đại án, nói không chừng vị Án sát sử lại đang ở gần đây. Nhưng trước khi xác định thân phận Lô Lịch, hắn không thể quá mức võ đoán.
"Không sao, coi như là làm điều thừa, tìm một lượt cho an tâm." Hoàng huyện lệnh tính toán thời gian, "Từ huyện nha tới đây có đến nửa canh giờ không?"
Vương Đắc Hưng lập tức nhớ tới, bộ khoái gọi Trương Dũng kia nhất định sẽ theo người lại đây. Con ngươi lão khẽ chuyển, "Tuyết chưa rơi, đường đi khô ráo, không cần đến nửa canh giờ. Dù sao cũng rảnh rỗi, chúng ta cứ đi tìm người một chút đi."
Hoàng huyện lệnh nhìn sang Vương Đắc Hưng, 'A' một tiếng đáp ứng, ánh mắt tán thưởng.
Vậy mà chưa bình tĩnh được bao lâu, nơi nào đó ở mặt phía Bắc ngôi chùa đột nhiên truyền đến kêu sợ hãi chọc lên tận trời, chấn động chim muông khắp nơi, "Có người chết a a a —— "
Tim Hoàng huyện lệnh lạnh ngắt, vậy mà thật sự có!
Nếu quả thật có thêm vài người ngộ hại, vụ án này sẽ không dối gạt được... Phải phá án như thế nào mới tốt? Hắn siêu siêu sầu não.
"Đi, chúng ta qua xem một chút."
Vương Đắc Hưng theo Hoàng huyện lệnh đi ra ngoài, "Đại nhân hà tất lo lắng? Có lão phu ở đây, bảo đảm có thể tìm ra hung thủ, phá giải án này."
Hoàng huyện lệnh than thở một tiếng, "Đắc Hưng a, lần này đều phải nhờ vào ngươi..."
"Đại nhân chớ buồn..."
Hai người men theo phương hướng của thanh âm mà đi, không lâu lắm, một tăng nhân chạy tới dẫn đường cho bọn họ.
Góc Đông Bắc ngôi chùa có một mảnh tiểu viện vô cùng thanh nhã, thường để cho khách hành hương có địa vị ở tạm, Hoàng huyện lệnh rất quen thuộc. Lúc này, cửa gian thứ ba mở rộng, trong ngoài bu đầy người.
Vương Đắc Hưng lệnh bộ khoái dẹp ra một con đường, "Mời đại nhân."
Hoàng huyện lệnh đi vào trong viện còn chưa cảm nhận được gì, tới chính thất thì sợ giật bắn người lên.
Hắn làm quan nhiều năm, kiện cáo không ít, thảm trạng người chết từng thấy càng nhiều, tự tin là ở bất kỳ tình huống gì đều sẽ vững như núi Thái Sơn, ấy thế mà nhìn vào bên trong gian phòng, hắn vẫn nhịn không được lui về sau hai bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro