Chương 22: Hổ cắn
Thần trí Lô Lịch trong nháy mắt tỉnh táo, nghiêm túc nhìn Thẩm Vạn Sa đang cuống cuồng chạy tới, "Ngươi nói có xác chết?"
Thẩm Vạn Sa chống đầu gối thở dốc, "Ta nào dám dùng mấy loại chuyện như thế lừa ngươi! Ngoài sườn núi ấy, ta tận mắt thấy! Bụng phanh ra, ruột phòi đầy đất, quá đáng sợ!" Nhớ tới hình ảnh kia, Thẩm Vạn Sa liền thấy buồn nôn, vội che miệng.
Lô Lịch cấp tốc đứng dậy mặc quần áo, "Ngươi phát hiện thi thể như thế nào? Có lại gần chưa? Lúc đó còn có người khác không? Báo cho quan phủ chưa?"
Thẩm Vạn Sa vẫn muốn xem Lô Lịch nghiệm thi, cảm thấy rằng điều này đặc biệt kích thích, nhưng đến khi thật sự nhìn thảm trạng của thi thể lại rất sợ, tim đập muốn văng ra ngoài, chân mềm nhũn. Cậu biết tình huống nghiêm trọng, mạng người không thể coi nhẹ, cắn môi cố gắng nghĩ lại, trong đầu toàn bóng nhòe của cái xác, trước mắt một mảnh huyết quang, "Ta, ta không biết!"
Lô Lịch phủ thêm áo khoác, đi tới đặt hai tay bên tai Thẩm Vạn Sa, nâng đầu cậu, lẳng lặng nhìn, "Hãy nghe ta nói, nghe ta nói, bình tĩnh một chút..."
Có lẽ là ánh mắt hắn quá an tĩnh, giọng quá mềm nhẹ, trong con ngươi Thẩm Vạn Sa mặc dù vẫn cứ hoảng loạn nhưng tâm trí đã từ từ ổn định lại.
"Người chết không đáng sợ, kẻ giết bọn họ mới đáng sợ, ngươi đang giúp người khác, không có gì phải sợ..." Thấy Thẩm Vạn Sa tỉnh táo lại, Lô Lịch tiếp tục mặc quần áo, "... Có thể nhớ được gì sao?"
Thẩm Vạn Sa nuốt nước miếng một cái, âm thanh khẽ run, "Không hiểu sao đêm nay ngủ không ngon, ta dậy rất sớm... Thấy các ngươi đều còn đang ngủ, một mình ta tẻ nhạt, nhìn cảnh núi phía xa rất đẹp nên muốn đi dạo một chút. Cửa thông với chùa vẫn đóng, không vào được đại điện xem các sư phó niệm kinh buổi sáng nên ta ra khỏi chùa, đi về phía đông. Đằng ấy có một mảnh rừng, thật giống như có hoa mai, đến gần xem nhất định rất đẹp... Nhưng bên đó lại không có đường, ta chậm rãi đi từng bước, mắt không thể rời mặt đất, bất tri bất giác trật phương hướng, sau đó liền thấy một người nằm trên đất, không nhúc nhích, bụng toác ra, ruột bầy nhầy, máu đầy đất..."
Thẩm Vạn Sa nói xong vẫn còn sợ, thấy Lô Lịch đang cổ vũ nhìn thì hít sâu một hơi, "Ta không tới gần, ta không dám. Lúc đó cũng không phải chỉ có mỗi ta, còn có một vị tăng nhân trẻ đi tới từ hướng đối diện, thấy thi thể thì sợ hãi đến quăng cả chổi, đặt mông ngồi dưới đất, tắc hết âm thanh trong cổ họng..."
"Hắn liên thanh niệm A di đà phật, nói phải báo cho trưởng lão và quan phủ, ta không giúp được gì nên trở lại tìm ngươi..." Thẩm Vạn Sa nói xong, thần sắc vẫn còn vài phần bất an, "Thực hù người, ta không tới gần thi thể, vị tăng nhân kia cũng không, hai người bọn ta cái gì cũng không làm, không sao chứ?"
Lô Lịch động viên cậu, "Khi quan phủ thẩm vấn thì thành thật trả lời là được, chứng cứ sẽ không nói khoác, hung thủ không giấu được, không phải ngươi làm thì sẽ không chụp lên đầu ngươi được, yên tâm."
Sau đó, Lô Lịch bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, hắn muốn đi xem, muốn nghiệm thi, nhưng bên này không phải quán huyện, không có Trương Dũng che chở, không có công văn quan phủ phê, ai sẽ tin hắn, ai sẽ để cho hắn nghiệm?
Huyện Sơn Dương không giống quán huyện, bọn họ có người chuyên khám nghiệm tử thi.
Thẩm Vạn Sa nhìn Lô Lịch ở trong phòng xoay quanh, không biết là an ủi của Lô Lịch có tác dụng hay là thời gian đủ lâu, cậu dần dần không sợ nữa. Sau đó còn hưng phấn hẳn lên.
Ánh mắt phát sáng nhìn Lô Lịch, "Ngươi có phải sẽ nghiệm thi không, có cần tới nhìn một chút?"
Lô Lịch buông tay, mặt có nét sầu, "Ta không phải người của quan phủ, e là không dễ tới gần."
Thẩm Vạn Sa nhíu lông mày, "Cũng đúng."
Hai người đồng thời nghĩ biện pháp, đột nhiên bước chân Lô Lịch dừng lại, hỏi Thẩm Vạn Sa, "Ngươi nói... Nếu như ta dùng thân phận vị hôn phu Bình vương, có thể tham gia hay không?"
"Ý kiến hay... Nếu như quan huyện nơi này đủ nhát gan, không chịu trách nhiệm, ngươi làm loạn cái gì hắn đều theo ngươi." Thẩm Vạn Sa mò cằm, "Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết là, ngươi phải khiến họ tin tưởng việc này, phải làm người khác chịu phục mới được..."
Nghĩ đến Trương Dũng cũng đang ở bên này, hắn biết bản lĩnh nghiệm thi của Lô Lịch cao siêu, cậu liền vỗ mạnh một cái, vịn ghế tựa đứng lên, "Không thử sao biết! Ta giúp ngươi, hai ta cùng nhau đi!"
Đuôi mày Thẩm Vạn Sa giương lên, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn, Lô Lịch hơi trầm ngâm cũng nghĩ đến Trương Dũng... Hắn câu môi nở nụ cười, tròng mắt trong suốt tựa lưu quang, tự tin chói mắt, "Ta cũng có ý đó."
Hai người ăn nhịp với nhau mặc vào áo choàng da cừu giữ ấm, mở cửa đi ra ngoài.
Đúng dịp thấy Triệu Ninh đang ở cửa mà vào.
Ánh mắt y sáng ngời, cả người hàn khí, mặt giày có bụi, không giống mới rời giường, rõ ràng là từ bên ngoài trở về.
Lô Lịch không nghĩ ra một kẻ đầu óc có vấn đề thì chạy đến chỗ nào được, mà lúc này hắn cũng không có tâm tư, hỏi, "Thẩm Vạn Sa phát hiện xác người ở sườn núi phía Đông, ta định tới đó, ngươi thì sao?"
Triệu Ninh chẳng cho Thẩm Vạn Sa bên cạnh một cái liếc mắt nào, thẳng tắp nhìn Lô Lịch, "Tất nhiên là cùng đi."
Lô Lịch gật gật đầu, lướt qua Triệu Ninh đi thẳng về phía trước, thật giống sự xuất hiện của y với hắn mà nói không hề quan trọng, trong lòng hắn bây giờ chỉ nhớ thương cái xác yêu dấu nọ...
Ánh mắt sắc bén của Triệu Ninh rơi lên người Thẩm Vạn Sa, chẳng lẽ tiểu tử này gây họa rồi?
Thẩm Vạn Sa cúi đầu chạy chậm đuổi theo Lô Lịch, chuyện không liên quan tới cậu nha, không nên dùng loại ánh mắt giết người kia nhìn cậu nha, sợ hãi sợ hãi!
Lô Lịch nhìn chằm chằm mặt đất, theo Thẩm Vạn Sa chỉ điểm, rất nhanh nhìn thấy cái xác.
Nhưng hắn không nghĩ tới hiện trường náo nhiệt như vậy, ngoại trừ người chết còn có mười mấy người khác.
Phía đông đứng bốn, năm hòa thượng áo choàng khác loại, có cũ có mới, có áo cà sa, có tăng nhân trẻ chỉ mặc đồ xám trắng đơn giản. Phương bắc có hai người, một người chừng bốn mươi tuổi, đầu đội khăn vấn, quan bào cổ tròn màu xanh, eo buộc cách mang, rõ ràng là quan nhân, xem trang phục thì hẳn là cấp bậc huyện lệnh, một người khác hơn năm mươi tuổi, chòm râu xám trắng, mặc trường sam đậm màu, tư thái kiêu căng ngạo mạn, hiện tại đang cùng Huyện lệnh nói cái gì có, dáng dấp mười phần tự tin.
Đối diện hai người là hai bộ khoái, còn có mấy bộ khoái khác tản ra bốn phía trông coi.
Không cần hỏi Lô Lịch cũng biết, hai người đứng phía Bắc kia hẳn là huyện lệnh huyện Sơn Dương đến nghiệm thi, chỉ là, bọn hắn sao đến nhanh như vậy?
Hắn bước nhanh tới, không vọng động mà nghiêm túc nhìn hoàn cảnh chung quanh một lần, rồi quan sát người chết.
Cái xác nằm ngẩng mặt, búi tóc bung ra, đôi mắt mở, biểu cảm sợ hãi. Quần áo trên người khá mỏng, vạt áo trước hoàn toàn bị xé vụn, ẩn có dấu răng, có vẻ như bị răng nhọn xé rách. Không có quần áo che chắn, bụng người chết hoàn toàn lộ ra, máu thịt be bét, xương sườn trắng bợt, nội tạng phòi ra lẫn với thứ dịch vàng nhạt trong ruột, một phần trượt ra đất, vô cùng khủng bố.
Nhìn trên cái xác rất nhiều vết tích, ánh mắt Lô Lịch lóe lên, người này chết rất đáng thương, thời điểm bị thú hoang cắn hình như vẫn còn sống...
Lão nhân nghiệm thi đang nói chuyện với Huyện lệnh, "... Tóm lại, rất rõ ràng, đây là hổ cắn mà chết!" Giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Huyện lệnh chắp tay sau lưng, "Cũng không kỳ quái, ngày đông ít thức ăn, thú hoang đói bụng đúng là sẽ tấn công người, cho nên không nên vào rừngmột thân một mình lúc trời tối."
"Đại nhân anh minh." Lão nhân nghiệm thi khom người nịnh hót, "Nếu như kẻ dưới đều nghe người khuyên nhủ, tất không uổng mạng nhiều như vậy."
"Cũng là Đắc Hưng tài cao, một đôi mắt sáng nhận ra toàn bộ những gì thi thể biểu đạt, bổn huyện có ngươi mới không có oan hồn." Huyện lệnh đại khái là được nịnh đến sướng, thuận tiếng nâng người.
Hai người ngươi tới ta đi thổi phồng một phen.
Lô Lịch thực sự không nhìn nổi, "Hai vị quả là tình thâm nghĩa trọng... Đáng tiếc chứng cứ không nói dối, ta đứng xa như vậy còn có thể nhìn ra đây là án mạng, hai vị dăm ba câu liền định hổ cắn mà chết, không sợ ban đêm vong hồn đi tìm các ngươi à?"
Lời nói sắc bén, âm thanh vang dội, Huyện lệnh mặc dù không trở mặt tại chỗ nhưng khóe môi nhếch lên, rõ ràng không hài lòng, không khí hiện trường chợt ngưng trọng.
Lão nghiệm thi cả kinh trong lòng, ánh mắt ngâm độc trừng về phía Lô Lịch, "Nhóc con miệng còn hôi sữa từ đâu tới dám há mồm xen vào chuyện người lớn! Đây rõ ràng là do hổ cắn mà chết, làm sao có thể là bị giết!" Vết thương có bao nhiêu là dấu răng, sắc bén cực điểm, độ lớn không giống con người, ai cũng biết trên núi này có hổ, làm sao có khả năng không phải hổ cắn!
Lão làm nghiệm thi nhiều năm, đương nhiên nhìn ra vết thương do người hay do thú hoang cắn, lão vô cùng tin tưởng phán đoán của bản thân, mắng một tên tiểu bối không có tí áp lực nào.
Vậy mà, mắng xong, đang chuẩn bị chờ người quỳ xuống nhận sai thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, vừa quay đầu lại thì đối diện ánh mắt một người. Kẻ này thân hình cao lớn, sát ý trong con ngươi rất thịnh, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với tính mạng của lão. Thấy lão quay đầu lại, kẻ này còn chậm rãi nâng tay, vô tình hoặc cố ý sờ sờ cổ... Đây là trắng trợn uy hiếp!
Lão tự nhận lớn tuổi kiến thức nhiều, nhưng dạng sát ý cường liệt khát máu đến mức này là lần đầu tiên đụng phải, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng. Kẻ nọ uy hiếp lão xong, lặng yên không tiếng động đứng bên người thiếu niên, đệch, bọn họ là một phe!
Lại nhìn kỹ chút, lão phát hiện kẻ này tuy thân hình cao lớn đặc biệt tráng kiện, nhưng vật liệu làm nên y phục trên người lại không ra làm sao... Lão một lần nữa thẳng tắp thân thể, trừng Lô Lịch.
"Ngươi chỉ nhìn thấy vết cắn trên bụng cái xác đã kết luận hổ cắn mà chết," Lô Lịch cười lạnh, ngón tay thon gầy chỉ vào thi thể, "Vậy ngươi có thấy vết thương ở xương sườn làm tổn thương gan không? Bụng không bị gặm cắn hoàn toàn, ẩn có vết thương trơn nhẵn, miệng hẹp, rõ là có lợi khí gây thương tích!"
Ánh mắt lão nghiệm thi lóe lên. Sáng sớm mùa đông bị kéo tới ngắm xác chết, ai nguyện ý? Vốn là tử thi hoang dã, người để ý nghiêm không nghiêm ngặt cũng không ngặt, nói hổ cắn bị thương là có lý quá rồi, cho nên lão qua loa xem vài lần rồi cho kết luận.
Quả thật không nhìn ra những điểm Lô Lịch nói tới nhưng gã đã xem qua thi thể, nếu như vết tích rõ ràng, lão không thể không nhìn thấy, cho nên những dấu vết kia nhất định rất nhỏ, nhẹ nhàng ba phải cái nào cũng được, nói nó có thì tức là có, nói không liền chẳng là gì.
Lão không thể bị một thằng nhỏ mới mọc vài cọng lông áp chế được.
Vì vậy lão hắng giọng một cái, giọng điệu kiêu ngạo, "Quan phủ phá án, kẻ ngu xuẩn không liên quan tốt nhất là tránh xa ra, nghiệm thi không phải là chuyện đơn giản, tùy tiện mèo chó gì xem được dăm ba trang sách có thể hiểu."
Lô Lịch liếc nhìn Thẩm Vạn Sa.
Thẩm Vạn Sa hưng phấn nhảy ra, chỉ thẳng vào mũi lão nghiệm thi mà mắng, "Làm càn! Lão già ngươi có biết đây là ai hay không mà dám nói chuyện như vậy!"
Lão nghiệm thi rất bình tĩnh, "Bất kể là ai cũng không thể ảnh hưởng lão phu phá án!"
"Lão tử cười vào mặt ngươi!" Thẩm Vạn Sa chắp tay sau lưng hất hàm, "Vị này chính là vị hôn thê của Bình vương! Bình vương, có biết không? Mang mấy trăm ngàn đại quân vào kinh, Hoàng thượng đều mặc kệ, ngươi nói có thể quản việc nghiệm thi của cái huyện bé như hạt vừng này của ngươi hay không? Ta cho ngươi biết, vị này là tâm can bảo bối của Vương gia, ngươi chọc hắn không vui, đừng nói ngươi, có là một nhà cả gà cả chó hay cả Sơn Dương huyện này cũng phải chôn cùng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro