Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Mang đi



Hai khắc sau, một cái hòm nhỏ tinh xảo được thiếp thân nha hoàn của Phùng thị tự mình mang đến.

Lô Lịch biết tên nha hoàn này, bởi vì có một đôi mắt hạnh nên Phùng thị gọi nàng Hạnh Nhi.

Hạnh Nhi nhìn thấy Lô Lịch thì lập tức hành lễ, trên mặt mang cười, giọng thân thiết nhưng không mất tôn trọng, "Thiếu gia, nô tì phụng lệnh phu nhân, mang đồ tới cho người."

Lô Lịch phát hiện Hạnh Nhi không chỉ có đôi mắt dễ nhìn, cười rộ lên cũng đặc biệt tỏa nắng, vô cùng xinh. Anh hai thích nhất nữ hài tử có nụ cười đẹp nhưng đáng tiếc công tác quá bận, có lẽ còn nguyên nhân khác, mãi không kết hôn, cũng không biết hiện tại thế nào rồi...

Lô Lịch hơi ngây người, tựa như xem mỹ nữ mà sững sờ.

Không chỉ da mặt dày không biết xấu hổ còn đùa giỡn lưu manh! Triệu Ninh hung hắng nhéo tay Lô Lịch, ho khan thật to một tiếng.

Lô Lịch đau đến sắp rớt nước mắt, tay ngươi làm bằng sắt đấy à!

Y trừng mắt liếc Triệu Ninh một cái —— nổi điên cái gì!

Triệu Ninh quay đầu sang chỗ khác —— còn có người ngoài ở đây, bản vương không thèm chấp ngươi!

Lô Lịch quay lại nhìn Hạnh Nhi, vừa cười vừa tiếp nhận cái hòm, "Đa tạ tỷ tỷ đi chuyến này." Hắn lấy từ tay áo ra mười mấy mẩu bạc lẻ đưa cho nàng.

Hạnh Nhi kính cẩn tiếp nhận, "Tạ thiếu gia thưởng, nếu như thiếu gia không còn chuyện gì, nô tì cáo lui."

Lô Lịch vung vung tay, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nữa mới tiếc nuối thở dài, "Cười thật là đẹp mắt..."

Triệu Ninh không chịu nổi bộ dạng này của Lô Lịch, nếu là binh lính dưới tay, y sớm bảo người kéo xuống đánh quân côn rồi. Y híp mắt gõ lên cái hòm, "Không xem?"

Lô Lịch ngay lập tức phản ứng lại, "Đúng nha!", mặt mày hớn hở mở hòm.

Triệu Ninh lạnh mắt nhìn phía ngoài sân, nghĩ xem có cần đem nữ tử kia phế bỏ không...

Hòm không lớn, bỏ vào không ít bạc, còn thêm ngân phiếu, có tới 650 lượng.

Phùng thị cho nhiều như vậy, hẳn do cái mác hôn thê của Bình vương dùng cực kỳ tốt, đương nhiên cũng có thể Phùng thị trong thời gian sắp tới không muốn nhìn thấy cái mặt hắn, Lô Lịch nâng khóe miệng cười đến nở hoa.

Hắn giơ cái hòm nhỏ lên trước mặt Triệu Ninh muốn khoe, nhưng đáng tiếc Triệu Ninh vẫn cứ có hứng thú hơn với mấy cọng cỏ trên đầu tường, chỉ khinh bỉ liếc mắt nhìn cái hòm một cái.

Như vậy cũng không phá hư được tâm tình đang bung xòe của Lô Lịch, đây là tiền nha, là thứ mà hắn tâm tâm niệm niệm nha, là gốc rễ để lập thân giữa thiên hạ nha!

Hắn hớn hở cười trông vài phần chập mạch.

Đến chạng vạng, Lưu gia bên cạnh có chút ầm ĩ, hắn tò mò xuất môn hóng chuyện, không cần cố ý hỏi thăm đã nghe được một việc —— có một tiểu cô nương phục vụ trong viện Phùng thị bị đánh bất tỉnh nhân sự, mới được người nhà khiêng về.

Hoàn cảnh chữa thương ở cổ đại không quá ổn, đánh đến độ bất tỉnh nhân sự, thương thế nhất định vô cùng nghiêm trọng, khiêng tới khiêng lui có khi mạng nhỏ rơi mất lúc nào cũng không biết.

Sóng não Lô Lịch giật một cái liền hiểu, đây là giận chó đánh mèo.

Lửa chỗ Phùng thị không thể phun đến chỗ mình, chỉ có thể tạt lên người hạ nhân.

Triệu Ninh nhìn người nào đó cười ngốc hề hề thì cảm thấy hại mắt vô cùng, thế mà Lô Lịch đi ra ngoài lượn một vòng, khi trở về, nụ cười đáng ghét đã chẳng thấy đâu, đáy mắt che mạt thương cảm, y càng không vừa mắt hơn, cau mày hỏi, "Làm sao?"

"Lưu gia có một hạ nhân bị đánh..." Lô Lịch nói hết cho Triệu Ninh, co người ngồi trên băng ghế, "Nếu không phải vì ta, nàng đã không gặp đại họa này."

"Ngươi bị ngu à?" Triệu Ninh xì một tiếng khinh bỉ, "Là hạ nhân, phải biết nhìn sắc mặt chủ, bản thân nàng không thức thời, nói lung tung khiến chủ nhân không vui, bị đánh chết là đáng đời, liên quan gì đến ngươi?"

Người thức thời mới sống lâu, hạ nhân khéo léo là phải biết thời điểm nào nên nói dạng lời gì, hỗn thành hình dáng gì, có kết quả như thế nào, hoàn toàn là năng lực cá nhân. Lô Lịch hiểu điều Triệu Ninh muốn biểu đạt đại khái là như vậy, nhưng thái độ y vênh mặt hất hàm sai khiến như chuyện đương nhiên làm cho Lô Lịch khẽ sững sờ.

Nơi này là cổ đại, không có nhân quyền.

Mạng người không đáng giá.

Hắn sớm biết xã hội phong kiến khác hẳn thời hiện đại, nhưng mãi đến lúc này, hắn mới bắt đầu có nhận thức trực quan...

Hắn cần thường xuyên nhắc nhở bản thân, không nên đắc ý hí hửng, có được chút ít thành công không thể tự đại bành trướng, phải thật cẩn thận.

Tỷ như Phùng thị, nhìn như là bị hắn áp chế, thế nhưng sau này... Không biết sẽ còn nghĩ ra phương pháp gì 'chiêu đãi' hắn đây.

Lô Lịch thở dài một hơi, ánh mắt nội liễm, hoàn toàn yên tĩnh lại.

Đến ngày Huyện thái gia thẩm án, Lô Lịch kêu Thẩm Vạn Sa và Trương Mãnh cùng đến huyện nha, đương nhiên, Triệu Ninh cũng đi theo.

Bởi khí tràng Triệu Ninh quá mạnh mẽ, mặt lại lạnh te, ai đứng ở gần y đều cảm thấy rét cóng đến hoảng loạn, ngoại trừ Lô Lịch thì không ai tình nguyện tới gần. Lô Lịch muốn tán gẫu với Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa nên tiến lên trước vài bước đi song song cùng hai người, để Triệu Ninh một người lưu phía sau lưng...

Mặt Triệu Ninh tối sầm lại, hơi lạnh trên người bốc ra càng mạnh, người qua đường đều tự động chừa một con đường ra cho y.

Trương Mãnh cảm thấy có chút không đúng lắm, kéo kéo ống tay áo Lô Lịch, "Ca bỏ người ta một mình ở đằng sau như vậy có được không..."

"Không có chuyện gì, dù sao hắn cũng không thích gần người." Lô Lịch híp mắt nhìn Thẩm Vạn Sa, "Ngươi tiếp tục, nói mau, sau đó thế nào?"

Hắn rất thích nghe hai người này tán gẫu, bởi vì hắn thực sự quá cần thêm thông tin. Hai người này yêu nói chuyện, có lúc nói phong cảnh tứ phương có lúc lại nói phong thổ thoại bản cố sự, đặc biệt là Thẩm Vạn Sa, không biết có phải đi nhiều nghe cũng nhiều hay không, rất nhiều cố sự kể ra đặc biệt hấp dẫn!

Miệng cậu vô cùng tự giác, căn bản không cần tiếp lời, tự mình nói cũng nói được rõ lâu...

Triệu Ninh lại một lần nữa cảm thấy hành vi của Lô Lịch thương tổn mắt. Nói chuyện thì cứ nói, lằng nhà lằng nhằng lôi lôi kéo kéo cái gì! Đôi mắt còn sáng đến độ lóe ra sao nhỏ nhìn Thẩm Vạn Sa, tiểu tử này nào có đẹp đẽ như vậy!

Triệu Ninh hít sâu vài lần mới có thể áp lại sát khí trên người.

Tình huống cứ như thế mãi đến tận trước nha môn, nơi Huyện thái gia thẩm án.

Đây là lần đầu tiên Lô Lịch nhìn thấy thẩm án thời cổ đại, khá giống trong phim truyền hình, công đường mở ra, phía trên bố trí công án, văn phòng tứ bảo*, hồng, lục bộ thiêm**, Huyện lệnh ngồi trên công đường, đỉnh đầu là bảng hiệu 'Minh kính cao huyền'***, hai bên là nhóm nghi thức****, thanh phiến, đồng côn, nghi bài*****.

(*Bút, mực, giấy, nghiên; 

**Thẻ xanh, đỏ biểu thị sinh, tử hoặc có tội,không có tội; 

***Gương sáng treo cao;

****Chính là mấy anh giai gõ gậy hát bè 'Uy vũ';

***** Và những cái khỉ gì đó, liên hệ Bao đại nhân để biết thêm chi tiết.)

Quá trình thẩm án bắt đầu từ bọn nha dịch đánh thủy hỏa côn trong tay, thấp giọng gọi 'Uy vũ'.

Vương Trần thị và Lữ Tam bị áp giải lên công đường, quỳ lạy làm lễ.

Huynh trưởng không cùng chi của Vương Phú chống án, sư gia men theo khẩu cung, một câu lại một câu hỏi Lữ Tam và Vương Trần thị, đồng thời trình lên vật chứng.

Từ mảnh giấy trên gỡ xuống trên đầu tường, giấy trát bên trong cửa hàng Lữ Tam đến hung khí lục soát được —— một cành trúc được buộc thành hình chữ '丫', cái quần bị hung hăng xé đi một ít, cùng với biên bản quá trình nghiệm thi.

Trong đó chứng cớ trọng yếu nhất là mẩu vải gỡ từ tay Vương Phú, hoàn toàn ăn khớp với y phục bị xé rách của Lữ Tam.

Chứng cứ rõ ràng, biên bản ghi lại quá trình khám nghiệm thi thể cũng được sư gia mồm miệng dứt khoát đọc lên, cuối cùng, Huyện thái gia kinh sợ cầm khối gỗ vỗ xuống bàn một cái, trung khí mười phần hét lớn, "Bằng chứng như núi, dưới đường dám không nhận tội!"

Trật tự mạch lạc, rõ ràng, có lý, tâm tình dân chúng vây xem đều rất kích động, có người mắng Vương Trần thị không biết xấu hổ thông đồng nam nhân, có người mắng Lữ Tam lòng dạ độc ác, nhiều hơn cả là than thở phần biên bản nghiệm thi vô cùng cụ thể đặc sắc.

Trương Dũng đem quá trình khám nghiệm thi thể viết rất tỉ mỉ, ngoại trừ những điều râu ria Lô Lịch nói thì hắn làm cái gì, vì sao làm như vậy đều viết cả ra, tuy cuối cùng chưa viết tên Lô Lịch lên, nhưng biên bản nghiệm thi tinh chuẩn như vậy là chưa từng thấy ở huyện quán.

Tất cả mọi người nhỏ giọng hỏi nhau, trong huyện mời người mới lợi hại khám nghiệm tử thi rồi? Nếu vậy thì tốt quá, không cần sang cầu lão già huyện bên cạnh kia rồi!

Quán huyện là cái huyện nhỏ, con số án mạng phát sinh không nhiều nên lúc cần lại không có người nghiệm thi thì mới cuống lên, huyện bên cạnh làm việc rất qua loa, làm sao dùng tốt bằng người mình? Trong nhà có người tạ thế là chuyện cực kỳ bi thống, ai cũng muốn biết cụ thể nguyên nhân cái chết để an ủi người đã khuất cùng thân nhân, người khám nghiệm tử thi không phải là chỉ nghiệm án mạng, hết thảy địa phương, phàm là có người chết đều cần người khám nghiệm tử thi xem thử một chút mới có thể chôn cất. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, nếu là tử vong loại thường căn bản lão già đó sẽ không đến xem.

Khác với nghị luận từ dân chúng, Thẩm Vạn Sa mở to mắt, vô cùng hưng phấn lôi kéo ống tay áo Lô Lịch, "Là ngươi nghiệm có đúng hay không? Nhất định là ngươi nghiệm! Thật là lợi hại! Đáng tiếc ta không được xem!"

Lô Lịch có chút ngượng ngùng, hắn không cảm thấy đây là đại sự gì ghê gớm, với hắn mà nói chỉ là vận dụng kiến thức của mình, hơn nữa vụ án này kỳ thực rất đơn giản, đổi thành người khác cũng có thể thoải mái phá án.

Hắn không nói lời nào, Trương Mãnh cướp thay hắn nói, "Ngươi không biết đâu, Lịch ca nhà ta cực kỳ lợi hại! Hắn đọc cả một phòng sách, học rất nhiều rất nhiều, không chừng còn có thể nghiệm cốt đây!"

"Nghiệm cốt?" Đôi mắt Thẩm Vạn Sa trợn lên càng to hơn, lập tức quay sang Lô Lịch chứng thực, "Thật? Ngươi còn có thể nghiệm cốt?"

Lô Lịch liếc mắt nhìn Trương Mãnh một cái, Trương Mãnh sờ sờ mũi, cười lấy lòng.

"Chắc là có thể... Nếu có cơ hội." Lô Lịch nói ba phải cái nào cũng được, thái độ cổ nhân đối với thi thể, đặc biệt là hài cốt rất thần thánh, hắn khó nói mạnh miệng.

Thẩm Vạn Sa suýt chút nữa rít gào, Lô Lịch nhanh tay lẹ mắt che cái miệng của cậu, đôi mắt quét hai bên, ra hiệu cậu chú ý trường hợp.

Lúc này Thẩm Vạn Sa mới gật đầu, con ngươi đảo loạn, chờ Lô Lịch thả tay ra, cậu đến gần kề tai hắn nói nhỏ, "Từ nay tiểu gia liền theo ngươi, ngươi biểu hiện tốt một chút!"

Lô Lịch bật cười.

Triệu Ninh lần này nhịn không được nữa, duỗi tay lôi Lô Lịch lại đây, sầm mặt lại, híp mắt nhìn hắn —— ban ngày ban mặt, không được làm mấy trò đồi phong bại tục!

Lô Lịch va vào lồng ngực cứng rắn của y, lưng đau đến khổ.

Hắn chớp mắt mấy cái, cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng quen biết Triệu Ninh không lâu, y có tâm tình gì, muốn biểu đạt ý gì, hắn đều có thể đoán được... Nhìn hai bên một chút, hắn một bộ cây ngay không sợ chết rét trừng mắt nhìn lại —— đều là nam nhân, sợ cái gì!

Vụ án được xử rất nhanh, Lữ Tam bị phán tử hình, Vương Trần thị không tuân thủ nữ tắc, còn có ý đồ bám víu ô dù, ba mươi roi, năm năm tù.

Lô Lịch không biết xử như vậy là nặng hay nhẹ, hắn cảm thấy nên học luật pháp thời này một chút. Liên quan tới Vương Trần thị, hắn từng đề cập với Trương Dũng hai câu, dù sao cũng không phải thủ phạm chính, nếu có thể nhẹ tay thì nhẹ tay, không biết có tạo nên tác dụng gì không.

Xem xong hết thảy, Lô Lịch lôi Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa rời đi, tính đi dạo một vòng, ít nhất mua chút đồ ăn để hắn và Triệu Ninh không phải chịu đói.

Thẩm Vạn Sa và Trương Mãnh hứng thú rất cao, một đường trò chuyện nước miếng tung tóe.

Mãi đến tận lúc lơ đãng đi qua lò rèn, lão bản nhìn thấy Lô Lịch lập tức gọi lại, "Đồ của người làm xong rồi!"

Lô Lịch rất kinh ngạc, "Không phải cần chờ ít nhất bảy ngày à?"

"Đó là vì mấy ngày trước có người rút đơn hàng, ta không có việc gì nên bắt đầu làm đồ thiếu gia người yêu cầu!" Lão bản vô cùng nhiệt tình mời người đi vào, đem đồ vật bày ra, "Như thế nào, có hợp ý hay không?"

Khí giới hình dáng khác nhau, to nhỏ không đều, hiện ra ánh sáng lanh lẽo của kim loại, Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa cùng đi tới, theo bản năng tê cả da đầu, lui lại một bước.

Lô Lịch lại cảm thấy vô cùng thân thiết, đây là đồ vật anh hai hay dùng... Anh hai từng cầm tay hắn, dạy hắn làm sao dùng những thứ này, làm sao căn cứ vết tích tìm ra hung thủ, an ủi vong linh người chết...

Cầm lấy từng cái dụng cụ cắt gọt may khâu, thời gian qua đủ một nén hương, Lô Lịch mới mỉm cười nhìn về phía lão bản, "Đa tạ, ta rất hài lòng."

Lão bản nở một nụ cười hàm hậu, mang tới một cái hộp sắt mỏng, "Cái này tặng cho thiếu gia, vừa vặn đựng được hết những thứ kia."

Lô Lịch nói cám ơn, thanh toán phần tiền còn lại, ra hiệu Triệu Ninh giúp hắn valy theo, đi ra khỏi lò rèn.

Thẩm Vạn Sa tò mò hỏi, "Những thứ này là để làm gì nha..."

"Khám nghiệm thi thể." Lô Lịch lời ít ý nhiều, "Có lúc chỉ thấy mặt ngoài, không nhìn ra thương thế, cần xé ra xem bên trong."

Thẩm Vạn Sa kinh sợ đến mức nhảy dựng lên, "Ngươi là nói- nói đem người chết, xé ra?!"

Trương Mãnh lại thật cao hứng, "Lịch ca đã đọc qua sách giải phẫu người chết?"

"Ừm." Lô Lịch trước tiên mỉm cười nhìn Trương Mãnh, sau đó đuôi mắt hơi nhíu nhìn về phía Thẩm Vạn Sa, "Làm sao, thiếu gia sợ?"

"Làm sao có khả năng!" Thẩm Vạn Sa kéo tay hắn, "Thiếu gia đây là kích động! Kích động!"

Thẩm Vạn Sa vừa nghĩ tới hình ảnh kích thích thì kích động vô cùng, sốt ruột đề nghị, "Trạch nhật bất như chàng nhật*, không bằng chúng ta bây giờ liền đi Sơn Dương huyện đi!"

(* 择日不如撞日- chọn ngày không bằng gặp ngày.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro