Chương 19: Phản kích
Đồ vật mẹ cháu để lại, đến thời điểm thành thân toàn bộ đều cho cháu...
Lòng Lô Lịch khẽ nhúc nhích, chậm rãi gục đầu xuống.
Có lẽ đây chính là thứ Phùng thị dùng để gây khó dễ tiền thân.
Nguyên thân không phản kháng, miễn cưỡng chịu đựng chỉ là để lấy lại di vật của mẹ. Tiểu hài tử nào cũng sẽ sợ người lớn áp chế, đối với tiền thân mà nói, Phùng thị là bóng đen tuổi thơ, cho dù lớn lên một chút cũng không dám phản kháng quá nhiều, chỉ mong Phùng thị cuối cùng có thể trả thứ thuộc về hắn cho hắn.
Vào đúng lúc này Lô Lịch cảm thấy hắn có thể hiểu được tiền thân. Nếu đổi thành hắn, còn nhỏ tuổi đã mất đi cha mẹ, cô độc một người lớn lên, dì lạnh nhạt thờ ơ, chịu lạnh chịu đói, những ký ức đẹp nhất đều chậm rãi tiêu tan theo thời gian, hắn muốn một nơi bám víu, mùi vị cha mẹ trong trí nhớ, di vật của bọn họ, là phương pháp cứu rỗi duy nhất cho hắn an ủi.
Cho nên hắn mãnh liệt mong mỏi.
Thế nhưng bây giờ, Lô Lịch sẽ không nghĩ như thế.
Vì hắn nhớ lại được một đoạn ngắn ký ức cùng mẫu thân, cùng Miêu Phương, dù vô cùng vội vàng, vội vàng đến góc áo mẫu thân cũng không chạm được một lần. Thoạt nhìn như ký ức lưu vong, kết quả cuối cùng là tất cả mọi người đều biến mất, một mình hắn tồn tại ở cái huyện nhỏ này, cứ vậy lớn lên.
Mặc dù không biết hắn tới nơi này như thế nào nhưng có một điều rất rõ ràng, cha mẹ hắn không thể có cơ hội giao phó cho Phùng thị một ít 'di vật'. Nếu quả thật có cũng chỉ có thể là thường vật Phùng thị nhận được khi giao du cùng cha mẹ trước đây, không thứ gì có ý nghĩa đặc biệt.
Hơn nữa, hắn đoán Phùng thị cũng không biết chân tướngcha mẹ hắn 'gặp phải sơn tặc mà bỏ mạng'.
Phùng thị thoạt nhìn là người cực kỳ khôn khéo, người như vậy sẽ biết lợi dụng chỉ vài đồ vật trong tay thay đổi cả thế cục, nếu nàng biết đến bí mật mấu chốt, cách đối xử với mình nhất định không chỉ giống như bây giờ.
Bí mật của cha mẹ rất nhiều, trong tay Phùng thị thực có vật có giá trị hay không, biết nhiều thông tin liên quan hay ít... Lô Lịch cho là hắn không thể dễ dàng tin tưởng Phùng thị, lại cũng không thể hoàn toàn coi nàng là không khí.
Nữ nhân thông minh là khó đối phó nhất, ngươi lộ ra một điểm rất nhỏ dục vọng, nàng sẽ gắt gao ghì chặt, dùng đó làm uy hiếp. Cho nên hắn cần trù tính tỉ mỉ, áp chế Phùng thị từ chỗ nàng coi trọng nhất, làm cho bản thân nàng đi tới trước mặt hắn, nhè ra vật hắn muốn...
Còn thứ thuốc này, hắn sẽ không uống.
Phùng thị thấy Lô Lịch nhìn thuốc ngẩn người, thiển cười ra tiếng, "Đây là thuốc bổ cố ý nấu cho cháu, uống đi, chăm sóc tốt thân thể, đợi người của Bình vương phủ đến đây là cháu có thể gặp."
Lô Lịch dứt khoát đẩy chén thuốc ra, "Ta rất khỏe, không cần uống thuốc."
Mi tâm Phùng thị cau lại, "Đây là thuốc bổ, thân thể không tốt, nó có thể bổ sung, thân thể tốt rồi, nó lại thêm hoa thêm gấm, từ nhỏ cơ thể cháu đã yếu, ngày đông phải uống thứ này mới có lợi."
Lô Lịch chỉ đơn giản đứng lên, "Thân thể của ta, ta tự mình biết, đến lúc đó sẽ không để dì mất thể diện. "
Phùng thị thu lại nụ cười, nhàn nhạt nhìn Lô Lịch, "Ngươi muốn người của Bình vương phủ thấy một bộ dạng thân thể suy yếu, hít thở cũng không ra hồn? Dù ngươi từ nhỏ đã được hứa hôn với Bình vương, nhưng người ta một lần cũng chưa từng tới, ngươi tự tin hắn sẽ không từ hôn?"
"Hắn có vừa ý ta hay không, vẫn phải gặp qua mới biết, có khi hắn yêu thích ta như thế này không chừng? Thế thì chẳng phải là dì làm chuyện vô dụng rồi?"
"Chẳng ai yêu thích thê tử miệng lưỡi bén nhọn không chịu nghe lời," đuôi mắt Phùng thị hơi rủ xuống, di chuyển vòng tay, "Mẹ ngươi cũng từng nói nếu ngươi không nghe lời, ta thay nàng quản giáo, ngươi một ngày không thể tự lập, ta một ngày không thể thả tâm."
Ý là, đồ của mẹ ngươi, đừng hòng lấy được.
Lô Lịch đã có chủ ý nên mấy lời uy hiếp này tựa gió thoảng qua tai, "Vậy thì làm phiền dì chăm sóc ta thật tốt. Ngượng quá, gần đây trong túi ta không còn đồng nào, đồ muốn mua đều không mua nổi, không biết khi nào dì mới phát phần của ta cho ta? Người của Bình vương phủ mà thấy Vương phi tương lai ăn mặc tiêu dùng hà tiện chắc chắn không vui."
Phùng thị lập tức nắm chặt khăn, trong con ngươi bắn ra độc quang, "Ngươi muốn cáo trạng?"
"Đâu có, dì hiểu lầm," Lô Lịch cười híp mắt, "Dì một mảnh 'từ tâm', 'nhọc lòng' chăm sóc ta như vậy, ta và Bình vương phủ đều sẽ cảm tạ từ trong tâm can."
Phùng thị âm thầm cắn răng, "Ngươi thật dám nói."
"Ta là nam nhân, không phải nữ tử đoan trang e lệ, có gì không dám nói? Ngày nào Bình vương chưa từ hôn, ta vẫn giữ thân phận ngày ngày đó, chịu thôi, nếu không thì là vả mặt hắn rồi." Lô Lịch lộ ra răng nanh nhỏ, cười đặc biệt chói mắt, "À đúng rồi, vị khách nhân trong viện kia có quan hệ rất tốt với ta, đã kết nghĩa, đại khái từ nay sẽ ở cùng ta, dì đưa bạc đến nhớ có một phần cho hắn, không phải không đủ dùng, mà nếu ta cứ thi thoảng lại phải đến tìm dì thì khá khó coi."
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng đi ra ngoài, không thèm cho Phùng thị một cái liếc mắt khiến nàng tức giận đến suýt cắt đứt móng tay, cố nén không lên tiếng.
Sự phản kháng của Lô Lịch tới quá nhanh quá đột ngột, nàng nhất thời hoảng tâm không biết ứng đối ra sao, không như thường ngày rất ra dáng đương gia chủ mẫu, nay muốn bao nhiêu mất mặt có bấy nhiêu!
Lô Lịch đi tới cửa thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bước chân dừng lại, hơi chếch mặt, lười biếng nói, "Đúng rồi, còn có chuyện muốn báo cho dì. Hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài du ngoạn, tiền cần đến thì phiền dì đưa tới một thể luôn. Đương nhiên ta sẽ về trước khi xe lễ từ Bình vương phủ đến, dù sao tự dưng chiếm được một cái thân phận không bé, ta cũng nên ngồi xuống tâm sự cùng người một chút mới phải..."
Nói xong, hắn mang theo tiếng cười khe khẽ rảo bước ra ngoài.
Phùng thị nghẹn một họng tức giận, vỗ ngực hai lần mới thông thuận khôi phục hô hấp.
Nàng vừa gắt gao trừng mắt nhìn ngoài cửa vừa điên cuồng la hét trong lòng, sao hắn dám! Tiện nhân kia sao dám! ! !
Việc đã đến nước này, rõ ràng nàng đã mất kiểm soát Lô Lịch, nhất định phải tỉnh táo lại.
Đây không phải chuyện tốt. Lô Lịch không nghe lời, thật sự cáo trạng với Bình vương phủ, xui xẻo nhất định là nàng. Như Lô Lịch nói, hắn nắm giữ thân phận này chính là đảm bảo tốt nhất.
Nàng không thể để người nhà họ Lưu biết đến chuyện này. Cho tới nay, địa vị của nàng ở Lưu gia rất cao, điều kiện sống vô cùng tốt căn bản vì có thể tuyệt đối khống chế Lô Lịch - vị hôn thê của Bình vương, bằng không, nàng làm sao có thể so với vị đại tẩu thân là cáo mệnh phu nhân kia!
Nàng phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhịn xuống... Cần xem xét rõ ràng, tại sao Lô Lịch lại thay đổi. Hắn không thể không thèm để ý cha mẹ mình, đúng, không thể. Cho nên, vẫn còn cơ hội dỗ Lô Lịch trở về, chỉ cần nàng tìm ra nguyên nhân...
Phùng thị ngồi một mình ở đại sảnh hồi lâu, mãi đến tận tay chân lạnh lẽo, khí lạnh đập vào mặt mới lấy lại tinh thần, kêu hạ nhân hầu hạ nàng trở về phòng.
Tâm phúc của nàng - nha hoàn Hạnh Nhi nhìn thấy chén thuốc không nhúc nhích trên bàn, "Phu nhân, thuốc này..."
"Đổ." Sắc mặt Phùng thị hơi trắng.
"Chỗ Vương ma ma..."
Mi tâm Phùng thị chợt lóe một tia chán ghét, "Nàng bất kính Lịch còn ác ý cáo trạng trước, phạt nàng nửa năm tiền, ở nhà hối lỗi một tháng, vết thương khỏi thì trở về hầu hạ."
Hạnh Nhi nhìn ra tâm tình Phùng thị không tốt, không dám nhiều lời, cẩn thận đỡ nàng trở về phòng.
Vừa vào trong viện, tiểu nha hoàn truyền lời nhanh nhẹn chạy tới, Hạnh nhi gấp gáp nháy mắt nhưng tiểu nha hoàn không thấy, nụ cười trên mặt sáng rỡ, "Phu nhân, tiểu thư tới đây, nói nhớ và muốn gặp người!"
Phùng thị đưa tay xoa trán, cảm thấy đau đầu.
Nhớ nàng? Hẳn là muốn giúp xả giận đi... Tiểu cô nương tâm nhãn to bằng hạt gạo, xa một chút không nhìn, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm chút ân oán lãng nhách. Nếu là trước đây, nàng có thể thu thập Lô Lịch thay, nhưng nay Lô Lịch đột nhiên như biến thành người khác, nàng không thể manh động.
"Làm càn! Nơi này là nơi ngươi có thể tùy tiện chạy vào à! Kéo ra ngoài đánh bằng roi cho ta!" Phùng thị gọi Hạnh Nhi lại, "Ngươi tự mình đi nói với Lệ nhi, ngày hôm nay ta đau đầu, không có tâm trạng gặp nó."
Trong đôi mắt tiểu nha hoàn ngập đầy nước, tội nghiệp nhìn Hạnh Nhi, hi vọng nàng có thể giúp đỡ nói một câu. Nhưng Hạnh Nhi nào dám mở miệng! Không thể làm gì khác hơn là đưa một ánh mắt bất lực.
...
Trở lại với Lô Lịch, hắn không đi theo đường tắt trước đó mà xuyên qua hoa viên Lưu gia. Khí hậu Thục Trung rất tốt, ngày đông cây cỏ vẫn sinh trưởng tốt, phồn hoa khắp nơi, phong cảnh trong vườn rất đẹp. Hắn mới vừa ngược Phùng thị một phen, tâm tình cực kỳ sảng khoái, đặc biệt thích hợp ngắm cảnh!
Hình Tỷ lén lút theo tới, tựa khói nhẹ trở lại tiểu viện, thuật lại toàn bộ những điều vừa phát sinh với Triệu Ninh.
Triệu Ninh biết Phùng thị vẫn luôn áp chế Lô Lịch thì rất không vui, nghe đến Lô Lịch nhe ra răng nhỏ phản kích mới có điểm vừa lòng, lại đến Lô Lịch da mặt dày thay mặt Bình vương phủ cảm tạ Phùng thị đã chăm sóc hắn, không nhịn được nhếch miệng lên, lộ ra một cái cười biệt nữu, vẫn là quá không biết xấu hổ rồi!
Có thân phận tội gì không lấy ra dùng, nhưng lớn như vậy rồi, nói mấy lời như trên mà không đỏ mặt không nói lắp... Quả nhiên vẫn là cần dạy dỗ.
Triệu Ninh hắng giọng, "Ngươi mới vừa nói chén thuốc kia..."
"Bỏ thêm bát giác liên."
"Bát giác liên..." Tròng mắt Triệu Ninh dần dần đen đặc lại, sâu không thấy đáy.
Bát giác liên vị đắng, thanh nhiệt giải độc, hóa đàm tán kết, nhưng dược tính rất mạnh, có thể khiến kinh mạch co lại, cũng có thể kích thích tim co rút nhanh, nếu người không có bệnh thường xuyên dùng sẽ khiến tim dần ngừng đập...
Phùng thị thật là độc phụ!
"Lô Lịch biểu tình thế nào?"
Hình Tỷ suy nghĩ một chút, "Lô công tử rất vui vẻ, giống như rất thích đối kháng với Phùng thị."
Đây là bị chèn ép lâu mà ra... Thôi, để cho hắn chơi một trận sảng khoái đi.
Triệu Ninh gõ bàn một cái nói, "Bài trí một chút để Lưu gia thua toàn bộ tiền bạc trong nhà. Bảo xe lễ trong phủ dừng lại cách quán huyện hai mươi dặm, chờ lệnh ta." Y tạm thời không giết người nhà họ Lưu mà phải để những kẻ này biết, y có vừa ý Lô Lịch hay không thì hắn vẫn là vị hôn thê của y, không thể tha thứ bất luận người nào xoa nắn bóp méo.
Lưu gia, dựa vào hơi thở Lô Lịch, mới có thể tồn tại.
Lô Lịch trở lại tiểu viện thì thấy Triệu Ninh tâm tình vô cùng tốt, "Chúng ta sắp có tiền tiêu nha!"
Triệu Ninh xì khẽ một tiếng trong lòng, chỉ là bạc mà thôi, y muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, "Đáng vui vẻ như thế?"
"Đương nhiên!" Lô Lịch cười như đóa hoa, lộ rarăng nanh nhỏ, "Ngươi không biết đâu, ta nằm mộng cũng muốn có tiền, nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là ngủ trên một núi vàng, vĩnh viễn xài không hết!"
Triệu Ninh cảm thấy nguyện vọng này quá dễ dàng thực hiện, quả thực không hề khó khăn, trưng ra mặt lạnh phê bình, "Dung tục." Không có mục tiêu lâu dài, vĩ đại một chút được hả!
Tâm tình Lô Lịch đang tốt, chẳng muốn để tâm đến người nào đó ngã bẹp óc lại còn hóa ngu. Nhân gia trước khi mất trí nhớ không chừng là sĩ quan nha, tam quan ngay ngắn, coi tiền tài như mây bay là rất bình thường.
Thế nhưng giận có thể nhịn, suy nghĩ vặn vẹo là phải chỉnh.
Hắn lại gần vỗ vỗ mặt Triệu Ninh, "Tuy đầu óc ngươi hỏng rồi nhưng thường thức không thể không có. Ca dạy ngươi nhé bé ngoan, có tiền hành khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi, một phân tiền vẫn có thể làm khó anh hùng hán, cho nên, có thể không quá coi trọng tiền bạc, nhưng hoàn toàn không được coi nó như cặn bã. Không có tiền thì ăn gì, uống gì?"
Vì vấn đề tư thế, hắn cách Triệu Ninh gần vô cùng. Triệu Ninh ngồi, hắn đứng, hơi nghiêng thân, tay vỗ trên mặt y, hai người mặt đối mặt, khoảng cách không vượt quá hai tấc.
"Ờ mà cũng chả sao, nếu ngươi trở thành người của ta, ta tự nhiên sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ngươi phụ trách ở nhà xinh đẹp như hoa là được... Í không đúng, không được, ngươi còn phải tùy thời bảo vệ ta."
Hắn cười đến là sáng lạn, mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm, "Từ nay kính nhờ ngươi, Triệu đại ca!"
Triệu Ninh liên tiếp bị động tác của hắn làm kinh sợ, đầu tiên là phẫn nộ, dám mò mặt bản vương! Rồi còn lộn xộn nói cái quỷ gì! Cái gì là ca dạy ngươi nhé bé ngoan, ai là ca! Có tiền hành khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi, nói thì nói như vậy! Còn hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, y phụ trách mỹ mạo như hoa, hoàn toàn lệch pha rồi có được không, đổi vai hết cả rồi!
Tay Triệu Ninh đột nhiên đặc biệt ngứa, đặc biệt muốn đem Lô Lịch treo lên đánh cái mông một trận!
Sau đó, vì khoảng cách quá gần mà y hơi hoảng hốt, hô hấp mềm mại còn sót trên mặt, mang theo ấm áp, một chút mát lạnh ngày đông, còn có mùi cây cỏ nhàn nhạt thơm ngát, tuyệt không thể ghét.
Y luôn luôn chán ghét người khác tiếp cận, nhưng với Lô Lịch, không hiểu sao y không bài xích, còn có loại cảm giác đương nhiên.
Có lẽ... vì hắn là thê tử mẫu thân tự mình đặt cho y?
Chỉ có điều... Tiểu tử này có vẻ yêu thích sáp đến gần câu dẫn y——
Triệu Ninh túm mặt Lô Lịch đẩy về phía sau, chau mày lạnh mắt, "Không biết ngượng!"
Lực tay hắn đặc biệt lớn, Lô Lịch nâng mặt đã hơi sưng tấy, choáng váng, ngượng? Tại sao phải ngượng?
Đến cùng thì đầu óc người này nát thành gì vậy, sóng não lệch hết tiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro