Chương 18: Phùng thị
Sáng sớm ngày hôm sau, Lô Lịch bắt đầu dụ dỗ Triệu Ninh làm bảo tiêu tư nhân cho hắn.
Hắn cho là chuyện này không dễ dàng. Bởi vì từ biểu hiện của Triệu Ninh có thể thấy, mặc dù có điểm ngu xuẩn nhưng lý trí vẫn còn nguyên, khí tràng người này mạnh mẽ, chắc chắn rất có chủ kiến, thuyết phục y nhất định rất khó. Trước khi nói chuyện, trong đầu Lô Lịch lập nên rất nhiều cảnh tượnggiả thiết, nếu như Triệu Ninh không đồng ý hắn nên ứng đối ra sao.
Nhưng hắn không nghĩ tới mới chỉ thử gợi chuyện, 'Nè nè ngươi bây giờ mất trí nhớ không nhớ nổi quá khứ cũng không biết đi nơi nào vừa vặn chỗ ta thiếu một tay giúp đỡ cần biết chữ còn biết võ ngươi có muốn tới làm phụ tá riêng cho ta không?', Triệu Ninh lập tức gật đầu cái rụp.
Lô Lịch "..."
"Ngươi không hỏi một chút ta cần ngươi làm gì sao?" Hắn nhìn Triệu Ninh từ trên xuống dưới, không giống người đặc biệt ngốc đặc biệt dễ lừa nha...
"Không cần." Triệu Ninh khẽ nâng cằm, biểu tình nghiêm túc âm thanh vững vàng đến không đỡ được, "Trên đời này không có chuyện ta không thể làm."
Chòi má...
Lô Lịch xoa trán: ... thôi cứ vậy đi.
Vì mua đủ than, lửa trong lò từ hôm qua không hề tắt, Lô Lịch lấy thuốc của Triệu Ninh ra, ném vào trong ấm sắc thuốc, bỏ nước vào rồi đun. Nhân lúc chờ, hắn chuẩn bị sang Trương gia hỏi thăm điểm tâm.
Hết cách rồi, hắn không chỉ không có nửa điểm skill nhóm lửa thắp sáng, nấu cơm càng không. Đi ra ngoài mua cũng không phải không được, chỉ là ngày hôm qua nghe Thẩm Vạn Sa nói, hắn phải đến Trương gia nhìn.
Lô Lịch phủi phủi tay đi ra cửa, Triệu Ninh nhíu nhíu mày cũng đi theo.
Lô Lịch cười híp mắt xua tay, "Ta đi lấy điểm tâm, ngươi không cần đi cùng, trông lửa đi."
Triệu Ninh ôm cánh tay không lên tiếng, mặt bình tĩnh 'Ta đã quyết định sẽ tuyệt đối không thay đổi'.
Lô Lịch không quản, dù sao rất nhanh sẽ bỏ cuộc thôi.
Hắn đi tới bên tường, ôm lấy tảng đá lớn dùng sức dịch chuyển —— lộ ra một cái động không nhỏ, cửa động bóng loáng, hiển nhiên là do sử dụng tần suất rất cao.
Lô Lịch vô cùng tự nhiên nằm sát xuống đất, bò qua, đợi nửa ngày không thấy Triệu Ninh đâu, "Triệu đại ca?"
Triệu Ninh ở bên này nhìn cửa động, mặt tối sầm lại, lông mày nhảy lên.
Lớn mật! Làm càn! Vậy mà để y chui chuồng chó!
Cho là y chui chuồng chó sẽ mất tôn nghiêm thì có thể áp chế à!
Triệu Ninh lạnh lùng hừ một cái, quay người đi.
Lô Lịch nghe thấy tiếng bước chân Triệu Ninh đi xa, mò cằm, cảm thấy mất mặt hả? Nhưng hắn có thể nhảy tường mà, không phải có võ công sao? Mình mà biết khinh công mới không phí sức lực như thế này.
Mà kệ y trở lại trông lửa cũng tốt.
Lô Lịch cười híp mắt đi vào trong viện, "Thím Tào, ta tới rồi —— "
Bầu không khí Trương gia còn bình thường lắm, không có nát như hắn tưởng tượng. Tinh thần Trương Mãnh rất tốt, cười hì hì rất có sức sống, Tào thẩm ôn nhu từ ái, thấy hắn lại đây liền thân thiết dò hỏi tình huống thân thể.
"Ta không sao, thím cũng đừng nghiêm trọng quá. Trương thúc đâu nha?" Lô Lịch nhìn chung quanh nhưng không thấy bóng Trương Dũng.
"Việc xấu tới gấp, từ rất sớm đã đi rồi," Tào thẩm chà tay chuẩn bị đi nhà bếp, "Bánh bao mới ra nồi, ta đi lấy cho ngươi."
Lô Lịch không nghĩ tới Trương Dũng đi sớm như vậy, không kịp tiễn một chút, "Ai nha không cần, ta tự mình đi, còn chưa kịp nói với thím hôm qua ta cứu một người về, hiện tại trụ lại chỗ ta, ta lại không biết làm cơm nên tới đây ăn chùa thím." Hắn một bên nói chuyện cùng Tào thị một bên nháy nháy mắt với Trương Mãnh, ra hiệu rằng nghe nói ngày hôm qua hắn vô cớ gây rối Trương Dũng.
Trương Mãnh đỏ mặt, vỗ vỗ ngực, rồi chỉ chỉ Tào thị, ra hiệu hắn bây giờ là nam tử hán, không có ngây thơ như vậy, hắn muốn chăm sóc mẫu thân!
Thấy hắn như thế, Lô Lịch xem như yên tâm.
Tào thị lại không yên lòng, nghiêm túc hỏi Lô Lịch, "Là hạng người gì? Liệu có gặp nguy hiểm hay không? Có thiện tâm là tốt, nhưng bên ngoài không phải ai cũng như nhau..."
"Tào thẩm yên tâm, điểm này ta hiểu được. Nếu thím muốn xác nhận, ta sẽ dẫn hắn tới dùng cơm..." Lô Lịch cười cười, "Vẫn là phiền phức thẩm."
"Không cho nói khách khí, ngươi tới, Tào thẩm vui lắm!" Tào thị mang theo Lô Lịch đi nhà bếp lấy bánh bao, nghĩ tới còn có người khác, nhanh tay nhanh chân làm một nồi canh trứng gà, đặt trong bình gốm để Lô Lịch mang về một lượt.
Lô Lịch nói cám ơn, quay đầu nói với Trương Mãnh sẽ tìm hắn chơi sau, rồi đi.
Mang theo bình gốm nên hành động có chút không tiện, cũng may Lô Lịch người gầy, liền chui nhiều lần, trước tiên đem bình gốm đẩy sang trước rồi chính mình ôm hạp bánh bao chui qua, rất thuận lợi trở lại.
Sắc mặt Triệu Ninh vẫn cứ đen.
Lô Lịch nhìn y nở nụ cười xán lạn, lộ ra răng nanh nhỏ, đôi mắt Triệu Ninh đột nhiên phút chốc trợn to, thật giống giật mình, nửa ngày không hoàn hồn.
Lô Lịch vui vẻ cười ha ha, đem bánh bao và canh đặt lên bàn, "Ăn cơm!"
Triệu Ninh phục hồi tinh thần, sắc mặt lại tối tăm, từ chối nói chuyện, vừa vặn để giờ cơm trôi qua vô cùng thuận lợi. Ăn xong thì thuốc cũng đun tốt, Triệu Ninh không định uống, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cọng cỏ nhỏ trên đầu tường phía xa xa, làm bộ không thấy.
Lô Lịch tự tiếu phi tiếu gõ bàn, "Đừng nói đại nam nhân ngươi uy vũ cường tráng như thế mà sệt uống thuốc nhé."
Triệu Ninh xem thường liếc hắn một cái, mặt viết 'Ta làm sao có khả năng ngây thơ như vậy, ai sợ uống thuốc!', bưng chén thuốc lên uống một hơi không dư nửa giọt.
Lô Lịch "...".
Ai cần ngươi uống nhanh như vậy chứ, mới vừa rót ra trong chốc lát, làm màu cái gì, không sợ nóng hỏng cổ họng ngươi đi!
...
Lô Lịch cho là ngày hôm nay vẫn sẽ bình tĩnh an ổn như mọi ngày với việc hắn cùng Triệu Ninh ngồi đối diện nhau đọc sách, không nghĩ tới mới vừa ngồi xuống một hồi, cánh cửa nhỏ liên hệ với Lưu gia mở ra, Vương ma ma trưng lên một bộ mặt như khúc gỗ đi tới, "Lô thiếu gia, phu nhân mời ngươi qua... A —— "
Tới nơi này bao nhiêu lần, Vương ma ma nhắm mắt lại cũng biết đường đi ở đâu, cửa trổ chỗ nào, vị thiếu gia khác họ này không được coi trọng đương nhiên không lật được trời, nàng chẳng thèm liếc mắt nhìn Lô Lịch một cái, tự đẩy cửa ra rồi nói, ai ngờ đối diện với một người đang ngồi lù lù trên giường!
Thân hình y đặc biệt cao to, eo lưng thẳng tắp, khí thế vô lượng, chỉ là ngồi ở chỗ đó mà có thể khiến người ta theo bản năng run rẩy, quá hù người rồi!
Đặc biệt y còn hơi híp mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, thật giống đang vô cùng bất mãn. Vương ma ma đột nhiên cảm thấy cần cổ nguội lạnh, theo bản năng hơi co lại. Sau đó lại cảm thấy không đúng, đây là địa bàn Lưu gia cơ mà!
Nàng thẳng tắp sống lưng, đánh bạo chỉ vào y, cùng lúc nhìn về phía Lô Lịch, "Vị này là ai? Không phải ta đã nói, nếu thiếu gia muốn mời bằng hữu tới nhà chơi phải nói một tiếng với phu nhân sao."
Lô Lịch mới vừa bày ra mặt lạnh, còn chưa nói gì đã thấy ống tay áo Triệu Ninh quét qua, Vương ma ma bay ra ngoài cửa...
Nàng ngã xuống như diều đứt dây, mặt bào xuống đất, cổ họng rít gào.
Lô Lịch trợn tròn hai mắt nhìn Triệu Ninh, "Ngươi..."
Triệu Ninh hơi khép mi mắt, siêu lạnh lùng phun ra một chữ, "Ồn."
Lô Lịch càng cảm thấy Triệu Ninh trước khi giải ngũ nhất định là một trưởng quan, khí thế bá đạo tự nhiên mà thành như thế không phải người bình thường có thể có.
Liếc nhìn Vương ma ma đau lăn lộn ngoài cửa, khóe môi Lô Lịch run lên, vốn tưởng hôm nay thoáng ứng phó Phùng thị là tốt rồi, giờ sợ là không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều... Hắn không sợ.
Lô Lịch suy nghĩ một chút rồi cười, hắn muốn đến ngắm nghía cẩn thận xem Phùng thị là hạng người gì.
Hắn đứng lên sửa sang lại quần áo, chỉ vào hướng Lưu gia, "Ta qua bên đó nói chút chuyện, lập tức sẽ trở về, ngươi bé ngoan giữ nhà."
Triệu Ninh lần thứ hai khó chịu đối với cách Lô Lịch dùng từ, phất tay đuổi như đuổi ruồi, "Ngươi cũng thực phiền!"
"Vương ma ma?" Lô Lịch đi ra cửa, cười híp mắt nhìn người trên đất, "Có thể đi chưa? Có muốn ta đi gọi mấy người lại đây dìu ngươi không?"
Vương ma ma rơi mất hai cái răng cửa, cả người đều đau, nhưng sau khi lăn lộn mấy vòng sau thì tốt hơn rất nhiều rồi, nàng che miệng đứng lên, hung hăng trừng Lô Lịch —— cho là nói mấy lời này là xong sao? Hôm nay nhất định tố cáo hết thảy, để phu nhân trừng trị ngươi!
Lô Lịch đi rồi, Triệu Ninh vỗ tay cái bộp, Hình Tỷ bay từ ngoài cửa sổ vào, "Vương gia."
"Đi nhìn chằm chằm."
Vương ma ma đi đường tắt, dẫn Lô Lịch tới sân viện Phùng thị, để hắn chờ, chính mình vào trước một bước.
Lô Lịch biết nàng đi cáo trạng.
Hắn quay đầu nhìn cảnh sắcbốn phía một chút. Phùng thị là chủ mẫutam phòng* Lưu gia, nơi ở rất tốt, hành lang trong viện thanh u, cửa sổ chạm trổ tinh xảo, có hoa có cỏ, còn có mấy chậu cây cảnh lớn cực nhã trí.
(*vợ của con thứ ba trong nhà)
Đợi chừng một phút mới có nha hoàn tới mời Lô Lịch vào.
Phùng thị ở phòng chính chờ hắn.
Gia cụ trong đại sảnh đều làm từ gỗ lê chạm khắc đồ án hoa cúc, tất cả đồ trang sức đều mạ vàng ánh lên kim sắc, cả gian phòng lộ vẻ vô cùng hào hoa phú quý. Phùng thị mặc quần áo màu đan quế thêu cúc phú quý, đeo ngọc bội ngọcdương chi, ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ chạm trổ hoa văn La Hán tinh xảo.
Nàng dựa lưng vào một cái gối dựa thêu chỉ vàng, đầu đội bộ đồ trang sức vàng ròng nạm hồng ngọc, trang điểm nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi dài, hơi thở từ miệng có mùi đàn hương, cả người lộ vẻ đặc biệt tinh tế thùy mị.
"Lịch đến, ngồi." Nàng khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ ghế tròn bên tay trái.
Lô Lịch không nói mấy lời khách sáo bái kiến trưởng bối, trực tiếp ngồi.
Phùng thị không kinh ngạc, như là đã quen biểu hiện như vậy.
Lô Lịch hơi buồn bực. Cho dù không được dạy lễ nghi đi chăng nữa nhưng nguyên thân là một con mọt sách, xem qua rất nhiều thư tịch, chắc chắn không chỉ là một loại liên quan đến khám nghiệm thi thể, vậy hẳn phải biết quy củ thế tục, hoặc coi như không biết, Tào thẩm cũng sẽ dạy, nhìn biểu tình của Phùng thị, có vẻ nguyên thân chẳng hề tôn trọng nàng.
Hẳn là trong lòng có bất mãn...
Lô Lịch chợt hiểu nên dùng thái độ làm sao để ứng đối Phùng thị.
Phùng thị nâng chén trà lên, thờ ơ dùng cái nắp gạt bọt, "Ta mới vừa nghe nói, ngươi ở nhà đãi khách, còn đánh Vương ma ma?"
"Ta không thể ở nhà đãi khách?" Vẻ mặt Lô Lịch nguội lạnh, giọng có chút tự giễu, "Phải rồi, ta họ Lô, người nơi này họ Lưu, không phải nhà ta. Nếu dì không vui, ta dọn ra ngoài là được."
Động tác của Phùng thị ngừng lại, lẳng lặng nhìn Lô Lịch, "Ta nói cháu không thể đãi khách khi nào? Chỉ là tuổi cháu còn nhỏ, chưa biết nhìn nhân phẩm, loại khách nhân ở trước mặt chủ nhà ra tay đánh nhau sẽ không quá tôn trọng chủ nhà, ta chỉ là lo lắng cháu bị người lừa."
Vẻ mặt Lô Lịch càng lạnh hơn, "Vương ma ma không phải nô tài trong nhà? Khi nào thì một hạ nhân chỉ cần tấm khế thân là có thể mua bán đã trở nên cao quý mảnh mai không được đánh?"
Hắn trực tiếp đón nhận ánh mắt Phùng thị, "Dì, Vương ma ma bất kính với ta, khách nhân nhìn không được mới thay ta phạt nàng. Kỳ thực nếu như khách nhân không ra tay, ta cũng sẽ làm, dì... không nỡ?"
Phùng thị cảm thấy ngoài ý muốn, Lô Lịch luôn luôn lạnh lùng cũng được, không muốn thấy nàng cũng được, nhưng rất ít đối nghịch với nàng.
Ánh mắt hơi đổi, nàng thả chén trà xuống, khẽ cười, "Chỉ là một hạ nhân, không có gì không bỏ được, nếu nàng mạo phạm cháu, phạt một chút cũng không sao. Nhưng mà Tiểu Lịch, phụ mẫu cháu đều đã mất, tâm nguyện duy nhất trước khi đi chính là để cháu và Bình vương thành thân, mặc dù Bình vương quá bận rộn quốc sự nhưng hàng năm gửi lễ không ít, chứng tỏ xem trọng cháu. Tuổi cháu cũng dần lớn, khoảng chừng sang năm vương phủ sẽ đến nghị thân, nếu như cháu không cẩn thận, gây lời ong tiếng ve khiến Bình vương tức giận thì việc hôn nhân này... khó làm."
Đây là nhắc nhở hắn không nên bối phu thâu hán*?
(*chưa có giải nghĩa cụm này, ai biết xin đóng góp)
Hay là dùng di mệnh của cha mẹ, quyền thế của vương phủ áp chế hắn?
Lô Lịch lẳng lặng nhìn Phùng thị, nhất thời không lên tiếng.
"Người đến," Phùng thị ngoắc ngoắc tay, một nha hoàn y phụ xanh tiến vào, trong tay bưng chén thuốc còn bốc hơi nóng.
Phùng thị cho nha hoàn đem chén thuốc đặt trên cái bànbên cạnh Lô Lịch, "Sắp vào tháng Chạp rồi, xe lễ của Bình vương phủ sẽ đến, cháu nên dưỡng tốt thân thể, người ta nhìn cũng vui vẻ."
Thấy Lô Lịch không nhúc nhích, nàng xoay xoay chiếc vòng tay, nụ cười trên mặt bất biến, "Cháu cũng biết, những năm này ta luôn luôn thay cháu tích góp đồ cưới, cộng với đồ vật mẹ cháu để lại, đến khi thành thân sẽ cho cháu toàn bộ. Cháu cùng Bình vương thành thân thật mỹ mãn, ta xem như là hoàn thành nguyện vọng của mẹ cháu, nàng chết cũng có thể nhắm mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro