Chương 17: Dự định
Không có nhiều khí lực mà phải đi khuân đồ thực sự quá ngược, Thẩm Vạn Sa một bên chậm rãi giúp Lô Lịch chuyển, một bên tìm lời nói tán gẫu.
"Vụ án Trương Phú sau ba ngày sẽ ra công đường thẩm án, ngươi muốn đi xem?"
Lô Lịch gật gật đầu, "Muốn, đi cùng không?" Hắn thật muốn nhìn một chút xem Huyện thái gia cổ đại thẩm án tử như thế nào.
"Ừ." Thẩm Vạn Sa mặt mày vô cùng vui vẻ, "Đến lúc đó gọi Trương Mãnh nữa! Đáng tiếc hai ngày nay hắn hẳn là phiền lòng lắm, nhất định không rảnh rỗi..."
"Tại sao?"
Thẩm Vạn Sa thấy Lô Lịch không rõ, tưởng hắn hẳn còn chưa biết, lập tức hứng thú nhào tới phân trần, "Tiếp giáp huyện quán có cái huyện Sơn Dương ngươi có biết hay không?"
"Biết." Tin tức về Miêu Phương hắn vừa có được có liên quan tới huyện Sơn Dương này.
"Nghe nói trong triều phái án sát sử tuần tra khắp nơi, vì vùng Tây Nam vị trí xa xôi, thường xuyên bị xem nhẹ, triều đình lần này đặc biệt nhắc tới, án sát sử nhất định sẽ đến. Huyện Sơn Dương ở gần đây, lại có người khám nghiệm tử thi giỏi, quán huyện bên này thường xuyên mời họ hỗ trợ, có mấy phần giao tình. Gần đây Huyện thái gia bên kia lo lắng án sát sử đến sẽ nhìn thấy sự tình gì không hợp nên thanh tra lại án lệ trong nhiều năm, số bộ khoái dưới tay không đủ dùng nên tới quán huyện mượn người, Trương thúc được chọn trúng đi công tác, sáng sớm ngày mai sẽ đi."
Thẩm Vạn Sa nhìn Lô Lịch nháy mắt mấy cái, "Sáng nay đến tìm ngươi nhưng ngươi không ở, khẳng định chưa biết việc này."
Lô Lịch hơi bất ngờ, hắn đúng là không biết, "Tiểu Mãnh quấn lấy Trương thúc... Là muốn cùng đi?"
Thẩm Vạn Sa 'Ừ' gật đầu, "Ngươi không phải không biết Trương Mãnh sùng bái cha hắn nhiều thế nào."
"Nhưng đi xử lý công việc không nên mang theo người nhà... Tiểu Mãnh tuổi còn chưa đủ, không bù được bộ khoái thiếu hụt."
"Chính là đây!" Thẩm Vạn Sa nói nói, bắt đầu thở dài, "Kỳ thực ta rất muốn đi chơi nha, thật vất vả mới đi ra được một chút, cái gì cũng muốn nhìn." Đột nhiên ánh mắt cậu bắn ra thần thái, nhìn chằm chằm Lô Lịch, "Hay là, Tiểu Lịch Tử, chúng ta cùng đi chứ?"
Lô Lịch hơi muốn đi thật nhưng lại nhớ đến người trong phòng, suy nghĩ thêm Trương Dũng đi công tác không tiện, lắc lắc đầu, "Nói sau đi."
Thẩm Vạn Sa mặc dù bộc trực nhưng không phải không có tâm nhãn, vừa nhìn biểu tình của Lô Lịch đã đoán được đang suy nghĩ gì, tay quàng cổ hắn, thấp giọng nói, "Hai ngày nữa chúng ta lặng lẽ tự đi, coi như Trương thúc nhìn thấy, nhưng chúng ta là đi chơi, không có liên quan với công tác của hắn, sẽ không cho hắn thêm phiền phức..."
Hai người bọn họ một bên tán gẫu một bên chuyển đồ, xong xuôi, Lô Lịch mang Thẩm Vạn Sa đi vào gian phòng, chuẩn bị rót cho chén trà, nghĩ đến trong phòng có người nghỉ ngơi, giọng cố ý áp cực thấp, "Để ta nghĩ thêm..."
Há biết vừa vào cửa đã đối mặt với Tiệu Ninh tinh thần sáng láng bệ vệ ngồi ở đầu giường. Trên giường gối nghiêng, chăn loạn, nhân gia tỉnh!
Triệu Ninh nhìn thấy tư thế hai người lập tức híp mắt, giọng phát lạnh, "Các ngươi đang làm gì?"
Da đầu Thẩm Vạn Sa tê rần, theo bản năng thả ra cánh tay đang ôm Lô Lịch, mắt đánh sang: Người kia là ai? Hù chết thiếu gia!
Lô Lịch cảm thấy mình không làm sai chuyện gì, Triệu Ninh rất không lễ phép, tức giận lườm y một cái rồi mới giới thiệu, "Đây là bằng hữu của ta - Thẩm Vạn Sa, là người một nhà, không nguy hiểm, ngươi đừng có dọa hắn."
Quay đầu chỉ vào Triệu Ninh, nói với Thẩm Vạn Sa, "Đây là người hôm nay ta cứu về, đặc biệt đáng thương, mất trí nhớ, không biết mình là ai, chỉ biết là họ Triệu, ngươi gọi hắn Triệu đại ca là được."
Lô Lịch không nói tên đầy đủ của Triệu Ninh, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, cá nhân Triệu Ninh khí chất quá mãnh liệt, rơi xuống bị thương mức độ này không chừng là cừu nhân hãm hại, nếu để tên y truyền đi sẽ không tốt. Đương nhiên cũng không phải hắn không tín nhiệm Thẩm Vạn Sa, chỉ là tên là để dùng cho người gọi, rất dễ lơ đãng lộ ra, chỉ gọi một cái họ là không sao.
Thẩm Vạn Sa méo xệch đầu, "Triệu đại ca?" Cậu cảm thấy người này có chút quen mắt, có điều không nhớ ra được.
Hãy thông cẩm cho Thẩm Vạn Sa, từ nhỏ cậu sinh trưởng ở bên người cha mẹ, tình cờ tham gia vài nghi thức trọng yếu, gặp được muôn hình muôn vẻ người, trong đó có Triệu Ninh. Nhưng do Triệu Ninh lúc còn rất nhỏ đã đến biên quan, ít hồi kinh, chỉ thấy hai lần, đều là từ đoàn người cách xa xa, không mặt đối mặt ở chung, không cơ hội tán gẫu, cho nên cậu không nhận ra Triệu Ninh là chuyện rất bình thường.
Nếu như Lô Lịch nói ra hai chữ 'Triệu Ninh', cậu nhất định sáng tỏ, còn 'Triệu đại ca' thì...
Thẩm Vạn Sa tính cách rộng rãi, lập tức phất tay chào hỏi, "Chào Triệu đại ca!"
Thái dương Triệu Ninh nhảy nhảy, lòng nói, ngu xuẩn.
Không giống Thẩm Vạn Sa, tay y nắm trọng binh, quan hệ với hoàng thượng rất tốt, tin tức trong ám lộ không ít, đặc biệt là các đại thế gia quý tộc không có ai y không biết, coi như không có cơ hội gặp, chân dung cũng đã xem qua.
"Ờ." Triệu Ninh thực con mịa nó cao lãnh liếc Thẩm Vạn Sa một cái rồi không để ý đến cậu nữa, nhìn chằm chằm Lô Lịch, "Ta đói."
Cứ như chuyện đương nhiên, thật giống Thẩm Vạn Sa chỉ là cái đồ trang sức dư thừa, không đáng để y nhìn, còn Lô Lịch là tôi tớ đặc biệt của y, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều phải chú ý xử lý nhu cầu của y.
Thẩm Vạn Sa thấy bản thân không được hoan nghênh, lập tức chuồn, "Ai nha, ta nhớ ra ta còn có việc, Tiểu Lịch Tử ngươi cứ làm việc của mình, ta sẽ tìm ngươi sau!"
Lô Lịch "..."
Cũng may mới vừa rồi có mua đồ ăn trên đường, Lô Lịch lấy ra, cũng không tệ lắm, còn hơi nóng. Hắn để đồ lên bàn, bánh trứng gà, bánh thủ trảo, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, bánh vạn tầng...
Triệu Ninh ghét bỏ cau mày, "Tại sao không có thịt?"
Lô Lịch cho hắn một cái liếc mắt, lão nhân gia ngài bệnh thành như vậy còn muốn ăn thịt? Ăn chay dưỡng sinh đi!
Hắn tự cho là biểu đạt rất rõ ràng, Triệu Ninh lại từ gian nhà bần hàn nghĩ tới một cái khả năng —— tên tiểu tử này không có tiền.
Chân mày y nhíu càng chặt, cằm chỉ chỉ cửa, "Cái người vừa tới kia không phải rất có tiền à? Tại sao không để hắn mua thịt giúp?"
Lô Lịch vừa định hỏi ngược lại làm sao ngươi biết người ta có tiền lại nhớ tới phối sức trên người Thẩm Vạn Sa, mọi thứ đều viết 'Ta rất có tiền', nở nụ cười, "Thân thể ngươi không tốt, trước tiên ăn cái này, chờ hai ngày khá một chút, ta lại mua thịt cho ngươi, ngoan."
Triệu Ninh gần như một thân nổi da gà, 'ngoan'! Y bị người coi là hài tử mà dỗ! Lớn đầu như vậy rồi!
Vô thức nghiến răng ken két, Triệu Ninh híp mắt, bàn tay to cầm một miếng bánh trứng gà lên hung hắng cắn một ngụm.
Không đợi Triệu Ninh nghĩ ra mười mấy chủ ý dạy dỗ Lô Lịch, hắn vỗ vỗ tay không ăn, xoay người đi chếch gian.
Triệu Ninh càng không vui, làm sao ăn mỗi vậy? Hắn là thỏ à!
Lô Lịch đi nghiên cứu làm sao nhóm lửa, sắc thuốc cho Triệu Ninh.
Nhưng khói hun một phòng, hun đỏ cả mắt, lửa vẫn chưa chịu cháy.
Hắn tức giận chỉ muốn bỏ gánh không làm nữa, công việc này chẳng đơn giản như trong sách viết tí nào, nhất định cần kỹ thuật đặc biệt!
Triệu Ninh ôm cánh tay dựa vào khung cửa thượng nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng thực sự không nhìn nổi nữa, chậm rãi thay hắn nhóm lửa.
Lô Lịch nước mắt lã chã nhìn y, động tác y không nhanh không chậm lộ vẻ đặc biệt soái, đặc biệt thần thánh, bàn tay to khô ráp thật dễ nhìn, nháy mắt lửa dấy lên, hắn cảm động đến muốn khóc!
"Cảm ơ—— "
Kết quả, một chữ 'cảm ơn' chưa nói ra hết, bàn tay to của Triệu Ninh đã nắm lấy cằm hắn, hai con ngươi tối tăm nhìn hắn, "Ngươi bị ngu à? Không biết cũng không nhờ người hỗ trợ?"
Lực tay y đặc biệt lớn, hệt như kìm sắt.
Lô Lịch "..."
"Thả ra." Hắn lạnh lùng vỗ bỏ tayTriệu Ninh, "Nếu không phải là sắc thuốc cho ngươi, lão tử lười nhóm lửa!"
Triệu Ninh sững sờ nhìn cái tay bị gạt bỏ, tựa như đang thưởng thức tư vị gì mới mẻ, cuối cùng còn giương lên khóe môi, lộ ra ý cười nhợt nhạt, đầy mặt viết hai chữ 'Thú vị'.
Lô Lịch lườm một cái, cảm thấy người này quả thực ngu ngốc không thể nói lý, đầu óc bị té thành não đậu hủ chắc luôn!
Hắn bắt đầu tẩy ấm sắc thuốc, tiêm nước, thả thuốc, đun.
Vừa làm hắn vừa nghĩ, kỳ thực Triệu Ninh như vậy cũng không tồi, tuy rằng đầu óc hỏng rồi nhưng tốt xấu gì khí thế vẫn còn, có thể hù người. Nếu như võ công còn đó, có phải là... Trước khi y khôi phục ký ức, có thể để y làm bảo tiêu riêng của mình?
Hắn có dự cảm, càng đi sâu điều tra chuyện của Miêu Phương sẽ càng gặp khó khăn. Hắn đeo tấm biển to 'Vợ chưa cưới của Bình Vương', bên người lại thả một bảo tiêu khí thế, đủ hù dọa người...
Hắn nhìn chằm chằm ấm thuốc, càng nghĩ càng thấy rất được, chuyển sang nghĩ xem gạt Triệu Ninh thế nào mới tốt.
Dỗ Triệu Ninh uống thuốc xong, Lô Lịch tẻ nhạt, cầm đại một quyển sách lên xem. Được một chút thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, giật mình phát hiện tầm mắt Triệu Ninh liên tục nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn nghĩ Triệu Ninh khả năng không thích tán gẫu nên chọn một quyển sách đưa cho y, cũng may tuy Triệu Ninh mất trí nhớ nhưng vẫn nhận biết mặt chữ, hai người đồng thời ngồi đối diện đọc sách, thỉnh thoảng uống một chén trà, thời gian trôi qua thật ra rất dễ chịu.
Đến buổi tối, Lô Lịch lấy ra đệm chăn mới toanh, đun nước nóng để cả hai rửa mặt rồi trải giường chiếu chuẩn bị ngủ, đối với việc Triệu Ninh không muốn để hắn hỗ trợ xử lý vết thương cũng không phản đối. Đại phu trước đó có nói, vết thương trên đầu Triệu Ninh rất nhỏ, hàng ngày thanh tẩy là được, thuốc cũng không cần đắp, chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì, chính là té quá nhọ, đầu óc bên trong bị thương.
Thời điểm Lô Lịch cởi quần áo, Triệu Ninh chăm chú nhìn hắn, thực sự là... Không e lệ chút nào! Trước mặt nam nhân xa lạ lại lớn mật cởi quần áonhư vậy!
Mặc dù thời nay người thú nam thê ít nhưng không phải là không có, thân phận không giống nhau, phải luôn luôn tự chú ý mới phải!
Triệu Ninh tức giận đưa lưng về phía Lô Lịch, nằm xuống.
Lô Lịch mệt mỏi một ngày, căn bản không có hơi đâu để ý tâm tình lãng xẹt của Triệu Ninh, hô hấp rất nhanh chậm lại, ngủ thiếp đi.
Triệu Ninh lần thứ hai nghiến răng, Lô Lịch này quả thực không thể nói lý! Rõ ràng ban ngày còn biết lập quan hệ với y, thời điểm y không vui còn mở lời an ủi, tuy mấy lời an ủi đó không đúng lắm, vậy mà đến tối đã thành người mù rồi!
Nghe động tĩnh phía bên ngoài, Triệu Ninh vươn mình lên, mũi chân nhè nhẹ đi ra khỏi phòng.
"Vương gia." Hình Tỷ quỳ một gối xuống hành lễ, đưa lên một phần hồ sơ mỏng manh.
Triệu Ninh nhận lấy, như y sở liệu, hồ sơ bên trong là sinh hoạt những năm qua của Lô Lịch.
Cha mẹ tạ thế, năm tuổi đến đây, Lưu gia bạc đãi, Trương gia trợ giúp, thích đọc sách, mười năm qua rất ít xuất môn, mười phần mọt sách. Mấy ngày trước làm chuyện lớn, hắn giúp Trương Dũng đi khám nghiệm thi thể lại là tự mình chủ động đề ra...
Một phần nhỏ tư liệu bao quát quá trình khám nghiệm thi thể, ánh mắt Triệu Ninh lóe lên, thật là nhìn không ra...
Hình Tỷ nhỏ giọng nói, "Vương gia lần này ra ngoài không phải là do hoàng thượng đùn cho mớ rắc rối? Vừa vặn Vương phi hiểu việc khám nghiệm thi thể lại suy lý giỏi, không bằng nhờ hắn hỗ trợ?"
"Ai là Vương phi? Ta không thú hắn." Triệu Ninh xì khẽ một tiếng, thờ ơ nói câu 'Lắm miệng' rồi phất tay một cái, quay người trở về phòng.
Hình Tỷ xoay người ngoẹo cổ, nhìn về phía Hồng Hữu ở đầu tường cách đó không xa: Vương gia đây là ý gì? Ta nói sai lại không phạt ta?
Nắm tay Hồng Hữu đặt bên môi ho nhẹ: Ngươi quay về trước đi!
Đoán chừng Vương gia ngay cả tâm tư mình còn không làm rõ được.
Triệu Ninh trở về phòng, bò lên giường, trèo qua người Lô Lịch.
Lô Lịch cảm giác áp lực, đột nhiên tỉnh, đôi mắt lờ đờ mở một nửa, thấy là Triệu Ninh thì thả tâm xuống, ngáp một cái, "Há, là ngươi à, đi nhà xí?"
Khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, còn buồn ngủ nên ngáp một cái, khóe mắt đọng lại một giọt nước mắt óng ánh, trong con ngươi mông lung sương mù, còn chép chép miệng, đôi môi hơi mở ra...
Đây là đang mời hôn?
Triệu Ninh thừa nhận nam thê này lớn lên không tệ lắm, hầu hạ người cũng coi như ngoan ngoãn, xem như là hợp tâm ý y, nhưng mời hôn?
Y hừ một tiếng, từ trên người Lô Lịch lật qua.
Sẽ không hôn hắn!
Có là vợ bé nhỏ cũng không thể nuông chiều theo như vậy!
Mới gặp mặt đã đòi hôn thực sự quá không e lệ!
Triệu Ninh nghĩ, chờ y xem xét thật kỹ Lô Lịch mấy ngày, nhận thức toàn diện người này, nghĩ thêm dạy dỗ thế nào. Y phải đem sửa toàn bộ thói hư tật xấu trên người hắn mới được.
Nghe hô hấp trầm bên tai, Triệu Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro