Chương 16: Tâm tư
Đại phu nhìn qua tuổi không lớn lắm, vóc người nhỏ gầy, mặt mày linh động trong suốt, cũng rất có mô phạm thế ngoại cao nhân. Hắn bưng cằm, đuôi lông mày bình tĩnh, một tay phụ ở sau lưng, mọi cử động thật giống đang nói: Ta là đồ đệ của ẩn thế cao nhân, phụng sư mệnh hành tẩu giang hồ, nếu như ngươi có một tia không tin, không nhẫn nhịn, ta lập tức đi ngay, người chờ cầu ta nhiều lắm.
Vì đời trước bị bệnh lâu ngày, Lô Lịch luôn có loại tâm lý kính nểđối với bác sĩ, thấy người kia không giống tên lừa đảo liền mời vào cửa.
Kết quả đại phu trẻ tuổi này quả nhiên lợi hại, xem mạch cực chuẩn, một hai lần đã nói được nguyên nhân sinh bệnh, "Vị bệnh nhân này ước chừng là tổn thương trên đầu, kinh mạch bị hao tổn, tụ huyết không khoái, khí huyết không thông, cứ thế dẫn đến thiếu hụt ký ức, phải dùng thuốc kết hợp châm cứu."
Mi tâm hắn hơi nhíu, lúc nói chuyện đầu khẽ lay động, thật giống như bệnh này rất nghiêm trọng.
Tâm Lô Lịch lập tức treo ngược lên, "Khi nào có thể ổn?"
"Khó nói." Đại phu trẻ tuổi hơi khép đôi mắt, "Có khả năng mấy ngày, có thể là mấy tháng, cũng có thể vĩnh viễn không tốt đẹp được."
Lô Lịch thở dài, giống hệt như những tri thức biết được từ kiếp trước. Hắn liếc nhìn Triệu Ninh, trên mặt y không có biểu tình gì, không thương tâm cũng không khổ sở, bộ dáng rất là kiên cường... Hắn cuối cùng hoạt bát trở lại, hy vọng vẫn phải có mà, hắn trịnh trọng hướng đại phu nói cám ơn, "Xin đại phu tận lực chữa bệnh, phương diện phí chẩn nhất định sẽ không bạc đãi."
"Dễ bàn." Đại phu trẻ tuổi rất chuyên nghiệp xm mạch Triệu Ninh, xoa bóp, ghim kim. Hắn ra tay rất vững vàng, rất nhanh, trên đầu Triệu Ninh đâm mười mấy cây ngân châm, từng chiếc tỏa ra ánh sáng màu bạc lành lạnh, khá là hù người.
Ánh mắt Lô Lịch càng thêm kính nể, Đông y cổ đại chân thực quả là lợi hại!
Triệu Ninh hơi híp mắt, mặc cho đại phu trẻ tuổi làm, tình cờ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén. Lô Lịch liền khuyên, "Đây là trị bệnh cho ngươi, không có nguy hiểm, không cần phải sợ..."
Há biết Triệu Ninh biểu đạt ý là: Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Hình Tỷ quay lưng phía Lô Lịch, tròng mắt ẩn hiện ý cười: Vương gia, này cũng là vì thủ tín nhân gia nha! Người yên tâm, tay thuộc hạ rất vững vàng, cùng lắm cắm nhầm mấy cái, nhất định không có việc gì!
Nhưng khi nghe Lô Lịch nói xong câu kia, tay Hình Tỷ khẽ vung, suýt chút nữa cắm sai vị trí, thiếu niên này thật đáng yêu!
Hồng Hữu ngồi xổm ở đầu tường cách đó không xa, nhìn Hình tỷ đâm Triệu Ninh một đầu châm, cười đặc biệt lớn tiếng, luôn có cảm giác... Đại thù đã báo!
Bình Vương thân phận cao quý, quyết đoán mãnh liệt, đánh đâu thắng đó, rõ ràng luôn được người người kính ngưỡng, nhưng người nào đó tính khí thực chó, lúc nào cũng treo lên bộ mặt không biết doạ chạy bao nhiêu người, thời điểm huấn luyện ban đầu của hắn và Hình Tỷ, mỗi ngày đều bị Vương gia ngược đến khóc, cuối cùng hiện tại cũng coi như có cơ hội minh mục trương đảm báo thù được rồi!
Hắn phải tra một chút thiếu niên trong phònglà ai, nhất định phải đưa đại lễ cảm tạ mới được!
Đại phu xem xong bệnh, vội vội vàng vàng viết phương thuốc, bước chân nhẹ nhàng mà rời đi, tốc độ kia... quả là như bị chó rượt.
Lô Lịch cầm phương thuốc ngẩn người, đại phu này có phải là có chuyện gì gấp?
Nhưng thôi, giờ phải theo đơn này đi bốc thuốc. Lô Lịch trải đệm chăn ra giường, nói với Triệu Ninh, "Ngươi trước tiên ngủ một hồi, ta đi lấy thuốc, chờ nấu xong sẽ gọi."
Triệu Ninh thấy thiếu niên ân cần, hơi gật đầu, thần sắc có một luồng sức mạnh rất là cao quý ngạo nghễ, thật giống Lô Lịch hầu hạ hắn là chuyện đương nhiên.
Lô Lịch cười cười nghĩ thầm, hắn hẳn không phải lượm được một quan xuất ngũ rồi, nhìn vẻ ngạo kiều kia coi!
Xem xét việc Triệu Ninh còn bị thương, hắn trước tiên nhẫn nhịn, chờ thương tổn người này tốt lên, coi hắn làm sao dằn vặt trở lại! Tưởng yên tâm thoải mái để cho hắn hầu hạ mà dễ à.
Chỉ có điều người này biểu hiện như thế, nhìn kiểu gì cũng không giống người xấu, cũng không có vẻ như là có mục đích khác mà đến. Kỳ thực, lúc dìu Triệu Ninh vào cửa Lô Lịch đã hối hận rồi, luôn cảm thấy quá vội vàng, thế sự luôn có gian nguy, vạn nhất dẫn sói vào nhà sẽ không tốt, nhỡ đâu người nọ là tên lừa đảo, hoặc là muốn giết người cướp của thì làm sao giờ?
Hiện tại thì bớt lo chút.
Lô Lịch chỉnh cho thần sắc ngay ngắn ho khan một cái, giúp Triệu Ninh cởi áo khoác ngoài, "Ngươi ngủ đi."
Ai mà biết thần sắc Triệu Ninh mới vừa coi như hài lòng đột nhiên chuyển âm, Lô Lịch cho là y không thoải mái, cũng không nghĩ nhiều, chắp tay sau lưng ra cửa.
Triệu Ninh híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Lô Lịch, trong lòng nghĩ, thiếu niên này nhìn ngây ngô, làm sao cởi quần áo nam nhân xa lạ không e lệ chút nào vậy? Hắn nên dạy dỗ một hai mới phải...
Lô Lịch đến hiệu thuốc lấy thuốc, suy nghĩ một chút mấy thứ đồ trong gian phòng của mình, nay nhiều thêm một bệnh nhân, muốn chống lạnh xác định là không đủ, phiền phức Trương gia cũng không tiện, vì vậy liền mua chút than, đệm chăn, quần áo, đồ ăn. Cũng may khi trước lấy rất nhiều kim ngân từ chỗ Lưu Văn Lệ, nay thừa đủ xài.
Í, còn phải tìm cửa hàng nào đó làm chút dụng cụ pháp y.
Đại phu vừa rồi có nói, thương tổn của Triệu Ninh không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần dùng thuốc điều dưỡng thật tốt, còn trí nhớ nhất thời nửa khắc không tốt đẹp được, phải kiên trì chờ thời gian. Đành thế, không nhớ thì thôi, còn mạng là tốt rồi.
Hắn tìm thuê một chiếc xe, đem toàn bộ đồ quăng lên, dặn phu xe giờ nào đưa tới chỗ nào, bản thân thì đi tìm lò rèn.
Lô Lịch không nghĩ tới tay nghề thợ rèn thời này rất không tầm thường, kim khâu cũng có thể chế tạo cực đẹp mắt, các loại công cụ hắn yêu cầu căn bản không thành vấn đề. Hiện tại hắn không thiếu tiền nên đồ vật thường dùng đều muốn chuẩn bị đầy đủ, tỷ như gan đao to nhỏ, não đao, cốt đao, cắt chi đao, đầu nhọn, đầu tròn, các loại kéoto nhỏ bất đồng tác dụng bất đồng, có răng nhiếp, vô xỉ nhiếp, các loại kiềm, tạc, chuy, muỗng, kim tiêm, to nhỏ không đều, hình dáng khác nhau, kể ra mắc mệt, Lô Lịch ở hiện trường mượn giấy bút, vẽ hết ra.
Chủ nhân lò rèn là một tráng hán, nhận một phần sinh ý lớn như thế nên cao hứng vô cùng, nhưng nghe xong yêu cầu thì sửng sốt, "Huynh đệ ngươi muốn mấy thứ này làm gì thế? Lão hán rèn sắt cả một đời, những đồ chơi này đều chưa từng thấy!"
Lô Lịch cười nói, "Ngươi chỉ cần nói có thể làm hay không thôi."
Tráng hán trừng mắt lên, sống lưng thẳng tắp, "Lão hán chưa bao giờ nói dối, toàn bộ huyện quán này chỉ nhà ta kỹ thuật mạnh nhất, bảo đảm làm cho người hài lòng!"
"Vậy thì tốt rồi," Lô Lịch vỗ vỗ tay, "Ta chờ tin tức tốt của ngươi. Nếu làm tốt, sau này đồ ta cần đều do ngươi làm."
"Thành! Người liền chờ, chiếu cố ta như vậy, ta còn có thể đưa một cái hộp sắt mỏng!" Tráng hán hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Lô Lịch thanh toán xong tiền đặt cọc, "Vậy thì cám ơn trước!"
Đặt làm công cụ xong xem như là hoàn thành một việc lớn, Lô Lịch thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút liền đến cửa hàng giấy mua ít giấy đằng*, rồi đến hàng thợ may đặt làm đồ bảo hộ tiện thể làm luôn găng tay, từ nay nghiệm thi sẽ dễ dàng hơn nhiều.
(*trời mới biết là giấy gì, thôi bỏ qua)
Việc vặt xong xuôi, Lô Lịch về nhà, mới vừa vào cửa, xe giao hàng liền tới, cửa viện của hắn rất hẹp, xe không vào được, Lô Lịch cho người dừng ở bên ngoài, đem từng loại đồ vác vào trong.
Trả tiền xe, đóng cửa, Lô Lịch nhìn một đống đồ vật mà phát sầu, sao lại nhiều như vậy nhỉ...
Đang nghĩ ngợi một người chuyển khẳng định rất mệt, sát vách đã nhô ra một cái đầu, "Lô Lịch!"
Đỉnh đầu đội ngọc quan, môi hồng răng trắng, âm thanh nhẹ nhàng, không phải Thẩm Vạn Sa thì là ai?
Giúp đỡ đến! Lô Lịch hướng hắn vẫy tay, "Xuống đây chơi."
Thẩm Vạn Sa thở hổn hển bò lên trên đầu tường, toàn thân chật vật uốn một cái éo một cái tụt xuống dưới, cuối cùng nâng ngọc quan trên đầu lên, chạy tới kéo cánh tay Lô Lịch hỏi, "Nghe nói ngươi là vị hôn thê của Bình Vương?" Ánh mắt hắn sáng rực, vô cùng hưng phấn kích động.
Cùng Bình Vương có hôn ước đối với Lưu gia mà nói xem như là đại sự, nhưng vì Vương gia không coi trọng hôn sự này nên Lưu gia không nói ra ngoài, đương nhiên cũng không tận lực giấu giếm*, dù sao người khác mà biết chuyện này chắc chắn sẽ bám lấy mong thân cận Lưu gia.
(*giấu giếm hay dấu diếm hay giấu diếm hay dấu giếm? Ban đầu mình gõ 'giấu diếm' nhưng thấy kỳ kỳ, quay qua search google thì không thấy kết luận cuối cùng, mấy bạn biết đó cả ngày nhìn một đống chữ cũng có lúc bị lẫn nha, hiện tại mình chính là như vậy. Có ai rõ ràng thì nói cho mình cái.)
Vòng giao thiệp của Lô Lịch rất bé lại không có ý tứ khoe khoang, trừ Trương gia cũng không nói cho người khác.
"Nghe từ Tiểu Mãnh à?"
Thẩm Vạn Sa dùng sức gật đầu, "Ta sớm nghe nói Bình Vương đặt trước một nam tức, không nghĩ tới là ngươi!" Hắn thần thần bí bí nhỏ giọng, "Ta nói ngươi nghe, Bình Vương kia không phải là người tốt lành gì, nghe nói hắn không chỉ có giết người như ngóe, mà tay không cũng có thể xé người! Đem người xé ra không nói, hắn còn ăn thịt người uống máu người, đặc biệt đáng sợ! Ngươi không được vì phú quý mà tùy tùy tiện tiện gả cho hắn!"
Lô Lịch hiếu kỳ nói, "Ngươi quen biết Bình Vương?"
Thẩm Vạn Sa sờ sờ mũi, ánh mắt đảo quanh, "Ta làm sao quen biết một đại nhân vật như vậy chứ, ta chính là nghe nói... Nhưng mà ngươi cũng đừng không tin, nguồn tin của thiếu gia ta vô cùng chính xác đó!"
Lô Lịch buồn cười gật đầu, "Ừ ta tin ngươi, ngươi yên tâm, ta hoàn toàn không có ý muốn kết hôn với Bình Vương."
Việc hôn nhân này vốn không phải của hắn, chỉ mới nghĩ đến việc thành hôn cùng một nam nhân, toàn bộ tóc gáy đã dựng ngược lên rồi! Hơn nữa còn là nam nhân xa lạ bạo lực thành danh!
"Từ khi bản thân có nhận thức đến giờ chưa từng thấy Bình Vương một lần, hắn hẳn là cũng không muốn cùng ta kết hôn, chờ thời cơ thành thục, ta sẽ nghĩ biện pháp từ hôn."
Thẩm Vạn Sa vỗ ngực một cái, "Như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt, nửa đời sau của chính mình làm sao có thể tùy tiện giao cho người khác? Nếu không phải mẹ ta muốn buộc ta kết hôn ta cũng sẽ không... Khụ khụ, nói chung, ngươi có chủ ý là tốt rồi."
Hai người bọn họ ở bên ngoài nói nhỏ với nhau, tuy âm thanh rất bé nhưng Triệu Ninh là ai, nhĩ lực dạng gì, đương nhiên nghe rõ rõ ràng ràng.
Nghe Thẩm Vạn Sa miêu tả, mặt y ngay lập tức đen xì, tiểu tử này còn khuyến khích Lô Lịch từ hôn!
Lô Lịch không chỉ vô cùng tán thành, còn nói sớm có ý nghĩ từ hôn, đồng thời lập tức sẽ biến thành hành động!
Điều này làm cho y rất rất rất không thể nhẫn nhịn.
Tuy y cũng không muốn kết hôn với một lão bà xa lạ, nhưng y không muốn là một chuyện, bị người ghét bỏ lại là một chuyện khác...
Y híp đôi mắt, hôm nay chắc chắn phải quăng tiểu tử Thẩm Vạn Sa kia đi!
Lô Lịch tự giác kết thúc đề tài, chỉ vào đồ vật trên đất, "Đến rồi thì giúp một tay, cùng ta khuân đồ đi."
Thẩm Vạn Sa lập tức tuốt ống tay áo, "Chỉ cần lần tới ngươi khám nghiệm thi thể kêu ta theo, cái gì ta cũng có thể làm!"
Hồng hộc khuân vác được vài vòng, Thẩm Vạn Sa xoa xoa tay thở dài, "Aiz, kỳ thực Bình Vương cũng có lợi... Đánh trận nơi sa trường nhiều năm như vậy, khí lực khẳng định rất lớn!"
Lô Lịch không khỏi mỉm cười, "Làm sao, ngươi đổi ý? Muốn khuyên ta cùng Bình Vương kết hôn?"
Thẩm Vạn Sa cười hắc hắc, không biết thế nào lại nghĩ tới một điểm, "Kỳ thực người luyện võ còn có một điểm tốt, nghe nói chỗ kia rất lớn."
Cậu một bên vừa nói vừa nhìn về phía Lô Lịch, tễ mi lộng nhãn ra hiệu cậu là nói tới cái gì, "Nghe nhóm kỹ nữ nói, hâm mộ nhất là lầu các phụ cận quân doanh, bởi vì lính bắt tay vào làm vô cùng sảng khoái, tối thiểu một đêm bảy lần. Bình Vương nhà ngươi cao tới chín thước, món đồ kia tất nhiên lớn vô cùng, tư vị khẳng định không bình thường..."
Lô Lịch đen mặt, "Ngươi mới bao tuổi mà vào kỹ viện? Đã muốn như vậy, lập tức cho ngươi hưởng."
Thẩm Vạn Sa vội vàng xin lỗi, "Ta đâu dám, nói chơi... Khưa khưa... Nói chơi thôi..."
Ở trong phòng, Triệu Ninh chống đỡ lỗ tai nghe vài câu phía sau, sắc mặt đột nhiên hòa hoãn.
Tiểu tử e lệ rồi! Tuy trong giọng nói có ý giận, nhưng tất nhiên là thẹn quá hóa giận nha!
Rũ mắt nhìn phía dưới của mình phình một đống, tuy rằng luôn rất bận không có cơ hội thí nghiệm, nhưng y đối với độ to nhỏ của nó rất hài lòng.
Thẩm Vạn Sa cũng không phải đáng đánh cho lắm...
Triệu Ninh nhẹ nhàng vỗ tay cái độp.
Hình Tỷ từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng loáng một cái, tựa một luồng khói nhẹ chạy vào gian phòng, quỳ một chân trên đất, "Vương gia."
"Gửi cho Sài quận chủ một phong thư, nói nhi tử nhà nàng, bản vương thay nàng nhìn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro