Chương 15: Nhập thất
"Này, ngươi không sao chứ?" Lô Lịch một bên nhấc vạt áo chạy tới chỗ nam nhân, một bên giương giọng hô hoán, đến khi hắn chạy đến trước người nam nhân, y vẫn không động đậy.
Càng lại gần, Lô Lịch càng cảm thấy thân hình người đàn ông này thật cao lớn. Vừa mới xa xa nhìn sang, một bên đầu y có một vết máu lớn, lại gần mới phát hiện chỉ là vấn đề về góc nhìn, mảng máu kia cách y 1 mét có hơn, có điều trên tay y có máu, trên tóc cũng có, thực không thể kết luận thương thế.
Lông mày nam nhân rất đậm, lông mi rất dài, đường nét cường tráng, rất tuấn tú, cũng rất có mùi vị đàn ông.
"Này, ngươi tỉnh lại đi ——" Lô Lịch ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay nam nhân. Chạm tay thấy ấm áp, Lô Lịch biết người này còn sống, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không biết võ công, đầu óc vẫn chỉ luôn quan tâm tới phương diện cứu người, không có chú ý tới nam nhân lúc này tay cầm quyền, kẽ tay kẹp một lưỡi dao nhỏ sắc bén, chỉ cần hắn có bất kỳ dị động không đúng nào, lưỡi dao này lập tức sẽ kết liễu hắn.
Nam nhân vẫn cứ không nhúc nhích, Lô Lịch có chút bận tâm, ngón tay đưa đến trước mũi y, muốn thử một chút hắn còn hô hấp hay không.
Tay còn lại gần gần, nam nhân đột nhiên mở mắt.
Tròng mắt của y cực đen, sâu thăm thẳm, phảng phất ẩn giấu thiên sơn vạn thủy, thời điểm hờ hững nhìn sang, trong lòng Lô Lịch căng thẳng, tay xoát một cái thu lại, nói lắp, "Ng- ngươi- ngươi có sao không? Mùa đông... Nằm ở đây sẽ đông lạnh."
Hốc mắt nam nhân đậm lại, đôi mắt hẹp dài, lông mày cách đôi mắt hơi gần, ánh mắt của y lộ vẻ đặc biệt thâm thúy, cực kì đẹp đẽ. Loại diện mạo này, thời điểm lẳng lặng nhìn ngươi sẽ có loại mùi vị chuyên chúthâm tình, lại như minh tinh làm người ta chói mù mắt trong truyền hình, nhưng nam nhân này không giống thế, ánh mắt của y rất chăm chú nhưng không thâm tình, ngược lại phi thường sắc bén, dường như ngươi là con mồi của y, sau một khắc y sẽ vồ giết.
Tim Lô Lịch run lên, trên mặt nặn ra một nụ cười thật lớn, nhẹ giọng giải thích, "Ta gọi Lô Lịch, mới vừa lên đỉnh núi chơi, dọc theo sơn đạo nhìn thấy ngươi nằm ở đây, nghĩ là ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lại đây hỏi một câu, ngươi... có bị thương không?"
Nam nhân rốt cục mở miệng nói chuyện, "Ngươi nói ngươi gọi... Lô Lịch?" Giọng y rất trầm, như đàn cello khinh tấu, vô cùng êm tai.
"Ừ! Ngươi tên là gì?" Lô Lịch hơi nghiêng đầu.
Nam nhân không lên tiếng, nhìn ánh mắt của y... Nói như thế nào đây, vô cùng phức tạp, có chút nghi vấn, có chút bất ngờ, còn có chút cảnh giác, nói chung là nửa ngày không lên tiếng.
Lô Lịch nhìn bãi máu cách đó không xa một chút, rồi nhìn lại biểu hiện bây giờcủa nam nhân một chút, một ý nghĩ siêu cẩu huyết xông lên óc, hắn trợn to mắt nhìn nam nhân... Không phải chứ...
Hắn nhích nhích người đến trước mặt nam nhân, vẫy vẫy, "Ngươi nhìn rõ ta không? Đầu có phải là rất đau?"
Nam nhân vẫn là không lên tiếng, hồn dường như đã bay đi đâu mất, không biết đang suy nghĩ gì. Lô Lịch gian nan mở miệng, "Ngươi... có phải là đụng đầu, cái gì cũng... không nhớ rõ?"
Nam nhân nhìn ánh mắt của hắn một chút, phảng phất có chút ưu thương... Í, đây là bị hắn nói trúng rồi?
Lô Lịch cũng rất ưu thương, mất trí nhớ thì làm sao bây giờ?
"Nói chung nằm đây không được, ta dìu ngươi." Lô Lịch đỡ vai nam nhân dậy, theo động tác đó, một khối ngọc bội rơi ra từ trong ngực y.
Ngọc bội hình tròn, màu xanh lục rất mượt, thủy sắc mười phần, Lô Lịch không hiểu ngọc, không nhìn ra là loại gì, quý hay không quý, chỉ cảm thấy đặc biệt tinh xảo, dễ nhìn, hơn nữa hai chữ phía trên hắn đọc được.
"Triệu... Ninh, ngươi tên Triệu Ninh?" Lô Lịch nhặt ngọc bộ từ trên mặt đất lên, mừng rỡ nhìn nam nhân, cuối cùng cũng coi như biết được tên!
Hắn đưa ngọc bội tới trước mặt Triệu Ninh, chắc là do đứng ngốc dưới trời tuyết hơi lâu, mũi hắn hồng hồng, đầu ngón tay nhỏ gầy có phần tái nhợt, nhưng những điều này đều không ảnh hưởng nụ cười xán lạn trên mặt, răng nanh nhỏ lộ ra, đặc biệt dễ thân.
Hắn không hề thấy, sau lưng hắn, từ bốn hướng xuất hiện bốn người mặc đồ đen, cầm trong tay binh khí sắc bén, nhón mũi chân, không tiếng động cấp tốc bay vọt về phía này, trên mặt tuyết gần như không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Triệu Ninh nhận lại ngọc bội, đuôi mắt hơi rủ xuống dấu hứng thú trong con ngươi, "Biết?"
Lô Lịch lắc đầu, "Không biết, chưa từng nghe qua."
Triệu Ninh đưa tay che miệng ho khan hai tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Lô Lịch, nghiêm túc đầy mặt, "Ta cũng không quen biết, có thể là tên của ta, cũng có khả năng là ngọc bội của người khác."
"Ngươi quả nhiên mất trí nhớ..." Lô Lịch phát sầu mà mò cằm, tinh tế đánh giá Triệu Ninh, nỗ lực từ đặc thù thân thể phân tích ra thân phận người này.
Triệu Ninh híp đôi mắt lại, ngón tay bên người lặng lẽ làm thủ hiệu, hắc y nhân đang chạy tới lập tức dừng lại, quay người rời đi, từ đầu đến cuối không lộ một điểm đáng ngờ.
Lô Lịch tỉ mỉ quan sát Triệu Ninh, trời đông giá rét, y lại mặc không nhiều, cũng không có áo bông áo hai lớp áo khoác da lông cùng mấy đồ giữ ấm, nhiệt độ trên người lại bình thường, không bị đông. Mới vừa rồi hắn chỉ chú ý tới người này chân dài tay dài thân cũng dài, nhìn kỹ, vóc người y tương đối tốt, chiều rộng của vai, eo thon, cách quần áo đều có thể cảm nhận được kết cấu bắp thịt, hẳn là người học võ.
Lại nhìn tay y, rất lớn, nhiều chai sạn, đốt ngón tay hơi thô, vị trí vết chai đặc thù, rõ ràng không phải vì cầm bút, cũng không phải nghề nông. Nhìn tư thế y, lúc nằm bệ vệ, khi ngồi xuống lưng thẳng tắp, mặt mày lãnh túc, có cỗ khí dũng mãnhđặc thù, dường như là người luyện võ được huấn luyện nghiêm chỉnh...
"Ngươi có phải là... quân nhân xuất ngũ?" Lô Lịch suy nghĩ một chút công báo gần nhất đã xem qua, "Biên quan bắt đầu thái bình, trong quân đội có rất nhiều lính giải ngũ."
Triệu Ninh hơi gật đầu, "E rằng."
"Đầu có đau hay không? Có thể đứng lên chứ?" Lô Lịch chỉ vào tuyết nói, "Ngồi trên mặt tuyết không tốt."
Triệu Ninh vỗ đầu, "Hơi đau, nhưng không sao."
Lô Lịch suy nghĩ một chút, đem vạt áo vén lên, kéo xuống một góc trong, "Ta không phải đại phu, không hiểu y thuật, trước hết đem thương thế của ngươi quấn lại, ta dìu ngươi xuống núi thôi."
"Được." Triệu Ninh tiếp nhận vải, không làm màu gì, tự mình đem đầu quấn một vòng, cột chắc.
Lô Lịch lý giải, một số người có yêu cầu kỳ quái, tỷ như không thích người khác gần người các loại... Lại nói, vết thương ở trên người y, tự y buộc có khả năng sẽ chính xác hơn.
Lô Lịch dìu nam nhân đứng lên mới phát hiện hắn vẫn là coi thường chiều cao nam nhân này, y nhất định vượt quá một mét chín rồi! Đỡ y rất vất vả, chẳng giống hắn dìu người chút nào, mà phải nói người này ôm hắn đi mới đúng.
Lô Lịch 囧.
Triệu Ninh lại bất ngờ cảm thấy không tệ lắm.
Lần này tới huyện quán, ngoại trừ chính sự ở ngoài, y cũng muốn thừa cơ nhìn qua nam tức mẫu phi thú cho y một cái.
Y kỳ thực rất phản cảm nam tức, vì sao lão bà người khác đều là nữ, đến phiên của y lại là nam? Mẫu phi lại đi quá sớm, thương yêu ấm áp trong trí nhớ thực sự quá ít, chỉ còn lại một nguyện vọng này...
Y không muốn làm trái với ý tứ của mẫu phi, nhưng y cả đời này không thể tùy ý đặt người xa lạ dưới thân.
Năm y năm tuổi bắt đầu sinh trưởng ở sa trường, mười sáu năm đánh nhau không rảnh quan tâm chuyện khác, muốn từ hôn cũng không có thời gian, y không cảm thấy chính mình có lỗi, nhưng Lô Lịch này vậy mà không biết Triệu Ninh là ai, trong lòng y có nhàn nhạt khó chịu.
Ít tuổi cũng không tệ lắm, chỉ là quá dốt nát.
Triệu Ninh biết sau khi xuống núi Lô Lịch nhất định sẽ mời đại phu, lòng bàn tay ở sau lưng làm thủ hiệu với nhóm ám vệ.
Ám vệ Hình Tỷ và Hồng Hữu nhích lại thành một khối nói thầm, "Ngươi nói Vương gia đang suy nghĩ gì? Nhất thời tâm tình muốn săn ưng thì săn ưng, nhưng mà nằm trên đất làm cái gì? Còn để người bị thương, mất mặt quá nha?"
Hồng Hữu mày rậm mắt to, trừng mắt nhìn đồng sự hay gây họa, thuận gió lắng nghe, "Cẩn thận Vương gia nghe được quay đầu lại băm ngươi. Ta thấy, Vương gia là coi trọng thiếu niên kia, người luôn ở trong quân, bên cạnh không ai phục vụ, phỏng chừng sớm nhịn không được, nam nữ không từ."
"Mới không sợ, Vương gia có lúc nào quản chúng ta nói xấu người?" Hình Tỷ mặt mày rất là thanh tú linh động, vóc người tựa thiếu niên, lấm la lấm lét nháy mắt với Hồng Hữu, "Khà khà, vị Vương phi kia mà biết chắc sầu chết luôn, chắc chắn có trò hay xem!"
Hồng Hữu vỗ vỗ trán hắn, "Nhìn cái bộ dạng ngươi kìa! Quan trọng hơn, hai ta búa kéo bao, thua đóng vai đại phu!"
...
Lô Lịch không biết thu xếp Triệu Ninh ở đâu, thẳng thắn dẫn y tới tiểu viện của mình. Khu nhà nhỏ này của hắn bị cô lập một góc, chỉ có một cửa nhỏ liên hệ với Lưu gia, quanh năm gần như là giam giữ, chỉ khi người Lưu gia tới đây mới có thể mở, tiểu viện tuy nhỏ lại nghiễm nhiên là địa phương của riêng hắn, không có gì gò bó.
Chỉ có điều, một người trụ gian phòng còn được, thêm một người liền cảm thấy hơi chen chúc, khổ người Triệu Ninh thực sự quá lớn.
Triệu Ninh vào phòng, nhìn khắp nơi chung quanh, trong mắt dần dần có lệ khí. Y nhớ vương phủ hàng năm đưa tớihai lần lễ, số lượng mỗi lần không ít, Lô Lịch này... là sinh sống thế nào?
Lô Lịch cho là Triệu Ninh bất mãn hoàn cảnh đơn sơ, dìu y ngồi lên giường, hơi ngượng ngùng, "Chỗ này hơi nhỏ, ngươi chớ để ý. Chờ lát nữa ta thu dọn đồ lặt vặt sang căn phòng sát vách sẽ rộng rãi hơn, hai ngày này oan ức ngươi ở cùng ta vậy."
Sắc mặt Triệu Ninh trầm xuống, mi tâm nhíu chặt, âm thanh càng ngày càng thấp, "Ngươi có thường mời người khác tới ở?"
"Làm sao có khả năng," giọng Lô Lịch có chút tự giễu. Hắn sờ sờ bình nước trên bàn, hơi ấm, chắc là Trương Mãnh đổi trà cho hắn, rót một chén ra đưa cho Triệu Ninh, "Chẳng ai muốn đến ở chỗ này của ta, ngươi là người đầu tiên. Không có nước sôi, ngươi dùng tạm, ta đi tìm đại phu."
Nói vậy rồi đi ra ngoài.
Triệu Ninh hơi gật đầu, tựa như thoả mãn. Y kéo lại tay Lô Lịch, uống hết nước trong chén rồi trả lại, "Không cần làm phiền, ta nghe bên ngoài có giọng lang trung giang hồ, sắp đến rồi."
Lô Lịch chống lỗ tai lắng nghe, "Ta không nghe gì nha."
Triệu Ninh chỉ chỉ lỗ tai của chính mình, "Chúng ta bất đồng."
Lô Lịch phản ứng lại, "...nha, cũng phải." Triệu Ninh biết võ công, thính lực chắc là không tầm thường.
Lô Lịch xem qua sách, cũng đã thấy Tào thẩm mời lang trung giang hồ đến xem bệnh, quả thật rất nhiều vị thật sựcó bản lãnh, đương nhiên cũng có kẻ gạt người, nhưng hắn không ngốc, có tay nghềhay không, hắn có thể nhìn ra.
Quả nhiên, rất nhanh nghe được lang trung rung chuông, Lô Lịch bước nhanh ra cửa, đi mời đại phu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro