Chương 14: Gặp gỡ
Lô Lịch hỏi về Miêu Phương, Vương Trần thị quả thật biết đến.
Nàng mười lăm năm trước gả cho Vương Phú, từ đó vẫn ở nơi này chưa bao giờ rời đi, mười năm trước Miêu Phương xuất hiện, Vương Phú nhận từ hắn một số bạc lớn, đủ cho Vương gia chống đỡ đến tận ngày hôm nay, Vương Trần thịkhông thể không khắc sâu ấn tượng.
"Là một lão giả rất hòa thuận," Đuôi mắt dài nhỏ của Vương Trần thị hơi vểnh lên, trong con ngươi có sắc hồi tưởng, "Rất thích mặc quần áo màu sắc sáng rõ, ăn nói không tầm thường, có tiền... Nam nữ khác biệt, thiếp chỉ gặp qua ông ấy hai lần, biết không nhiều."
Nàng cắn cắn môi, cẩn thận nhìn bốn phíagian phòng một chút, xác định không có người, trên mặt lộ ra biểu tình khát cầu, âm thanh đè thấp, "Cầu công tử nhất định phải giúp thiếp, thiếp chỉ là... Chỉ là có chút không tuân thủ nữ tắc chứ tâm địa không hề ác độc như hạng sát hại mạng người."
Lô Lịch không tiếp lời mà hỏi, "Miêu Phương có nói ông ấy là người phương nào không? Nếu như không có, khẩu âm của ông ấy ngươi liệu có nghe ra? Ông ấy có đặc biệt yêu thích cái gì, tỷ như thích ăn cái gì, thường có động tác gì?"
"Người ở nơi nào à... Ông ấy chưa từng nói qua, khẩu âm không dễ nghe ra, có chút hỗn tạp, như là phương Bắc, dẫn theo chút âm vị phía Nam, đặc biệt yêu thích thì... Ông ấy sành ăn hải sản tươi!"
Vậy là từ địa phương ven biển tới? Ánh mắt Lô Lịch sáng quắc, "Còn gì nữa không?"
Vương Trần thị lắc lắc đầu, "Thực là không có nhiều hơn nữa, ông ấy dừng ở chỗ này chẳng hề lâu."
"Ngoại trừ bạc, ông cụ có còn lưu đồ vật gì cho các ngươi không?"
"Không có."
"Nói một chút chuyện khi ông ấy rời đi." Con mắt Lô Lịch híp lại, "Nhớ được bất kỳ chi tiết nhỏ nào đều nói cho ta. Tỷ như khi đi là bộ dáng gì, dặn dò các ngươi cái gì."
"Ông cụ đi rất vội vàng, bệnh còn chưa hết toàn bộ đã phải rời khỏi, sắc mặt hơi xanh trắng, bước chân có chút phù phiếm, có đến nhà ta gặp Vương Phú một chút..." Ánh mắt Vương Trần thị đột nhiên sáng lên, "Thiếp nhớ ra rồi, ông ấy từng để lại đồ vật!"
Con ngươi Lô Lịch rất nhanh co rút, "Để lại cái gì?"
"Một phong thư và một cái túi gấm, nói nhờ Vương Phú một tháng sau đem thư cùng túi gấm gởi đến ngôi miếu trên ngọn núi tiếp giáp huyện Sơn Dương cho một người gọi là Hậu Tinh." Vương Trần thị nói tiếp, "Miêu Phương để lại rất nhiều ngân lượng cảm ơn, mà lúc đó thần sắc ông cụ có chút hoảng hốt, trước khi rời đi rơi xuống một khối mộc bài, thiếp lấy cùng người xem."
Lật nửa ngày, Vương Trần thị tìm được một khối lệnh bài gỗ từ trong rương quần áo nhiều năm trước, đưa cho Lô Lịch, "Là gỗ, không đáng giá, có điều hình thức tinh xảo, chạm trổ hoa văn cẩn thận, thiếp rất yêu thích mới không bán không ném đi..."
Lô Lịch tiếp nhận mộc bài. Khá cứng, màu đen, không nhìn ra tính chất, dài ba đốt ngón tay, rộng hai đốt, khá dày, viền khung màu vàng, phía trên và dưới khắc hoa văn mây và sóng, khoảng giữa trống không dùng nước sơn vàng kim viết hai chữ thể triện* 'Xuyên vân'.
(*thể chữ hay dùng khắc lên ngọc, gỗ làm con dấu)
Mộc bài sáng bóng, móng tay cứa qua không để lại bất kỳ tổn thương gì, mơ hồ phát ra âm thanh như vàng ngọc.
Vật này, sợ là không tầm thường.
Lô Lịch nắm mộc bài trong lòng bàn tay ấm nóng, tự nhắc nhở bản thân đang ở trong một câu đố, phá giải mới có thể mây mở sương tan.
"Còn nhớ được gì nữa?"
"Thực không có."
Lô Lịch thở ra một hơi dài, giơ mộc bài trong tay lên, "Vật này có liên quan đến bản án, ta sẽ mang về nha phủ."
Vương Trần thị lập tức gật đầu, "Công tử cứ mang đi—— chỉ là việc của thiếp..."
"Ngươi chờ." Lô Lịch liếc mắt nhìn Vương Trần thị một cái, quay người rời phòng.
Vì chứng cứ xác thực, Trương Dũng cùng bọn bộ khoái đồng thời ghi lại khẩu cung, giải Lữ Tam và Vương Trần thị vào huyện tù, Lô Lịch cùng Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa trở về nhà.
Dọc đường đi, đôi mắt Trương Mãnh sáng ngời, nói một hồi 'Cha ta thật uy vũ!' rồi một hồi 'Lịch ca thật thông minh!', thậm chí hưng phấn cùng Thẩm Vạn Sa nói về việc Lô Lịch khám nghiệm thi thể. Thời điểm nghiệm thi chỉ có Trương Dũng ở cùng, Trương Mãnh không nhìn thấy, mà là Trương Dũng vì tranh thủ tiền đồ cho Lô Lịch, nói từng chi tiết nhỏ cho bọn bộ khoái và Huyện thừa, Trương Mãnh cũng là nghe từ đó.
Hắn kể ra rất nhiều tình tiết nhuộm đẫmquỷ quái khoa trương, Thẩm Vạn Sa suýt xoa một hồi, cuối cùng lôi ống tay áo Lô Lịch cầu, thần tình kích động, "Lần khám nghiệm thi thể tới nhất định phải gọi ta! Thiếu gia từ nay sẽ theo ngươi lăn lộn, cần gì cứ việc nói, chỉ có một điều, không cho chê ta phiền!"
Trương Mãnh cũng ồn ào, "Đúng đúng, còn phải mang ta! Lịch ca đáp ứng rồi!"
Lô Lịch bị hai người quấn lấy khó thoát thân, "Nếu tình thế cho phép sẽ mang bọn ngươi."
Hai người hoan hô, tụ lại nhỏ giọng nói thầm mấy câu xong, ánh mắt nhìn về phía Lô Lịch tràn ngập kính nể hưng phấn.
Lô Lịch xoa trán, yên lặng thở dài...
Đêm đó Lô Lịch gặp ác mộng, hắn không mơ tới chuyện tiền thân đã trải qua mà là mơ tới cha, mẹ, anh hai ở hiện đại.
Bọn họ rất tức giận, đều khiển trách hành vi hôm nay của hắn không đúng.
Ba nói: Cho dù là tình huống gì, phạm tội chính là phạm tội, làm ra chuyện sai lầm nên chịu trừng phạt, sao có thể dùng giao dịch trao đổi!
Mẹ nói: Nếu như con muốn có được vài thứ từ chỗ Vương Trần thị, có thể nghĩ biện pháp, thế nhưng dùng phương thức trao đổi để nàng được miễn tội là không thể làm, con không có cái quyền đó, cũng không chịu nổi trách nhiệmnếu sau này vạn nhất* xuất hiện.
(*chuyện hi hữu, không lường trước được)
Anh hai nói: Ở đây không ai quản em, không ai có thể nhắc nhở em, em phải thời thời khắc khắc tự mình cảnh giác, tự mình đặt ra một cái giới hạn đạo đức. Em là pháp y, công tác pháp y là khám nghiệm thi thể để phá án, tìm ra hung thủ vì người chết giải oan, là nghiêm cẩn, cao thượng, em phải có nguyên tắc, không thể để nội tâm có dù một chút dục vọng bành trướng.
...
Lô Lịch từ trong mộng thức tỉnh, hắc mộc bài bên gối hiện ra ánh sáng lạnh, chạm vào có xúc cảm thực lạnh lẽo.
Lô Lịch hai tay ôm đầu gối, trán gục giữa hai chân, ngực nhảy rất nhanh.
Hắn thật sự... Sai rồi...
Tâm tình trong lòng đột ngột chuyển, làm thế nào cũng ngủ không được, Lô Lịch đành bò lên, xuất môn tản bộ, đi rồi đi, lung tung không có mục đích vòng tới trước một ngọn núi.
Quán huyện nhiều núi, Lưu gia cách chân núi không xa, Lô Lịch nhìn sắc trời mông lung, đơn giản hôm nay không có việc gì, thời gian lại nhiều, không bằng đi leo núi.
Hắn mua mấy cái bánh bao thịt ở cửa hàng rìa đường, chậm rãi thuận sơn đạo đi về phía trước.
Đường lên núi rất hẹp, khúc chiết uốn lượn, nhàn nhạt sương mù quanh quẩn. Dưới chân núi là cây cối xanh biếc, càng đi lên nhiệt độ càng thấp, tới giữa sườn núi còn mơ hồ thấy tuyết.
Vận động lâu như vậy, Lô Lịch không hề cảm thấy lạnh, hắn xoa xoa tay, tiếp tục hướng lên trên.
Không khí lạnh lẽo phảng phất có thể gột rửa tâm linh, mang theo vụn tuyết chui vào phổi, trước mắt Lô Lịch một mảnh thanh minh, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.
Cha mẹ và anh hai không ở cùng thời không, bọn họ sao có thể chỉ trích mình? Đúng vậy, bọn họ yêu nhất chính là mình, chỉ cần mình có thể sống sót thật tốt, bọn họ sẽ an ủi. Có giấc mộng như vậy, hẳn là trong lòng mình có gánh vác.
Thẳng thắn được khoan dung, chống cự sẽ nghiêm trị, chỉ cần bảo đảm mục đích và phương hướng không sai, có thể tiến hành khích lệ nhất định đối với phạm nhân khiến họ nhận tội, hành vi như vậy không có sai, sai là, tâm hắn chưa chính.
Hắn sinh ra và lớn lên trong chăn ấm đệm êm, vẫn chưa trải qua mưa gió, cũng chưa từng dùng bờ vai của chính mình gánh chịu cái gì, đi tới nơi này, hắn kỳ thực rất sợ hãi, nhưng cũng quật cường vô cùng.
Hắn muốn mạnh mẽ, muốn trở nên đủ khả năng tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn, nhưng hắn nhất định phải bảo trì giới hạn của chính mình, tự vẽ cho mình một vòng tròn. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, chuyện gì người khác có thể mà hắn không thể, nội tâm hắn nhất định phải kiên định...
Hắn không thể chỉ bằng yêu thích mà muốn làm gì thì làm, nhưng có thể vì người chết giải oan, nghĩ trăm phương ngàn kế dùng hết thủ đoạn!
Lô Lịch leo đến đỉnh núi, thở phào một hơi.
Hắn nghĩ rằng hắn đã biết con đường sau này nên đi như thế nào. Trước sau kiên trì là chính mình, bảo trì bản tâm, quân tử ái tài, hắn muốn đỉnh thiên lập địa đi con đường mà chính mình bố trí, từng chút một trở nên mạnh mẽ!
...
Sương núi mù mờ ảo, tuyết trắng mênh mang, ngày đông nơi thâm sơnan tĩnh, đặc biệt xinh đẹp.
Lô Lịch nhìn ra xa, đột nhiên thấy một miếu thờ nho nhỏ.
Hắn lững thững đi đến, phát hiện miếu thờ rất nhỏ, chỉ có một lão tăng, trong miếu được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Trong điện, Bồ tát ngồi trên đài sen, tay tạo phật ấn, khuôn mặt từ bi, phảng phất có thể độ hết thảy linh hồn trên thế gian.
Nước mắt Lô Lịch không hiểu sao tràn xuống.
Hắn thành kính đi đến quỳ xuống trước Bồ tát, hai tay chắp trước ngực, hạ bái thật sâu.
Hắn sẽ sống sót thật tốt, dùng kiến thức của mình làm ra một phần cống hiến cho xã hội. Hắn sẽ kiên định với con đường khám nghiệm tử thi, nghiệm thi phá án, giải oan cho người chết, phát huy hết tri thức pháp y...
Hắn sẽ tránh né nguy hiểm, tìm ra chí nguyện của cha mẹ tiền thân, an ủi vong linh người chết...
Hắn... hiện tại rất tốt, xin Bồ tát phù hộ cha mẹ và anh hai, một đời hạnh phúc.
Ba... Mẹ... Anh hai...
Mặc cho không thể gặp lại, hắn vẫn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ sự giáo huấn của bọn họ, mang theo ôn nhu bọn họ dành cho hắn trở thành sức mạnh, ở nơi dị thế xa lạ này, từng bước một kiên định dũng cảm tiếp tục đi.
Vị lão tăng ở một bên gõ lên cái mõ gỗ, trong miệng Phạn âm không dứt, thật giống từ tuyên cổ tới nay đã là như thế, hết thảy hồng trần bẩn thỉu đều bị tiêu diệt trong Phạn âmmịt mờ.
Sau khi đứng dậy, ánh mắt Lô Lịch càng ngày càng trong suốt, hắn trùng người chào lão tăng một cái, móc ra dầu vừng để vào hòm công đức. Tư thế lão tăng không thay đổi, hắn không dám quấy nhiễu, quay người rời đi.
Hai mắt vị lão tăng hơi khép, sau khi hắn rời đi, thở dài một tiếng, "A Di Đà Phật..."
Vị trí địa lý của huyện quán ngả về Tây Nam, khí hậu ôn hòa ẩm ướt, thời điểm ngày đông đặc biệt lạnh cũng khó có tuyết rơi, nếu đã lên núi, nên thưởng thức cảnh tuyết một phen. Mặc dù có chút lạnh, Lô Lịch vẫn quyết định đi dạo một hồi rồi mới xuống núi.
Đi tới đi lui, hắn có cảm giác là lạ, quay đầu nhìn lại, một con chó săn nhỏ màu lông thuần trắng đi đang theo hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc tiểu chó săn đến gần, "Vật nhỏ, không sợ lạnh à, tại sao theo cùng ta?"
Chó săn nhỏ đứng lại chỗ cách hắn ba bước, lỗ tai run run, khom lưng đạp chân, nhe ra răng nanh nhỏ, trong miệng phát ra tiếng gào uy hiếp non nớt.
Nó rất gầy, lông trên người rất thô ráp, đại khái là dinh dưỡng không đầy đủ, mùa đông đồ ăn quá ít?
Lô Lịch suy nghĩ một chút, lấy ra phần bánh bao chưa ăn xong lúc sáng sớm ném qua, "Ta chỉ có cái này... Ngươi muốn ăn ta sợ là không được, ngươi quá nhỏ, không đánh lại ta nha."
Chó săn nhỏ để sát mũi lại ngửi một cái, hai mắt nhìn Lô Lịch, cạp lấy bánh bao chạy mất.
Lô Lịch cười phủi phủi tay, lẳng lặng nhìn một hồi, mãi đến tận khi con vật nhỏ biến mất không còn tăm hơi mới xoay người chuẩn bị xuống núi.
Ai biết ngày hôm nay khá là không thuận, đường xuống núi thực không bình yên. Lúc đi qua một đoạn đường dốc, hắn nhìn thấy một người.
Một nam nhân rất cao, mặc quần áo màu đen, tay chân dang rộng nằm ở trên tuyết. Tuyết thật dày bị hắn đập ra một cái hố, hoa tuyết bay tới cổ áo hắn cũng không phất đi.
Lô Lịch cảm thấy kỳ quái, tiến lên hai bước, phát hiện người này không nhúc nhích, một bên đầu có vết máu lớn, từ xa nhìn lại không biết sống hay chết!
Lô Lịch nhìn địa thế xung quanh, đây là từ vách núi phía trên té xuống?
Hắn không dám khinh thường, nhanh chóng nhấc vạt áo chạy tới, cứu người quan trọng nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro