Chương 13: Thủ đoạn
Nước mắt Vương Trần thị lập tức rơi xuống, phủ phục trên đất đau lòng khóc, miệng kêu oan uổng, "Chồng thiếp mặc dù tính tình nôn nóng nhưng tình cảm cả hai vô cùng tốt, phu quân uổng mạng, tiểu phụ nhân thiếp ngày đêm bi thống, chỉ muốn tìm được hung thủ vì hắn giải oan... Nếu như Bộ gia có chứng cứ xác thực, chưa nói Lữ lão bản là hung thủ, thiếu gia có tiền trước đó đánh nhau với chồng thiếp —— "
Nàng chỉ chỉ Thẩm Vạn Sa, anh anh gào khóc, "Nói hắn không phải, tiểu phụ nhân cũng không thể nói gì được, nhưng nếu ô nhục thuần khiết của thiếp, tiểu phụ nhân tuyệt đối không thể chịu đựng..."
Tư thế quỳ tiêu chuẩn, xinh đẹp tuyệt trần, dù có chút tuổi, hoa văn tinh tế ở khóe mắt cũng không ảnh hưởng phong nghi của nàng. Nàng còn khóc cực kỳ bi thống, cực kỳ rõ ràng, làm người nghe ngóng thê thê.
Láng giềng đứng quan sát trong sân nhà họ Vương, cơ hồ trên mặt đều có thần sắc thương cảm.
Thẩm Vạn Sa rất không cao hứng, trợn tròn đôi mắt trừng Vương Trần thị, ý trong lời nói của nữ nhân này là ám chỉ chính cậu giết Vương Phú! Dùng lời nói lừa mọi người, đồng cảm nàng, dẫn dắt chiều dư luận!
Trương Dũng hơi nhiễu tâm, liếc nhìn Lô Lịch một cái, Lô Lịch gật đầu ra hiệu không có chuyện gì, ống tay áo hơi vung một cái, "Vương Trần thị, ngươi nói ngươi thuần khiết?"
Thân thể Vương Trần thị thoáng run một cái, nước mắt mờ mịt mà nhìn Lô Lịch, giọng nói mang theo cứng cỏi, "Thiếp nguyện lấy cái chết để chứng minh!"
Lữ Tam quỳ trên mặt đất cũng lớn tiếng phản bác, "Ta và Trần thị không liên quan, kính xin Bộ gia không nên tùy hứng, ngộ thương người!"
"Rất tốt..." Lô Lịch híp mắt lại, lưng thẳng tắp đứng ở trong sảnh như thanh tùng tú trúc, giọng trong trẻo, "Vương Trần thị, ta hỏi ngươi, Vương Phú có thường đánh ngươi không?"
Đầu Vương Trần thị hơi rủ xuống, "Vâng, thế nhưng..."
"Gần đây có đánh ngươi không?"
Sắc mặt Vương Trần thị ửng đỏ, nửa ngày không nói lời nào, quả phụ Tôn thị vây xem ngoài sân liền thay nàng đáp, "Có! Năm ngày trước đánh một lần! Thanh âm kia đủ thảm, ta còn không nhịn được suýt chạy ra giúp đánh lại Vương Phú đó!"
Lô Lịch nhìn về phía nữ tử trên đất, "Có việc này?"
Vương Trần thị cúi đầu thật sâu tựa như chút ngượng, "... Có."
"Vương Phú đánh ngươi chỗ nào?"
Vương Trần thị cắn môi không nói, bộ dáng thoạt nhìn rất khó mở miệng.
Lữ Tam trừng mắt về phía Lô Lịch, "Việc riêng tư của nữ tử, ngươi một đại nam nhân sao có thể hỏi!"
"Cũng phải, " Lô Lịch nhìn về phía Trương Dũng, "Đành nhờ Trương thúc mời bà đỡ nào đó lại đây, giúp Vương Trần thị nghiệm thương đi."
Lời này vừa nói ra, Vương Trần thị nhấc đầu, "Cái chết của chồng thiếp và việc trên người thiếp có vết thương hay không có quan hệ gì, Bộ gia không cần làm điều thừa!"
"Có quan hệ hay không, không phải là ngươi nói là xong," Trương Dũng cười lạnh một tiếng, vừa định gọi người đi mời bà đỡ, Tôn quả phụ liền giơ tay, "Ta chính là bà đỡ!"
Lập tức có thôn lân làm chứng, "Phải đó, tiểu tử nhà ta là Tôn đại nương đỡ đẻ!", "Tôn đại nương tay nghề vô cùng tốt, chỉ có điều người quanh đây không nhiều nên mới kiêm việc bán đậu phụ!"
Lô Lịch mỉm cười nhìn về phía Tôn quả phụ, "Như vậy, làm phiền đại nương."
Tôn quả phụ thấy Lô Lịch người đã đẹp cười lên còn đẹp hơn, bàn tay hơi run rẩy, "Có gì đáng nói đâu nha!" Cười ha hả mang theo Vương Trần thị đi vào nhà nghiệm thân.
Một hồi sau đi ra, Lô Lịch hỏi, "Trên người Vương Trần thị có thương tổn?"
"Có." Tôn quả phụ trả lời rất thẳng thắn.
"Nơi nào có thương tích, thương tổn dạng gì?"
Lần này Tôn quả phụ đáp không giòn như trước, "Chỉ có, nữ tử... cái lúc kia... sẽ có thương tổn."
"Há, thời điểm làm chuyện phòng the." Lô Lịch mặt không biến sắc, "Có thể là trùng hợp?"
"Chẳng hề."
"Những chỗ khác?"
"Không có."
Lô Lịch ý vị thâm trường liếc nhìn Vương Trần thị, hỏi Tôn thị, "Đại nương ở đây ở bao lâu rồi? Vương Phú cưới vợ lâu chưa?"
"Ta gả tới nơi này gần ba mươi năm rồi, Vương Phú thú tức phụ đây, ta một đường nhìn từ đầu đến cuối."
"Tốt lắm, ta hỏi Tôn đại nương, việc Vương Phú đánh vợ bắt đầu khi nào?"
"Vừa thành thân một cái, Vương Phú bắt đầu trở nên nóng nảy, ra tay tàn nhẫn, đánh người không chừa một mẩu da lành, cửa cũng không dám ra ngoài."
Lô Lịch lại hỏi, "Vậy những năm gần đây thì sao? Đại nương chỉ nghe được tiếng Vương Phú đánh người, hay còn từng thấy thương tổn trên người Vương Trần thị?"
Tôn quả phụ suy nghĩ một chút, đột nhiên lắng xuống, hai mắt sâu sắc nhìn Vương Trần thị, "Thiếu gia hỏi như vậy ta mới nhớ tới, động tĩnh đúng là có nghe được, nhưng thương tổn thì mấy năm qua chưa từng thấy."
"Lúc đầu Vương Trần thị gả tới, có phải quần áo là màu đậm sắc cũ, hình thức lạc hậu, đầu không sai vòng*, giọng nói chuyện hơi nhỏ, thường khép nép, tư thái rụt rè? Mấy năm gần đây, mặc dù vẫn cứ nhu nhược tinh tế, nhưng xiêm y càng ngày càng tốt, đồ trang sức càng ngày càng mới, có thời điểm cần yêu cầu hỗ trợ sẽ chủ động lên tiếng?"
(*trang sức trên tóc)
Tôn quả phụ vỗ tay một cái rất vang, "Đúng nha! Mấy năm đầu quả thật khả năng kinh tế rất không đáng nói, mấy năm gần đây lại tốt hơn rất nhiều, hiểu được cầu người rồi!"
Vương Trần thị nghe Lô Lịch đặt vấn đề, cái này tiếp cái kia, đột nhiên tim đập rất nhanh, tay khẩn khẩn quấy khăn, theo bản năng sờ sờ đầu muốn đem cây ngân trâm rút ra, lại không hẹn mà gặp phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu từ Lô Lịch, kinh sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.
Lô Lịch nhìn Vương Trần thị, cười cười, "Thực sự là nữ tử mãnh như hổ vậy. Vương Trần thị, lúc đầu ngươi gả cho Vương Phú ăn không hết khổ. Nhưng ngươi thông minh, một bên yên lặng nhẫn nhịn, một bên triển khai hết công phu, dẫn sự chú tâm của Vương Phú lên mình. Ngươi chậm rãi cải biến Vương Phú, dụ dỗ hắn đem tiền bạc trong nhà giao cho ngươi," Hắn chỉ hòm nhỏ tinh xảo lúc trước soát ra, "Rồi để trong rương đồ cưới, thỏa đáng thu lấy. Ngươi còn không quên thỉnh thoảng cho Vương Phú chút ngon ngọt, biểu diễn tiết mục hắn thích nhất một phen."
"Vương Phú ban đầu đánh ngươi là thật, sau đó... Hẳn là ngươi dẫn dắt diễn đi. Nghe như là đang đánh ngươi nhưng thật ra là chuyện phòng the lành nghề đặc thù kịch liệt, thậm chí cho ngươi đánh hắn, ta nói có đúng không?"
(Há, SM-mode-on (͡° ͜ʖ ͡°))
Mặt Vương Trần thị đỏ lên, "Không... Không có..."
"Ngươi đem Vương Phú khóa trong tay, thu hết thảy tiền bạc, cũng biết hết thảy bí mật, bên trong cái nhà này từ đây ngươi nói tức là trời nói, ngươi cho hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó. Có thể do lòng tham không đáy, ngươi cảm thấy chỉ như vậy thì thật không ra làm sao, lại một lần nữa triển khai mị lực câu dẫn Lữ Tam."
Lữ Tam kêu to, "Không có! Ta với Trần thị không tư tình!"
Lô Lịch không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Vương Trần thị, "Ngươi rõ nhất một câu nói, 'Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng lén lút, không bằng trộm không được', ngươi câu dẫn Lữ Tam nhưng không cho hắn đắc thủ, trái lại dục cầm cố túng, làm ra bộ dáng xa cách, câu Lữ Tam... ít nhất nửa năm. Nửa năm này, Lữ Tam càng ngày càng đem ngươi để trong lòng, phẫn hận Vương Phú cũng càng ngày càng nhiều, mãi khi thời cơ đến, sát hại Vương Phú."
"Lữ Tam và Vương Phú giống nhau ở chỗ cực nghe lời ngươi, sau khi giết Vương Phú, tinh thần căng thẳng, lập tức nhảy tường tới tìm ngươi. Ngươi không thèm để ý Vương Phú chết, ngược lại còn tính tìm một kẻ khác để lợi dụng. Ngươi không có tố chất thương nhân, chỉ có thể tiếp tục tiêu tiền, sai khiến Vương Phú làm ăn nhưng thiệt thòi rất nhiều, lòng sinh bất mãn, luôn muốn có vài khoản thu nhập thêm, Lữ Tam cũng không phải có tiền, ngươi đành tìm cơ hội khác."
"Ngươi cho Lữ Tam đi theo Vương Phú suốt đêm, hỏi thăm tin tức của cửa hàng uống rượu, nghe được việc Vương Phú trước khi chết từng cùng một thiếu niên giàu có tên Thẩm Vạn Sa xung đột, cảm thấy có thể lợi dụng, sang ngày hôm sau quan phủ kêu ngươi đi nhận thức thi thể, ngươi liền hô to oan uổng, thỉnh cầu lập án điều tra, muốn đem cái chết của Vương Phú úp lên người Thẩm Vạn Sa, cũng tự mình đi quấn lấy Thẩm Vạn Sa. Ngươi dây dưa với Thẩm Vạn Sa ước chừng là muốn ngoa chút bạc, ẩn ý nếu đủ bạc sẽ lập tức thu hồi lời trước đó, đến chỗ quan phủ nhận về thi thể mà không tái cáo người, chỉ có điều ngươi nói quá mịt mờ, Thẩm Vạn Sa không nghe ra ý trong đó, tính toán của ngươi cứ thế đi tong..."
Thẩm Vạn Sa nghe đến đó đột nhiên mở to hai mắt, kéo cánh tay Trương Mãnh thật chăt, nhỏ giọng kề tai hắn nói nhỏ, "Không sai không sai, nhất định là như Lô Lịch nói! Ta đã bảo, nữ nhân này chẳng hiểu sao cứ lặp đi lặp lại 'Chỉ là ngân lượng làm sao có thể đổi được tính mạng chồng ta', thì ra không phải mệnh trượng phu nàng ta trọng yếu, mà là ta xì ra quá ít bạc! Đáng trách ta càng không nghe ra, trọng tâm lời nàng chính tại hai chữ 'Chỉ là'!"
Trương Mãnh bấm bấm tay cậu, "Ai bảo ngươi không có chứng cứ."
Thẩm Vạn Sa một mặt oan ức, "Ta chứng minh kiểu gì! Thời điểm Vương Phú chết, ta đuổi theo một gã mặc áo đen nhưng tìm làm sao cũng không được! Quá nửa đêm thì còn được mấy mống người chứ, trừ hắn ra không có ai có thể làm chứng cho ta cả..."
"Ngươi cũng là quá rảnh," Trương Mãnh hướng hắn nháy mắt mấy cái, "Yên tĩnh một chút, Lịch ca nhà ta còn chưa nói hết đây."
...
Lô Lịch không biết bên này hai người kiện cáo, giọng âm u nguội lạnh, "Lữ Tam bàn thật kỹ với ngươi làm sao giết chết Vương Phú, ngươi lợi dụng Vương Phú say rượu chết chìm không thể điều tra, trên người nếu có vết thương cũng là Thẩm Vạn Sa gây nên, thế nào cũng sẽ không đến lượt Lữ Tam chịu tội, chẳng biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần làm qua tất sẽ lưu vết tích, Lữ Tam dùng gậy tre không dấu vếtáp chế sau gáy Vương Phú, nhưng sau khi đắp rượu dấm chua rõ ràng hiện vết ứ thâm đen, kẽ tay Vương Phú còn lưu lại vải vóc trên quần áo Lữ Tam! Đầu tường nhà ngươi có dấu chân Lữ Tam, đậm nhạt không biết bao nhiêu cái!"
"Biết miệng không biết tâm, thế gian vạn sự điên đảo, chỉ có chứng cứ là bất diệt, hai người ngươi hại chết Vương Phú, chứng cứ xác thực, còn dám không nhận tội!"
Lô Lịch mặt mày lãnh túc, trong thanh âm mang theo uy nghiêm đáng lẽ không có ở tuổi này, cả người như trăng sáng trên bầu trời đêm, cao quý lẫm liệt.
Mọi người không nhịn được luôn miệng khen hay, Lữ Tam kinh sợ đến mức con ngươi chuyển loạn, nhìn thấy Vương Trần thị bộ dáng lòng như tro nguội, cắn răng, đột nhiên quỳ đến trước mặt Trương Dũng, "Bộ gia, ta khai! Vương Phú là ta làm hại! Hắn làm người thô lỗ chỉ biết rượu ngon, bên ngoài còn có nữ nhân, thường xuyên đấu khẩu cùng ta, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới hại hắn! Nhưng ta và Trần thị không có gian tình, nàng cũng không biết ta với nàng có thù giết phu! Bộ gia minh giám, không thể dùng suy đoán như vậy nói xấu người thuần khiết!"
Trương Dũng vung gạt tay hắn đang lôi kéo quần áo mình, lớn tiếng quát lên, "Vương Trần thị, ngươi có biết tội không?"
Thân thể Vương Trần thị run lên, "Thiếp... Không có..."
Lữ Tam tiếp tục hô to oan uổng.
Vương Trần thị không biết thế nào mí mắt giật giật, hôn mê bất tỉnh.
Nàng như thế này sẽ không thể tiếp tục thẩm án, Trương Dũng nhờ mấy người hàng xóm là nữ đem nàng ôm vào nội thất, suy nghĩ một chút, "Trước đem Lữ Tam bắt lại, viết lời khai!"
Lữ Tam nhận tội vì muốn ém đi chuyện gian tình, rất nhiều chuyện nói không thông, ú a ú ớ không rõ ràng, bản lĩnh hỏi cung của Trương Dũng vô cùng tốt, hai ba lần ép hắn trướng hồng đầy mặt, mồ hôi đầm đìa.
Mọi người thấy có náo nhiệt để nhìn, đều vây quanh ở ngoài xem Lữ Tam nhận tội, Lô Lịch lại nhấc chân đi vào nội thất.
"Chớ giả bộ, ta có lời hỏi ngươi."
Theo âm thanh lạnh lẽo của hắn, Vương Trần thị từ từ mở mắt ngồi dậy, mặt mày xa cách, "Công tử thực sự là tài tình."
"Dễ bàn, không thể so với thủ đoạn khống chế đàn ông của ngươi." Lô Lịch đến gần, lẳng lặng nhìn Vương Trần thị, bên trong đồng mâu đen như mực tựa trào mây đen, sâu không lường được, "Ngươi cũng biết khả năng của ta rồi, bây giờ, ta có một khoản giao dịch với ngươi, không biết ý ngươi thế nào?"
Vương Trần thị liếm liếm môi, đuôi mắt híp lại, "Giao dịch cái gì?"
"Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi đáp tốt, ta sẽ giúp ngươi chịu ít khổ hơn chút, nếu như không tốt... Ta lại tìm chứng cứ một lần, đến lúc ấy, ngâm lồng heo hay cưỡi lừa gỗ*, chỉ sợ ngươi phải chọn một cái rồi."
(* người phụ nữ bị lột hết áo quần rồi trói trên dụng cụ có hình yên ngựa và đi giễu trên phố. Dương vật bằng gỗ trên yên ngựa sẽ cắm qua âm đạo cho đến tử cung. Khi ngựa chạy, gỗ sẽ va đập mạnh trong âm hộ khiến người phụ nữ bị chảy máu, đau đớn và kêu la thảm thiết. Nếu không chết, người đó cũng bị tàn tật suốt đời. 囧 Còn ai muốn xuyên không không? )
Thân thể Vương Trần thị run lên, lập tức thu hồi biểu hiện trên mặt, "Mời ngài nói."
"Ta hỏi ngươi, Miêu Phương người này..."
---------------------------
Là thế này, mình vừa qua đọc review bên Diệp Tử Du, bên đó dịch tên bạn thụ của chúng ta là Lư Nhạc, làm giựt cả mình.
Nguyên văn "卢栎".
Theo từ điển Hán Nôm:
卢 - Họ Lô/ Lư.
栎 - Lịch (cây sồi).
Theo QTrans (haha):
卢 - Họ Lô/ Lư.
栎 - Lịch (cây sồi) / Nhạc (Nhạc Dương, một tỉnh của Trung Quốc).
Nhưng mình với vừa đi sợt cái tỉnh này, giản thể của nó lại là 岳阳.
Thế nên, mình thống nhất dùng Lô Lịch ha ☜(゚ヮ゚☜)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro