Chương 12: Động cơ
Mười năm trước, Miêu Phương đột nhiên xuất hiện ở huyện quán, trọng thương ngất xỉu. Vương Phú sáng sớm ra cửa thấy được, không đành lòng, đem hắn mang về nhà, thỉnh y hỏi thuốc. Miêu Phương thương thế rất nặng, không muốn phiền phức Vương Phú, vừa tỉnh đã hoa bạc bao trọn khách điếm sang trọng nhất huyện quán, nhờ chưởng quỹ và hầu bàn chăm sóc.
Miêu Phương là một lão giả mang khí chất nho nhã, khá là giàu có, đức hạnh, dưỡng bệnh xong liền cho Vương Phú một phần bạc rồi rời đi.
Trương Dũng nở nụ cười, "Ta nhớ Miêu Phương xuất hiện không lâu thì thấy ngươi ở cửa nhà, ký ức của ta về hắn rất sâu sắc. Ngươi có lẽ không nhớ rõ, vị lão giả này đặc biệt yêu thích hài tử, đặc biệt là yêu thích ngươi, từng mua cho ngươi bánh ngọt hoa quế."
Trương Dũng nói, Lô Lịch nghĩ tới lại không thấy thoải mái như vậy. Năm ấy chắc chắn đã xảy ra điều gì bất ngờ, cha mẹ không có cách nào khác đành cùng Miêu Phương tách ra, chỉ vì bảo vệ hắn. Miêu Phương biết võ công, không như lão đầu bình thường, hắn có tiền, như vậy nhà mình cũng không nghèo.
Trong mộng ánh đao bóng kiếm, Miêu Phương liều mình bảo vệ, một đường chạy trốn, phía sau nhất định là có người truy. Vì sao đến huyện quán Miêu Phương liền ngừng, chẳng lẽ không lo lắng người khác phát hiện? Không đúng, hắn nhất định là sau khi đem mình tới nơi an toàn, cố ý kiêu căng rời đi dẫn dụ kẻ địch.
Có người muốn giết mình...
Lô Lịch trong lòng lạnh ngắt.
Mới vừa có được một thân thể khỏe mạnh, tuy hoàn cảnh có chút khốn khó nhưng lại rất thích hợp hắn phát huy nhận thức và hiểu biết, thắp sáng phong phú nhân sinh, hắn dùng tư thái tự tin tràn đầy kiên định bước lên hành trình ở dị thế, lại không nghĩ rằng, bên cạnh hắn, sát cơ khắp nơi.
Có người luôn ẩn núp trong bóng tối, chỉ cần phát hiện tung tích sẽ nhào lên đoạt mạng hắn.
Hắn mới đến, ký ức thiếu hụt, không có võ công, nhận thức với cái thế giới này ít đến đáng thương, thứ duy nhất hắn nắm giữ là kỹ năng khám nghiệm thi thể. Hắn vô tri non nớt như vậy, có thể đi bao xa...
Nhưng hắn muốn sống, muốn khỏe mạnh, không lo âu, sống thật tốt, rất muốn, rất rất muốn.
Lô Lịch cắn thật chặt môi, đầu ngón tay bấm vào da thịt.
"Tiểu Lịch?"
Lô Lịch lấy lại tinh thần, đối diện ánh mắt lo lắng của Trương Dũng, chậm rãi nở nụ cười, "Ta chỉ là đang suy nghĩ, Miêu Phương giàu có như vậy, đồ mặc trên người khẳng định không tầm thường, lúc đó Vương Phú giúp hắn có phải là có liên quan? Trương thúc, Vương Phú là người thế nào?"
Trương Dũng hơi trầm ngâm, "Huyện quán không lớn, bách tính không nhiều nên ta đều có chút ấn tượng. Vương Phú hắn là thợ săn, khí lực lớn, tính cách có hơi thô lỗ kích động, nói hắn đánh lão bà, ta tin. Nhưng hắn thoạt nhìn không giống dạng khôn khéo, lúc đó hắn cứu Miêu Phương, có lẽ là nổi lên thiện tâm nhất thời? Một số người sau khi làm chuyện không tốt sẽ có chút tâm tư bù đắphổ thẹn, có lẽ trước đó hắn mới vừa đánh vợ chăng?"
Lô Lịch khẽ mỉm cười hỏi Thẩm Vạn Sa, "Ngươi từng có xung đột với Vương Phú, đối với người này ngươi thấy thế nào?"
Ánh mắt Thẩm Vạn Sa lóe lên một đạo suy tư, "Người này rất biết nhìn thời điểm. Hắn thấy ta là thiếu niên độc thân, bốn phía không hạ nhân nên xung đột với ta, khi có thể áp chế ta bằng vũ lực thì rất tự đắc, nhưng khi ta tung bạc ra, quanh thân có sự giúp đỡ, hắn chỉ ồn ào hai câu liền rời đi, lộ ra hạng người miệng cọp gan thỏ. Hơn nữa rất kỳ quái, người như hắn nên rất sĩ diện mới phải, vậy mà thời điểm tình thế đột ngột bị ta áp chế lại không có quá nhiều vẻ không cam lòng..."
"Hẳn là thói quen." Lô Lịch híp mắt lại, "Đến Vương gia thì biết."
Lô Lịch vừa đi vừa hỏi Trương Dũng một ít lời khai, lúc tới nhà Vương Phú, bọn bộ khoái cũng vừa chạy tới, nhìn thấy Trương Dũng liền vây lên, "Thủ lĩnh, ngươi nói tìm được hung thủ?"
Trương Dũng lúc này mới vỗ ót một cái, nhìn về phía Lô Lịch, "Đúng rồi, hung thủ là ai?"
Chân đám bộ khoái đồng thời nhũn, sao ngài cũng không biết!
Lô Lịch chỉ chỉ đại môn, "Không bằng chúng ta đi vào, đem người trong cuộc gọi chỉnh tề, đồng thời nói?"
Hắn đến gần thì thào với Trương Dũng vài câu.
Đôi mắt Trương Dũng chợt bừng sáng, lập tức an bài bọn bộ khoái phân công nhau hành động.
Trương Mãnh tiến lên gõ cửa, Lô Lịch cùng Trương Dũng, Thẩm Vạn Sa, mấy bộ khoái còn lại đồng thời tiến vào của lớn Vương gia.
Những ngày qua đọc chút sách, Lô Lịch biết được, đám bộ khoái có tác dụng rất lớn.
Bất kỳ loại án nào, kiện, điều tra hiện trường, tìm kiếm chứng cứ, phá án,... đều từ bộ đầu đến làm, nhiệm vụ phá án và bắt giam của bọn họ có giới hạn thời gian, năm ngày án nhỏ, án lớn ba ngày, dạng án mạng này nếu như sau ba ngày không phá được án, bộ khoái sẽ bị trách phạt. Thường thì, quan trên sẽ chẳng nhúng tay vào, cùng lắm hỏi han vài câu, đều là nhóm bộ đầu ngược xuôi điều tra hết thảy, sau đấy quan mở cái công đường cho có lệ, Huyện lệnh vỗ bàn cái bốp, coi như xong.
Cho nên hắn mới yên lòng mang bọn Trương Dũng chạy tới trực tiếp hỏi án.
Vương gia không lớn, Trương Dũng ngồi ở ngay chính giữa phòng lớn, Lô Lịch ngồi dưới hắn, Trương Mãnh và Thẩm Vạn Sa thu về một khối chui trong góc, nhỏ giọng thầm thì, dào dạt hứng thú nhìn người trong phòng, Vương Trần thị đứng trong sảnh đường, mặc một bộ quần áo màu xanh, áo khoác lửng màu trắng, cổ áo lẫn cổ tay áo đều nạm da lông, thân người càng mang vẻ đơn bạc mỏng manh yếu ớt, thấy mà yêu.
Lô Lịch nhợt nhạt uống trà, nhận ra ánh mắt bắn ra từ góc tường, thấy Thẩm Vạn Sa nháy nháy mắt với hắn, hất cằm chỉ Vương Trần thị, trên mặt rõ ràng là 'Phụ nhân này nhìn ba mươi đến nơi, vậy mà vẫn còn hương sắc lắm'.
Lô Lịch âm thầm nở nụ cười, trong lòng nói ngươi mới mấy tuổi thì biết cái gì nữ nhân phong tình?
Rất nhanh, có hai bộ khoái trẻ tuổi mang một cái hòm nhỏ tiến vào, "Đầu lĩnh, tìm được!"
Trương Dũng đứng dậy nhìn, lặng lẽ hướng Lô Lịch giơ ngón tay cái, "Quả thế."
Lô Lịch liếc mắt nhìn cái hòm chạm trổ hoa văn tinh xảo, "Tìm được ở nơi nào?"
"Trong rương đồ cưới của Vương Trần thị ạ!"
Vương Trần thị nâng khăn lau mắt, rưng rưng muốn khóc, "Bộ gia, đây là chút tiền tích trữ của nhà thiếp, không phải cái gì lai lịch bất chính..."
Vừa vặn, bọn bộ khoái dẫn theo Lữ lão bản của cửa hàng giấy trát lại đây, y thấy Vương Trần thị gào khóc, rồi nhìn cái hòm thả trên bàn, cười lạnh một tiếng, "Ta cho là bộ gia huyện chúng ta đều là hảo hán, không mượn danh nghĩa thu vét chỗ tốt, không ngờ kẻ nào cũng giống nhau."
Trương Dũng không để ý tới y, chỉ nhìn gã bộ khoái cao gầy phía sau, ánh mắt hắn mừng rỡ, nhìn Trương Dũng gật gật đầu.
Trương Dũng liền sáng tỏ, lạnh lùng nói, "Lữ Tam, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Lữ Tam sững sờ, mi tâm nhất thời nhíu chặt, "Làm sao, Bộ gia còn muốn tùy ý bắt giữ bách tính, vu oan giá hoạ hay sao!"
"Khéo nói, xem ra không đánh không được," Trương Dũng quay người chắp tay hướng huyện nha, "Ta nhận sắc lệnh của đại nhân, thân kiêm chức vụ tra án, mặc dù không thể động đại hình, phiến tử lại có thể đánh, người đâu!"
Bọn bộ khoái cùng nhau đáp dạ, âm thanh trùng thiên, khí thế vô lượng, Lữ Tam kinh sợ đến mức run chân, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, lỡ lời kêu to, "Ta không có giết Vương Phú, các ngươi không thể đánh ta!"
Trương Dũng hơi híp mắt lại, giọng mang cười, "Há, ngươi không có giết Vương Phú... Câu nào của ta nói ngươi giết Vương Phú?"
Lữ Tam sững sờ, tầm mắt trôi về phía Vương Trần thị, Vương Trần thị cúi đầu không nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng quấy khăn.
Lữ Tam hít sâu khẩu khí, sống lưng thẳng tắp, "Các ngươi đem ta mang tới Vương Phú gia, lại hỏi ta có biết tội, còn không phải là đang nói ta giết Vương Phú? Vương gia này, còn có tội gì khác có thể nhận? Vụ án lớn như vậy, mạng người quan trọng, Bộ gia không đuổi theo điều tra hung phạm, ngược lại ở đây tốn thời gian... Không biết Huyện lệnh đại nhân Bộ gia bao lâu? Hai ngày hay ba ngày? Đến lúc đó Bộ gia không thể phá án, cũng chẳng phải ta chịu tội!"
Trương Dũng không chấp hắn, chắp tay sau lưng đến gần, nhìn chằm chằm Lữ Tam, thần sắc lãnh túc, "Ngươi không có giết Vương Phú?"
Lữ Tam âm thanh lớn vô cùng, "Không có!"
Lô Lịch thả chén trà trong tay xuống, giọng hờ hững, "Ngươi nói láo."
Đồng tử Lữ Tam thu nhỏ lại, "Ngươi... Ngươi là ai?"
"Ánh mắt dao động, thân thể cứng nhắc, cơ bắp căng ra, liếm môi, môi phát khô, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Ngươi rất hồi hộp, bởi vì ngươi nói dối." Lô Lịch vỗ vỗ tay đứng lên, "Ngươi không cần thiết nguỵ biện, sự thật ra sao, nguỵ biện cũng vô dụng, ta đến nói một chút cho ngươi, sát hại Vương Phú như thế nào, nhé."
Lô Lịch nhìn Trương Dũng một chút, Trương Dũng gật đầu cổ vũ, hắn tiến lên hai bước, bắt đầu cao giọng nói chuyện.
"Vợ Vương Phú - Trần thị, nhỏ người, nhu nhược, thường bị đánh đập tra tấn, vô cùng đáng thương, ngươi tình cờ nhìn thấy, tâm nổi lên thương tiếc..."
Lữ Tam trừng mắt thật lớn, tức giận chỉ vào Lô Lịch, "Sao ngươi có thể tùy tiện hủy danh dự của người khác! Trần thị tính mãnh liệt, sao có thể cùng người thông dâm!"
Vương Trần thị cũng lập tức ngã nhào trên đất, anh anh gào khóc, "Cầu Bộ gia làm chủ, thiếp không hề có lỗi với chồng..."
"Có hay không, không phải do các ngươi định." Lô Lịch cười lạnh, chỉ ra đầu tường ở bên ngoài, "Lữ Tam, ngươi có biết thời điểm ngươi nhảy tường để lại vết chân?"
Vương Trần thị lập tức hô to, "Đầu tường nhà ta chỉ có chồng ta nhảy qua!"
"Phải, Vương Phú chồng ngươi xác thực hay nhảy qua, nhưng vẫn còn một người." Lô Lịch chỉ vào Lữ Tam, "Ngươi biết Vương Phú thường nhảy tường, bàn chân hắn và ngươi to nhỏ tương tự nên cảm thấy không cần xử lý vết tích, lại không biết vật dính dưới đế giày ngươi mới chính là thứ tố cáo ngươi!"
"Nếu như ngươi không nhảy tường, giấy bạch mông* trên đầu tường Vương gia từ đâu mà đến? Giấy bạch mông giòn, dễ nhìn thấu, giá thấp, tác dụng chính là làm giấy trát, mấy dặm quanh đây trừ một nhà ngươi ra, còn có ai làm giấy trát?"
(*白蒙纸 - bạch mông chỉ: là một loại giấy trắng ngà, khá mỏng, thường được dùng làm đồ hàng mã.)
Lữ Tam mạnh miệng, "Có lẽ là Vương Phú đi nơi nào dính vào!"
"Bọn bộ khoái tra hỏi qua, vòng xã giao của Vương Phú không một nhà nào làm tang sự, cho dù có, giấy kia còn rất mới, giòn, rõ ràng cho thấy mới dính lên, " Lô Lịch khẽ nâng cằm, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng lạnh, "Hôm qua có mưa, sau nửa đêm mới tạnh, mà vụn giấy kia không hề ẩm ướt, rõ ràng hết mưa rồi mới dính lên, Lữ Tam, ta hỏi ngươi, thi thể Vương Phú bây giờ còn đang nghĩa trang, hắn là như thế nào chết rồi còn bò được lên đầu tường nhà mình?"
Lữ Tam có chút bối rối, vẫn cứ phủ nhận, "Kia có thể là người khác bò!"
"Í?" Lô Lịch mỉm cười nhìn Vương Trần thị, "Ngoại trừ Lữ Tam, ngươi còn có gian phu khác?"
Vương Trần thị anh anh gào khóc, rập đầu lạy Trương Dũng, "Tiểu phụ nhân không có... Cầu Bộ gia minh xét..."
"Ngươi cũng không cần phủ nhận, ta sẽ nói rõ ràng từng cái từng cái." Lô Lịch quay đầu lại nhìn Lữ Tam, "Ngươi thương tiếc Vương Trần thị chịu khổ, sau một thời gian không đắc thủ, ngươi đố kị Vương Phú có kiều thê không biết quý trọng. Thời gian dần dần qua, Vương Trần thị dù chưa cùng ngươi nhưng thái độ đã hơi hoãn, ngươi lớn mật hẹn gặp đêm, Vương Trần thị cũng không từ chối, ngươi liền muốn khuyên Vương Trần thị rời khỏi Vương Phú, hai người các ngươi thành cặp, Vương Trần thị chưa chịu, hận ý trong lòng ngươi liền nổi lên mạnh hơn."
"Ngươi hẳn là lén lút ám chỉ với Vương Phú, nguyện ý cấp chút bạc, cầu Vương Phú buông tha Vương Trần thị, thậm chí từng đánh nhau, nhưng đáng tiếc Vương Phú không chịu. Đã như thế, ngươi cũng không muốn giết Vương Phú, nhưng đêm đến, Vương Phú say rượu, vòng vo đi ở đê, mấy lần suýt ngã vào xuống nước, bốn phía lại không người, ngươi liền cảm thấy cơ hội đã tới. Tiện tay đem hắn đẩy xuống nước, dùng đoạn gậy hình chữ '丫' được cột chắc bằng giấy trát mạnh mẽ đè lại cổ hắn khiến hắn không thể thò đầu ra, tươi sống chết chìm. Ngươi từ đầu tới đuôi tránh tiếp xúc với Vương Phú, cho là không có sơ hở nào, cũng không biết Vương Phú đã kéo xuống một đoạn vải từ trên người ngươi—— "
Lô Lịch liếc nhìn gã bộ khoái cao gầy, y liền lấy một bộ quần áo từ bên ngoài vào, "Lữ Tam, đây là lục soáttừ trong phòng ngươi ra, đồ đệ ngươi chứng thực là đồ của ngươi, tay áo trái có một vết xé, vật liệu và hình dáng đều trùng khớp với đoạn vải trên tay người chết, ngươi có lời gì để nói?"
Lữ Tam trừng mắt nhìn quần áo, hô hấp dồn dập, nửa ngày không nói một câu.
Lô Lịch nhìn về phía Vương Trần thị vẫn luôn phủ nhận, khẽ lắc đầu, "Về phần ngươi, ngươi là một người thông minh. Nói qua nói lại như vậy, vì sao thỉnh quan lập án, cần ta thay ngươi nói sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro