Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Trầm mê

17.

Có những người không thể tự thoát khỏi xiềng xích của chính họ nhưng lại có thể giải phóng cho người khác.

Dì Jang là vậy, Kim Minjeong cũng thế.

Họ nói với Jimin, em 14 tuổi còn là một đứa trẻ, điều em cần không phải là sức mạnh mà là sự an toàn và được bảo vệ.

Vì thế, Yu Jimin của năm ấy đã không phải dậy sớm xách túi bố đi khắp nơi nhặt rác, em có thể giống những người khác, ngủ đến 6h30 rồi ăn sáng no nê chứ không phải lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai.

Vì thế, Yu Jimin cũng không cần gặp cảnh nửa đêm bị đánh bất ngờ, em có thể giống như người khác, ngủ ngon lành mà không phải cả đêm lo lắng hãi hùng, phải dùng bàn chặn cửa phòng chứa đồ.

Và vì thế, Yu Jimin cũng đã không cần dùng tóc che mặt đi học nữa mà có thể buộc tóc đuôi ngựa cao cao, vừa nhảy chân sáo vừa ca hát trên đường mà không cần sợ hãi rụt rè không biết khi nào lại bị kéo vào WC.

Cũng chính vì thế, Yu Jimin không cần mong tiết học cuối cùng có thể kéo dài như cả thế kỷ, em có thể giống như mọi người thu dọn sẵn sàng cặp sách, chờ giáo viên lên tiếng thì lập tức lao ra khỏi lớp như chim non về rừng, vì em biết, lần này cuối cùng cũng có một chiếc đèn sáng lên vì Jimin - là Yu Jimin.

Jimin chưa bao giờ mong mình trội hơn người khác, em chỉ muốn làm một người bình thường. Nhưng họ nói với em, Yu Jimin nhất định có thể trở thành một người ưu tú, em có thể nỗ lực đấu tranh để tiến về phía trước.

Họ nói, Yu Jimin, đừng sợ, chỉ cần em quay đầu lại, phía sau chính là nhà.

Những gì Jimin thiếu hụt, họ sẽ bù đắp cho em từng chút một.

Em chưa từng có ngày sinh nhật, cũng chưa từng nghe một lời chúc mừng sinh nhật vui vẻ, cũng không biết sinh nhật của mình cụ thể là ngày nào, trên giấy tờ chỉ là một ngày đặt ngẫu nhiên. Mẹ không nói ngày sinh thật sự của Jimin, bà nói bà không nhớ. Em chỉ biết mình sinh năm 2001.

Ngày hôm đó, dì cho Jimin 14 bao lì xì đỏ, Kim Minjeong dẫn Jimin đến 14 công viên giải trí. Hai người tự tay làm hai cái bánh kem to, bên trên cắm 14 ngọn nến.


Kim Minjeong bôi vệt bơ lên trán Yu Jimin, lặng lẽ ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe của em, nói may mắn năm sau của chị đều tặng hết cho em.

Khoảnh khắc nhắm mắt cầu nguyện, bên tai lại vang lên 14 lần chúc mừng sinh nhật.

Họ nói, 14 năm trước đã qua, từ năm thứ 15 trở đi sẽ là một khởi đầu mới, chỉ cần Jimin muốn, bất cứ ngày nào trong tương lai cũng có thể là sinh nhật em.

Minjeong & Jimin.

Người xưa nói, tên hai người có duyên phận có thể gắn kết với nhau.

Yu Jimin 14 tuổi sợ duyên phận không đủ dày nên chọn ngày sinh nhật của mình cùng với ngày sinh Kim Minjeong:

----Ngày 26 tháng 6.
26/6 cũng là Ngày quốc tế phòng chống ma túy.

Sau này, hàng năm chúng tôi cùng tổ chức sinh nhật với nhau.

Dì cười vui đến không khép miệng lại được, nói không ngờ đến tuổi trung niên mà dì có thể có đến hai đứa con gái ngoan ngoãn, xinh xắn.

18.

Ông trời thường xuyên khiến con người khi không có gì trong tay, cho người đó ít ngon ngọt khi người đó đã chìm sâu vô vọng, và lấy lại khi người đó trầm mê.

Ngay khi Jimin nghĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thì ba em trở lại với một đống nợ.

Hai tháng qua, ông ta cầm số tiền thắng được ra ngoài tiêu xài phung phí, biết được phồn hoa thì càng không cam lòng với hiện trạng, quên mất bài học từng thua đến mức nhà không còn gì ăn, chỉ nhớ đến những ngọt ngào của lần thắng tiền duy nhất, cảm thấy mình là rồng sa nước cạn, không muốn làm việc kiếm tiền, chỉ mơ mộng hão huyền dựa vào đánh bạc mà một bước lên mây.

Nhưng ông ta không biết, khi nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại.

Không ai có thể dựa vào đánh bạc để phất nhanh, ít nhất ba Jimin thì không.

Ông ta hai bàn tay trắng lại thua đến táng gia bại sản, thậm chí bán căn nhà cũ duy nhất của gia đình mà không lấp đầy khoản nợ kia.

Không thể vay mượn, không còn gì để bán, cùng đường, ông ta nhớ tới mình còn đứa con gái.

Biết Jimin ở nhà họ Jang, ông ta không dám trực tiếp tới cửa nên chặn em trên đường đi học.

Câu đầu tiên ông ta nói với em là: "Bây giờ mày ngon rồi, đùi ai cũng ôm được, nếu mẹ mày thức thời như vậy thì cuộc sống hiện giờ tốt biết bao nhiêu."

Ánh mắt tính toán nhìn Jimin từ trên xuống dưới; "Nghe nói con nhóc với bà điên nhà họ Jang kia đều thương mày, vậy mày hỏi họ 40.000.000 Won cho bố mày, coi như bồi thường lần trước đánh tao." 

Ông ta đến gần, em không nhịn được run rẩy cả người.

Yu Jimin bóp chặt lòng bàn tay, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: "40.000.000 Won, ông cảm thấy mình xứng sao? Dù sao tôi cũng không có bản lĩnh đó."

Ông ta tức điên, vung tay lên, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Jimin vẫn không tránh kịp. Tiếng ù ù quen thuộc vang lên bên tai nóng hổi.

Ông ta hằn học ra lệnh Jimin ngày mai phải đưa tiền cho ông ta, nếu không ông ta giết em.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của ông ta, không hiểu sao Jimin bật cười. Cảm xúc sợ hãi lên đỉnh điểm thì bật ngược lại, sợ hãi đến mức nào đó thì không còn sợ nữa.

Một khi kẻ yếu nhảy khỏi lồng giam sợ hãi, chuyển từ góc độ nạn nhân thành người ngoài cuộc đứng nhìn thì sẽ phát hiện hóa ra kẻ thực hiện hành vi bạo lực chẳng qua chỉ là như thế, bản chất như nhau, chẳng qua kẻ bạo lực giỏi dùng sức mạnh để che giấu sự kém cỏi, hèn nhát của mình.

Kết quả tệ nhất chính là bị đánh chết, nhưng ông ta không dám, ông ta chỉ lợi dụng sự sợ hãi cái chết của người ta tạo lợi thế cho mình.

Yu Jimin bình tĩnh nói: "Đòi tiền không có, muốn mạng có một cái, ông có thể lựa chọn đánh chết tôi ngay bây giờ, không cần đợi đến ngày mai. Dĩ nhiên, sau khi đánh chết tôi thì nửa đời sau ông sống trong tù đi."

Ba em phát hiện sách lược bạo lực thông thường của mình đã bị nhìn thấu, mất tác dụng vốn có, vì thế ông ta chơi bài tình cảm. Người đàn ông cao to thô kệch, mặt đầy nước mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ thiếu nước quỳ xuống.

"Jimin à, mới nãy không phải ba cố ý, ba chỉ nhất thời nóng giận. Con giúp ba được không? Trên đời này chỉ có hai chúng ta sống nương tựa nhau, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn ba bị ép vào con đường chết sao? Mẹ con trên trời có linh cũng không nỡ lòng nào nhìn."

Ích kỷ, tham sống sợ chết, hoa mỹ dối trá, vong ân phụ nghĩa, giỏi trò mưu kế... tất cả những từ ngữ miêu tả kẻ tiểu nhân có thể dùng để miêu tả ông ta.

Lòng Jimin không mảy may xúc động, "Vậy ông đi theo mà bầu bạn với mẹ đi, một mình bà cô đơn lắm."

Con bạc không có giới hạn.

Thấy Yu Jimin dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn, ông ta bắt đầu giở trò. Ông ta năm lần bảy lượt đến trường tìm em, khiến em không thể nào học hành yên ổn.

Ông ta đến chợ đổ tội dì Jang, nói Jimin ở nhà họ Jang bị ngược đãi.

Thậm chí ông ta còn đến hẻm ăn vạ, tung tin đồn thất thiệt.

Nhưng trên thực tế, cho dù ông ta gây rối bao nhiêu cũng không ai đưa cho ông ta. Mọi người đều biết, con bạc không thể nào thỏa mãn, một khi nếm được vị ngon ngọt thì sẽ thành quỷ nghiện hút máu, rơi vào nghiện ngập không bao giờ dứt.

Cho đến khi ba em lại lần nữa say rượu nổi điên, miệng bẩn thỉu.

Ông ta nói Jimin bị lây vận xui của bà góa điên, cho ông ta 40.000.000, từ nay về sau ông ta không có đứa con gái này.

Ông ta mắng nhà họ Jang là quỷ vắn số, chú, dì, Kim Minjeong, Yu Jimin đều như vậy.

Ông ta nói quỷ vắn số có kiếm tiền cũng không có mạng mà tiêu, không bằng đưa tiền cho ông ta.

Ông ta nói chú chết sớm hơn 80% là vì chú xứng đáng, không chừng sau khi chết thì bị tra tấn ở địa ngục.

Từng câu từng chữ như bọc muối vào lưỡi dao, mổ vết thương chưa khép miệng ra một lần nữa.

Dì giận quá ngất đi.

Gân xanh trên trán Kim Minjeong gồ lên, đè ông ta xuống đất đánh gần chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro