Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💜

"Lỗi Lỗi, ngày mai em có thể đi.”

“Được rồi.“

Trái tim của Ngô Lỗi động đậy, nhưng anh vẫn không thay đổi sắc mặt.

”Chà… bây giờ thay đổi có muốn đổi lịch trình nữa cũng đã quá muộn rồi."

Ngô Duyệt cẩn thận thăm dò. Ngô Lỗi đứng dậy xoay xoay thắt lưng.

"Đi thôi chị, về nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi ngày mai đi Ô Lan Bố Thống."

Ngô Duyệt lắc đầu thở dài, thật không dễ dàng cho họ. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ trợ lý của Lộ Tư, cô hiểu rằng Lộ Tư có thể nói những lời đó. Kể từ khi ra mắt, những tranh cãi xung quanh cô ấy chưa bao giờ ngừng lại, trái tim nhỏ bé của cô ấy làm sao có thể chịu được áp lực dư luận khi còn trẻ như vậy. Có lẽ không phải Triệu Lộ Tư không muốn mà là cô ấy không dám. 

Triệu Lộ Tư loạng choạng đặt túi lên bàn, mệt mỏi ngồi xuống, nhanh chóng đeo tai nghe và bật nhạc lên. 

“Từ từ thích anh, từ từ nhớ…”

Vẻ mặt của Ngô Lỗi khi rời đi ngày hôm đó đến nay vẫn hiện rõ trong đầu Lộ Tư, cô không ngốc, cô biết rằng cô đã dội một gáo nước lạnh vào anh. Nhưng trái tim cô nào có dễ chịu hơn. Liệu cô sẽ thực sự không đồng ý lời tỏ tình của anh? Cô có thực sự cảm thấy anh chỉ là bạn bè? Có phải cô thật sự không thích anh? Những ngày này cô đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, và tất cả câu trả lời cô nhận được đều là không. Nếu cô thực sự nghe được lời tỏ tình của Ngô Lỗi vào đêm đó, có lẽ cô sẽ chẳng thể nào ra quyết định dứt khoát. Cô rất đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của anh, tất cả những cảm xúc trong thời gian này, không biểu hiện rằng cô cũng thích anh hay sao? Lộ Tư nghĩ, mũi có chút chua xót. Cô quay ra nhìn cửa sổ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngay cả những đám mây ngoài kia cũng trông giống như cánh gà. Cô nhăn mũi cười khổ, cuối cùng nước mắt vẫn không kìm được trào ra. Giá như mọi thứ không phức tạp như vậy.
 
Ánh nắng của Ô Lan Bố Thống chiếu xuống mặt đất trắng như tuyết, nhưng không mang lại chút ấm áp nào cho người thanh niên đang phi trên lưng ngựa. Ngô Lỗi đeo một chiếc máy ảnh nhỏ trên cổ, ghi lại những cảnh đẹp xung quanh và không quên tự quay chính mình.

”Phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp, em…các em có nhìn thấy không?" 

Ngô Lỗi tắt máy, anh phi ngựa thẳng ngựa về điểm dừng. Gió hổi mạnh vào tai khiến anh có ảo giác rằng mình nghe được giọng của Lộ Tư. Sau khi xuống ngựa, Ngô Lỗi nhìn chằm chằm vào thước phim cuộc sống hàng ngày do chính mình ghi lại trên máy ảnh, không kìm được muốn chia sẻ nó với người đó. Anh ngăn Ngô Duyệt lại và nói:

"Chị, hãy cắt đoạn này thành vlog đi."

Ngô Duyệt cầm máy quay, giả vờ ngạc nhiên nói

"Yo, tại sao lại nổi hứng đăng vlog thế?"

Ngô Lỗi cởi bỏ bộ quần áo nặng nề, ướt đẫm mồ hôi.

“Không có gì, em thấy phong cảnh ở đây rất đẹp. Ngày mai sinh nhật em, chị định tổ chức như thế nào?"

Ngô Lỗi giũ mạnh chiếc khăn, đột nhiên nghĩ đến cô gái luôn tràn đầy năng lượng lúc quay phim. Trong bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, anh và cô đi vòng quanh đạo diễn hát chúc mừng sinh nhật.

"Ha ha ha, buồn cười quá, đạo diễn Phí sẽ   không bao giờ quên được bữa tiệc sinh nhật ồn ào này."

Lộ Tư nghiêng đầu cười:

" Có phải rất thú vị không ~ Em sẽ làm y như vậy khi đến sinh nhật của anh!"

"Này, là em nói đó , đừng thất hứa.”

Chàng trai nhanh nhảu đặt cọc trong khi cô gái vẫn cười toe toét. Thời tiết ngày hôm đó không quá lạnh, ít nhất là không lạnh như Ô Lan Bố Thống, bởi vì bên anh có một cô gái luôn nở nụ cười rạng rỡ, ấm áp hơn cả ánh nắng mùa đông.

"Dậy sớm vậy, chị quên gọi em ... Khụ, chị nghe nói rằng một video trên Douyin đã được lan truyền rộng rãi gần đây, có vẻ như ai đó đang hát ở Hải Nam, nghe khá hay."

Ngô Duyệt đem quần áo mà Ngô Lỗi đã cởi ra, khoác lên tay, giả vờ như đang nói chuyện với trợ lý bên cạnh rồi bước ra khỏi phòng.

"Lộ liễu như vậy..."

Ngô Lỗi bất lực than thở về người chị già của mình, ngoại trừ Ngô Duyệt ra thì còn ai hiểu rõ anh như vậy.

"Không dễ dàng tìm được người nói chuyện hợp ý..."

Bài hát ngọt ngào của Triệu Lộ Tư kết thúc. Có tiếng vỗ tay, tiếng ai nói lớn điều gì đó, nhưng Ngô Lỗi dường như chẳng để ý, anh chỉ nghe thấy câu nói tiếp theo của Lộ Tư .

"Thật không dễ dàng để nói lời yêu. Em phải làm sao đây?" 

Cô nói một cách rõ ràng với một nụ cười, nhưng giọng lại nghe thật buồn.

"Ding"

@Weibo của Triệu Lộ Tư: Ngày mai có tuyết rơi không?

Ngô Lôi thân thể mềm nhũn tựa vào góc ghế sô pha. Nhìn đi nhìn lại những bức ảnh selfie của cô. Đúng lúc ấy, Ngô Duyệt bước vào, cô ngồi bên cạnh Ngô Lỗi, nhìn anh lướt Weibo của Triệu Lộ Tư.

"Chị ơi, cô ấy đăng Weibo này là có ý gì ...cô ấy biết em đang ở Ô Lan Bố Thống." 

Đôi mắt mệt mỏi bấy lâu nay của Ngô Lỗi nhanh chóng lóe lên sự vui mừng, hết lần này đến lần khác anh vỗ vỗ vào vai Ngô Duyệt. 

"Phải vậy không, phải vậy không, bởi vì trời sẽ không có tuyết ở Hải Nam, cô ấy đang phản hồi vlog của em đúng không?"

Ngô Duyệt thực sự không thoải mái khi bị thằng nhóc này lắc tới lắc lui như vậy, cô cố tránh khỏi móng vuốt của Ngô Lỗi, bất lực nói.

"Được rồi, chị biết rồi, đi ngủ sớm đi, đừng phát điên nữa!"

2 giờ sáng, Ngô Lỗi trằn trọc trở mình trên giường vì không thể ngủ được. Màn hình điện thoại vẫn luôn dừng lại ở trang WeChat của Triệu Lộ Tư, anh thực sự muốn nhắn gì đó cho cô.

"Anh ấy hẳn phải người lí trí hơn em."

Những gì cô nói đêm đó lại lóe lên trong đầu anh. Nói thật là anh đã trách Lộ Tư sau đêm đó. Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, anh càng trách bản thân mình không đủ lý trí và không suy nghĩ thấu đáo. Anh không ngờ sự việc đó đã mang lại áp lực tinh thần cho Lộ Tư. Anh trách cô không cho bản thân mình và anh một cơ hội, dù chỉ là một lần nói rõ ràng với nhau.

Lộ Tư xem đi xem lại vlog của Ngô Lỗi nhiều lần, cuối cùng cô đành phải đặt điện thoại xuống khi mắt đã âm ỉ đau. Cô giấu mình dưới tấm chăn bông, nhưng từ khóe mắt, cô nhìn thấy một tia nắng nhỏ lọt ra từ khe hở trên rèm cửa chiếu xuống sàn.

"Ding"

@Ngô Lỗi Leo đang livestream.
 
Lộ Tư do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được bấm vào.

"Chào buổi sáng, anh đến đây để ngắm bình minh. Anh muốn làm điều gì đó ý nghĩa vào sinh nhật năm nay. Để em phải dậy sớm cùng anh rồi."

Ngô Lỗi dùng khăn bịt chặt mũi, chỉ để lại một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào máy quay, anh tin rằng cô gái ấy chắc chắn xem được livestream này.

"Nhìn này, bây giờ tuyết vẫn đang rơi. Cùng nhau ngắm bình minh cũng rất lãng mạn." 

Giọng anh nhỏ dần gần như biến mất. Lần đầu tiên đem vào chuyện đời tư vào livestream thật sự rất hồi hộp, mặc dù đang mặc quần áo dày nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập như giã tỏi của mình. Phòng livestream càng ngày càng có nhiều người, sinh nhật năm nay ngoài mặt thì rất lạnh, nhưng trong lòng lại ai đó lại cực kì nóng. Cô ấy đang nhìn mình, cô ấy nhất định, nhất định đang nhìn mình. 

"Vậy thì buổi phát sóng trực tiếp của chúng ta hôm nay kết thúc rồi...Ừm ...em yêu à, tạm biệt."

Buổi livestream đặc biệt này kết thúc bằng lời chào tạm biệt, cô gái ở Hải Nam xa xôi theo dõi cái kết đầy ngọt ngào này không khỏi đỏ mặt.

"Chị chị, về nhà thôi." 

Ngô Lỗi nhanh chóng tháo dỡ thiết bị và giá đỡ cho buổi livestream của mình, Ngô Duyệt đi theo sau anh với đôi mắt ngái ngủ. 

"Trông tâm trạng của em rất tốt."

Ngô Lỗi duỗi thẳng thắt lưng, cầm lấy điện thoại giơ trước mặt Ngô Duyệt lắc lắc. Trên đó khung trò chuyện WeChat của anh và Lộ Tư.

"Tuyết rơi thật đẹp, sinh nhật vui vẻ."

Ngô Duyệt giật giật khóe miệng.

"Thằng nhóc thối, em bây giờ bắt đầu vì Lộ Tư mà nổi khùng muốn ném chị đi phải không? Muốn về thì tự đi bộ về!"

Ngô Lỗi không giấu được vui mừng, cầm điện thoại di động quay một vòng.

"Em ....em xin lỗi, chị, thực sự bây giờ em rất kích động."

“Xem em kìa.”

Tuy lời nói có vẻ mắng mỏ, nhưng ánh mắt của Ngô Duyệt lại tràn ngập ý cười.

Sau khi Ngô Lỗi trở về phòng, anh nóng lòng gọi điện thoại. Nhưng khi kết nối, cả hai lại rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ. Xung quanh hai người đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau qua điện thoại. Sau một lúc, Ngô Lỗi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. 

"Lộ..."

"Lỗi Lỗi."

Lộ Tư ngắt lời anh. Cô cảm thấy trong đầu có hai giọng nói đang hét vào nhau. Tình cảm và lý trí đang kéo đến giới hạn.

Ngô Lỗi cầm điện thoại, hồi hộp chờ cô nói.

"Em biết ý của anh, trái tim em cũng giống như anh, em đã nghĩ kỹ về những gì anh nói..."

Lộ Tư giữ chặt góc chăn, hít một hơi thật sâu.

"Chúng ta hãy bắt đầu, từ từ."

"Được."

Ngay khi Triệu Lộ Tư nói ra, trái tim đang lơ lửng của Ngô Lỗi cuối cùng cũng được thả xuống, anh mỉm cười, giọng điệu kiên quyết khiến Lộ Tư hơi sững sờ.

"Em biết ý anh là gì không?"

"Em biết, em biết ý của anh. Cũng đồng ý và hiểu. Em hiểu anh cũng như em." 

Nước mắt lưng tròng, Lộ Tư nghẹn ngào.

"Lại trêu em."

"Anh xin lỗi, là anh không tốt, em đừng khóc."

Ngô Lỗi dịu dàng nhỏ giọng.

"Nhưng mà Lộ Tư, đừng bắt anh phải đợi lâu có được không? Tin tưởng anh. Anh có thể bảo vệ em và tình yêu này, anh nói được làm được."

"Được, Lỗi Lỗi, em tin anh."

Câu chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc, Triệu Lộ Tư, tình cảm mà anh dành cho em thật sự sâu đậm hơn em nghĩ rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro