💚
"Là cảnh cuối cùng của đêm nay."
Ngô Lỗi khẽ thở dài, cúi người đặt cằm lên vai Ngô Duyệt, Ngô Duyệt vỗ nhẹ lên đầu Ngô Lỗi, an ủi
"Đóng xong cảnh này là tốt rồi. Em nghỉ ngơi đi, em biết rồi đấy, đều rất mệt."
Ngô Lỗi để cho Ngô Duyệt xoa nhẹ tóc của mình, vẻ mặt có chút cô đơn.
"Lỗi Lỗi, sau khi quay phim thì về thẳng đi. Giống như trước đây, chúng ta không phải chịu cảnh chia tay."
Ngô Duyệt có chút đau khổ. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của em trai mình lần này khác với quá khứ, nhưng trong thời điểm hiện tại, Ngô Lỗi có tình cảm nam nữ với một ai đó, không phải chuyện tốt. Ngô Lỗi đột nhiên đứng thẳng người, sắc mặt u ám chợt thay đổi, xoay người mặc áo khoác định đi ra ngoài, Ngô Duyệt bất ngờ hỏi:
"Làm sao vậy?"
Ngô Lỗi quay đầu lại với một nụ cười:
"Em không muốn phải để lại nuối tiếc, quá ngu ngốc. Em tin rằng chị sẽ ủng hộ bất cứ điều gì em làm, phải không?"
Ngô Duyệt ngây người. Tất nhiên cô sẽ không ngăn cản, cô luôn tin rằng trong lòng em trai mình có cân nhắc và sẽ không hành động bốc đồng.
"Được rồi, em đi đi, đừng làm con bé sợ."
Ngô Lỗi bước nhanh về phía trước ôm lấy Ngô Duyệt, giọng nói có chút hưng phấn.
"Cho em can đảm."
Nói xong, Ngô Lỗi vội vàng chạy ra khỏi xe RV, cảm xúc trong lòng không kìm nén được dâng trào. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là anh có thể thổ lộ với người con gái luôn khiến lòng anh rung động.
"Lỗi ca."
Trợ lý đạo diễn thở hổn hển chạy đến trước mặt anh.
"Đạo diễn Phí gọi cậu và nói rằng anh ấy muốn sửa đổi kịch bản một chút."
Ngô Lỗi nhìn về hướng xe RV rồi nhìn qua nhân viên đang thở gấp.
"Được rồi, đi thôi."
Ngô Lỗi lơ đãng đi đến trường quay với chiếc áo khoác ngoài. Trong đám đông, người đầu tiên anh nhìn thấy là cô gái hoạt bát trong chiếc áo bông màu hồng. Khóe miệng anh gần như vô thức nhếch lên. Khi Triệu Lộ Tư mỉm cười nhìn anh, anh càng đi nhanh hơn đến bên cạnh cô.
"Vừa rồi em muốn tìm anh, nhưng không ngờ anh lại đến trước."
Ánh mắt cô đặc biệt sáng ngời dưới ánh lửa.
"Hai người đừng nhìn nhau nữa, anh muốn thêm cảnh hôn vào cảnh cuối cùng."
Phí Chấn Tường liếc nhìn khuôn mặt của hai người và lập tức quyết định chen vào đứng giữa, không cho họ nhìn nhau.
"Cảnh hôn?"
Ngô Lỗi và Triệu Lộ Tư cùng cúi đầu đọc kịch bản.
"Nó được thêm vào đâu? Em thấy rất khó để thêm vào."
Triệu Lộ Tư nhìn Phí Chấn Tường một cách khó hiểu.
"Chính là, sau khi cậu ấy nói xong lời này, em đi lên hôn đi."
Phí Chấn Tường nhào về phía Ngô Lỗi. Ngô Lỗi đang nhìn chằm chằm Lộ Tư không chớp mắt, bị đạo diễn Phí làm cho giật mình, anh nhanh chóng lùi lại nửa bước. Anh không tham gia cùng Lộ Tư và đạo diễn thảo luận về cảnh hôn mới được thêm vào, anh chỉ cầm kịch bản và lén nhìn cô. Ngô Lỗi thừa nhận rằng một khi anh quyết định tỏ tình, trái tim anh sẽ rung động vô hạn khi nhìn thấy cô, và ngay cả những sợi tóc của cô bay trong không khí đối với anh cũng rất mỏng manh và dịu dàng. "Thì ra tình yêu là thế! Thật kì lạ!"
Triệu Lộ Tư và đạo diễn tranh luận là có lý do, không phải cô giả vờ ngại ngùng không muốn đóng cảnh hôn, thực sự mỗi lần tiếp xúc gần với Ngô Lỗi, trái tim cô đều rạo rực như muốn nhảy ra ngoài, cô sợ mình không kiềm chế được. Bản thân cô là cung Thiên Yết, cô không giỏi đối mặt với những cảm xúc ngoài tầm kiểm soát của mình. Nhìn đạo diễn vừa nói vừa nghiêng về phía Ngô Lỗi, cô có ảo giác rằng đạo diễn đã cố ý thêm vào cảnh này.
Về những thay đổi trong kịch bản, Ngô Lỗi không nói gì. Anh cư xử bình thường và sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn. Thực sự lặng lẽ như anh ấy đã từng. Khi bước lên đài cao, Triệu Lộ Tư nhìn Ngô Lỗi đang cố giả vờ bình tĩnh, bàn tay đang cầm kiếm nắm chặt đuôi áo giáp bên hông. Cô thực sự muốn làm cho anh vui lên. Lộ Tư nhoẻn miệng cười, nghiêng người so sánh góc độ của nụ hôn, Ngô Lỗi bất ngờ che miệng nhìn cô đầy ngạc nhiên.
"Đừng đùa nữa."
Đôi mắt Ngô Lỗi đầy ý cười, anh nhẹ nhàng nói với cô. Anh cố tình hạ thấp giọng để chỉ hai người họ có thể nghe thấy, khiến cho giọng nói vốn đã trầm lại càng thêm mê hoặc. Lô Tư đỏ mặt và cố gắng làm giảm sự ngượng ngùng bằng cách nhìn vào kịch bản, nhưng kịch bản lại chẳng thấy đâu. Ngô Lỗi theo bản năng giơ kịch bản lên cho cô xem, mới nhận ra rằng anh vừa đưa kịch bản của mình. Cô khẽ nghiêng người qua nhìn tập kịch bản trong tay anh, búi tóc mềm mại cọ nhẹ vào cằm khiến lòng anh ngứa ngáy.
Cảnh hôn được quay rất suôn sẻ, nhưng chỉ có Ngô Lỗi là vẫn thấy không ổn. Ngay cả khi Lộ Tư cùng anh xem pháo hoa, bên cạnh niềm vui sướng thì lòng anh cũng tràn đầy tiếc nuối.
"Lộ Tư, chúng ta sớm hẹn gặp lại."
Anh cảm thấy nếu không nói ra tối nay, anh có thể sẽ bị ngạt thở chết, sau này có thể sẽ không có nhiều cơ hội để giải thích những cảm xúc ngổn ngang này nữa.
Sau khi nhận được bó hoa từ nhân viên, Ngô Lỗi vội vàng hướng về phía các diễn viên đang chụp ảnh tập thể, anh không muốn chần chờ nữa, anh cảm thấy nếu đợi đến sau này, anh sẽ càng ngày càng xa cô, bây giờ anh muốn nhanh chóng kết thúc công việc để có thể thổ lộ với Lộ Tư những cảm xúc trong lòng anh.
"Được rồi ! 123 ! Tinh hán xán lạn! Chúc may mắn !"
Chụp ảnh xong, Triệu Lộ Tư bị trợ lý đưa sang một bên chụp ảnh. Sau khi Ngô Lỗi chào hỏi vài người tới chúc mừng, anh mới đi theo bóng dáng nhỏ bé của cô.
"Lộ Tư, em nghĩ Ngô Lỗi có vẻ quan tâm đến chị..."
Triệu Lộ Tư cầm lấy bó hoa từ tay trợ lý với ánh mắt lơ đãng. Người đại diện huých vai người trợ lý nhỏ, nghiêm nghị nói:
"Cô không biết ngậm miệng sau khi đã ở trong vòng này lâu như vậy sao?"
Ngô Lỗi vừa đến vừa đến góc cua, Lộ Tư dường như không nhìn thấy anh, cô quay lưng về phía họ. Tiếng người đại diện đều đều vang lên.
"Ngay cả khi em có cảm xúc, em nên dập tắt chúng từ trong nôi trước khi chúng nảy mầm. Tất cả chúng ta đều biết con đường này khó khăn như thế nào. Bây giờ chúng ta chưa nhìn thấy mặt trời. Chúng ta không nên mạo hiểm vì một khoảnh khắc rung động. Nếu em mắc sai lầm, em sẽ phá hỏng những nỗ lực mà em đã bỏ ra bao năm qua."
Ký ức của người trợ lý liên tục quay lại sự tương tác giữa hai người họ sau năm tháng quay phim. Với trực giác của phụ nữ, cô thực sự cảm thấy không thể để hai người cứ thế bỏ lỡ nhau.
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy thực sự tỏ tình với chị? Chị có đồng ý không?"
Ngô Lỗi giảm tốc độ tiến về phía trước, anh nghe tiếng Lộ Tư ngập ngừng nói.
"Chị tin rằng anh ấy phải lý trí hơn chị, và hiểu rõ hơn những gì nên làm vào lúc này."
Đứng đằng sau họ, anh muốn tiến lên chào và làm gián đoạn cuộc trò chuyện riêng ấy. Nhưng sau khi nghe những gì người đại diện nói, anh cảm thấy mình không thể mở lời. Anh thực sự muốn biết cô sẽ nói gì.
"Chúng em không phải cùng một dạng người, chúng em đương nhiên không thể... "
Khi Lộ Tư quay đầu lại, cô vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Ngô Lỗi, cô không biết nên nói gì để giải thích những lời mình vừa nói. Anh đến khi nào? Bao lâu? Anh đã nghe thấy chưa? Đã nghe được bao nhiêu?
"Xin lỗi, anh qua đây gọi điện cho đạo diễn Phí, anh không muốn nghe trộm em, anh..."
"Anh đã đã nghe được bao nhiêu?"
Nhìn thấy Ngô Lỗi bất ngờ và nói những câu vô nghĩa, Lộ Tư vội hỏi anh đang nghĩ gì, Ngô Lỗi vẫn đang hoa tay múa chân chỉ về hướng của đạo diễn. Hiện tại anh thật sự bất lực.
"Anh không nghe thấy nhiều."
Nói rồi, Ngô Lỗi vội rời khỏi hiện trường như chạy trốn. Anh hoảng hốt chạy vào chiếc RV, cởi bỏ bộ trang phục nặng nề và giật phăng chiếc giáp trên tay. Ngô Duyệt đi theo anh vào xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô vội vàng che cánh tay đang chảy máu do bị cứa bởi chiếc giáp sắc nhọn.
"Em làm sao vậy, dù thế nào cũng không được tàn nhẫn với bản thân như vậy được chứ? Mau băng bó lại."
Ngô Duyệt khổ sở. Cô nhìn em trai chạy đi tìm Triệu Lộ Tư, nhưng cô không ngờ khi quay lại mọi chuyện sẽ trở nên như thế này. Qua một thời gian dài như vậy, người ngoài cuộc như cô lẽ nào không nhìn rõ hai người họ rất hòa hợp hay sao?
Ngô Lỗi nhắm mắt lại, gác tay che trán.
"Chị, chúng ta về thôi, em sẽ không dự tiệc ăn mừng."
Ngô Duyệt im lặng một lúc, cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vỗ nhẹ vào lưng Ngô Lỗi và nói rõ lịch trình sắp tới. Ngô Lỗi thẫn thờ vuốt nhẹ chiếc áo giáp, nhẹ nhàng nói.
"Chị, em muốn nghỉ ngơi một chút. Em luôn muốn đến Ô Lan Bố Thống. Lần này em sẽ đến đó để tĩnh tâm."
Ngô Duyệt nhìn qua lịch trình.
"Về Bắc Kinh chụp một bộ tạp chí. Những lịch trình còn lại chị sẽ sắp xếp. Em đang mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Ngô Lỗi nhắm mắt lại, nắm chặt tay dưới lớp quần áo.
"Em tin rằng anh ấy sẽ lý trí hơn em và hiểu rõ những gì nên làm lúc này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro