Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện mở đầu

   Ngày xưa cách đây đã lâu lắm rồi, tại xứ Ba Tư vô cùng rộng lớn kia, có các vị vua tranh nhau mở mang bờ cõi và nới rộng giang san của mình. Suốt một vùng sông "Gan" chạy dài đến sát biên giới nước Trung Hoa, cộng với tất cả những hòn đảo lô nhô mọc theo ven bờ biển.

   Vào lúc đó, có một ông vua vô cùng minh mẫn và oanh liệt, tiếng tăm vang lừng khắp nơi, với tài kinh bang tế thế, ông ta trị dân rất giỏi, đem lại cho đất nước và toàn dân cảnh thái bình thịnh vượng vô cùng hoan lạc, thần dân trong nước, ai cũng tôn kính và mến phục ông vua tài ba đó.

   Đức vua có hai vị hoàng tử rất khôi ngô tuấn tú và vô cùng anh dũng, hoàng tử anh tên là Sa Hy A, hoàng tử em tên là Sa Hy Na. Hai vị hoàng tử rất yêu thương và quý mến nhau không bao giờ họ rời xa nhau đến nửa bước.

   Nhà vua tuổi đời ngày một cao, sau khi ngài băng hà, để theo đúng luật lệ trong nước từ trước, ngai vàng liền được trao cho hoàng tử anh là Sa Hy A để tiếp tục thay thế vua cha trị vì bờ cõi.

   Như chúng ta đã biết ở trên, hai vị hoàng tử rất yêu thương nhau, vì thế khi hoàng tử Sa Hy A được lên ngôi vua thì lại càng yêu thương em của mình. Hoàng tử nghĩ không lẽ hai anh em ăn cùng một mâm, ngủ chung một giường từ nhỏ đến lớn mà nay mình trở thành một vị hoàng đế quyền quý, cai trị đất nước vô cùng rộng lớn mà lại nỡ để em vẫn là kẻ tầm thường như trước; nghĩ là làm, hoàng tử liền cắt một phần đất nước của phụ vương để lại nhường cho em mình cai trị.

   Sa Hy Na là một vị hoàng tử rất biết điều, không vì thấy anh mình quyền cao tước trọng mà tỏ vẻ ganh tỵ, vẫn tìm một mức sống bình thường, cũng không than thân trách phận hoặc buồn cho địa vị hẩm hiu của mình. Vì thế khi thấy anh có ý định nhường cho mình một phần đất đai thì Sa Hy Na biết là anh mình thật lòng thương yêu mình mới có ý định như thế. Sa Hy Na không dám từ chối, sợ buồn lòng anh, chàng liền nhận lời ngay

   Thế là từ đó, hai anh em Sa Hy A và Sa Hy Na thành hai quốc vương; vua anh là hoàng đế nước Ba Tư còn vua em là hoàng đế nước Thát Đát. Hai kinh đô xa cách nhau hàng mấy ngàn dặm và mỗi người đều phải lo nhiệm vụ của mình vì thế ít khi được gặp mặt nhau hàn huyên tâm sự như ngày còn thơ ấu.

   Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nhưng không vì thế mà tình cảm anh em ruột thịt của hai ông vua đó phai nhạt. Thời gian chìm đem lại bao nhiêu sự nhớ nhung của anh em họ Đã với hàng vạn nỗi buồn xa lìa cách trở.

   Hơn mười năm qua, hai anh em nhớ nhau quá, nhưng vua anh đang trị vì một nước, quyền binh trong tay rất mạnh mẽ, quân với tướng hàng trăm vạn, tất cả thần dân đều trông cậy hết vào mình. Vì thế mặc dù hết sức nhớ nhung người em thân yêu đã bao năm cách biệt mà vua anh không thể nào trao quyền nhiếp chính cho người thân thuộc để đi thăm em được. Thế nên  vua Ba Tư liền sai một viên quan đại thần mang thơ sang nước Thát Đát để mời em về kinh đô Ba Tư hội ngộ cho thỏa tình mong nhớ bấy lâu.

   Vua em nhận được thơ của anh thì vui mừng vô hạn liền cho trọng đãi sứ thần của anh mình và yêu cầu sứ thần nghĩ ngơi ở nhà quán ít lâu để cho mình lo liệu thu xếp mọi việc cần thiết trong cung, cử người trông coi việc nước thay mình ít lâu trước khi lên đường theo sứ giả sang kinh đô Ba Tư để hội kiến vua anh.

   Sau khi đã chọn một viên quan đại thần đáng tinh cậy để trao quyền nhiếp chính thay mình coi việc ít lâu, nhà vua liền từ giã Hoàng Hậu, rồi sửa soạn cùng mấy quan viên hộ giá cùng sứ giả lên đường.

   Ra khỏi kinh đô chừng mười dặm, trời ngả hoàng hôn, vua liền truyền lệnh hạ trại nghỉ ngơi và tổ chức một buổi yến tiệc linh đình để khoảng đãi sứ giả của anh một lần nữa, cũng để chia tay các vị đại thần có lòng quyến luyến đi theo tiễn chân mình.

   Đêm đó thật là một đêm hoa đăng mở hội, vua tôi chén tạc chén thù vô cùng thân mật, lần lượt các quan đại thần, sứ giả rồi đến quân lính đều thi nhau say mèm, chỉ còn một mình nhà vua vì luôn mong muốn gặp anh nên thấp thoảng không yên dạ. Thấy tất cả mọi người đã ngủ say, nhà vua một mình thơ thẩn đi dạo mát, đếm bước dưới ánh trăng sáng để tưởng tượng cảnh hội ngộ dưới ánh trăng sáng vô cùng cảm động sắp tới với anh mình, suy nghĩ miên man hồi lâu nhà vua bỗng nhớ đến hoàng hậu ở nhà, người vợ trẻ mà nhà vua yêu thương, sẽ phải xa mình một thời gian khá dài trong thâm cung hiu quạnh và lạnh lẽo. Càng nghĩ nhà vua càng thấy làm thương hoàng hậu, thấy đêm nay còn dài, nhà vua liền quyết định lên ngựa trở về hoàng cung để từ biệt hoàng hậu một lần nữa, an ủi nàng ít lời cho trọn nghĩa vợ chồng. 

   Vừa bước vào hoàng cung, lòng ông vua đa tình rộn lên một niềm vui sướng khôn tả, ngài yên trí hoàng hậu sẽ vô cùng vui sướng và xiết bao cảm động trước sự trở về đột ngột của mình. Ngài sẽ ôm nàng vào trong vòng tay để nỉ non tâm sự, để an ủi vỗ về và để dặn dò cặn kẽ, ngài sẽ hứa với nàng dù xa cách ngàn trùng nhưng lúc nào cũng sẽ mãi mãi chung thủy và nhớ đến nàng ! Ngài sẽ...

   Nhưng...

   Cánh cửa phòng hoàng hậu vừa được nhà vua hé ra thì giấc mộng đẹp trong lòng ông vua trẻ đa tình nọ cũng tan chảy theo mây nước ! Một sự phủ phàng hiển nhiên hiện ra trước mắt ngài. Trên một chiếc giường khảm ngọc vô cùng lộng lẫy mà nhà vua từ trước đến giờ chỉ có một mình ngài và người vợ trẻ thân yêu đặt mình lên đó.

   Thì hỡi ơi, trước mắt ngài, dưới ánh đèn mờ ảo, người vợ thân yêu của nhà vua, người đàn bà mà ngài đặt hết lòng tin tưởng và tha thiết yêu thương, hay nói cách khác, vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được tất cả thần dân trong nước tôn kính đang nằm trong tay một chàng trai trẻ khỏe mạnh, một viên võ tướng trẻ tuổi, cả hai đang âu yếm ôm nhau nằm ngủ ngon lành, vai kề má dựa như đôi vợ chồng chính thức.

   Nhà vua đứng lặng người ra một hồi lâu trước sự thật phũ phàng đó. (Ngài thầm cầu mong đó là một ảo tưởng. Vì ngài không tin ở nhãn quan của mình. Ngài không dám tin đó là sự thật đang hiện ra trước mắt !). Thật thế, ngài không thể nào ngờ được người thân yêu của mình, người mà ngài đã đặt hết tin tưởng, chỉ mới cách xa ngài một sớm một chiều đã nỡ đem lòng phản trắc như thế !

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù nhà vua có muốn khác đi nữa cũng không thể nào được như ý ! Qua phút sững sờ, cơn thịnh nộ của đấng quân vương bắt đầu bùng dậy. Nhà vua giận đến run người, ngài không thể nào dằn được cơn giận nữa. Lập tức ngài rút kiếm ra, bước lên giường của đôi gian phu dâm phụ đang nằm.

   Lưỡi gươm sáng loáng của nhà vua hạ xuống, hai chiếc đầu lập tức đứt lìa khỏi cổ; không muốn nhìn lại hai cái xác của kẻ phản phúc, nhà vua lặng lẽ chùi lưỡi gươm đẫm máu vào tâm tiềm cửa rồi tra gươm vào vỏ, ngài lặng lẽ lên ngựa trở về chỗ đóng trại.

Số lượng từ: 1480

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro