Nghiệt Duyên
#NghiệtDuyên
Chap 5 : Nghiệt Duyên
Tối hôm đó, Quân trú lại ở một nhà nghỉ xập xệ cho qua ngày để sáng mai bắt chuyến xe sớm về lại Hà Nội.
Dù biết mọi việc gấp gáp nhưng anh chẳng thể bỏ bê chuyện học hành.Xe xuất hành giờ xấu, lại phải cơn mưa tầm tã, ắt chẳng lành. Anh tự trách bản thân không xem giờ đi, đeo chiếc vòng hạt gỗ mà vị sư trụ trì hôm trước đã cho trên cổ tay, cắm tai nghe bật chú Lăng Nghiêm trên máy MP3 nhỏ nhỏ màu bạc.
Mấy hạt gỗ cứ nóng như rang, nhưng tuyệt nhiên Quân không tháo ra.
Quả nhiên, trên đường đi chiếc xe bị nổ lốp. Người phụ xe cùng tài xế hì hục tới cả giờ đồng hồ mới xong xuôi.
Thế nên dù đi sớm nhưng tới tối mịt Quân mới về lại khu kí túc. Anh rẽ lại vào quán mì quen, ăn bữa tối đạm bạc rồi quay về.
Vừa tới cửa phòng, anh đã thấy bà Trâm đang lúi húi bên khung cửa sổ hình quả trám nhìn ra phía cái giếng mốc rêu.
-Bác...làm gì thế ạ? Cháu có giúp được gì không? Tối rồi, sao bác không về mà nghỉ ?
Anh tò mò hỏi khi thấy bà ta cầm một chiếc lọ thuỷ tinh bé xíu trên lòng bàn tay chứa chất lỏng màu đục đặc sánh.
-Suỵt... đang lấy dãi dơi, nghiệp chướng nặng nề không phải đâu cũng có.
Nói rồi, bà ta lại tiếp tục hí hoáy rồi rời đi, để lại anh ngơ ngác đứng trước cửa phòng chẳng hiểu chuyện gì.
'Ting'
Tiếng tin nhắn từ điện thoại trong túi quần khẽ vang lên trong hành lang tĩnh mịch. Quân vội móc túi lấy chiếc điện thoại xem. Là tin nhắn của thầy Phong.
"Gặp thầy ở phòng trên lầu, có chút chuyện."
Anh ngẫm nghĩ. Khuya rồi, thầy còn gọi anh làm gì? Mà thôi cũng kệ, anh vào nhà cất đồ rồi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ .
Kéttt
Tiếng mở cửa vang lên phá tan sự tĩnh lặng, chỉ nghe có tiếng gió thổi hun hút lạnh lẽo ...
-Vào phòng đi!
Thầy Phong , người đàn ông trạch tứ tuần, mái tóc hoa râm mở cửa cho Quân, anh không chút đề phòng bước vào.
*Cạch
Tiếng động bất chợt vang lên có chút quen thuộc như tiếng khóa trái cửaQuân giật mình quay người lại , liền bị 1 bóng đen to lớn vồ lấy , cổ bị bóp chặt cả người bị nhấc bổng lên lại không thể cử động cũng không thể la hét ,theo bản năng anh lờ mờ hiểu được đang có chuyện gì đang xảy ra với mình...
-Cút ra! Ông định làm gì, buông ra! Đồ đê tiện, dơ bẩn!
"..."
Gã hít lấy hít để mùi hương trên người Quân , bàn tay ghê tởm vuốt ve khắp cơ thể anh , vuốt đến đâu liền để lại vết răng nhơm nhớp ở đấy. Ánh mắt gã long lên ghê tởm đầy đê tiện. Như một con thú dữ hay một kẻ săn mồi bổ nhào lấy anh như muốn ăn tươi nuốt sống .
*Ruỳnh...
Sấm chớp nổi lên rạch ngang bầu trời ,cuồng phong dữ dội tứ phía Quân đang sức cùng lực kiệt dùng hai cánh tay chống đỡ lại tên đê tiện đang đè lên người thì bỗng dưng thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Dường như có một thế lực vô hình nào đó giật ngược cổ áo ông ta bay ra, rơi mạnh xuống đất, đồ đạc bay tứ tung, đổ vỡ tanh bành hết .
-Áaa s..sao mày lại ?!!!
Gã ôm khuỷu tay đang rỉ máu vì va đập, mắt trợn ngược lên mồm há hốc ra , sau đó rít lên một tiếng rồi bỏ chạy thục mạng khỏi phòng -Không sao rồi...
Cậu trai trẻ với mái tóc trắng kì lạ cùng với chiếc áo đầy máu lẫn những đất cát , tiến gần lại chỗ Quân, cúi xuống nhìn anh cười...
-Cậu là ... m..aaa...
Quân chỉ vừa hét lên 1 tiếng sau đó thì gục xuống mất đi ý thức .
#Bở #Lạc #ĐạiThúc
Các bạn hãy góp ý để các adm có thêm động lực viết tiếp nha !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro