Chap 2 : Diện Kiến
Hải Dương, vùng đất có bề dày lịch sử , văn hoá dc kéo dài từ những triều đại phong kiến Lý, Trần, Lê , Nguyễn cho tới này . Bên cạnh đó là những chuyện tâm linh nhuốm màu kỳ bí mà ít ai dám bàn sự thưc hư của nó.
Tôi và mẹ đặt chân đến Từ Ký cũng cỡ hơn hơn 7h, khó khăn lắm mẹ tôi mới hỏi thăm được đường vào nhà của vị thầy pháp cao tay. Ban đầu, mẹ tôi còn bán tín bán nghi về những lời đồn đoán về danh tiếng của ông thầy. Cho đến khi hai mẹ con chứng kiến cảnh tượng cả chục người la liệt ngồi chờ tới liệt ở cửa. Ấy vậy mới thấm câu " thỉnh thầy khó hơn đãi mỏ ". Cực chẳng đã, mẹ con tôi đành phải ghé vào quán nước vệ đường chờ vãn người mới tới thưa chuyện . Đúng là gần đèn thì rạng, ngay cả người bán quán cạnh nhà thầy cũng có khiếu xem bói , thoáng nhìn mặt mẹ tôi là cô này đoán ngay ra là đến gặp thầy Hữu , cô bán nước mồi chuyện
- Thầy Hữu ở đây thì có tiếng ở ngày xưa rồi, ngày nào cũng thế đấy cô ạ , khách lai vãnh cứ độ vài ba chục người cho tới tối muộn. Em bán nước quanh năm ở đây có đồng ra đồng cũng là nhờ cái tiếng của thầy Hữu.
Mẹ tôi tiếp lời :
- Mẹ con chị ở xa tới , chả biết tài phép tài ra sao mà tiếng lành đồn tận lên đất Hà Nội cô ạ
Cô hàng nước ra vẻ hào hứng lắm
- Đấy chị nhìn thì biết , thỉ như thầy Hữu mà không có tài cán gì thì làm sao mà tấp nập như thế kia được. Ngày xưa có đợt làng em gặp sự lạ. Chỉ trong một tuần mà chục thanh niên làng lăn đùng ra ốm , có đêm người ta còn nghe tiếng vó ngựa bình bịch ngoài đường như hành quân thời xưa. Người làng cứ 8h tối là tuyệt nhiên kín cổng cao tường , chẳng ai dám bén mảng ra đường . Cho tới khi thầy Hữu chuyển tới đây. Cứ giờ hợi hàng ngày là hàng xóm lại dc phen thất kinh khi có ông cụ tuổi ngoài lục tuần diện áo nâu sòng lễ khễ tay nải đi về hướng đầu làng . Thật ra là chẳng ai biết ông đi đâu , nhưng theo lời kể của mấy người đi chợ đêm thì ...
Mẹ tôi sốt sắng giục :
- Cô cứ kể tiếp đi , chị vẫn đang nghe
Câu chuyện lại dc tiếp tục , lần này nghe chừng giọng điệu của cô hàng như có gì đó trùng xuống.
- Theo như những người đi chợ đêm kể lại , thỉnh thoảng họ dậy lên chợ huyện sớm thì thấy có người đàn ông đứng trước cây đa ở đầu làng quát tháo , tay bắt quyết , tay cầm cành cây như cành dâu mà quật vào thân cây . Có người từng cố lại gần để nghe cho ra ông thầy này quát tháo điều gì , nhưng kỳ thực chỉ toàn những thứ tiếng quái đản , có cố nghe cũng chả hiểu nổi . Cũng có những người khác kể , ông thầy ngồi chân xếp vàng dưới gốc đa mà gõ mõ , người đi qua chỉ nghe thấy khóc ai oán từ muôn trùng vọng lại , hoà cùng âm thanh đa chiều của màn đêm tạo nên một cảm giác ma mị đến rợn người . Tuy vậy, ấy cũng chỉ là những câu chuyện mà những người dân xóm này thêu dệt lên sự kỳ bí của thầy Hữu. Còn thực hư thế nào chỉ có bản thân ông ấy mới biết được . Nhưng cho đến một ngày, cả làng trên xóm dưới ở cái đất này phải kính nể cái tên của thầy . Đến đây tôi xin phép được gọi tên của cô hàng nước để dễ bề thuật lại câu chuyện. Mẹ và tôi cứ thế chìm đắm trong câu chuyện ma mị của cô Trà, chính bản thân 2 mẹ con cũng đang tò mò về những diễn biến tiếp theo. Dường như nắm bắt được tâm lý của 2 người đối diện , cô Trà nhanh chóng kể tiếp
- Đó là một ngày mà mọi thứ quái dị xảy ra trong cái làng nhỏ bé này lên tới đỉnh điểm , cô con gái diệu của ông trưởng thôn nửa đêm canh ba mò ra gốc đa đầu làng ngồi rên rỉ. Ông Lục, người xóm giữa , ông này có thói quen đi câu đêm , mà những người có cái thú vui này còn sợ gì ma quỷ , nhiều lúc nhắc tới chuyện ma trêu quỷ hờn ông Lục chỉ cười rồi gạt đi và cho mấy điều đó là nhảm nhí . Hôm nay, chẳng khác gì mọi khi , ông Lục sang ao làng Tượng để buông cần. Ông Lục rảo bước tới đoạn gốc đa đầu làng thì bỗng chân ông nặng như trì , từ phía gốc đa hắt ra ánh mặt đỏ rực đang nhìn về phía ông. Ông Lục thất kinh , miệng ú ớ chả nói được lời nào . Bấy lâu nay ông vốn chẳng tin vào ma quỷ , cho tới ngày hôm nay, trong tình huống tiến thoái lưỡng nang này , có nói là không tin thì cũng chẳng thể nào mà đành lòng được . Ông Lục cố gắng lết những bước chạy nặng trịch quay ngược về trong làng, phần thì ông la hét um xùm cả một làng quê tĩnh mịch vốn đã chìm vào màn đêm thăm thẳm . Thấy tiếng kêu la thất thanh , người này kháo người kia ra xem sự tình thế nào. Người ta thấy cái dáng vẻ còm nhom của ông Lục đang ba chân bốn cẳng tiến về phía đám đông . Thở không ra hơi, ông Lục cố rắn vài câu lí nhí , gốc đa.. gốc đa.. gốc đa có ma . Người làng nhìn nhau, chẳng ai dám nói nửa lời , vẻ mặt của mấy người lúc bấy giờ đều hiện rõ sự ngờ vực . A Tuân, người nổi tiếng gan dạ trong làng đề nghị dẫn đầu một vài thanh niên ra xem sự tình .
Vẻ mặt cô Trà lúc này vẫn tỏ rõ sự kinh hãi, có lẽ ngày hôm đó cô cũng là người chứng kiến phần nào sự việc xảy ra. Cô ấp úng
- Ấy thế... ấy thế mà cũng chả ăn thua, mấy người thanh niên chưa đi tới gốc đa thì đã nghe tiếng cười khanh khách vọng lại như từ âm ti địa ngục. Trong cái khói sương mờ đục dưới ánh trănh vành vạnh, họ thấy dáng dấp của một cô gái đang ngồi gục dưới gốc đa, hai tay buông thõng. A Tuân đánh tiếng để mọi người tiến lại gần hơn nhưng khung cảnh quái dị trước mắt đang khiến cho những con người tưởng chừng như gan hùm dạ hổ cũng phải chùn chân. Trong cái lúc tình thế được xem là " âm thịnh dương suy đó " , ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể làm con người ta hồn bay phách lạc. Có kẻ đã toan tính quay đầu bỏ chạy . Nhưng chưa kịp quay người lại thì có bàn tay sần sùi thô ráp đặt lên vai của người đứng ngoài cùng. Tên này kinh hãi, người run lẩy bẩy , ánh mắt từ từ quay lại phía sau...
Đôi bàn tay thô kệch ấy vô tình làm cho gã thanh niên trở nên hoảng loạn, giữa tiết trời đông lạnh đến thấu xương thấu thịt mà mồ hôi trên người gã đổ ra như tắm, khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ. Ánh mắt từ từ bắt chọn được hình thù phía sau mình. Lúc nảy ba hồn bảy vía của gã thanh niên như vừa trở về từ cõi âm ty tào địa. Nhưng người này là ai, sao vẻ mặt của ông ta bình tĩnh một cách lạ thường như vậy . A Tuân nghe thấy có động liền quay lại phía sau , vốn tính tình cũng hay lân la đầu thôn cuối xóm nên anh cũng chẳng còn lạ gì người đàn ông kỳ bí kia, đó là thầy Hữu ra dấu để mọi người giữ yên lặng.
Tiếp đó, thầy Hữu từ trong tay nải đã đeo sẵn trên vai lấy ra một chiếc chuông đồng . Đoạn vừa lắc chuông thầy Hữu lại từ từ tiến về phía gốc đa, cảnh vật lúc này tựa hồ như tào phủ . phía sau mấy thanh niên vừa kinh sợ vừa tò mò muốn biết thầy Hữu định làm gì . Thoạt khung cảnh phía trước như dần thay đổi , cô gái từ từ đứng dậy , đầu nghẹo hẳn sang một bên . Tiếng cười khanh khách khi nãy hình như đã dừng hẳn , thay vào đó là những tiếng thầm thì khi được khi mất. Tuy vậy, nếu tập trung nghe một cách kỹ càng thì người ta vẫn có thể phần nào nghe được 3 tiếng " đừng lại đây ". Về phần thầy Hữu , lúc này ông đã đối mặt với cô gái kia, miệng ông liên tục lẩm bẩm thứ tiếng gì đó rất kỳ lạ. Không gian yên ắng dần bị phá tan bằng từng đợt gió rít liên hồi, A Tuân và mấy người thanh niên đều nghe rõ mồn một tiếng vó ngựa vọng lại từ phía đồi cát , hình như nó đang tiến về phía này . Lúc đó, một giọng người đàn ông vang lên rõng rạc , hình như đó là tiếng của thầy Hữu , người đàn ông tuổi đã lục tuần mà giọng nói vẫn đanh thép như vậy thì quả thật là điều phi thường
( CÒN NỮA ... KHI NÀO RẢNH EM SẼ VIẾT TIẾP )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro