魂归
Hành trình tình yêu của Kim Kiin và Moon Woochan được tô điểm bởi những món quà đong đầy cảm xúc. Hãy cùng mình mở ra hộp quà cuối cùng thuộc project "Nghiên" để theo dõi đoạn đường lãng mạn của họ.
𝜗𝜚 Gửi lời tới imrilei_ vì đã beta cho Su.
𝜗𝜚 Món quà trước: vầng trăng không đáp lời - imy13_
────────୨ৎ────────
Hôm nay là chung thất đầu tiên kể từ cái chết đột ngột của Moon WooChan, ngay vào trước ngày giao thừa năm ấy. Hội bạn đại học còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy em là sau lễ cưới của em và Kim Kiin – mối tình đầu của Woochan, và cũng có lẽ là tình cuối cùng của sinh mệnh em. Nhưng đời người mong manh, chẳng ai ngờ ngày em ra đi lại đến sớm đến vậy. Hay nói đúng hơn, không ai thấy cái chết của em quá đỗi kỳ lạ sao? Một con người từng mang tinh thần lạc quan như ánh nắng đầu xuân, luôn nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, lại chọn cách nhảy từ tầng cao nhất của chính trụ sở công ty mình vào đúng mười hai giờ trưa? Sự bình thản ấy tựa như một trò đùa độc địa mà số phận dành riêng cho Kiin – người kề gối mỗi đêm vừa hôm qua còn kỷ niệm tròn một năm ngày cưới với em. Thể xác Woochan tan nát dưới mặt đất lạnh lẽo, và tinh thần Kiin thì vỡ vụn như tấm gương chằng chịt những đường rạn, không còn khả năng phản chiếu ánh sáng nào nữa.
Giữa không khí tang thương bao trùm đại sảnh, Kiin ôm chặt di ảnh của em, đầu tựa vào cổ quan tài lạnh lẽo. Tiếng khóc vang lên khản đặc, tựa như một tiếng vọng từ địa ngục, xuyên qua tim gan của những người đến tiễn biệt. Mẹ em, khi cầm đóa hoa cuối cùng để tiễn đứa con "hờ" vào lò lửa, đã không còn là "chính mình" nữa – ánh mắt bà trống rỗng, tay run rẩy như thể mọi ý chí sống đều đã bị hút cạn theo hơi khói từ thi thể em. Và anh, Kim Kiin - người đã từng tin rằng mình sẽ đi cùng em đến tận cùng đời, giờ đây chỉ còn biết bất lực đối mặt với cái khoảng trống đen ngòm nuốt chửng trái tim mình. Mười ba năm bên nhau, từ khi còn là những đứa trẻ cắp sách đến trường, rồi đến ngày chung sống dưới một mái nhà – Woochan và Kiin đã thấu hiểu tất cả tâm can của nhau. Từng cử chỉ, ánh mắt, hay thậm chí cả những điều không lời cũng đủ để cả hai hiểu nhau tường tận. Woochan là ánh trăng duy nhất soi sáng con đường tăm tối của Kiin. Thế nhưng, chẳng ai ngờ, ánh trăng ấy lại vụt tắt theo cách bi thảm đến vậy.
Giờ đây, hình ảnh Woochan vẫn còn ám ảnh mọi góc khuất trong tâm trí Kiin – từ nụ cười cuối cùng trên gương mặt em, cho đến thân xác em đổ sập từ độ cao không tưởng, để lại những vệt máu loang lổ tựa như vết xé trên tấm vải của định mệnh. Cái chết của em không chỉ lấy đi mạng sống của một con người, mà còn như thể bóp nghẹt từng hơi thở của tất cả những ai từng yêu thương em. Người ta bảo, khi một người chọn cách kết thúc đời mình, linh hồn họ sẽ không bao giờ yên nghỉ. Nhưng liệu Woochan có thực sự muốn yên nghỉ, hay em đang ở đâu đó, lặng lẽ dõi theo, để lại những tiếng thì thầm giữa những cơn gió khuya lạnh buốt?
...
"Cậu trẻ, người đi rồi, nhưng chưa đi hẳn. Có thứ gì đó còn lưu luyến... hoặc oán hận. Con có nghe thấy không? Đêm xuống, gió ngoài cửa sổ như tiếng ai khóc, như lời gọi từ một nơi rất xa.
Người vợ của con, cái chết ấy... không đơn thuần. Linh hồn cậu ta chưa siêu thoát. Có điều gì đó bị bỏ lại, điều gì đó cậu ấy muốn nói với cậu. Nhưng cậu phải tìm nơi nó bắt đầu – nơi từng là tổ ấm của hai người. Căn nhà ấy, nó không chỉ là một ngôi nhà. Nó giữ những thứ mà con chưa bao giờ nhìn thấy, những bí mật nằm trong bóng tối.
Nhưng hãy nhớ, khi bước chân vào, con không chỉ đối diện với nam kia... mà còn với chính mình. Và có những cánh cửa, một khi đã mở, sẽ không bao giờ khép lại được nữa..."
...
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, lời mụ thầy bói vang vọng trong tâm trí Kiin, như tiếng chuông gõ vào tầng sâu nhất của linh hồn, khơi dậy những tình cảm tưởng đã chôn vùi. Từ cái ngày định mệnh chứng kiến thân thể đẫm máu của em, anh chưa một đêm nào thoát khỏi ác mộng. Hình ảnh đó như móc sâu vào từng ngóc ngách ký ức, kéo anh vào vòng xoáy của nỗi đau và hối hận không lối thoát. Hai bên thông gia, dù lòng đau xót khi nhìn thấy anh gục ngã trong tuyệt vọng, cũng không thể lay chuyển được tâm trí anh. Kiin như kẻ bị xiềng xích bởi quá khứ, bị nhấn chìm bởi những kỷ vật gắn liền với em: chiếc nhẫn cưới lạnh lẽo, khăn choàng cổ phai màu thời gian, hay những móc khóa len nhỏ bé, tất cả đều mang dấu ấn của em. Những thứ ấy không chỉ là vật chất, mà như thể chúng còn sống, thì thầm bên tai anh, gợi lại từng khoảnh khắc hạnh phúc và đau khổ.
Em đã ra đi, nhưng không thực sự biến mất. Em hiện hữu trong từng bóng tối, từng góc phòng, từng giấc mơ. Đôi mắt trống rỗng của em vẫn dõi theo anh, như trách móc, như đòi hỏi. Mỗi khi màn đêm buông xuống, không khí như đông đặc lại, và trong bóng tối ấy, anh có thể cảm nhận được hơi thở của em, lành lạnh, lẩn khuất sau lưng. Kiin không thể thoát ra. Hình bóng em không chỉ là ký ức mà dường như đã trở thành một phần của anh, ám ảnh, lấn át, và giam cầm. Anh không biết liệu mình đang sống hay đã chết từ ngày em rời xa, chỉ biết rằng thế giới này, với anh, chỉ còn là màn kịch đầy rẫy sự giả dối, những mảnh vỡ của thứ đã từng rất chân thật.
Kéo chiếc vali nặng trĩu trên con đường đá, Kiin nghe rõ từng tiếng lạch cạch va đập của bánh xe vào mặt đường, như từng nhịp búa nện thẳng vào tâm trí. Cảnh vật xung quanh chẳng có gì thay đổi so với hơn một tháng trước, vẫn là những ngôi nhà im lìm và những tán cây trơ trụi, nhưng giờ đây, tất cả đều phủ một màn u ám, lạnh lẽo đến kỳ lạ. Chỉ khác một điều: em không còn ở đây. Cảm giác trống rỗng bủa vây, như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy từng hơi thở của anh.
"Meo..."
Tiếng kêu kéo dài, sắc lạnh, vang lên từ góc vườn nhà bên cạnh. Trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi chiều tàn, Kiin nhìn thấy một con mèo đen đang ngồi trên bậu cửa, đôi mắt vàng rực sáng như xuyên thấu bóng tối. Kỳ lạ, anh thầm nghĩ. Từ bao giờ nhà bên cạnh lại nuôi mèo?
Khu vực này vốn biệt lập, chỉ lác đác vài căn nhà, cách nhau bởi những khoảng trống đầy cỏ dại. Ngày còn em bên cạnh, Woochan từng nói với anh về những người hàng xóm kỳ lạ. "Sao mà chẳng bao giờ thấy mặt người nhà bên kia nhỉ?" em nói mỗi khi cả hai đứng tưới cây hay dạo bước sau bữa tối. Lời nói khi ấy chỉ như một câu bông đùa thoáng qua, nhưng giờ đây, nó bỗng vang vọng trong tâm trí anh, như một lời cảnh báo.
Kiin gạt mọi suy nghĩ sang một bên, lặng lẽ đẩy cánh cửa bước vào nhà. Bên trong tối tăm và ngột ngạt, không khí dường như đặc quánh lại. Một lớp bụi mỏng phủ lên mọi thứ, như dấu vết của thời gian và sự lãng quên. Anh thở dài, bắt tay vào việc dọn dẹp. Đôi mắt chợt dừng lại trên sàn nhà nơi những mảnh vỡ thủy tinh vẫn còn nằm rải rác. Đó là dấu tích của ngày định mệnh, khi anh trở về từ công ty và nhận tin dữ.
"Con đến nơi chưa? Mau gọi hỏi bác Kang về thủ tục làm lễ đi. Hay con định để nó ám con cả đời?"
Giọng nói của mẹ vang lên từ đầu dây bên kia, lạnh lùng và cứng rắn, như một mũi dao cứa thẳng vào tâm trí Kiin. Anh thở dài, cố giữ giọng bình tĩnh, dù trong lòng đã chất chứa hàng trăm mối bực dọc.
"Mẹ à, đó là Woochan. Em ấy mới chỉ qua thất thôi..."
Câu trả lời của anh như rơi vào khoảng không, không một hồi đáp, chỉ còn tiếng thở khô khốc của mẹ anh bên đầu dây. Bà chưa bao giờ ủng hộ mối quan hệ của anh và Woochan. Lý do? Không phải vì điều gì to tát, mà chỉ bởi bà không thể hòa hợp với mẹ kế của Woochan, người đã xuất hiện trong gia đình em sau khi ba em đi bước nữa. Kiin vẫn nhớ rõ ngày anh nắm chặt tay Woochan trong lễ cưới, đứng trước mặt hai bên thông gia, dẫu ánh mắt mẹ anh chứa đầy sự phản đối. Anh không quan tâm. Đó là lựa chọn của anh, và anh sẽ bảo vệ nó. Nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy không kéo dài. Chỉ vài tháng sau, ba của Woochan đột ngột qua đời, để lại không chỉ nỗi đau mà còn những vết rạn ngấm ngầm giữa các thành viên trong gia đình.
Sau khi Woochan qua đời, mọi thứ sụp đổ. Nỗi đau mất em chưa kịp nguôi ngoai thì Kiin phải đối mặt với áp lực từ chính gia đình mình. Mẹ anh không ngừng ép buộc anh đến gặp thầy bà, nhờ người "làm phép" để xua đuổi linh hồn của em. Bà quả quyết rằng em không chịu buông bỏ, rằng em đang kéo anh đi cùng, ám lấy anh để không phải cô đơn nơi cõi âm. Những lời nói ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tâm trí Kiin. Không phải vì anh tin, mà vì chúng làm dậy lên những ký ức, những hình ảnh của Woochan. Em ấy, với đôi mắt đầy yêu thương và nụ cười dịu dàng, giờ đây bị gán ghép với hình ảnh một linh hồn vất vưởng, một thứ gì đó méo mó, xa lạ.
...
"Con hãy lấy lá bùa ta đã đưa đặt lên thành giường nơi vợ con từng nằm. Tấm gương lớn, treo ngay trước cửa, để nó soi rõ lối về cho người đã khuất. Đúng hai giờ sáng mai, phải lặng lẽ ra cửa lấy bàn trầu cau đặt trên bàn thờ ra đốt.
Ta sẽ bày một lễ cầu siêu, mong gột rửa mọi oan khiên, chỉ cần con làm đúng lời ta dặn, mọi chuyện sẽ êm xuôi, không để lại dư âm gì cho dương thế.
Đặt bên cạnh mình một chén muối gạo, vật linh thiêng giữ con an toàn giữa hai cõi âm dương. Nhưng nhớ kỹ, trong đêm nay, khi nó trở về, đừng nhìn, đừng đối diện. Chui xuống gầm giường, ẩn mình như một cái bóng, để nó không thấy được mặt con, không kéo con vào cõi tử. Tuyệt đối, dù nghe thấy gì, cũng không được gọi tên nó.
Nếu có gì bất thường, lập tức báo với ta. Một phút sai lầm, con không chỉ đánh mất người mình yêu, mà còn chính bản thân mình."
...
Bảy lá trầu, chín lá cau,
Bùa ngải kết chặt, âm sâu mộ phần.
Nửa đêm gọi hồn, ai lần,
Về nghe chú nguyện, dứt trần hận đau.
Kiin lẩm nhẩm những lời ca dao, từng chữ như vỡ vụn trong không khí lạnh lẽo của căn phòng tối. Anh đã chuẩn bị mọi thứ theo lời bà Kang, không thể không tin, dù mọi thứ có quá kỳ quái. Bảy lá trầu, chín lá cau được đặt lên bàn thờ, như một sự cầu xin cho linh hồn Woochan trở về, giãi bày mọi điều chưa rõ. Mỗi lá trầu, mỗi lá cau như một cầu nối giữa thế giới này và cõi âm. Cảm giác lạnh buốt dâng lên khi anh nghĩ đến bùa ngải, thứ đã được buộc chạt bởi sức mạnh tăm tối, như sự xiềng xích của những linh hồn không thể siêu thoát. Nó làm cho không khí trong căn phòng trở nên nặng nề, như có hàng ngàn ánh mắt vô hình đang dõi theo anh.
Âm sâu mộ phần, những từ này khiến Kiin rùng mình, như thể bóng tối đột ngột tràn vào, nuốt chửng tất cả. Anh không thể quên được những lời bà Kang đã nói, rằng chỉ có khi anh thực hiện đúng mọi nghi thức, mới có thể gọi được hồn Woochan trở về. Nửa đêm gọi hồn, ai lần, những từ này vang vọng trong đầu Kiin, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại, khi bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn lại những nhịp thở, những bước chân lặng lẽ, như có ai đang đứng chờ.
Kiin ngồi xuống chiếc ghế sofa, đôi mắt không dám rời khỏi chiếc gương bát quái đã được treo trước cửa. Mỗi nhịp tim anh như đập theo hai nhịp sáu, bốn nhịp ba, như một lời gọi thầm thì từ cõi âm, như một chuỗi số phận đã được định sẵn. Đó là những nhịp đập không thể tránh khỏi, không thể dừng lại, mỗi nhịp như một tiếng gọi vọng lại từ quá khứ, từ những bóng ma chưa chịu rời đi. Anh cảm thấy sự hiện diện của em trong căn phòng này, nhưng cũng không thể biết em có thật sự quay lại hay không. Liệu linh hồn em có tìm về, để giải tỏa những đau đớn trong lòng?
Về nghe chú nguyện, dứt trần hận đau. Kiin thì thầm trong tâm trí, như một lời nguyện cầu không dứt, mong em có thể siêu thoát, không còn phải chịu đựng nỗi hận, không còn bị ám ảnh bởi những bóng ma của quá khứ. Anh cầu nguyện cho em, cầu nguyện cho bản thân, để không còn phải sống trong sự ám ảnh này. Nhưng có thật sự là em sẽ quay lại, hay chỉ là những bóng ma đã bị buộc chặt trong lời nguyền của bà Kang?
Kiin đứng giữa căn phòng im lặng, tay cầm những vật dụng mà bà bói Kang đưa cho anh trước khi bà rời đi. Những thứ tưởng chừng như được đưa đến cứu rỗi sinh mệnh anh, lại chẳng hề làm anh cảm thấy an lòng. Mất em tựa vết cắt vào tim, một vết thương không lành đang rỉ máu, nhưng anh phải làm theo lời mẹ. Cầu siêu cho em, giúp em siêu thoát, quay về nhân gian trong một hình hài khác. Trong lòng Kiin vẫn dấy lên một sự nghi ngờ mơ hồ. Anh không thể nào hiểu nổi, một người như Woochan sao lại có thể chọn kết thúc cuộc đời mình bằng cái chết? Họ có tất cả, yêu nhau như thế, chưa bao giờ em giấu anh điều gì. Giờ đây, ngồi trong căn phòng này, Kiin vẫn không thể lý giải nổi quyết định ấy. Mẹ anh... liệu có liên quan gì đến chuyện này không?
Hai nhịp sáu, bốn nhịp ba. Khi Kiin bắt đầu làm theo những lời bà Kang dặn, anh cảm nhận được từng nhịp điệu ấy như một tiếng vang từ quá khứ, như một sự gọi mời từ những linh hồn chưa siêu thoát. Mỗi nhịp như kéo anh gần hơn đến bóng tối, đến nơi mà Woochan đã bị nhấn chìm. Anh nghe thấy tiếng "hai nhịp sáu", như một hồi chuông ngân dài, rồi lại là "bốn nhịp ba", một vòng tròn vĩnh cửu, gắn liền với sự tái sinh và cái chết. Những nhịp điệu ấy cứ văng vẳng trong đầu anh, không ngừng lặp lại, như một sự ám ảnh không thể xua tan.
Kiin bước đến chiếc gương bát quái, nhìn vào đó với ánh mắt trầm tư, đôi mắt ấy phản chiếu hình ảnh anh, nhưng trong lòng anh, sự lạnh lẽo dâng lên. Liệu em có quay lại trong đêm nay không? Liệu em có thật sự trở về như lời bà Kang đã nói? Anh không dám tin vào điều đó, nhưng một phần trong anh vẫn không thể ngừng hy vọng.
"Meoo..."
Một tiếng kêu nhẹ, nhưng đủ để làm anh giật mình. Cái lạnh từ tiếng mèo vang lên như cắt vào không gian. Kiin quay đầu về phía cửa sổ, và rồi anh thấy nó – con mèo đen. Nhưng không phải là một con mèo bình thường. Đó là một bóng đen ngòm, không có hình dáng rõ ràng, chỉ có đôi mắt sáng như lưỡi dao, bén nhọn và lạnh lẽo, nhìn thẳng vào anh. Kiin nuốt nước miếng, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, không thể thở nổi. Nó đứng đó, như một hồn ma, không di chuyển, chỉ nhìn anh, ánh mắt ấy khiến anh như bị đóng băng. Con mèo ấy không phải đến để chào đón, mà để cảnh báo.
Anh vội quay đi, không muốn tiếp tục đối diện với nó, nhưng mắt anh vô tình lại nhìn vào tấm hình cưới lớn của anh và Woochan, vẫn treo phía trên chiếc tivi. Đó là một hình ảnh ngọt ngào, nhưng giờ lại như một vết dao cắt vào tim anh. Nụ cười mỉm của em, ngây thơ và hạnh phúc, giờ đây lại như một bóng ma, một dấu vết không thể xóa nhòa. Mẹ anh đã bảo phải đốt sạch những gì liên quan đến em, phải xóa đi mọi ký ức, nhưng tấm hình ấy vẫn ở đó, vẫn còn đọng lại, như thể em vẫn chưa rời đi.
Đột nhiên, điện thoại anh rung lên, tiếng chuông reo vang giữa không gian tĩnh lặng, làm anh giật mình.
Giọng nói của mẹ anh vang lên, lạnh lẽo và sắc như dao:
"Sắp sáu giờ chiều rồi, con đã chuẩn bị đầy đủ những gì bà Kang dặn chưa? Nhớ phải chui xuống gầm giường trước hai giờ sáng mai đấy. Mẹ chỉ muốn những gì tốt đẹp nhất cho con thôi, Kiin à. Tốt nhất là con nên ngoan ngoãn nghe mẹ đi."
Lời nói của mẹ như một mệnh lệnh, một lời nguyền vô hình. Kiin không dám phản kháng, chỉ biết im lặng, cảm giác lạnh toát từ đầu ngón tay đến tận tim. Anh ngồi xuống sofa, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định, tâm trí rối bời. Tại sao mọi chuyện lại trở nên quái dị như thế? Tại sao anh không thể cứu được em? Và tại sao anh cảm thấy có một cái gì đó không đúng trong những lời mẹ anh nói? Cảm giác ấy, như thể có một màn đêm vô hình đang bao trùm lên cuộc đời anh, một cái gì đó không thể chạm vào nhưng lại khiến anh sợ hãi vô cùng.
Liệu tối nay, khi mọi thứ đã sẵn sàng, em có thật sự quay lại, hay đây chỉ là một trò chơi tàn nhẫn mà số phận giăng ra?
...
"Alo, nay mày cầu siêu cho Woochan à? Cần bọn tao đến phụ một tay không?"
Giọng Son Siwoo vang lên, đứt quãng trong không gian tĩnh lặng của căn nhà. Kiin nhìn lên đồng hồ, kim giờ đã chỉ tám giờ tối. Mọi thứ quá im ắng, không gian có gì đó bất thường. Anh mở cửa, đứng trước hiên, để gió đêm vờn qua tóc, nghe từng âm thanh của cuộc trò chuyện từ chiếc điện thoại. Cảm giác lạnh lẽo càng tăng thêm, như thể có ai đó đang đứng ngay sau lưng.
"Đang là tám giờ rồi đó? Sao không để mười hai giờ hẳn gọi?" Kiin hỏi, giọng hơi lạc đi, nhưng không thể che giấu sự căng thẳng đang dâng lên trong lồng ngực.
"Mày sợ à nhóc con? Tối nay xem sao đi, Woochanie ghé thăm mày đấy, haha." Tiếng Boseong chen vào, một cách đột ngột, như thể đang trêu đùa, nhưng Kiin lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Họ là những người bạn đại học, chỉ có vài người, nhưng lại đồng hành suốt đoạn tình cảm của cả hai, chứng kiến biết bao nỗi thăng trầm của bản nhạc lỡ dở này. Khi nghe tin Woochan làm chuyện dại dột, Siwoo còn đã ngất xỉu vào viện vì shock, suốt ngày tháng đội tang chưa ngày nào họ bỏ rơi Kiin và em. Những nỗi đau, những khoảnh khắc hạnh phúc đã qua, giờ chỉ còn lại sự im lặng rợn người.
"Để tối sẽ kêu Woochan phải đến thăm mọi người." Kiin nói, nhưng không chắc chắn liệu mình có thể hoàn thành những lời nói ấy hay không. Những lời của họ, tiếng cười của họ, đều làm anh cảm thấy như mình đang chìm vào một vực thẳm mờ mịt.
"Mau đấy, tao cũng muốn gặp nó lắm rồi. Sao mà có thể đi sớm vậy chứ? Nhớ hôm nó với mày còn gà bông trên trường... Thôi tao xin lỗi." Tiếng nói của Boseong như vang vọng trong đầu Kiin, nhưng trong lòng anh chỉ có sự trống rỗng. Những ký ức đẹp đẽ giờ đây chỉ là vết thương chưa lành, một vết sẹo trong tâm hồn anh.
"Không sao, hết hôm nay thôi, Woochan sẽ đến bầu trời mới, không có những thứ khắc nghiệt vậy nữa." Kiin trả lời, nhưng lời nói của anh có gì đó bất lực, như thể anh đang cố gắng tự thuyết phục chính mình.
"Mà này... Mẹ..." Haram cắt ngang, giọng đầy nghi ngờ.
"Làm sao? Mẹ ai?" Kiin hỏi, cảm thấy một luồng gió lạnh toát dọc sống lưng.
"Bọn tao cũng không muốn nói nhưng mẹ mày có phải quá đáng quá không? Dù sao mày và Woochan cũng là vợ chồng hợp pháp mà lại làm như vậy?" Haram tiếp tục, từng lời như lưỡi dao cắt vào tim Kiin.
"Làm chuyện gì chứ? Chuyện gọi bà Kang bói quẻ à?" Kiin hỏi lại, lòng bất an dâng lên.
"Mày không biết gì à? Hôm tang chót thất hạ quan, bọn tao ra sân sau hút thuốc trước khi tiễn Woochan xuống đất, nghe mẹ mày nói chuyện điện thoại bảo với ai đó là sau khi hạ quan sẽ sai người đổi mộ sang nơi khác, không cho Woochan trấn đời mày. Chính tai tao còn nghe bả đòi dán bùa lên nữa cơ đấy." Giọng Haram như một tiếng sóng vỗ mạnh vào tai Kiin, khiến anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
"..." Kiin lặng im, không thể nói gì, những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu.
"Đâu rồi? Đang nói chuyện mà mất dạng, sốc quá hoá câm rồi à? Nhìn bà mẹ kế Woochan xem, 'Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng,' bà ta coi vậy mà còn nhìn được. Từ khi ba Woochan mất, chả thấy í ới đồng nào trong nhà, hôm hạ quan tao còn tưởng là con ruột bà ta chết, ít nhất còn có lòng người."
"Chuyện khi nãy mày nói về mẹ tao là thật sao?" Kiin thốt lên, giọng run rẩy.
"Không lẽ bọn tao xạo mày? Không chỉ mỗi mình tao nghe mà là cả ba bọn tao cơ đấy." Haram đáp lại, khiến lòng Kiin như bị xé nát.
"Này!"
"Đừng nói là không biết thật đấy nhé, mẹ mày nhìn vậy mà lòng dạ bạc bẽo hơn bọn tao nghĩ đó."
"Tao cần bọn mày giúp tao, tao nghĩ cái chết của Woochan có vấn đề." Kiin nói, giọng anh đã vỡ vụn. Những nghi ngờ giờ đây đã được thắp lên như ngọn lửa trong lòng anh.
"Vấn đề gì? Chẳng phải nó tự tử sao?" Siwoo hỏi, nhưng trong giọng nói của anh cũng có sự nghi ngờ.
"Có khi nào mẹ tao chơi bùa cho Woochan chết không?" Kiin bật ra câu hỏi, và ngay lập tức, căn phòng như trở nên lạnh lẽo hơn, im ắng đến đáng sợ.
"..."
"Kiin, mày điên rồi sao? Chẳng lẽ mẹ mày chỉ vì chuyện mày cưới nó mà làm ra chuyện trái luân thường đạo lý tới vậy?" Siwoo đáp, giọng như bị sốc, nhưng cũng không thể phủ nhận những điều Kiin vừa nói.
"Tao cũng đã bắt đầu nhìn mẹ tao bằng con mắt khác rồi." Kiin nói, từng chữ như đâm sâu vào tim anh.
"Để tao hỏi cha tao xem sao đã, nhỡ có gì tao sẽ báo mày sớm."
Kiin cúp điện thoại, lòng đầy rối bời. Anh nhìn thẳng vào tấm hình cưới trên tường chính diện cánh cửa chính căn nhà, chiếc gương phản chiếu khuôn mặt của mình, nhưng không có hình ảnh Woochan. Chỉ còn lại sự trống rỗng, một sự ám ảnh không thể dứt bỏ.
...
Càng gần đến giờ cầu siêu, tay Kiin càng run rẩy. Đã gần mười hai giờ đêm, trong tay anh là bát muối gạo đã chuẩn bị sẵn. Làm theo lời bà Kang, Kiin cẩn thận đặt mâm trầu cau lên bàn thờ, trong lòng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào. Tâm lý sợ hãi dường như đã vơi đi phần nào, nhường chỗ cho một cảm giác kỳ lạ — sự mong đợi. Dù vậy, Kiin cũng tự nhận thấy mình thật kỳ quái và có chút biến thái, khi mong đợi được gặp lại người vợ đã khuất, trong đêm chung thất sau ngày em rời xa.
Anh đặt bát muối gạo lên bàn, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không khí tĩnh mịch. Cứ nghĩ là bà Kang hay mẹ gọi nhắc nhở, nhưng khi mở máy, Kiin lại thấy tên Haram hiện lên trên màn hình.
"Hình như mày và bọn tao đi đúng hướng nhưng sai làn đường rồi, Kiin ạ!" – giọng Haram có phần căng thẳng, khác hẳn mọi khi.
"Ý mày là sao? Nói rõ hơn đi." Kiin hỏi, trong lòng bỗng có chút bất an.
"Cha thằng Boseong khi nãy bọn tao thấy ổng làm bùa chú gì đó, đọc lẩm nhẩm hai ba câu rồi đột ngột ọc máu ra. Thằng Siwoo với nó vừa phải đưa đi bệnh viện, trước khi đi ổng cứ kêu 'Mạnh lắm, mạnh lắm rồi?' Bọn tao nhìn nhau chẳng hiểu gì, mày biết thằng Boseong mà, đời nào nó đi theo nghề bán mạng cho ma quỷ như cha nó."
"Vậy ý mày sai hướng là sao? Nếu vậy chẳng lẽ là mẹ tao đã chơi bùa giết Woochan thật à?"
"Cha nó bảo hình như Woochan bị chơi bùa chết thật, nhưng không phải mẹ mày làm đâu. Mẹ mày chưa đủ gan đến mức đó."
"Chẳng phải mẹ tao thì là ai? Tao chưa thấy ai có ác cảm với Woochan ngoài mẹ tao cả?" Kiin gặng hỏi, cảm giác bất an lại dâng lên.
"Chuyện này thì cha nó cũng không biết, ổng chỉ nói rằng sức mạnh bên kia quá mạnh, xoay không nổi. Bây giờ người ta có khi nuôi đến quỷ rồi cũng nên..." Haram nói với giọng lạ, như thể đang lo lắng điều gì đó.
"Cẩn thận ăn nói chút đi." Kiin cảnh báo, lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
"À, cha nó còn bảo mày về nhà, nếu thấy gì lạ như cú hay chim quạ thì phải báo ổng ngay, ổng sẽ tính đường cho mày. Còn nếu không thì chắc phép của cha thằng Boseong dở rồi." Haram tiếp tục, như thể đang trêu đùa.
"Được rồi, tao sẽ báo sau. Bà Kang gọi tao rồi, tí tao sẽ gọi lại cho bây, nhớ gửi lời thăm của tao đến cha nó nhé." Kiin nói, rồi nhanh chóng cúp máy.
Tiếng chuông điện thoại vừa dứt, bà Kang lại gọi đến. Kiin không vội nghe máy, anh hít một hơi thật sâu rồi bấm nút nghe. Lời của bà thầy bói như vang vọng trong không gian, ẩn chứa một sức mạnh kỳ bí khiến anh phải rùng mình.
"Con đã làm đúng hết những gì ta bảo chưa? Tí nữa hai giờ, là lúc mở cửa quan phải thật cẩn trọng. Cầm bát muối trong tay, không được rời, phải đặt mâm trầu cau ra ngoài rồi đốt... Tính mạng của con cũng là tính mạng của ta..."
Lời bà Kang vang lên như tiếng mèo kêu trong đêm tối, mỗi từ đều như lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm trí Kiin. Cảm giác bất an dâng trào, và sự lạnh lẽo trước cửa nhà càng khiến anh thêm lo sợ. Dù đã chuẩn bị tất cả theo lời bà thầy, Kiin không thể tránh khỏi cảm giác mình đang bước vào một mê cung không lối thoát. Anh nhìn bát muối gạo, rồi nghĩ mâm trầu trên bàn thờ, không hiểu sao cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Kiin hít thở thật sâu, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động nhẹ từ phía ngoài cửa vang lên, giống như tiếng bước chân chầm chậm đang tiến lại gần. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, như thể có thứ gì đó không thuộc về thế giới này đang tiến lại gần, từng bước, từng bước một.
Liệu có phải là Woochan trở về? Hay là một điều gì đó tồi tệ hơn, một cái kết mà Kiin chưa bao giờ dám tưởng tượng?
Đúng như lời bà thầy bói Kang nói, Kiin cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng mình đang ngày càng dâng cao. Anh hít một hơi thật sâu, tay cầm chén muối gạo, từng bước đi vào phòng ngủ. Đêm tối như càng dày đặc hơn, bao trùm lấy không gian tĩnh mịch trong ngôi nhà. Trước khi đóng cửa phòng, anh không quên rải một ít muối gạo ra ngoài cửa, đúng như bà Kang đã chỉ dạy.
Kiin ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng, nơi đặt một lá đá bùa vàng rực rỡ, chữ viết trên đó lấp lánh như ánh sáng kỳ bí từ thế giới khác. Cảm giác sợ hãi bủa vây anh, từng dòng chữ trên lá bùa như nhảy múa trong tâm trí Kiin. Anh thầm lẩm nhẩm, tự nhắc mình: "Đã rất gần rồi, chỉ còn một chút nữa thôi..."
Thời gian như ngừng trôi, đồng hồ trong phòng chỉ còn mấy phút nữa là hai giờ. Tay Kiin bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh lẽo tuôn ra từ lưng và cổ, từng giọt một, như thể cơ thể anh đang phản ứng với một điều gì đó vô hình, không thể lý giải.
Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn chao đảo trong không khí, tạo ra những bóng đen kỳ quái vươn dài trên tường. Từng cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, mang theo một cảm giác lạnh buốt, khiến Kiin phải rùng mình. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cái cảm giác kỳ lạ cứ mãi quẩn quanh, như thể có ai đó đang đứng gần bên, theo dõi từng cử động của anh.
Chỉ còn vài phút nữa là đến hai giờ. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng Kiin không thể tránh khỏi cảm giác có gì đó đang không ổn. Những ký ức về Woochan, những lời bà Kang nhắc nhở, tất cả cứ lởn vởn trong đầu anh.
Đột nhiên, một tiếng động nhẹ từ ngoài cửa vang lên. Kiin giật mình, tim anh như ngừng đập một nhịp. Cửa phòng chưa đóng hẳn, và một luồng gió lạnh bất ngờ thổi vào, khiến anh phải khép chặt cánh cửa lại. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Kiin cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang đứng ngoài cửa, không phải là một người bình thường. Một sự hiện diện lạnh lẽo, không phải của con người, mà là thứ gì đó không thể thấy, không thể hiểu được.
Anh cố gắng hít thở đều, nhưng cảm giác sợ hãi không thể kìm nén. Đến lúc này, Kiin mới nhận ra, mọi thứ không chỉ là một nghi lễ hay lời dặn dò đơn giản. Anh đã bị cuốn vào một thế giới mà mình không thể thoát ra. Liệu có phải là cái kết đã được định sẵn từ trước? Hay đây chỉ là một bước ngoặt trong cuộc sống anh chưa từng lường trước?
Vừa sát hai giờ sáng, Kiin giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, tay run run cầm chén muối gạo còn trắng tươm, ánh sáng từ chiếc đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt anh, tạo nên một vẻ mặt nhợt nhạt đầy lo âu. Anh không còn đường lui, không còn cách nào khác ngoài việc bước vào bóng tối. Đôi chân anh như dính chặt vào sàn nhà, mỗi bước đi là một lần đè nén nỗi sợ hãi đang dâng trào. Anh xỏ vội đôi dép vào chân, đôi chân không vững, nhưng vẫn phải ra ngoài, nhìn lên phần bàn thờ đang để mâm trầu cau, như một nghi thức cuối cùng trước khi đón nhận điều không thể tránh khỏi.
Cánh cửa phòng mở ra, và ngay lập tức, một cơn gió mạnh thổi vào, mang theo hơi lạnh và tiếng rít gào của bão tố ngoài trời. Những đợt gió như lưỡi dao sắc nhọn, xé nát không gian, làm cho từng tế bào trong cơ thể Kiin căng lên như dây đàn. Trời tối om, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn, nhưng bóng tối như đặc quánh lại, bủa vây lấy anh. Cái cảm giác này, không phải là cái chết đến gần, mà là sự chờ đợi một thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
Kim đồng hồ đã điểm hai giờ sáng. Thời khắc đó đã đến. Kiin biết mình không thể trốn tránh thêm nữa. Anh phải đối mặt với thứ mà mình đã cố gắng lẩn tránh bấy lâu nay. Tay Kiin đặt lên tay nắm cửa, một cơn rùng mình bất ngờ chạy dọc sống lưng, nhưng anh vẫn tiếp tục, từng bước chậm rãi, tiến về phía bàn thờ, nơi anh sẽ đem nó đi đốt, một tiếng sét kinh hoàng đánh rầm xuống, như xé toạc không gian, khiến Kiin suýt nữa làm rơi chén muối gạo trong tay. Anh đứng sững lại, mắt mở to, nhìn về phía cửa sổ bên hông phòng khách. Thứ mà anh nhìn thấy làm tim anh ngừng đập một nhịp.
Trên cánh cửa sổ, xác con mèo đen ngòm từ sáng đã bị xé làm đôi, treo lủng lẳng, mắt mở trừng trừng, đầy máu me. Một hình ảnh kinh hoàng đến mức Kiin không thể thở nổi. Cổ họng anh khô khốc, bàn tay rời khỏi tay nắm cửa, chén muối gạo trong tay cũng bắt đầu bốc khói, khói trắng mờ ảo, lan tỏa khắp không gian, như một dấu hiệu xấu, một điềm báo rằng cái chết đang đến gần.
"Reng... reng..." Tiếng điện thoại rung lên lần nữa, phá vỡ sự tĩnh lặng trong không khí. Kiin cầm điện thoại lên, tay run rẩy, mắt không rời khỏi cái đầu mèo đẫm máu trên cửa sổ. Anh nhìn vào bức ảnh cưới in gỗ giữa phòng, cảm giác như một thế lực vô hình đang bao trùm lấy mình, kéo anh xuống vực sâu không đáy. Bàn tay Kiin vẫn run rẩy khi bấm nghe điện thoại.
"Mẹ nó, mày bị chơi rồi, không được mở cửa! Muốn sống thì ôm bát muối chạy vào gầm giường đi!" Tiếng Boseong hét lên qua điện thoại, như một tiếng thét trong tuyệt vọng.
Kiin không còn đủ sức để phản kháng. Anh cảm thấy như một con rối, không thể tự mình quyết định. Không nói một lời, anh vội vàng làm theo lời Boseong, chạy vào phòng, đóng cửa lại và chui xuống gầm giường. Tất cả diễn ra nhanh chóng, không một chút do dự, như thể có một sức mạnh vô hình đang ép buộc anh phải hành động.
"Bà Kang đang làm lễ, ọc máu chết rồi, là con mụ mẹ kế Woochan! Bà ta đã trấn bùa Woochan của mày thành quỷ thật rồi Kiin ơi! Con mèo mày thấy lúc sáng chính là tín hiệu cho mày chạy khỏi nhà, nó là của con đàn bà đó nuôi để thăm dò mày và Woochan đó!" Tiếng Boseong không ngừng vang lên, như một lời cảnh báo, một lời nguyền.
"Có phải căn nhà này là do bà ta tặng chúng mày không? Chính bà ta sắp xếp bức hình cưới thông thẳng cửa chính rồi ba cánh cửa tính từ phòng ngủ mày trước sau hai cánh cửa sổ để hại chết chúng mày đó." Giọng nói lạnh lẽo, như vọng từ một nơi xa xăm, đầy ám ảnh. Mỗi từ ngữ như một mũi dao cắm sâu vào tim Kiin, khiến anh không thể thở nổi.
Cái cảm giác như bị giam cầm trong một cái bẫy tinh vi, nơi mọi chi tiết đều được tính toán từ trước, đang từ từ thấm vào từng tế bào cơ thể anh. Căn nhà này, nơi anh từng nghĩ là nơi an toàn, nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp, giờ đây bỗng trở thành một nơi quái dị, như một cạm bẫy chết người mà anh không thể thoát ra.
"Bức hình cưới..." Kiin thì thào, nhớ về bức ảnh đã mờ đi theo năm tháng. Cái khung hình đó giờ không còn là minh chứng cho tình yêu của anh và Woochan, mà như một thứ bùa ngải, được dàn dựng để đưa anh vào cái chết không thể tránh khỏi.
Mỗi cánh cửa trong nhà bây giờ không phải là những lối ra vào bình thường nữa. Chúng là những ngã ba dẫn tới cõi chết, những cánh cửa bị bà ta - người mẹ kế độc ác, tính toán để bẫy lấy linh hồn của những kẻ bước vào. Cái sự thật lạnh lẽo đó như một cơn sóng vỗ vào lòng Kiin, khiến anh cảm thấy như không thể hít thở được nữa. Từng bước đi trong căn nhà này, mỗi một cánh cửa đều như đang kêu gọi anh, dẫn dắt anh vào nơi không có lối thoát.
Nhưng khi nhìn ra cửa sổ, Kiin không thể tin vào mắt mình. Cơn gió lạnh thổi qua, bóng tối dường như đang xâm lấn không gian, như thể căn nhà này đang sống, đang thở, đang phản kháng lại sự tồn tại của anh. Bức ảnh cưới ấy không phải là tình yêu, mà là lời nguyền, và những cánh cửa kia không phải là lối ra, mà là những cái bẫy được sắp xếp để nuốt chửng anh.
Bà ta – người mẹ kế ấy – đã sắp xếp mọi thứ, tính toán từng chi tiết để khiến Kiin không thể thoát khỏi số phận đã được định sẵn. Cái chết của Woochan không phải là tai nạn, mà là một phần trong kế hoạch ma quái của bà ta, một âm mưu đen tối mà Kiin giờ đây mới bắt đầu hiểu rõ. Căn nhà này, với những cánh cửa đã được sắp xếp theo cách bà ta muốn, là một cái bẫy không thể trốn thoát.
Kiin cảm thấy từng thớ thịt trên người mình như bị đông cứng lại, không thể cử động, không thể thở. "L-là sao hả? Ý mày hàng xóm tao là bà ta?"
"Chứ gì nữa! Đống tài sản nhà Moon, bà ta muốn đoạt được. Giờ bà ta đang điều khiển Woochan giết chết bà bói Kang rồi, người tiếp theo là mày đấy! Phải ở yên dưới gầm giường đi, chỉ cần Woochan không thấy mày, thì mày sẽ sống!"
"Woochan sẽ không bao giờ giết tao đâu..." Kiin cố thốt lên, nhưng giọng anh đã tắt ngấm, như bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi mơ hồ, không thể diễn tả thành lời.
"Đó không phải Woochan, đồ ngu! Cái thứ đó đã thành quỷ rồi, nó đang đòi mạng mày đấy!" Boseong hét lên, như thể sắp mất hết lý trí.
Kiin không còn nghe được gì nữa. Đầu óc anh trống rỗng, nhưng mọi thứ xung quanh lại như sắp sụp đổ. Đột nhiên, một tiếng động khủng khiếp vang lên, "Rầm!" Cánh cửa trong nhà bất ngờ mở toang, xác con mèo đen bị xé làm đôi rớt xuống thềm nhà. Cơn gió mạnh rít lên, khiến không khí trở nên ngột ngạt, như một ngôi mộ vùi chôn mọi hy vọng.
"Cha tao hỏi mày, có thấy điều gì lạ ở Woochan trước khi nó chết không?" Tiếng Boseong như một tiếng gọi từ vực thẳm, gấp gáp, lo sợ. Mỗi lời nói như một tiếng gào thét vang vọng trong đầu Kiin, làm tâm trí anh quay cuồng, không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.
"Tao không chắc... nhưng tao nhớ là em ấy rơi xuống trong tư thế rất kỳ lạ, chân hướng lên trời, đầu đập mạnh xuống đất còn thân bẻ ngược ra như nhện..." Kiin nói trong sự hoang mang tột độ, giọng nói như một làn gió yếu ớt, bị nhấn chìm trong biển sợ hãi. Nhưng trong đầu anh, ký ức về cái chết của Woochan giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn, những mảnh vỡ ký ức rơi rớt không thể lắp ghép lại được.
"CÁI GÌ? M-mau mau chui ra khỏi gầ-...!" Tiếng Boseong từ đầu dây bên kia như một tiếng thét đau đớn, sợ hãi đến mức nghẹn lời, khiến Kiin như bị tóm chặt bởi bàn tay vô hình của nỗi ám ảnh. Mắt anh mở to, tim đập loạn nhịp, nhưng không kịp phản ứng thì tiếng điện thoại đã tắt ngấm.
"Alo? Alo? Ý mày là sao, Boseong - Boseong?" Kiin gào lên, nhưng không có câu trả lời. Trong không gian yên lặng chết chóc, anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, như thể một con thú đang sắp bị săn bắt.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh buốt như từ địa ngục thổi vào, làm tóc Kiin dựng đứng. Anh ngẩng đầu lên, mắt mở to, tim đập thình thịch, chỉ thấy trước mặt mình, một bóng hình lờ mờ hiện lên từ trong bóng tối phản chiếu qua chiếc gương ở góc phòng. Một cái đầu, đẫm máu, lơ lửng trước mặt anh.
END
*Giải đáp một số hủ tục, hình ảnh/quan niệm dân gian được đưa vào lồng ghép trong câu chuyện:
"Vong Hồn Xoay Đầu", từ các quan niệm dân gian truyền miệng (không quá phổ biến) thì người chết do nhảy lầu dù cố ý hay vô tình, thì hình dạng vào hồn sẽ trở về dưới hình dạng tư thế y hệt khi nhảy xuống. Ở một số vùng, người ta tin rằng nếu một người treo cổ tự tử, linh hồn họ sẽ lơ lửng và nhìn về hướng mà họ đối mặt khi chết. Tương tự, người nhảy lầu được cho là vong hồn sẽ "đứng" hoặc "xoay" theo tư thế lúc chết, ám ảnh người sống ở hướng đó.
"Hai nhịp sáu, bốn nhịp ba"
cùng bài đồng dao
"Bảy lá trầu, chín lá cau,
Bùa ngải kết chặt, âm sâu mộ phần.
Nửa đêm gọi hồn, ai lần,
Về nghe chú nguyện, dứt trần hận đau."
Hai nhịp sáu (12) và bốn nhịp ba (12), là nhịp đập của đồng hồ, chỉ điểm số 12/24 các thời gian tượng trưng ranh giới cõi âm và cõi dương, bài đồng giao chỉ rõ các yếu tố tâm linh, chơi bùa ngải, ếm hồn thành quỷ, không thể thoát khỏi hồng trần, không thể siêu thoát.
"Mèo đen ngòm", dưới hình ảnh mèo đen thì mang lại năng lực siêu nhiên giữa cõi âm dương, xuất hiện trong cốt truyện như thanh tẩy cho nhân vật dù không thể.
"Chui xuống gầm giường đêm Chung Thất", 'chung thất" hay nói đơn giản là 49 ngày sau khi người đó mất, quan niệm chui xuống gầm giường hoặc nơi an toàn là để khi người thân trở về thì phải có các nghi thức cầu siêu để linh hồn sớm siêu thoát, hình ảnh gầm giường là nơi ẩn náu an to tránh sự quấy rối từ các linh hồn, không bị nhìn thấy.
Một số hình ảnh khác như muối gạo, đốt mâm trầu cau cắt duyên vợ chồng hay cách bố trí nhà cửa, bố cục căn nhà cũng sẽ có các ẩn dụ cụ thể, mọi người có thể tìm hiểu qua nha.
────────୨ৎ────────
𝜗𝜚 Máy gắp thú KiinCuzz xin phép dừng hoạt động. Hẹn gặp lại mọi người vào lần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro