Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

错过

Hành trình tình yêu của Kim Kiin và Moon Woochan được tô điểm bởi những món quà đong đầy cảm xúc. Hãy cùng mình mở ra hộp quà thứ 09 thuộc project "Nghiên" để theo dõi đoạn đường lãng mạn của họ.

𝜗𝜚 Gửi lời tới nhimnhimy vì đã beta cho Su.
𝜗𝜚 Món quà trước: Hy vọng tới cùng bình minh - tunekaf

────────୨ৎ────────

Những góc tối trong tâm hồn, kéo theo cảm giác cô quạnh âm ỉ trỗi dậy trong lòng. Kim Kiin đứng bên khung cửa sổ của tầng cao nhất, nơi mà ngày xưa đứa trẻ nghèo với đôi tay chai sần vì kéo lưới cá từng ngước lên mơ ước. Giấc mơ ấy giờ đã thành hiện thực, nhưng sao trái tim này lại trống rỗng đến vậy?

Ly rượu trên tay dường như nhẹ bẫng, như thể nó không còn trọng lượng, hoặc có lẽ là chính bàn tay anh đang mất dần sức lực. Anh nhấp một ngụm nhỏ, vị cay nồng quen thuộc lan tỏa, đánh thức ký ức về những đêm dài không người trò chuyện, chỉ có anh và nỗi cô đơn làm bạn.

Thói quen này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Thói quen tìm kiếm sự an ủi trong cơn cồn cào của rượu, trong cảm giác lạnh lẽo của đêm tối. Ánh đèn thành phố phía xa phản chiếu trên bề mặt sóng sánh, sự nguội lạnh trong chiếc ly thủy tinh không thể so được với trái tim anh lúc này – trái tim như hóa đá, từng nhịp đập cũng trở nên xa lạ.

Kim Kiin thở dài, hơi thở như hòa vào màn đêm, chỉ để lại một bóng người lặng lẽ giữa không gian cao vợi, nơi mà giấc mơ ngày xưa đã trở thành nỗi ám ảnh của hiện tại.

"Ting..."

"Ting..."

Tiếng thông báo dồn dập vang lên, như xé toạc sự lạnh lẽo và tĩnh lặng vốn bao trùm căn phòng. Âm thanh ấy, nhỏ bé mà chói tai, đánh thức một điều gì đó trong anh – một nỗi bất an âm ỉ, một cơn sóng ngầm chưa bao giờ dịu lại.

Ánh mắt Kiin dừng lại trên màn hình. Hai thông báo email hiện lên, chỉ là những dòng chữ ngắn gọn, vô tri. Nhưng sao... chúng lại mang sức nặng như muốn nhấn chìm anh thế này?

Ngón tay anh run rẩy lướt qua màn hình, không dám mở. Chỉ nhìn thôi, từng con chữ như muốn xuyên thẳng vào trái tim anh, khơi lại những vết thương đã cố giấu kín. Có thể chỉ là những thông tin công việc, cũng có thể là một thứ gì đó anh đã trốn tránh quá lâu. Nhưng chính sự mơ hồ không rõ ấy lại khiến lòng anh càng nặng trĩu hơn.

Thông Báo Về Hình Ảnh Cũ.

Kính gi Kim "Kiin" Giin,

Hy vọng bạn đã có một ngày tốt lành.

Tôi muốn thông báo rằng tôi đã gi cho bạn một tệp hình ảnh trước đây mà bạn có thể cần xem lại. Hình ảnh này có thể có liên quan đến nhng tài liệu quan trọng hoặc cần thiết mà bạn đã bỏ quên. Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào hoặc cần thêm thông tin, đng ngần ngại liên hệ vi tôi.

Cảm ơn bạn đã chú ý và tôi rất mong nhận được phản hồi t bạn.

Trân trọng.

Hồi chuông thông báo thứ hai là về tin tức Kiin chính thức được đề cử trong lễ vinh danh các doanh nhân trẻ thành đạt của năm nay. Dù chần chừ là vậy nhưng chưa được bao lâu Kiin đã vội vàng chạm vào email thứ hai - là thứ mà anh đã chọn bỏ lại tất cả để đạt được.

Một cảm giác "nhẹ nhõm"...

Sau khi xác nhận một số thông tin quan trọng, màn hình điện thoại sáng đèn khẽ tắt, trả lại không gian tĩnh lặng như một chiếc kén chìm trong im lìm. Kim Kiin nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn xa xăm qua lớp kính trong suốt. Đây là Seoul – là giấc mơ, là điều từng lấp đầy tâm trí anh suốt những tháng năm tuổi trẻ – nhưng liệu đây có thực sự là tất cả những gì anh từng khao khát?

Kiin tựa như con tằm nhỏ cuộn mình trong kén, đã đủ sức để bung cánh nhưng vẫn lặng lẽ níu mình lại ở nơi này. Anh thở dài giữa bầu không khí trầm mặc, gom góp chút dũng khí còn sót lại trong lá gan đã bị rượu bia bào mòn mà mở chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh. Một cú chạm nhẹ vào email đầu tiên nhắc về "Thông báo về hình ảnh cũ" vang lên như tiếng mưa bất chợt dội xuống lớp kính, từng hạt mưa nặng nề như một lời nhắc nhở về điều không thể lãng quên.

Kiin hiểu tất cả. Anh hiểu rằng những điều được coi là cũ kỹ, bị thời gian bỏ lại phía sau mà đoạn email ngắn ngủi kia nói đến chính là em - Moon Woochan. Một lần nữa, ký ức xưa cũ lại hiện về, hình ảnh em quay lưng năm cả hai mười sáu tuổi như thước phim tua chậm hiện lên trên điện thoại, lật mở từng ngăn ký ức mà anh vẫn cất giữ sâu thẳm trong tim.

Gió này, sao lại vừa mặn vừa cay. Anh và em – hay nên gọi là chúng ta – giống như những con sứa nhỏ trôi dạt giữa cái mặn của biển và cái rét của gió. Kiin và Woochan lớn lên tại làng chài Nochida, nhưng nói "lớn lên cùng nhau" thì có lẽ chưa đủ chính xác. Phải chăng nên nói rằng cả hai đã cùng nếm đủ vị "mặn" của đời nhau?

Kim Kiin, người con của làng chài, mang trong lòng một lời hứa khắc sâu tựa muối biển: "Cả cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ chôn chân tại nơi đã chôn vùi thể xác của cha mình." Cha anh mất trong một cơn bão dữ dội, để lại mẹ và anh bám víu vào nhau mà sống qua ngày. Với lời hứa ấy, Kiin chưa từng ngừng cố gắng. Anh chạy việc khắp thị trấn, từ kéo lưới, giao báo, đến phụ bàn – tất cả đều vì một mục tiêu duy nhất: đưa mẹ và anh thoát khỏi cái làng chài nuôi anh khôn lớn nhưng cũng giam cầm giấc mơ của anh.

Còn em, Moon Woochan, em là gì trong đời anh – là may mắn hay xui xẻo nhỉ? Một họa sĩ truyện tranh mải miết đi tìm cảm hứng nhưng chưa bao giờ thực sự chạm tới nó. Em mang trong mình niềm lạc quan ngây ngô, như thể chỉ cần có lòng tin thì mọi chuyện sẽ ổn – hoặc có lẽ là không. Em chọn làng chài này vì tin rằng nó sẽ mang đến nguồn cảm hứng mới, thay cho những ngày tháng thiếu thốn đủ điều, từ điện sáng đến nước ngọt.

Và không có gì ngạc nhiên, anh và em cuối cùng cũng gặp nhau, giữa những cay đắng và bạc bẽo của cuộc đời. Chúng ta như hai mảnh vụn vô tình va vào nhau, mang theo những vết thương chưa lành, nhưng cũng tìm thấy một chút hơi ấm giữa cơn bão lạnh lẽo của thế gian. Anh, em, và "chúng ta" – thật sự đã trao cho nhau trọn vẹn những tháng ngày ấy, khi tuổi trẻ như ngọn lửa mãnh liệt, vừa thiêu rụi mọi thứ vừa làm phai nhạt cái mặn mà của muối biển.

Những khoảnh khắc ấy đã qua, nhưng vẫn còn vương vấn đâu đó trong lòng, như làn sóng không ngừng vỗ bờ. Dẫu xa vời, chúng vẫn ấm áp, vẫn đau đáu như một lời nhắc nhở rằng, từng có một thời chúng ta đã thuộc về nhau.

"Mau lên đi chứ, anh cứ từ từ là mình sẽ lỡ mất hoàng hôn hôm nay đó!"

"Đừng chạy mà, té bây giờ."

"Trễ rồi đó, anh mau nhanh lên đi!" Woochan chạy lại gần anh, kéo anh đi thêm chút nữa để còn kịp ngắm hoàng hôn đầu tiên của năm mới.

"Nè, sao anh vô cảm quá vậy? Mau cầu nguyện gì đi chứ, phải cầu nguyện trước hoàng hôn đẹp nhất năm mới này đó!"

"Sao em biết là đẹp nhất? Còn tận ba trăm sáu mươi bốn ngày nữa mà."

"Đừng có mà bắt bẻ em! Mau nhắm mắt lại cầu nguyện đi!" Woochan cau mày, giận dỗi và bắt Kiin nhắm mắt lại.

Khi ánh sáng cuối cùng của năm cũ nhẹ nhàng chạm vào chân trời, nhuộm vàng những vạt mây như bức tranh vẽ bằng sắc màu của hy vọng. Cái lạnh của gió đông len lỏi qua, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

"Anh ước gì thế?"

"..."

"Anh ước sau này chúng ta phải thật hạnh phúc và thành công." Đoạn im lặng kéo dài, như một nhịp đàn bị hụt, khiến lời anh nói bỗng trở nên khó hiểu.

"Em ước anh phải thật thành công và luôn bên em! Có phải dễ thương không, giám đốc Kiin?" Em bỗng chốc làm trò trẻ con, trêu anh. Anh chỉ mỉm cười khẽ, rồi đứng dậy theo em, trong lòng anh nghĩ rằng em cũng giống anh, đó là nói dối nhỉ...

...

"Kiin, nhìn này! Đó là ốc mượn hồn, cả cặp luôn kìa."

"Nhìn nó giống tụi mình vậy, sau này mình phải hạnh phúc như nó, biết chưa?"

Nhưng em ơi... đâu ai nói rằng ốc mượn hồn là biểu trưng cho một tình yêu mù quáng, một tình yêu không đích thực đâu. Có lẽ em đã quá phóng đại những ước mơ, những nỗi niềm trong trái tim em, nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra hoàn hảo, trọn vẹn như những gì em hằng mong ước.

Không phụ sự nỗ lực từng ngày của Kim Kiin, anh cuối cùng đã thật sự trở thành một người có thể đứng trên cao, nhìn xuống làng chài nhỏ bé, bẩn thỉu ngày nào và ngẩng đầu đối diện với những bậc trưởng bối dày dặn kinh nghiệm. Nhưng chẳng phải nụ cười trên môi anh giờ đây đã bị thương mại hóa rồi sao? Cũng chẳng sao, tiền - tài - danh - vọng, tất cả cuối cùng cũng đã ứng nghiệm với điều ước dưới ánh hoàng hôn của năm ấy.

Woochan chưa từng rời đi. Em vẫn ở đây, bên cạnh anh – bên cạnh "con ốc mượn hồn" năm nào, vẫn mang theo những giấc mơ về danh phận và tình cảm, dù chúng đang chết dần mòn mỗi ngày.

Hôm ấy, em chọn cho anh một chiếc cà vạt đi kèm bộ vest chỉn chu để anh tham dự buổi họp mặt cùng nhân viên công ty dịp cuối năm. Đứng trước đống quần áo mà mình đã bày ra, em mỉm cười, từ tốn cất chúng vào tủ. Bất chợt, trong góc tủ, một chiếc hộp vuông vức hiện ra, lạ lẫm và đầy bí ẩn.

Bản tính tò mò của người làm nghệ thuật như em không thể cưỡng lại. Nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp lên, em mở ra – là một chiếc nhẫn cưới. Đôi tay em run rẩy, tưởng chừng như nhũn ra khi nhận ra điều ước năm ấy của mình thật sự đã đến rất gần. Cảm xúc em vỡ òa, hân hoan nhẹ nhàng len lỏi qua từng ánh mắt. Sau bao ngày chìm trong sự thờ ơ của anh, em đã tin rằng người em yêu và đặt trọn niềm tin sẽ không làm em thất vọng. Sẽ sớm thôi, phải không Kiin? Anh sẽ cầu hôn em, đúng không?

Thời gian sau đó dần trôi, nhưng chiếc hộp ấy vẫn nằm yên nơi góc tủ, chưa từng được dịch chuyển.

...

"Thành phần chỉ biết cắm đầu vào mấy thứ gọi là nghệ thuật thì làm sao mà thành công? Giám đốc Lee đã quá đúng khi bắt con gái từ bỏ công việc bèo bọt đó."

Kiin nâng ly rượu, cười hồ hởi với vị khách trước mặt, rồi thoáng nhìn vào mặt đồng hồ trên tay. Dù đã muộn, anh vẫn hòa mình vào bữa tiệc, mặc kệ mọi thứ.

Anh quên em rồi sao, Kiin?

Em đã từng nói sẽ không rời đi.
Vậy mà, em đã thật sự rời đi.

Ngày chúng ta lựa chọn xa nhau, em không bao giờ quên được. Chúng ta đã tách cặp ốc mượn hồn năm ấy, triệt để hủy bỏ ước nguyện của em dưới ánh hoàng hôn đầu năm.

"Vậy là... đến đây thôi, em nhỉ?"

"Ừ. Đến đây thôi."

"Anh cứ nghĩ mình sẽ đi cùng nhau lâu hơn một chút nữa."

"Em cũng từng nghĩ thế. Nhưng mà... có lẽ đến lúc mình phải dừng lại rồi."

"Chắc là em sẽ ổn, đúng không?"

"Em sẽ ổn. Còn anh?"

"Anh không biết nữa. Có lẽ phải mất một thời gian. Nhưng anh sẽ ổn, mong là vậy."

"Vậy thì tốt rồi. Em mong anh sẽ tìm được hạnh phúc mà anh xứng đáng có được."

"Và em nữa. Em phải hạnh phúc, dù là không có anh, được không?"

"Ừ, em sẽ cố. Nhưng mà... nếu sau này gặp lại, anh sẽ chào em chứ?"

"Tất nhiên rồi. Anh sẽ chào em, như một người quen cũ... mà anh từng yêu rất nhiều."

Anh đã thật sự từng yêu em chưa?

Đó là câu hỏi mà Woochan luôn tự hỏi bản thân trong những ngày dọn dẹp đồ đạc để rời đi, mang theo tất cả những mảnh vỡ của sự mong đợi và thất vọng chất chồng.

Sau hàng tháng ngày ngột ngạt bởi sự im lặng, đối mặt với sự thờ ơ và lạnh nhạt, em đã tự hỏi liệu anh có bao giờ đặt một chút gì đó vào tình yêu mà em đã dốc hết tâm tư để giữ gìn? Chúng ta sẽ chỉ là những người bạn cũ, những con ốc mượn hồn mang trong mình một tình yêu không đích thực sao?

Sau tất cả, điều duy nhất em giữ lại được là hình bóng anh của những ngày tháng vô tư vô lo hòa mình vào vị mặn của gió biển, để mặc sóng cuốn đi mọi buồn vui, mọi gánh nặng của cuộc đời. Anh như thể tan vào đại dương, xa xăm và mơ hồ, để lại trong em một khoảng trống vô tận, nơi ký ức và khát khao không ngừng vẫy gọi.

Do tác động từ rượu và cả cơn buồn ngủ, hình ảnh em trong mắt Kiin giờ đây mơ hồ như một giấc mộng cũ. Anh của chúng ta năm ấy – cậu trai trẻ với đôi mắt lấp lánh ước mơ, người đã từng vì danh vọng mà đạp đổ nơi mình sinh ra, nuôi mình lớn. Kiin nhớ lại dáng hình thiếu niên non trẻ ấy, từng đứng lặng trước hoàng hôn năm nào, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hy vọng.

Còn giờ đây, Kiin chỉ thấy một con ốc mượn hồn đang khóc – không biết vì nỗi đau mờ mịt trong tình yêu, sự gian xảo đã đánh mất những gì thuần túy nhất, hay chỉ đơn giản là vì Kiin đã không còn là "anh" nữa.

"Anh đã không thể quay lại được nữa, Kiin à. Em muốn giữ anh lại, nhưng em chẳng có gì cả."

"Nhìn xem, anh đã thành công rồi. Trên con đường hạnh phúc mà anh từng vạch ra... chỉ là con đường này không có em nữa."

Em cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói dần vỡ vụn:

"Mình lỡ để danh vọng xen giữa chúng ta, và em không còn đủ sức níu giữ nữa."

"Vết chai trên tay do lưới cá năm nào có thể sẽ lành lại nếu anh chăm sóc kĩ lưỡng, nhưng những vết thương anh đã cứa vào tim em thì... khó lòng em lành lại được."

Em cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe:

"Em chỉ muốn quay về là đứa trẻ mê mẩn những trang truyện ngày ấy thôi."

"Anh đã từng yêu em chưa, Kiin? Hay kể cả trong quá khứ, anh cũng chưa từng?"

Những lời cuối cùng anh nghe được trước khi cánh cửa khép lại:

"Tạm biệt mối tình gần hai mươi năm của anh và em.
Tạm biệt những lời ước hẹn dưới ánh hoàng hôn năm nào.
Tạm biệt tất cả, bởi chính anh đã phá hủy hoàn toàn niềm tin vào tình yêu trong em."

Vô tình một ngày, anh nhìn thấy em trên trang báo cùng dòng tiêu đề ngắn ngủi: "Họa sĩ trẻ nổi tiếng với bộ truyện tranh 'Nochida - Ốc nhỏ ơi' lộ diện trước công chúng". Là em. Đúng thật là em.

Nhưng sao lạ lẫm đến thế?

Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nét cười ấy... tất cả đều thuộc về em, nhưng sao anh lại không thể nhận ra? Là do chúng ta giờ đây chỉ còn là những người bạn cũ, lướt qua đời nhau như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ gặp lại? Hay là vì chính anh đã tàn phá con tim em, làm mờ đi những gì từng rực rỡ nhất của một con người, phải không Woochan?

Anh đã nhìn thật lâu vào bức ảnh trên trang báo, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc, nhưng càng nhìn, lại càng thấy xa lạ. Có lẽ không phải em đã thay đổi, mà là anh – anh đã đánh mất quyền được nhìn thấy em bằng ánh mắt của ngày xưa...

────────୨ৎ────────

𝜗𝜚 Món quà sau: Đã từng có nhau - imy13_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro