Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: nếu như... tôi thích anh?

Nghiêm Hạo Tường đặt cô ngồi xuống giường, bản thân kéo một chiếc ghế tới ngồi đối diện, anh thở dài một hơi, bắt đầu nói "chúng ta chỉ quen biết 1 tháng thôi"

Nghiêm Hạo Tường ngừng lại một chút rồi nói tiếp "về sau mỗi người chúng ta đều có cuộc sống riêng, mọi thứ sẽ về quỹ đạo ban đầu, cô có thể coi như tôi chưa từng tồn tại"

Tốt nhất là như vậy, anh nghĩ rằng nếu cô quên đi là tốt nhất, dây dưa với người như anh có thể coi là một điều xui xẻo, cho dù có tình cảm đi chăng nữa, mọi chuyện cũng sẽ chẳng tới đâu cả, chi bằng không có bắt đầu

Bầu không khí vô cùng nặng nề, Khương Đình Tuệ cắn môi kìm nén cảm xúc, có vẻ như khoảng thời gian này cô đã phải lòng anh, tưởng rằng anh cũng vậy nhưng thật sự đã nhầm rồi

Cả hai đều rơi vào dòng suy nghĩ rối loạn, Khương Đình Tuệ mở miệng "Nghiêm Hạo Tường"

Nghiêm Hạo Tường: "hửm?"

Khương Đình Tuệ: "nếu như, tôi nói nếu như, nếu như tôi...thích anh?"

Nghiêm Hạo Tường nghe tới đây, liền nhìn với cô bằng ánh mắt khác, nói là ngạc nhiên cũng không phải, mà cũng có thể là ngạc nhiên vì cô lại nói là lời này

Nghiêm Hạo Tường sững người không đáp lại gì cả, Khương Đình Tuệ trở nên luống cuống "coi như tôi chưa nói gì đi"

Cốc cốc cốc, là bác sĩ tới

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn ra phía cửa rồi đứng dậy

Bác sĩ: "Tôi tới kiểm tra một chút"

Nghiêm Hạo Tường đi ra ngoài rồi đóng cửa lại

...

Một lát sau, bác sĩ cũng ra khỏi phòng, Nghiêm Hạo Tường đang ngồi ở ghế chờ bên ngoài lại đứng dậy

Bác sĩ cười nói "Khương tiểu thư phục hồi rất tốt, khoảng độ 1 tuần nữa là có thể nhìn bình thường, bây giờ vẫn còn khá mờ, cậu chăm sóc tốt cho cô ấy nhé"

Đúng vậy, Khương Đình Tuệ bây giờ không phải là không thấy gì cả, chỉ là mọi thứ rất mờ, cô muốn rõ ràng nhìn thấy mặt anh cũng không được

Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu "cảm ơn bác sĩ"

Bác sĩ rời khỏi, Nghiêm Hạo Tường chuyển mắt nhìn vào phía trong căn phòng, anh không định vào lại, có lẽ nên rời đi rồi

'Không được' Nghiêm Hạo Tường nghĩ ra gì đó, bắt buộc phải vào lại trong phòng, bàn tay đặt lên tay nắm cửa mở ra

Khương Đình Tuệ vẫn ngồi yên lặng ở đó, nghe bước chân của Nghiêm Hạo Tường đang tiến tới gần "tôi còn tưởng anh đi rồi"

Nghiêm Hạo Tường: "muốn tôi ở lại không?"

Khương Đình Tuệ: "có thể sao?"

Nghiêm Hạo Tường: "có thể, lát nữa cô ngủ rồi tôi đi cũng không muộn"

"Được" Khương Đình Tuệ nói xong liền nằm xuống giường, Nghiêm Hạo Tường tắt bớt điện đi, ngồi ở bên cạnh cô

Nghiêm Hạo Tường: "ngủ đi"

Khương Đình Tuệ nằm trong lớp chăn ấm, không hề đề phòng mà dần dần chìm vào giấc ngủ, còn về phía Nghiêm Hạo Tường, anh vẫn rũ mắt nhìn cô, ngồi yên không hề động đậy

...

Nghiêm Hạo Tường liếc mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cô gái nằm trên giường, anh đứng dậy đi tới gần chiếc tủ chứa phần thưởng trong hoạt đông hôm nay 'xin lỗi' sau đó liền tập tức rời khỏi

———-

Lại là một buổi sáng đẹp đón cô thức dậy, Khương Đình Tuệ cảm nhận được mắt mình đang hồi phục rất nhanh, sự rõ nét ngày càng được cải thiện, cô nhẹ nhàng cười lên, nếu như cô giả như chưa khỏi, nói không chừng anh sẽ không né tránh

Khương Đình Tuệ lại sinh hoạt như những ngày thường, lại là một ngày không có sự xuất hiện của anh

Cứ thấy có tiếng động ở phía cửa ra vào, cô đều hi vọng là anh tới, nhưng đều không phải

Chỉ biết trông chờ như vậy, sự chờ đợi kéo dài bằng ngày, Khương Đình Tuệ đứng bên cửa sổ, dùng ánh mắt không có điểm tụ nhìn về phía xa

Màu xanh của cây cối xen với màu xanh của bầu trời, những dáng người đang đi lại bên ngoài ngày một rõ hơn

...

Lần này không còn chỉ là 3 ngày, tới hôm nay là một tuần rồi, mắt cô đã sáng lại nhưng không còn nhìn thấy anh nữa, Khương Đình Tuệ soát mắt xung quanh phòng, ánh mắt dừng ở chiếc túi để ở tủ

Tại sao cô có thể quên nó được chứ, tấm ảnh đó, cô phải xem ngay lập tức, Khương Đình Tuệ vội xuống giường lao tới gần tủ

Cô lấy chiếc túi mang tới bàn bắt đầu lôi những thứ bên trong ra "móc khoá, vé xem phim, tấm ảnh đâu?"

Khương Đình Tuệ dốc cả túi xuống, mọi thứ đề được bày trên bàn "tấm ảnh..."

Bàn tay cô hơi run rẩy, cô cầm tấm ảnh lên, nó không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại phân nửa của cô

Ngón tay Khương Đình Tuệ siết chặt tấm ảnh, cười trừ 'huỷ tiêu cũng rất triệt để'

Mấy ngày này cô đã đủ buồn bã rồi, rốt cuộc bản thân đã tạo nghiệp gì, không hiểu sao bản thân lại  thích một người lu mờ như vậy, cảm giác giống như đã nằm mơ một giấc mơ dài, không chân thực chút nào

...

Khoảng vài ngày sau Khương Đình Tuệ được xuất viện, giống như anh nói, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo ban đầu, cô sẽ tiếp tục làm công việc của mình, tiếp tục làm một hoạ sĩ và...

Không có sự tồn tại của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro