Chương 2: Đưa Hắn Đi Gặp Tổ Tông
Bình tĩnh, không tranh đấu với người, Quân gia đại trạch* ngày hôm nay trở nên đặc biệt náo nhiệt, trong đại viện Quân gia, ngoại trừ âm thanh quyền cước đấm đá, chính là tiếng gọi phẫn nộ, một lần so với một lần phát điên hơn, một lần so với một lần độc ác hơn.
* đại trạch: có thể hiểu là nhà lớn, tổng bộ của Quân gia
" Đánh cho ta! Đánh mạnh lên! Đánh tới khi bọn chúng xin tha cho ta! Ta không tin Quân Ly, Quân Mặc, Quân Tâm, ba phụ tử các ngươi là làm bằng sắt!" Nam tử áo bào màu tím ở trong tiểu viện đi tới đi lui, khắp khuôn mặt tràn đầy lửa giận, không ngừng chỉ huy người hầu đồi với ba người trên đất quyền cước đấm đá đánh đập đã gần hôn mê. Người này chính là ở bên trong năm đại gia tộc, chi nhánh Lôi gia, nhi tử của Lôi Sương- Lôi Tốn.
Coi như một nhà Quân Ly sa sút, vẫn là chi nhánh đứng đầu năm đại gia tộc, càng là trực hệ của Quân gia. Tứ đại gia tộc ngoài miệng nói muốn đánh, muốn giết, chung quy chỉ là đem ba phụ tử Quân Ly đánh thành trọng thương rồi thả trở về, đem Quân Mộ Khuynh vứt vào bầy sói. Nhưng là Lôi Tốn không biết trời cao đất rộng, chỉ muốn vì hả giận cho chính mình, thừa dịp phụ tử Quân gia bị thương nặng, dẫn người lại đây ức hiếp bọn họ. Quân Mặc, Quân Tâm rooys cục không ngăn nổi quyền đấm, cước đá xung quanh, hôn mê đi. Người hầu đi nhanh đến trước mặt Lôi Tốn, chân choa hỏi: " Thiếu gia, người nhìn bọn họ sắp chết rồi, nếu không...chúng ta hay là đi về trước?" Người hầu xoa xoa thái dương đầy mồ hôi hột, cái tên thiếu gia không biết trời cao đất rộng này, hiện tại biến thành như vậy. Quân gia ở Phù Thủy trấn coi như bị đại gia chủ lãng quên, dù sao vẫn là gia tộc lớn đệ nhất, nếu bị đại gia chủ Quân gia biết được chuyện ngày hôm nay, cuối cùng xui xẻo còn không phải là bọn họ?
"Khốn nạn!" Lôi Tốn nâng tay lên, liền làm cho tên người hầu đang bước lại kia hứng trọn một cái tát. Toàn thân hắn tỏa ra hỏa khí càng thêm nồng nặc.
Thả? Làm sao có khả năng thả? Ngày hôm nay, Lôi Tốn hắn liền muốn giết ba phụ tử này. Phù Thủy trấn thiên tài? Hai đại thiên tài thì sao? Thiên tài vào ngày hôm nay cũng phải bị hắn đá xuống.
" Vâng, vâng,vâng, tiểu nhân biết sai." Tên người hầu bụm mặt, vội vã đáp. Ngày hôm nay hắn ra ngoài nhất định là đã không coi ngày, lòng tốt không được báo đáp a!
" Vậy còn không mau đi tới đánh cho ta!" Lôi Tốn giận đùng đùng chỉ vào người hầu kia, còn không quên hướng trên thân thể hắn đạp một cước. Hắn ngày hôm nay quyết định phải cho Quân Mặc, Quân Tâm biết đạo lý. Hai người bọn họ dù có lợi hại đến đâu, không phải vẫn là rơi vào tay hắn? Hân nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn bọn họ.
Tên người hầu bị đạp một cước vẫn là mau mau đứng lên, tiếp tục đối với ba phụ tử nhà Quân gia đã vết thương đầ mình mà hạ thủ.
" Hết thảy dừng tay!"
" Chi dát." Đồng thời cửa lớn Quân gia cũng bị người ta đẩy ra, bóng dáng bé nhỏ chậm rãi từ ngoài cửa đi tới, hai mắt đỏ thẫm lộ ra khí tức băng hàn.
Đột nhiên xuất hiện âm thanh, mấy người vốn đang động thủ sửng sốt. Đây là người nào a? Không phải muốn chết sao? Biết rõ ràng hôm nay Lôi đại thiếu gia hỏa khí lớn, còn muốn tới xúi quẩy?
Thời điểm bóng người Quân Mộ Khuynh đi vào, mọi người trong viện bùng nổ ra một trận tiếng cười trào phúng. Còn có người ôm bụng cười to lên , nàng còn có lá gan trở về? Này không phải muốn chết sao?
Âm thanh lạnh lẽo thấu xương truyền đến, Lôi Tốn xác thực là sợ hết hồn, còn tưởng rằng là một vị tiền bối Quân gia đến rồi. Khi hắn nhìn thấy bóng người máu me khắp thân kia, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn dám đến, không có nghĩa là không sợ gia chủ Quân gia, đến cả gia chủ Lôi gia cũng là sợ hãi ba phần nha!
" Ôi... Quân Mộ Khuynh, không nghĩ tới ngươi lại chạy thoát được bầy sói. Có điều, ngươi vẫn sẽ chết trên tay ta." Lôi Tốn nói xong cũng nở nụ cười, một Quân Mộ Khuynh đến này tính là cái gì, một kẻ ngu ngốc thôi, nghĩ đến lát nữa hắn có thể mang bốn phụ tử Quân gia giết chết, trong lòng Lôi Tốn có loại hả hê không diễn tả được. Để xem sau này, gia gia* còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn hay không.
* gia gia: ông
Ánh nắt Quân Mộ Khuynh lạnh như băng , đảo qua ba người đã hôn mê trên đất xuất hiện một tia gợn sóng, nàng lạnh lùng đưa mắt dời về phía Lôi Tốn, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt biểu lộ nụ cười, toàn thân lộ ra một luồng lười biếng.
" Ồ? Thật sao?" Chết? Chết còn không biết là ai, ở trước mặt nàng dâm nói chữ tử, hậu quả kia... là muốn tìm chết sao?
" Hiện tại, bổn thiếu gia sẽ đưa ngươi đi gặp tổ tông!" Hừ! Chết đến nơi rồi, còn dám nói như vậy. Một chuyến đi tới bầy sói, lá gan của Quân Mộ Khiunh nàng đúng là lớn hơn không ít!
Lôi Tốn vung lên nắm đấm, trên mặt mang theo mấy phần khinh bỉ, hắn ngày hôm nay liền bắt nàng ra tay, để Quân Ly nhìn con gái bảo bối của hắn chết như thế nào ở trên tay mình!
Thiên lực mạnh mẽ chậm rãi ngưng tụ ở trên quả đấm to của Lôi Tốn, người hầu đang đứng đều là dáng dấp giống nhau xem cuộc vui võ sĩ đấu khí. Lôi Tốn là võ sĩ trung cấp, đến hiện tại đều không có nghe nói Quân Mộ Khuynh là võ sĩ hay dấu kĩ sư, càng không có nghe nói nàng là triệu hồi sư. Mọi người đều cho rằng, cú đấm này của Lôi Tốn liền có thể lấy mạng Quân Mộ Khuynh.
" Lôi thiếu gia, mọi việc không thể nói quá tuyệt đối." Hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm nắm đấm không lớn không nhỏ kia, lười biếng nâng lên cánh tay, cũng nắm ra một nắm đấm đồng dạng chỉ vào Lôi Tốn.
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, đều cho rằng Quân Mộ Khuynh đã bị dọa sợ, chí ít trước đây nàng còn có thể chạy trốn, ngày hôm nay lại dám phản bác, còn ngông cuồng như vậy. Cái kia cánh tay bé nhỏ như sợi mì, muốn đấu võ một võ sĩ trung cấp, ngớ ngẩn chính là ngớ ngẩn!
Ngay khi một đám người chờ thời điểm Quân Mộ Khuynh chịu đòn, nàng đột nhiên thu hồi nắm đấm, nhíc nhích cánh tay một chút, bất mãn nói: " Ngươi có đánh hay thôi?" Chỉ có mình Quân Mộ Khuynh biết, lửa giận trong lòng nàng đã thiêu đốt đến ngực.
" Khuynh Nhi..." Âm thanh tang thương từ bên trong đám ngườu truyền ra.
Quân Mộ Khuynh nhận ra, đó là âm thanh của " phụ thân", hắn hiện taijcungx đã bị như thế này, vậy mà vẫn vì nàng mà lo lắng. Tối hôm qua nàng đúng là không dám đối với một võ sĩ trung kì cứng đối cứng, nhưng là sáng sớm hôm nay tỉnh lại lần nữa, nàng cảm giác được toàn thân tràn ngập sức mạnh. Đối phó một nắm đấm nho nhỏ này, nàng xòn không để vào mắt!
" Phụ thân, đừng lo lắng. Những người ngày hôm nay tiến vào Quân gia, ai cũng đừng mong rời đi, đợi lát nữa ta sẽ đưa chúng đi gặp tổ tông!"
" Thiếu gia, giết nàng! Giết nàng!" Không biết là ai hô to một tiếng.
Quân Mộ Khuynh ngông cuồng, để Lôi Tốn đã rơi vào điên cuồng càng điên cuồng hơn. Đối mặt với một nữ hài " tay trói gà không chặt", hắn dĩ nhiên dùng tới toàn bộ thực lực của một võ sĩ trung cấp. Quả đấm to lớn từ phía trước bay tới, một đám người ngừng thở, trừng lớn hai mắt. Chính là muốn nhìn một màn tên ngu ngốc này ( Mộ Khuynh) bị đánh bay...
Lúc này Quân Mộ Khuynh cũng di động thân thể, con mắt đỏ đậm kéo lên một nụ cười gằn. Nàng lần thứ hai vung lên nắm đấm, nếu là Lôi Tốn thận trọng hẳn sẽ phát hiện thời gian Quân Mộ Khuynh nắm tay, ngưng tụ sức mạnh, rất tương tự với hắn vừa nãy. Thậm chí tốc độ ngưng tụ lại nhanh hơn so với hắn không chỉ gấp đôi.
Lúc này trong mắt Lôi Tốn hiển lộ hết sự đắc ý, phảng phất như là đã thấy một màn Quân Mộ Khuynh bị đánh bại.
Quyền phong mạnh mẽ bay đến, đón nhận nắm đấm của Lôi Tốn. Trong viện, âm thanh xương gãy vỡ lanh lảnh vang lên, bay ra một đường cong hoàn mĩ. Nhất thời, trong viện hoàn toàn yên tĩnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro