Chương 7
Chương 7 : Không hố ngươi thì hố ai.
Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
"Cô nương, chỗ ở của ngươi, ta đã cho người sắp xếp rồi." Dương Đán mỉm cười nói.
"Tùy tiện." Dù sao nàng chờ Hỏa Huỳnh nghỉ ngơi khỏe lên liền rời đi, thời gian cũng không bao lâu mà.
Đối mặt với Quân Mộ Khuynh lãnh khốc, nụ cười của Dương Đán liền cứng đơ, sau đó hắn lập tức nghĩ đến, tính tình của cao thủ đều có chút kỳ quái, cô nương trước mặt chỉ là lạnh lùng một chút mà thôi, cũng không tính là cái gì, đi theo bên người nàng còn có cao thủ, không biết cô nương này đã tiến vào thần môn hay chưa.
Phải biết rằng ở Lâm Quân đại lục, tiến vào thần môn mới có thể được người kính trọng ngưỡng mộ, thế nhưng trên tôn thần còn có thần vương, đại thần vương, cho dù có tiến vào thần môn cũng không tính là cái gì, chỉ là phần lớn trong lòng mọi người, tiến vào thần môn vẫn là rất quan trọng .
Dương Đán vì tiếp đãi Quân Mộ Khuynh, đã đặc biệt sắp xếp một căn nhà, để cho mấy người bọn họ ở.
Sau khi thu xếp cho bọn họ xong, hắn mới đi xử lý chuyện của mình, lúc này Noãn Noãn đã không còn bình tĩnh nữa.
"Chủ nhân, hóa ra thế giới nhân loại chơi vui như vậy!" Nàng chỉ mới tới một ngày mà thôi, liền cảm giác được chơi rất tốt, hơn nữa còn có nhiều mỹ nhân như vậy, mặc dù bọn họ nhìn qua, so với chủ nhân kém xa nhưng mà vẫn có thể miễn cưỡng tạm chấp nhận được.
Noãn Noãn gật gật đầu, không sai, chính là như vậy!
Quân Mộ Khuynh đen mặt, nhìn nụ cười trên mặt Noãn Noãn, cảm giác được bất đắc dĩ, nàng vậy mà lại cảm thấy thế giới nhân loại chơi vui, chỉ có điều thế giới nhân loại, đối với ma thú mà nói, quả thực là mới lạ.
"Các ngươi đều đi nghỉ ngơi một chút đi, chờ Hỏa Huỳnh tỉnh lại, chúng ta liền rời khỏi chỗ này." Quân Mộ Khuynh lạnh giọng nói, xoay người đi vào trong một gian phòng.
Mấy con ma thú gật gật đầu, cũng đều tự tìm mỗi người một gian phòng, không có nói nhiều, hiện tại vào lúc này, bọn họ đều đã mệt mỏi, bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt một chút là được rồi.
Sau khi trở lại gian phòng, Chi Chi liền lập tức nhảy tới trên giường, nàng giơ lên đầu nhìn người trước mặt.
"Chủ nhân, ta cảm thấy chúng ta vẫn là đợi ở trong không gian thì tốt hơn." Nhiều người như vậy, quá làm người khác chú ý.
"Ta cũng cảm thấy như thế." Quân Mộ Khuynh gật đầu nếu không nàng cũng sẽ không vội vàng đi vào phòng như thế, nàng muốn thử liên lạc với Huyết Yểm một chút, người này không thể sau khi ném thú ra ngoài, liền không quản chuyện như thế được.
"Vậy chủ nhân nói với Huyết Yểm đi, ta đi ngủ trước." Chi Chi lười biếng nói, nghĩ đến thân ảnh hồng sắc kia, thân thể của nàng còn khẽ run run một cái.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, lập tức ngồi xếp bằng trên giường, thử dùng thần thức liên hệ với Huyết Yểm.
"Huyết Yểm ~ "
"Ta không phải đã tới rồi sao." Âm thanh kiêu ngạo ở trong không gian vang lên, Huyết Yểm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, vừa rồi lúc hắn thả ma thú ra chính là một quyết định sai lầm, không ngờ những tên kia chẳng những không đến giúp tiểu Khuynh, trái lại còn liên lụy nàng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi thực sự phong bế không gian, không cho ta tiến vào." Quân Mộ Khuynh liếc mắt.
Huyết Yểm liếc mắt nhìn bên ngoài, nửa nằm trên giường, "Đợi sau khi những con ma thú này tỉnh lại, ngươi liền đem bọn họ ném vào trong này là được rồi, trong khoảng thời gian này ở Lâm Quân đại lục, trừ khi là ở tình huống cực kỳ nguy hiểm, bằng không ta sẽ không ra tay, ngươi có thiên hỏa thần khí làm nạp giới, có thể dùng nó làm không gian chứa đồ." Trong khoảng thời gian này hắn đem không gian phong bế là được.
"Được." Quân Mộ Khuynh gật đầu đáp ứng, nàng muốn chính là như vậy.
"Xem ra những con ma thú này rèn luyện còn chưa đủ, nếu không thì ngươi cũng không bận rộn đi xử lý phiền phức cho bọn hắn." Huyết Yểm nghĩ đến vừa rồi, lúc này mới thấy hối hận không nên thả bọn họ ra.
"Ừm." Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, để cho bọn họ rèn luyện nhiều một chút cũng tốt, bị Huyết Yểm rèn luyện một khoảng thời gian, đẳng cấp của Noãn Noãn cũng tấn chức không ít, Hỏa Huỳnh cũng vậy, xem ra không bao lâu nữa, hai người các nàng đã có thể tấn chức tôn thần.
Sau đó Huyết Yểm nói với Quân Mộ Khuynh một ít chuyện cần chú ý, nhưng lại không nói cho nàng Lâm Quân đại lục có đại liên minh cùng thế lực là chuyện gì xảy ra, Huyết Yểm không nói cho nàng, Quân Mộ Khuynh cũng không hỏi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, biết sớm hay trễ có gì khác nhau chứ.
Sau khi nói xong hết thảy, Huyết Yểm lại lần nữa biến mất, Quân Mộ Khuynh lần này cũng cân nhắc, sẽ không để ý tới chuyện không gian bị phong bế nữa, chuyện quan trọng bây giờ là nàng phải nhanh một chút tấn chức.
Tôn thần ở Thương Khung đại lục mà nói, đó là đẳng cấp cao, nhưng ở Lâm Quân đại lục thì lại không tính là cái gì, đó chẳng qua chỉ là vừa bước vào thần môn mà thôi.
Quân Mộ Khuynh thấy mình cũng không có chuyện gì để làm, thẳng thắn nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện, nhìn nguyên tố không ngừng cuồn cuộn bay vào trong không gian của chính mình, trên mặt nàng liền lộ ra tia vui vẻ.
Nguyên tố ở đây so với Thương Khung đại lục nồng nặc hơn, thảo nào người nơi này lại tấn chức nhanh như vậy, sau khi phát hiện được điểm này, Quân Mộ Khuynh liền không chút chần chừ, gấp rút tu luyện, bất luận khi nào, nàng cũng sẽ không để bản thân lơ là.
Bởi vì nàng thủy chung nhớ một câu nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu như quá mức kiêu ngạo, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ thất bại thảm hại!
[nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: trên người còn có người, trên trời còn có trời, ý câu này như câu Vỏ quýt dày có móng tay nhọn của VN]
Quân Mộ Khuynh không ra khỏi cửa, Dương Đán cũng không dám tùy tiện quấy rầy, tôn thần một hai tháng không ăn này nọ đó là một chuyện hết sức bình thường, đa phần thời gian bọn họ sẽ dùng để tu luyện, nâng cao cấp bậc của mình.
Hỏa Huỳnh ngủ hai ngày hai đêm, lúc này mới tỉnh lại, lúc nàng nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì lập tức bối rối, may mắn là Thủy Nhận đúng lúc chạy tới, nếu không nàng nhất định sẽ nhảy lên, lật tung phòng ở của người ta.
Nhìn người trước mặt tinh thần sáng láng, Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, "Ta đã suy nghĩ một chút, các ngươi vẫn trở lại trong không gian đi."
"Được!" Mấy con ma thú rối rít gật đầu.
Thủy Nhận Quan Nguyệt Thừa Phong đều cảm thấy, bọn họ ở bên ngoài không thể giúp được cái gì, huống hồ cũng rất ít có cơ hội ra tay, mặc dù bọn họ hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới được Huyết Yểm đại nhân rèn luyện, thì toàn thân liền run lên, nhưng mà đó cũng là vì để cho thực lực của bọn họ càng thêm lợi hại.
Noãn Noãn đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, "Ta có thể biến thành bạch miêu đi cùng ở bên cạnh ngươi hay không?" Nếu như tiến vào không gian, nàng sẽ không thể nhìn thấy mỹ nhân a.
Quân Mộ Khuynh nhìn thấy bộ dáng ai oán của Noãn Noãn, đầu đầy hắc tuyến nói: "Lần này ngay cả Chi Chi cũng phải tiến vào không gian, ngươi nói ngươi có thể ở lại bên cạnh ta sao?" Cao thủ Lâm Quân đại lục nhiều biết bao nhiêu, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Thánh thú rồi, nàng cũng sợ bọn họ có thể nhận ra Chi Chi, lúc này mới để cho chúng nó tiến vào không gian.
Noãn Noãn lắc đầu, vừa nhìn liền biết không thể, nhưng mà quên đi, nàng đã quyết định ở lại bên cạnh chủ nhân, sau này cơ hội nhìn thấy mỹ nam nhiều vô cùng, hiện tại nàng nhất định phải nâng cao thực lực, nếu không trong mấy con ma thú thực lực của nàng là yếu nhất, ngay cả Chi Chi cũng lợi hại hơn so với nàng!
"Các ngươi đã đều đồng ý, ta hiện tại mở không gian, các ngươi liền đi vào đi." Nói xong, Quân Mộ Khuynh liền mở ra xích huyết bảo ngọc, cũng có một cánh cửa từ từ mở ra giống y như lần trước, mấy con ma thú liền chậm rãi đi vào.
Thời điểm khi bọn hắn đi tới cửa, đều chần chừ một chút, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, run rẩy cất bước, chậm rãi tiến vào.
Quân Mộ Khuynh chớp chớp mắt, vừa rồi nàng nhìn thấy, ngay cả Chi Chi cũng sợ hãi, đây chẳng lẽ là vì Huyết Yểm huấn luyện sao, có thể khủng bố như vậy sao? Ngay cả Chi Chi mà cũng sợ hãi?
Hồng quang chậm rãi biến mất, nàng cũng phục hồi lại tinh thần, hiện tại cũng đã đến lúc rời đi rồi, chỉ sợ có người không chờ được.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nở nụ cười khát máu, bước đi ra khỏi gian phòng.
Dương Đán nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đi ra, ban đầu là hài lòng, thế nhưng sau khi nghe thấy Quân Mộ Khuynh phải rời đi, hắn liền chần chừ một chút nhưng vẫn là gật đầu.
Mặc dù bọn họ cũng không biết vị cô nương này rốt cuộc là cao thủ đẳng cấp gì, nhưng lúc này bọn họ cũng chưa cần thiết phải biết, cao thủ vốn chính là đến đi vội vã, người ta muốn đi, bọn họ cũng không thể giữ lại.
Cứ như vậy, Quân Mộ Khuynh không chần chừ liền rời khỏi Dương gia, lần này nàng đổi một bộ y phục màu đỏ, chọn tới chọn lui cuối cùng nàng vẫn cảm thấy màu đỏ mới thích hợp với mình nhất.
Lúc rời đi, Dương Đán nói với nàng, lúc này nàng đừng ra khỏi Tu minh thành, nói mấy ngày này Ma Vực rừng rậm có rung chuyển, bất cứ lúc nào cũng sẽ có ma thú tấn công, những ma thú này đều là từ Ma Vực trong rừng rậm đi ra, nhìn thấy người thì sẽ tấn công.
Nghe đến đây Quân Mộ Khuynh cũng biết, những con ma thú này sở dĩ tấn công nhân loại, lại đi tới chỗ của nhân loại, đây đều là vì nhân loại tiến vào địa bàn của chúng nó, cho nên mới phát sinh loại chuyện này.
Mấy con ma thú Quân Mộ Khuynh sẽ không để ý tới, nhưng nếu như chúng nó dám đến, nàng sẽ xem như là rèn luyện, xích huyết bảo ngọc đi tới Lâm Quân đại lục, chuyện này nói cũng không sai, xích huyết bảo ngọc đang ở ngay trên người nàng, nàng tới, xích huyết bảo ngọc đương nhiên cũng tới.
Đôi mắt đỏ đậm nhìn thấy bóng dáng đi theo sau lưng, trên gương mặt tinh xảo liền lộ ra nụ cười lạnh, Quân Mộ Khuynh cất bước đi ra Tu minh thành, nếu đã có người không biết sống chết, nàng cũng không ngại tiễn bọn họ một đoạn đường.
Trong nháy mắt lúc nàng bước ra khỏi Tu minh thành, ở trong chỗ tối có mấy bóng dáng lộ ra nụ cười âm hiểm, cũng đi theo ra ngoài.
Người phía sau đi theo Quân Mộ Khuynh ra khỏi Tu minh thành, bước chân của người phía trước càng lúc càng nhanh, bọn họ cũng không thể không tăng nhanh tốc độ, dần dần, bọn họ cũng không có thời gian nhìn xung quanh xem rốt cuộc đây là chỗ nào, hiện tại đuổi kịp người trước mặt, mới là chuyện quan trọng nhất!
Bọn họ đi theo đuôi phía sau Quân Mộ Khuynh, lại thấy thân ảnh đỏ rực trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ, trong thoáng chốc, người bọn họ vẫn luôn đi theo đột nhiên biến mất!
"Tại sao có thể như vậy! Không phải mới vừa rồi còn ở đây sao?" Một người trong đó kinh hoảng hỏi, chẳng lẽ nha đầu kia là cao thủ sao? Thế nhưng thời điểm Hạ Vũ lam hạ sai bọn họ đi, cũng không nói nàng là cao thủ.
"Sao ta biết được, mọi người mau tìm xem, lam hạ nói, nhất định phải giáo huấn nha đầu không biết sống chết này cho tốt!" Một người khác không kiên nhẫn nói, mặc dù trong lòng hắn rất là sợ hãi, nhưng mà bây giờ hắn càng sợ hãi lam hạ nhiều hơn, nếu như chuyện này không thành công, lam hạ nhất định sẽ giết bọn họ.
"Các ngươi đang tìm ta." Giọng nói lạnh như băng từ bốn phương tám hướng truyền đến, lộ ra hàn khí rét lạnh.
Theo đó ba người rùng mình một cái, đột nhiên cảm giác được uy áp cường thế từ bốn phương tám hướng ập đến, trong nháy mắt sắc mặt bọn họ liền trắng bệch.
Khí thế cường đại như thế, là từ trên người nha đầu kia phát ra sao, không đúng, không đúng, tại sao trên người nàng lại có thể phát ra lực lượng khủng bố như thế chứ, nhất định là không phải nàng, nàng chỉ là đang chột dạ, muốn dọa sợ bọn họ, như vậy thì có thể tránh được tai họa!
Mấy người ở trong lòng tự an ủi mình, lại nhớ đến Quân Mộ Khuynh chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, biểu cảm trên mặt liền bắt đầu thả lỏng, một tiểu cô nương như vậy có gì mà khiến bọn họ sợ hãi chứ.
"Xú nha đầu, ngươi mau mau đi ra đây! Nếu không chúng ta sẽ không khách khí!" Một người trong đó đi ra, chỉ vào xung quanh nói, bây giờ vẫn là ban ngày, vì sao hắn lại cảm giác có một loại sợ hãi mà trước nay chưa từng có, đây là vì sao?
"Mau đi ra đây, để cho chúng ta giáo huấn ngươi một trận là được!" Mội người khác vội vàng phụ họa, biểu cảm trên mặt cũng lộ ra tia khinh thường.
"Hử?" Chỉ một chữ khe khẽ tự như như lông hồng rơi vào trong lòng ba người.
Nhưng sau khi bọn họ nghe thấy một chữ này, thân thể liền lập tức trở nên cứng ngắc, khí tức lạnh như băng lập tức bao phủ bọn họ, hiện tại rõ ràng là ban ngày ban mặt, ánh nắng trên cao chiếu xuống, nhiệt độ hẳn là rất nóng mới đúng, nhưng mà bọn họ căn bản là không cảm giác được một chút độ ấm mà chỉ cảm thấy khí tức lạnh như băng bao phủ toàn thân bọn họ giống như là tử thần đến vậy.
"Ngươi, ngươi ngươi đi ra đây!" Mấy người mở miệng lần nữa, chỉ là lần này dáng vẻ kiêu ngạo, rõ ràng là đã yếu đi không ít.
Quân Mộ Khuynh yên lặng đi ra, y phục màu đỏ bay múa ở trong gió, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra vẻ băng lãnh, mỗi một bước nàng đi ra, khí tức lạnh như băng xung quanh lại càng thêm rõ ràng hơn.
Ba người liền rùng mình một cái, bọn họ đều có cảm giác khủng bố, sợ hãi thật sâu bao phủ ở chung quanh bọn họ.
"Đừng có mà giả thần giả quỷ, chúng ta không sợ ngươi đâu!" Một người trong đó ngay cả nói chuyện cũng run lên, thế nhưng vẫn nói ra lời trái với lòng mình, rõ ràng đã rất sợ hãi, cả người đều đang phát run lại còn nói không sợ.
Thân ảnh đỏ rực chậm rãi từ trên trời đi xuống, nhìn ba người run rẩy trước mặt, Quân Mộ Khuynh liếc mắt, bọn họ như vậy mà còn nói là không sợ, vậy thì cái gì mới gọi là sợ đây?
"Ta cho ngươi biết, nếu như ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi!" Ba người dùng một chút niềm tin cuối cùng nhắc nhở bản thân không được sợ hãi, nhưng rất rõ ràng đó là việc không thể nào, mặc kệ như thế nào, bọn họ vẫn rất sợ hãi, nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia, bọn họ lại có loại ảo giác, đó là la sát đang từng bước từ trên trời đi xuống.
Đôi mắt đỏ đậm của Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia hàn khí rét lạnh, trong nháy mắt liền vọt đến trước mặt ba người, hàn khí băng lãnh càng thêm nồng nặc.
Ba người vội vàng lui về phía sau, chỉ sợ hàn khí này bất cứ lúc nào cũng có thể đóng băng bọn họ.
"Băng nhận!" Trong nháy mắt trên tay Quân Mộ Khuynh liền ngưng tụ ra một khối băng nhận, xung quanh băng nhận màu tỏa ra hàn khí nhàn nhạt.
"Ngươi, ngươi sao lại qua đây!" Ba người bọn họ đã sớm sợ đến ngẩn người, tốc độ nhanh như vậy, người như vậy, sẽ yếu sao? Rất rõ ràng là không phải, rất không phải, thế nhưng vì sao Hạ Vũ lam hạ lại không nói cho bọn họ biết người trước mắt là một cao thủ, hơn nữa ít nhất còn là cao thủ cỡ thần môn!
Mặc dù cô nương này nhìn qua tuổi tác không phải rất lớn, thế nhưng thực lực nhất định là rất đáng sợ.
Trong lòng mấy người bọn họ bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy trốn!
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền bị khí tức lạnh như băng cắt đứt, thân thể không ngừng run lên.
"Bịch bịch phịch!" Ba người lập tức quỳ xuống đất.
"Cô nương, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ba người chúng ta, chúng ta cái gì cũng sẽ nói cho ngươi biết! Chúng ta sai rồi!" Bọn họ thấy cô nương này nhìn quá rất bình thường, đã sớm nên nghĩ đến, dám tranh luận cùng Hạ Vũ lam hạ, nhìn thấy hắn một chút cũng không e ngại, thì ít nhất cũng phải là cấp tôn thần a!
Bây giờ bọn họ mới nghĩ tới những thứ này thì đã muộn, nếu như sớm nghĩ đến, nói không chừng, còn có thể tránh được một kiếp.
Quân Mộ Khuynh nhìn ba người quỳ gối, trong đôi mắt đỏ đậm lộ vẻ chế nhạo, nàng giống như một vị vương giả, từ trên cao nhìn xuống ba người quỳ dưới đất.
"Thất đại liên minh là sao?" Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, nàng hiện tại chính là cần người nói cho nàng biết chuyện Lâm Quân đại lục.
"Đó là bảy thế lực lớn trên đại lục, bọn họ chiếm bảy nơi khác nhau, trừ thất đại liên minh ra còn có những thế lực lớn khác, bọn họ không thèm cùng thất đại liên minh làm bạn." Nếu như trước đây, bọn họ nhất định sẽ nói những người đó không biết tốt xấu, thế nhưng bây giờ bọn họ không dám.
Quân Mộ Khuynh suy nghĩ một chút lại hỏi, "Nguyệt gia tại sao lại đứng đầu Lục gia liên minh?"
"Chuyện này chúng ta cũng không biết, nhưng mà Nguyệt gia cho tới bây giờ đều không để ý đến chuyện Lục gia liên minh, bọn họ làm việc luôn luôn độc lai độc vãng, cùng với những thế lực lớn khác không có gì khác nhau." Ba người tiếp tục khẩn trương nói.
"Trừ những thế lực lớn này, cùng liên minh, còn có cái gì là lợi hại nhất?" Quân Mộ Khuynh tiếp tục hỏi.
"Còn có chính là Quang Minh tổng điện với Hắc Ám thần điện, hai đại điện này, mỗi nơi cũng có đại tôn vương quản lý, cho dù là điện chủ, cũng phải nghe đại tôn vương." Trời ạ, người này rốt cuộc có phải là người Lâm Quân đại lục hay không, vì sao một chút chuyện cũng không biết, đây đều là chuyện cơ bản nhất a.
Vậy hắc ám chi thần đâu? Quân Mộ Khuynh rất muốn hỏi, nhưng đến cuối cùng nàng cũng không hỏi, những tiểu lâu la này sao có thể biết những thứ đó, ngoài người thần môn, thì cũng sẽ có những kẻ thủ hạ, làm trâu làm ngựa.
"Vậy gần đây trên đại lục có thực lực mới nào nổi trội không, hoặc là người rất lợi hại ?" Nếu như phụ thân tới Lâm Quân đại lục, vậy nhất định sẽ đại náo một phen.
"Việc này chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết có mấy đại liên minh cùng những thế lực lớn kia, còn những thứ khác, chúng ta cũng không biết." Những người đó hoảng sợ nói, rốt cuộc còn muốn hỏi điều gì nữa, có thể một lần hỏi xong không, bọn họ muốn rời khỏi chỗ này a.
"Hắc Ám thần điện... Ở chỗ nào?" Sau một hồi do dự, Quân Mộ Khuynh vẫn hỏi vị trí của Hắc Ám thần điện.
"Không biết, cho tới bây giờ cũng không có ai biết hai đại điện này ở chỗ nào, chỉ biết là thực lực của bọn họ, hoàn toàn có thể chống lại thất đại liên minh với các thế lực lớn, cho nên cũng là hai thế lực lớn nhất." Hai đại điện này, một hắc ám, một quang minh, thế nhưng ai cũng không biết phương hướng cụ thể của họ nằm ở chỗ nào, rất là thần bí.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, thần bí như vậy làm cái gì, nhưng mà cũng đúng, bọn họ ngay cả thần hắc ám với thần quang minh cũng không biết, cũng chỉ biết là đại tôn vương, người ngoài biết được gì đó quả nhiên là rất ít, xem ra nàng phải hỏi người ở thần môn mới được.
Nàng nâng tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn ba người trước mặt, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
"Cô nương, chúng ta có thể đi được không?" Ba người trông đợi nhìn Quân Mộ Khuynh, ai sẽ nghĩ tới, bọn họ ra đây để giáo huấn người khác, lại bị người ta hung hăng giáo huấn lại một trận.
Nàng cười rất đẹp, nhưng mà bọn họ hiện tại chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi chỗ này, dù cho có đẹp, cũng so ra không quan trọng bằng tính mạng của bọn họ.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười mờ ám, nếu như trên đầu nàng bây giờ có thêm hai cái sừng, thì tuyệt đối chính là ác ma.
"Ta lúc nào nói qua sẽ để cho các ngươi rời đi?" Giọng nói lạnh như băng giống như là từ một chỗ nào đó rất xa truyền đến, mờ mịt hư ảo, nhưng lại khiến cho người ta không lạnh mà run.
Cái gì!
Ba người trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng, căn bản không có ý định để cho bọn họ rời đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro