Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chương 10: Cường giả thì sẽ không bao giờ quỳ xuống!

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

"Phế vật, đại phế vật!"

"Dịch Triệt, có nói hay không, nói ngươi là cái phế vật đi! Nói!"

"Không nói thì đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"

Bảy tám người thiếu niên tay đấm chân đá người trên mặt đất, trong miệng còn không quên kêu người dưới đất phải tự nhận mình là phế vật.

Không phải là một phế vật, thì sao có thể mỗi ngày mặc cho bọn họ bắt nạt, một phế vật mặc cho bọn họ chửi mắng cũng không có một chút phản ứng, bị bọn họ đánh thành cái dạng này, cũng không biết đánh trả, cả nhà Dịch gia bị giết, chỉ có một mình hắn là không có việc gì, không phải là bởi vì hắn là một phế vật sao, đồ rác rưởi, đồ vô dụng!

Một phế vật của Dịch gia mà thôi, trước đây Dịch Triệt cũng đã bị người trong nhà bắt nạt, hiện tại Dịch gia không còn, bị bọn họ bắt nạt cũng như nhau, dù sao hắn cũng đã định trước là bị người bắt nạt rồi.

Mà người trên mặt đất, bất luận người ta đánh hắn thế nào, hắn cũng thờ ơ, chưa từng nghĩ tới phản bác, càng không nghĩ tới chuyện chạy trốn, hắn lẳng lặng nằm trên mặt đất, như một kẻ vô dụng, tùy ý người khác đánh hắn.

Dịch Triệt nằm trên mặt đất, đối mặt với việc mọi người đánh hắn một chút phản ứng cũng không có, hắn chỉ cảm thấy cuộc sống chính là một trò cười như thế, Dịch gia không còn, hắn cho rằng sẽ không có người nào bắt nạt hắn nữa, chỉ có điều hắn đã nghĩ sai rồi, dù cho không còn Dịch gia, hắn cũng bị bắt nạt, hơn nữa còn bị nhiều người bắt nạt hơn.

Vậy hắn còn đánh trả để làm gì, không bằng bị những người này đánh chết, vậy thì hắn có thể được giải thoát rồi, kiếp sau, hắn nhất định không muốn sống hèn nhát như thế nữa!

Người chung quanh giống như là không nhìn thấy một màn này vậy, ngược lại lúc đi tới, còn nhổ nước miếng vào người trên mặt đất, biểu cảm trong mắt càng lộ rõ chế nhạo.

Chỉ là một phế vật mà thôi, không đánh chết hắn là được, cho dù chết, cũng chẳng có gì đáng thương.

Ở xa xa Quân Mộ Khuynh nhìn thấy một màn này, khóe miệng liền nở một nụ cười trào phúng.
Nhớ lại trước đây Quân Mộ Khuynh cũng đã từng như thế, nếu như không có hai ca ca ở đó, nhất định cũng sẽ bị người đánh như vậy, chỉ có điều khi đó có ca ca bảo vệ nàng, nàng so với người trước mắt còn may mắn hơn, nhưng mà cuối cùng kết quả vẫn bị ném vào trong bầy sói, người trước mắt này mặc dù bị người khác đánh, cũng không có phản kháng lại, cứu thì có ích lợi gì, nàng có thể cứu một lần, lại không thể cứu lần thứ hai.

Nàng hờ hững liếc mắt nhìn một màn này, rồi cất bước tiếp tục đi về phía trước.

"Tránh ra, cút ngay!" Giọng nói cộc cằn ở phía trước truyền đến, người vốn còn đang đánh thiếu niên dưới đất nghe thấy giọng nói này đều tản ra rồi vội vàng rời đi.

Người trên đường nhìn thấy những người này đến, cũng vội vàng ôm lấy đồ đạc của mình chạy đi, giống như là nhìn thấy một chuyện hết sức đáng sợ vậy, đường phố vô cùng náo nhiệt thoáng chốc liền trở nên yên tĩnh, mọi người đã sớm chạy đi hết.

Nhóm người này tới, bọn họ không chạy nhanh đi, chẳng lẽ còn ở lại chỗ này cho bọn hắn bắt sao?

Bọn hắn là lưu manh nổi danh Hàn Nguyên, vô cùng độc ác, bọn họ cũng không muốn đồ đạc của mình bị hủy hoại!

Cũng không biết là người nào hôm nay xui xẻo như vậy, có thể làm cho toàn bộ đám ác nhân này ra tay, mặc dù bọn họ muốn nhìn một chút, nhưng mà so sánh thì cái mạng nhỏ của họ còn quan trọng hơn.

Mọi người chạy trốn khắp nơi, vẻ mặt rất là kinh hoảng, bọn họ đều hận chính mình không thể có thêm mấy cái chân để chạy cho nhanh, cách xa nơi này một chút.

"Cút! Ha ha!"

Nhìn thấy những người đó bỏ chạy, người tới rất là đắc ý, người dẫn đầu càng cười lớn.

Đây chính là kết quả mà bọn họ muốn, sau khi bọn họ đi ra ngoài, mọi người sẽ chạy trốn, phải là một màn oai phong như vậy!

Một đám người hùng dũng từ phía trước đi đến, giống như là không nhìn thấy người nằm trên mặt đất vậy, trực tiếp liền bước qua người hắn, có vài người còn cố ý đá hai chân lên chỗ thiếu niên bị đánh.

Nghe thấy âm thanh rên rỉ, những người đó còn quay đầu lại cười chế nhạo, lúc này mới lại tiếp tục đi về phía trước.

Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, nhìn thiếu niên im lặng trên mặt đất không lên tiếng, trong lòng một bụng tức giận, những ký ức quen thuộc lại lần nữa ùa về, khí tức lạnh như băng lập tức tản ra chụng quanh nàng.

"Lão đại, ngươi xem!" Đám người còn đang đắc ý nhìn thấy Quân Mộ Khuynh một thân hồng y, như Cửu Thiên Huyền Nữ từ trên trời giáng xuống liền ngơ ngác nhìn.

Đẹp quá!

"Có phải người mà Tô gia tiểu thư tìm là nàng hay không?" Cái người gọi là lão đại, quay đầu hỏi.
"Không sai." Âm thanh ngang ngược kiêu ngạo vang lên, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi tới, trên gương mặt trang điểm đậm, hiện lên vài tia hung ác.

Quân Mộ Khuynh chưa đi được hai bước, liền nhìn thấy người đi tới trước mặt, lúc này liền hiểu, những người này là vì nàng mà tới, xem ra tiểu thư Tô gia là không hài lòng chuyện tối ngày hôm qua, nên mới dẫn theo đám người này tới.

Chỉ là trải qua chuyện tối hôm qua, nàng vẫn chưa rút được kinh nghiệm hay sao?

Người đi theo Tô Tịch Nhi tới, trong nháy mắt khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh liền ngây ngốc, ánh mắt bọn họ đờ ra nhìn người trước mắt.

Tô Tịch Nhi khoanh hai tay trước ngực, giống như một nữ vương đạt được thắng lợi, đắc ý đi đến, Tô Cẩn đứng ở sau lưng nàng, bộ dáng kia giống như là hận không thể ăn Quân Mộ Khuynh vậy.

Hôm nay nàng dẫn người qua đây, nhìn xem nữ nhân này có còn đắc ý như ngày hôm qua nữa hay không, xem ai có thể cười đến cuối cùng, bốn trăm vạn thủy tinh nâu, nàng cho rằng mình ai chứ, nói đưa cho nàng liền đưa cho nàng, tối hôm qua cũng là Tô bá đưa cho nàng, cũng không có nghĩa là người nhà bọn họ cũng đồng ý!

"Không biết ngươi đây là có ý gì?" Quân Mộ Khuynh chắp tay ở sau lưng, mỉm cười nói.

Tối hôm qua đánh không lại, hôm nay liền dẫn theo người qua đây, buồn cười, quá sức buồn cười, chỉ có điều, chỉ có vài người như thế, nàng ta xác định có thể đánh thắng được nàng sao?

"Ngươi nằm mơ, hôm nay bản tiểu thư đến chính là lấy lại bốn trăm vạn thủy tinh nâu kia!" Bốn trăm vạn thủy tinh nâu, bình thường phụ thân cũng luyến tiếc cho nàng nhiều như vậy, hiện tại nữ nhân này dựa vào cái gì mà có được chứ, nàng nhất định phải lấy về!

"Giữa ban ngày ban mặt, đường đường là tiểu thư Tô gia lại muốn cướp sao, hơn nữa còn là bốn trăm vạn thủy tinh nâu, chậc chậc..." Khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói, nếu như người phụ trách Hàn Nguyên biết, vậy không phải sẽ tức chết chính mình lại nuôi ra một nữ nhi như thế.

Tô Tịch Nhi lập tức đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, đỏ mặt tía tai giận dữ hét: "Tối hôm qua rõ ràng là ngươi lừa bịp tống tiền nhà chúng ta bốn trăm vạn thủy tinh nâu, hiện tại lại dám mở mắt nói mò!" Nàng, nàng lại còn nói bọn họ cướp đoạt, rốt cuộc đêm qua là ai lấy của nhà bọn họ bốn trăm vạn thủy tinh nâu đây!

"Tô tiểu thư nói ta lấy của nhà các ngươi bốn trăm vạn thủy tinh nâu, bằng chứng đâu?" Quân Mộ Khuynh ưu nhã di chuyển, tươi cười vẫn treo ở bên miệng.

Mở to mắt nói mò rốt cuộc là ai a, lừa bịp tống tiền? Nàng cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện như vậy.

Bằng chứng!

Tô Tịch Nhi thiếu chút nữa là thổ huyết, bằng chứng, nàng lại dám nói để cho bọn họ lấy ra bằng chứng, chẳng lẽ mấy người bọn hắn nhìn thấy, không phải nàng đã là bằng chứng tốt nhất rồi sao, nàng còn nói muốn bằng chứng gì nữa!

Tô Cẩn thấy Tô Tịch Nhi bị nghẹn nói không nên lời, lập tức đi tới, "Muốn bằng chứng gì nữa, chúng ta chính là bằng chứng tốt nhất! Có bản lĩnh ngươi để cho chúng ta lục soát người đi!" Đây chính là bốn trăm vạn thủy tinh nâu, đối với bọn họ mà nói chính là con số trên trời, nếu như hôm nay cướp về được, cuộc sống sau này của bọn họ còn buồn sao?

Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, trong mắt đỏ đậm lộ ra băng hàn, "Soát người?" Bọn họ thật sự cho rằng sẽ bỏ qua cho bọn họ hai lần sao, nàng sẽ không dám làm gì bọn họ sao?

Tối hôm qua đã bỏ qua cho bọn họ, hôm nay, cho dù là một trăm ngàn thủy tinh nâu, cũng đừng mơ nàng bỏ qua cho hai người bọn họ.

Ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng quét qua phía đối diện, cánh môi đỏ thắm khẽ mở: "Nếu như các ngươi muốn soát người, thì có thể tới." Điều kiện tiên quyết là có thể đến gần nàng.

Trên mặt Tô Tịch Nhi và Tô Cẩn đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nữ nhân này, sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?

Không, đây nhất định là âm mưu! Nhất định là âm mưu!

"Các ngươi, đi lên lục soát cho ta!" Tô Cẩn chỉ chỉ người phía sau, khẩn trương nói, các nàng mới sẽ không ngốc như vậy, nếu như nàng có âm mưu quỷ kế thì làm sao bây giờ, thực lực của người này cũng không kém, nếu không các nàng cũng không đến mức phải gọi nhiều người như vậy đến như vậy.

Trong mắt Quân Mộ Khuynh lóe ra ánh sáng nguy hiểm, các nàng cho rằng không đi tới, thì một chút chuyện cũng không có sao? Muốn giết hai người các nàng, dù cho hai người các nàng có trốn xa bao nhiêu, chỉ cần nàng muốn ra tay, các nàng sẽ chạy không thoát.

Người phía sau nghe thấy phải lục soát người mỹ nhân trước mặt, chỗ nào còn có thể bình tĩnh, một đám người tranh nhau chạy tới phía trước.

"Ta đi!"

"Ta đi!"

"Mọi người cùng đi!" Một người chạy tới trước, trong miệng còn không ngừng reo hò, chỉ là lúc này nếu như bọn hắn tỉnh táo một chút, sẽ thấy đôi mắt của Quân Mộ Khuynh lạnh đến thấu xương.

Tô Tịch Nhi với Tô Cẩn trào phúng nhìn đám người của mình khẩn trương chạy tới phía trước, nếu như nàng thành thành thật thật giao ra thủy tinh nâu, cũng sẽ không bị nhiều nam nhân như vậy sỉ nhục, một mỹ nhân bại hoại như thế, lại dám ngang nhiên đem uy phong của hai người các nàng đạp dưới chân!

Các nàng sao có thể dễ dàng tha thứ!

Mỹ nhân, cho dù chỉ đụng phải, bọn họ cũng đã thỏa mãn, từ lúc nào Hàn Nguyên xuất hiện một mỹ nhân đẹp như vậy chứ!

Nếu có thể đụng vào mỹ nhân một cái, cho dù phải chết, bọn họ cũng cam nguyện, thiên nữ hạ phàm, thiên nữ hạ phàm!

Tất cả mọi người ở trong lòng reo hò, ao ước, lại không biết mỗi một bước bọn họ tới gần, tử thần cũng đang từng bước tiếp cận bọn họ, giai nhân trước mặt, sao có thể để cho mấy người bọn họ khinh nhờn được chứ.

Nhìn đám người điên cuồng chạy tới, Quân Mộ Khuynh cười cười, trong đôi mắt lộ ra một tia chán ghét, khí tức cường đại trong nháy mắt tản ra chung quanh  không giữ lại chút nào, khí tức mạnh mẽ còn mang theo sát khí nồng nặc.

Thời điểm khi những người này sắp tới gần Quân Mộ Khuynh, trong nháy mắt liền bị cổ khí thế này dọa dừng bước lại.

Đây là... Sát khí!
Trong nháy mắt mọi người lập tức cảnh giác, bọn họ kinh hoảng nhìn người trước mặt.

Uy áp mạnh như vậy, hẳn là cao thủ!

Bọn họ vậy mà lại ra tay với cao thủ! Nghĩ tới đây, trong nháy mắt sắc mặt của đám nam nhân liền trở nên trắng bệch, vô cùng đặc sắc.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy, nhanh lên a!" Tô Tịch Nhi thấy đám người đang điên cuồng đột nhiên dừng bước, nụ cười đắc ý trên mặt thoáng chốc liền cứng đờ.

Người dẫn đầu kinh hoảng nhìn Quân Mộ Khuynh, bị dọa đến mở miệng cũng không rõ ràng lắm: "Ngươi là ai?" Cao thủ, tuyệt đối cao thủ!

Bọn họ còn chưa có tới gần, thì đã bị uy áp làm cho hoảng sợ, người như vậy sao có thể đơn giản, rốt cuộc thì tiểu thư Tô gia đã đắc tội với người nào, còn gọi bọn họ tới, muốn để cho bọn họ ra tay giáo huấn người đó.

May mà hắn sớm biết trước, nếu như cứ như vậy xông lên, chết như thế nào cũng không biết đâu!

Người đứng ở phía sau nam tử, thấy hắn dừng bước, liền nghi hoặc, tại sao không đi nữa, người trước mặt chẳng qua chỉ là một cô nương, có cái gì mà phải sợ chứ.

"Này, ngươi không muốn lục soát, thì đi phía sau đi, đừng cản trở chúng ta!" Những người khác hung ác nói, hắn không muốn lục soát mỹ nhân, nhưng bọn họ thì muốn, nếu như hắn nhát gan, vậy thì đừng có ra ngoài lăn lộn, còn đứng ở chỗ này làm cái gì.

Quân Mộ Khuynh ngắm nghía ngón tay của mình, chậm rãi đến gần, nhưng mỗi khi nàng đến gần một bước, người vốn đang đứng phía trước kia, liền lập tức lui về phía sau hai bước, biểu cảm trên mặt còn run rẩy.

Những người khác đâu cảm giác được những chuyện này, bọn họ nở nụ cười dâm đãng chậm rãi đến gần Quân Mộ Khuynh, biểu cảm trên mặt lại càng hèn mọn, đặc biệt khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đi về hướng bọn họ bên này, bắp thịt ở trên mặt cũng nẩy lên, thoạt nhìn vô cùng tức cười.

"Các ngươi đừng đi tới!" Người dẫn đầu bình tĩnh nhìn người trước mặt, nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, tuyệt đối sẽ không.

Chỉ có điều những người này đâu có nghe lọt, trong mắt bọn họ cũng chỉ có mỹ nhân trước mặt, "Ngươi cút ngay!" Nói xong, bọn họ đẩy người ngăn cản bọn họ ra, tiếp tục đi về hướng Quân Mộ Khuynh.

Liếc mắt nhìn người bị đẩy ra ngoài, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, độ cong khóe miệng cũng càng lúc càng lớn, "Hỏa vũ!" Giọng nói lạnh như băng chậm rãi phun ra, lãnh khốc vô cùng.

Kim hồng sắc quang mang bay nhanh ra, giống như là một màn mưa lông trâu vậy, chúng nó bay nhanh về phía trước, trong lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, kim sắc quang mang kia đã đâm vào mắt của bọn họ

"A!"

"Đau quá!"

"Đau chết ta !"

Mới vừa rồi đám người còn nghĩ đến những chuyện hạ lưu, trong nháy mắt toàn bộ liền té trên mặt đất, sau khi kim hồng sắc quang mang đâm vào mắt của bọn họ, bọn họ liền che mắt lại, bắt đầu thét chói tai.

Tại sao có thể như vậy, đau quá, xung quanh là một mảnh đen kịt, chẳng lẽ mắt của họ đã mù rồi sao?
Khí tức lạnh như băng tản ra chung quanh, người mới vừa rồi còn vênh váo đắc ý lúc này không khỏi rùng mình một cái, ngay từ đầu bọn họ đã xem thường cô nương trước mắt, đây nhất định là một cao thủ, nếu không tại sao có thể vô thanh vô tức chọc mù mắt của bọn họ!

Đau quá, thực sự rất đau!

Sớm biết như vậy thì bọn họ đã nghe lời không ra tay với người trước mặt rồi!

Bọn họ che mắt, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, chỉ có điều bây giờ bọn họ hối hận cũng đã muộn, hai tay che mắt, không chảy ra một chút máu nào, dù vậy nhưng mọi người cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Nàng chọc mù mắt mười mấy người trước mặt, chỉ trong nháy mắt tất cả liền bị hạ!

Thật đáng sợ!

Nam tử dẫn đầu kinh hoảng lui về phía sau một bước, trước mắt là một mảnh lạnh băng, nhìn người đi tới trước mặt liền té ngã trên mặt đất, hắn không muốn bị chọc mù mắt, không muốn bị chọc mù mắt.

Nam tử nằm trên mặt đất, toàn thân đã bắt đầu run rẩy, nhưng Quân Mộ Khuynh cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, liền trực tiếp đi về phía trước.

Tô Tịch Nhi tràn đầy tự tin, nhìn thấy người mình mang tới, mới chỉ có một chiêu đã bị đánh ngã trên mặt đất, nàng bước đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, vươn tay chỉ vào Quân Mộ Khuynh kêu lên: "Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì!" Sợ hãi bao trùm lấy nàng.

Đầu óc Tô Cẩn đã sớm trống rỗng, rõ ràng là bọn họ đến giáo huấn người trước mắt, tình huống hiện tại sao lại biến thành nàng đến giáo huấn bọn họ, nhiều người như vậy, mỗi người đều là kỹ tôn sư, sao chỉ có một mình nàng cũng đối phó không được!

Nàng không hiểu, không hiểu vì sao lại như thế, nếu như muốn có một lời  giải thích, thì đó chính là người trước mắt nhất định là một cao thủ!

Đúng rồi, nhất định là như vậy! Nàng nhất định là cao thủ!

Sau khi Tô Cẩn ý thức được chuyện này, lại liên hệ với chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Tô bá đã biết người trước mắt là cao thủ, Cao Phàm cũng biết, do đó bọn họ không ra tay là vì biết người trước mắt là cao thủ.

Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn những người nằm lăn lộn trên mặt đất, ánh mắt của bọn họ, làm cho nàng chán ghét, chỉ chọc mù mắt đã là tiện nghi cho bọn họ rồi, đây chẳng qua là đang nói cho bọn họ biết, không nên tùy tiện dùng loại ánh mắt đó mà nhìn nàng, nàng sẽ cảm thấy buồn nôn!

Tô Cẩn đã nghĩ ra, thế nhưng Tô Tịch Nhi đến bây giờ vẫn không rõ, nàng run rẩy chỉ vào người trước mặt, mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng chống đỡ.

"Ngươi đừng tới đây, ngươi qua đây, ta sẽ giết ngươi!" Thật đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, nàng liền chọc mù mắt nhiều người như vậy, hơn nữa ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút, thật đáng sợ!

Nàng phải mau chóng rời khỏi chỗ này, người trước mắt là ác ma, là ác ma!

Trong đầu Tô Tịch Nhi là một mảnh hỗn loạn rồi, nàng bình thường kiêu căng, cũng do được người trong nhà nâng niu lớn lên, đâu thấy qua trường hợp như vậy, mười mấy người trong nháy mắt bị chọc mù mắt.

Thân ảnh màu đỏ giống như quỷ mị rất nhanh thoáng qua, trong nháy mắt Quân Mộ Khuynh liền xuất hiện ở trước mặt Tô Tịch Nhi.

"Ngươi có biết, thông thường người dùng ngón tay chỉ vào ta, cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào không?" Quân Mộ Khuynh lãnh khốc nhìn người trước mặt, cũng không biết dùng thủ pháp gì, rõ ràng tay của nàng vẫn còn đặt ở hai bên hông, nhưng trong nháy mắt không ai chú ý tới, tay kia đã xuất hiện trước mặt Tô Tịch Nhi.
Sắc mặt Tô Cẩn trắng bệch nhìn người trước mặt, nàng nhất định không thể để cho Tô Tịch Nhi xảy ra chuyện, nhất định không thể, "Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!" Nói xong, Tô Cẩn lập tức ngưng tụ ra đấu kỹ.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng quay đầu, liếc mắt nhìn Tô Cẩn, động tác trên tay cũng không có dừng lại.

Tô Tịch Nhi kinh hoảng nhìn cánh tay của mình, "Đừng giết ta, đừng giết ta!" Nàng không muốn chết, không muốn chết!

Đáng tiếc tiếng kêu của Tô Tịch Nhi không thể làm Quân Mộ Khuynh dừng lại động tác trong tay, trên gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra tia khát máu, sau đó chỉ nghe được "rắc!" Một tiếng, âm thanh xương cốt gãy lìa vang lên.

"A!" Sắc mặt Tô Tịch Nhi tái nhợt, thống khổ kêu to một tiếng, nàng còn chưa dứt thống khổ đã bị Quân Mộ Khuynh ném ra bên ngoài ba trượng.

Sau khi Tô Tịch Nhi bị ném ra ngoài, thẳng thắn nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, không biết là sống hay đã chết.

Đấu kỹ của Tô Cẩn còn chưa có tới gần Quân Mộ Khuynh, liền bị kim ô hỏa ngăn lại, biến thành hơi nước, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người, thế nhưng có thể thấy một màn như vậy , cũng chỉ có nam tử bên cạnh cùng bản thân Tô Cẩn.

"Từ tối hôm qua, ta liền biết ngươi vẫn muốn giết ta, chuyện ngày hôm nay, cũng là ngươi xúi giục sao?" Xung quanh Quân Mộ Khuynh lóe ra quang mang kim hồng sắc, nàng hờ hững xoay người, mắt lạnh nhìn Tô Cẩn ở bên cạnh.

Tâm cơ thật sâu a, nàng hủy đi một tay của Tô Tịch Nhi, là vì Tô Tịch Nhi chỉ đơn thuần muốn lấy lại thủy tinh nâu của nhà mình, ngoài miệng tuy nói muốn giết nhưng cũng không có sát ý, thế nhưng người trước mắt này lại khác, Tô Cẩn muốn giết nàng, hơn nữa ý định này đã bắt đầu từ tối hôm qua rồi.

Tô Cẩn kinh hoảng lui về phía sau một bước, nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng cảm giác người trước mắt, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ntnts