Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94: Vô Thanh Cảnh Cáo

Trì Sính đi công tác vừa về chưa được hai ngày, Chung Văn Ngọc nhận được tin nhắn nặc danh.

Nội dung cùng tin nhắc trước không khác nhau lắm, chính là cảnh cáo Chung Văn Ngọc quản lý con trai mình lại, đừng để cho hắn quấy rối đàn ông.

Chung Văn Ngọc tâm tình vừa lắng xuống không lâu, bởi vì một tin nhắn lại rối loạn. Bà không dám nói với Trì Viễn Đoan, sợ tính tình kia của Trì Viễn Đoan, một khi biết được chuyện này, chắc chắn sẽ cùng Trì Sính nháo loạn lên. Vạn nhất chỉ vì một tin nhắn gây rối, lại vì một chuyện chỉ có lẽ có, làm cho trong nhà chướng khí mù mịt, thật sự không đáng.

Vì thế qua cuối tuần, lại gọi Nhạc Duyệt tới.

Nhạc Duyệt vẫn là bộ dáng kia, cho dù là tâm tình tốt hay không, chỉ cần thấy Chung Văn Ngọc, luôn luôn là cười tủm tỉm.

"Duyệt Duyệt a, con nói thật cho dì biết đi, con cùng với Trì Sính đến cùng là sao a?"

Trong lòng Nhạc Duyệt lộp bộp một cái, ngữ khí có chút mất tự nhiên.

"Hai đứa con vẫn như vậy a."

Chung Văn Ngọc có vẻ vội vàng, "Giữa hai đứa không có mâu thuẫn gì chứ?"

Nhạc Duyệt thật cẩn thận hỏi, "Dì à, có phải Trì Sính đã nói gì với dì không?"

"Không, từ lúc trở về, dì cũng chưa nhìn thấy nó đâu."

Nhạc Duyệt mở miệng càng thêm cẩn thận, "Dì à, dì yên tâm đi, hai chúng con vẫn rất tốt. Mỗi người đều có tính cách riêng, con chưa bao giờ có thể trông cậy Trì Sính có thể theo con khắp nơi. Mẹ con thường hay nói với con, thời điểm yêu đương càng cưng chiều, sau khi kết hôn sẽ phải thừa nhận chênh lệch rất lớn. Cho nên con vẫn thực rất lý tính duy trì tình cảm này, cũng không ảo tưởng cái gì không thực tế, hai người kiên kiên định ở cùng một chỗ rất tốt."

Chung Văn Ngọc uống một ngụm trà, cảm giác thư thái hơn.

"Vẫn là con đủ thông minh, trách không được con dì không để ý đến cô gái nào, lại cố tình ngắm trúng con."

Nhạc Duyệt ngượng ngùng cười cười.

Chung Văn Ngọc còn nói,"Hai đứa chọn ngày đi làm giấy chứng nhận đi."

Nhạc Duyệt trong lòng mừng như điên, chén trà trong tay cũng cầm không vững, nhưng vẫn tận lực khắc chế, thử dò hỏi, "Có nhanh quá không ạ?"

"Không nhanh a!" Chung Văn Ngọc cười nắm lấy tay Nhạc Duyệt, "Dì chấp nhận con là con dâu rồi."

......

Buổi tối, Trì Sính đặt một phòng ở khách sạn, cố ý mời đến một ít bạn bè, giới thiệu cho Ngô Sở Úy làm quen.

"Đây là Vương tổng của công ty hữu hạn kỹ thuật điện quang Hợp Thông."

Vương tổng đứng lên bắt tay với Ngô Sở Úy, cũng đưa cho cậu một tấm danh thiết, "Công ty chúng tôi chuyện nghiên cứu và phát triển hệ thống hiển thị led, cậu có cần cái gì, có thể liên hệ tôi bất kì lúc nào."

Ngô Sở Úy khách khí cười nói,"Về sau tôi có cái gì không hiểu, cũng nhờ anh phải chỉ bảo nhiều rồi."

"Lời này thật là khách khí a." Vương tổng sảng khoái cười, "Chú của Trì Sính là thầy của tôi, không có ông ấy tôi cũng không thể làm nên được công ty này. Cậu là bạn của Trì Sính cũng chính là bạn của tôi, về sau chúng ta đồng hành, cơ hội hợp tác còn nhiều a."

Có một người đàn ông cao gầy đứng dậy kính rượu cho Ngô Sở Úy, nói chuyện cũng rất khách khí.

"Tôi là tổng giám đốc Trương Đằng của công ty mậu dịch Quang Thuận, công ty chúng tôi chủ yếu kinh doanh màn hình hiển thị cùng đèn tiết kiệm điện, cảm thấy hứng thú có thể đến xem."

Ngô Sở Úy tiếp nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, tán dương, "Công ty các vị ở trong lĩnh vực này rất có danh tiếng a! Tôi hai ngày trước tra tư liệu trên mạng, nhìn thấy chi tiết giới thiệu về công ty các vị, còn đặc biệt chú ý một chút."

Trương Đằng khiêm tốn cười cười, "Công ty chúng tôi chính là bước khởi đầu sớm chiếm được tiên cơ, hai năm này áp lực cạnh tranh rất lớn, có vài công ty mới xuất hiện. Tỷ như Tấn Đạt mậu dịch, người đối diện phía bên trái của cậu chính là người đứng đầu của bọn họ."

Ngô Sở Úy lại đứng lên chạm cốc cùng người kia, đơn giản hàn huyên vài câu.

Một bữa cơm ăn đến vô cùng náo nhiệt, rượu cũng uống không ít, mặt Ngô Sở Úy đều đỏ, đi đường cứ lắc lư. Ngồi ở trên xe rồi vẫn còn chưa hoàn hồn được, từng vì một đơn đặt hàng, đi đến mọi nơi ăn nói khép nép, chịu vô số cảnh đống cửa không tiếp. Hiện tại vừa có ý tưởng, còn chưa có phương án thực hành thiết thực, cơ hội hợp tác đã tìm đến cửa.

Loại cảnh ngộ biến hóa này, thật sự không phảu là thứ bình thường có thể tiêu hóa được.

Trì Sính vừa muốn vặn khóa, Ngô Sở Úy ngồi bên ghế phụ lái đột nhiên xoay đầu, nửa người đè lên tay của Trì Sính, không cho hắn khởi động xe. Trì Sính dùng phần cằm cứng rắn cọ lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy, bàn tay to lớn vuốt lên mặt cậu hai cái, hỏi, "Làm sao vậy? Uống đến không thoải mái?"

Ngô Sở Úy cứ như vậy ỳ ra, cũng không nói cái gì.

Trì Sính chuyển đôi môi dương cương qua cọ xát lỗ tai Ngô Sở Úy, hơi thở phả ra mùi cồn theo lỗ tai thẩm thấu đến tận vỏ đại nao. Bả vai Ngô Sở Úy run run, đột nhiên mạnh mẽ đẩy tay Trì Sính ra, dùng trán mình đánh vào tránh Trì Sính, lực đạo rất nặng.

Chỗ khác thì không cứng được như Trì Sính, nhưng trán vẫn rất có lực sát thương.

Không chỉ cụng đau Trì Sính, còn rào rạt nhuệ khí kéo cổ áo hắn chất vấn, "Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy a?"

Trì Sính cũng không nói gì, cứ như vậy yên lặng nhìn cậu.

Ngô Sở Úy cảm thấy thứ mình uống không phải là rượu, mà là dấm chua, mùi dấm vọt lên cổ họng hướng tới đôi mắt, cũng không biết bản thân đang ghen vì cái gì. Người cũng câu về đây, cảm tình cũng buộc lại đây, nói dối cũng nói rồi, chuyện xấu cũng làm rồi... Không chỉ là chưa nhận được báo ứng, cuộc sống còn vô cùng náo nhiệt!

Còn có gì chưa đủ?

Cảm xúc trào ra nhiều như vậy, lại không thể nói ra nguyên cớ vì sao, cuối cùng chỉ có thể dùng tay đấm mạnh lên ngực Trì Sính, gào lên một tiếng, "Trán tôi đau."

Năm ngón tay Trì Sính bóp lấy ót Ngô Sở Úy, tha đến trước mặt mình.

"Trán đau là do ai a?"

Thô giọng cãi lại, "Do anh!"

Không có anh tôi đây sống vô cùng cứng cỏi!

Nếu là với tính tính như trước kia của Trì Sính, sớm đã đánh cho rồi, có thể hỗn như vậy sao? Đối với cậu tốt lại thành ra tôi không đúng? Cậu đi hỏi thăm hết đi, Trì Sính tôi đã cho ai một câu dễ nghe, người đó còn không vụng trộm vui vẻ cả đêm sao? Thế nào cũng phải bắt rồi lấy roi quất cậu, lấy đế giày đạp cậu, trong lòng cậu mới thoải mái hả?

Một phen đặt lên đùi mình, dùng sức cắn, cắn đến nghe cậu mắng liên tục, cắn đến khi một lời lưu loát cậu cũng không thể nói nên lời, Trì Sính cũng đã chạy xe đến cửa nhà.

Cửa không dùng khóa mở ra, mà là trực tiếp đá văng, sau khi đi vào liền trực tiếp đặt lên giường, hơi thở kiên cường cứng cỏi mang theo xúc cảm kim loại, bàn tay thô ráp từ eo mò dần lên, bá đạo lại ôn nhu.

"Đầu nhũ đã trướng đến mức này?" Cố ý hỏi.

Ngô Sở Úy rên lên một tiếng, mạnh mẽ cắn lấy cổ Trì Sính.

Độ ấm trong phòng vừa đốt lên, tiếng chuông di động liền vang.

Kỳ thật đã sớm biết sẽ có một lúc thế này, từ khi leo lên xe đã biết rõ, buổi tối hôm nay không có cách nào lưu lại đây. Chính mình tạo nghiệt, thì phải tự ăn hậu quả, Ngô Sở Úy sớm đã có tâm lý chuẩn bị.

Trì Sính đi ra ban công tiếp điện thoại.

Ngô Sở Úy mặt không chút thay đổi từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc bột, chuyên dùng để độc rắn, cậu biết Bình dấm nhỏ sẽ không ăn, vì thế mà yên tâm ném túi thuốc đó vào trong thùng rác buồng vệ sinh.

Toàn bộ quá trình đều lặng yên không một tiếng động, cho đến khi Trì Sính từ ban công trở về, Ngô Sở Úy vẫn như trước bảo trì một tư thế như vậy.

"Mẹ tôi lát nữa muốn tới đây." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy không nói hai lời, mặc quần áo cho tốt rồi liền đi ra cửa.

Trì Sính trong lòng đau xót, một tay kéo cậu lại, hung hăng ôm vào ngực.

"Tôi mắc nợ cậu, nhất định sẽ trả lại."

Ngô Sở Úy giật mình, quay đầu rời đi.

Hai mươi phút sau, Nhạc Duyệt đến đây, vào cửa liền hôn một cái ngay chỗ Ngô Sở Úy từng hôn qua.

Trì Sính không có đáp lại cái gì, lập tức đi vào phòng tắm tắm rửa.

Một câu "Dì chấp nhận con là con dâu rồi" Chung Văn Ngọc đã cho Nhạc Duyệt một khối kim bài miễn tử, Bình dấm nhỏ cuộn mình nằm cách đó không xa, thảnh thơi nhìn cô, như là một loại vô thanh khiêu chiến. Hơi ấm của Nhạc Duyệt đột nhiên giảm mạnh, cô chậm rãi hướng về phía Bình dấm nhỏ đi tới, ngồi xổm xuống, lấy từ trong bao ra một con chim sẻ ném cho nó.

"Ăn đi." Ôn nhu gọi.

Bình dấm nhỏ hất đuôi, ngửi cũng không thèm ngửi một cái, bộ dáng đặc biệt ngạo kiệt.

Thế mà lại không ăn a?! Nhạc Duyệt nhẫn nại dâng đến tận miệng của Bình dấm nhỏ.

"Vừa bắt được a, rất ngon đó."

Bình dấm nhỏ vẫn là không chịu để ý đến cô, ngoại trừ Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đút cho nó ra, cho dù là món ngon gì, nó cũng không ăn.

Kế hoạch này không thể thực hiện được, Nhạc Duyệt trong lòng không tâm, xem ra còn phải nghĩ ra chiêu khác để trị nó... Đang cân nhắc, tay nắm của phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng vặn mở, Nhạc Duyệt vội vàng đem chim sẻ nhét vào túi, vững vàng ngồi trên giường, làm bộ như cái gì cũng không làm.

Nửa đêm, thừa dịp Trì Sính ngủ say, Nhạc Duyệt vụng trộm đi vào buồng vệ sinh, đem chim sẻ vứt vào bồn cầu, bấm hơn mười lần mới trôi xuống.

Trì Sính ngủ rất cảnh giác, động tĩnh khác thường ở nhà vệ sinh khiến cho thần kinh hắn căng thẳng.

Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy đi vào buồng vệ sinh, cúi đầu nhìn vào thùng rác, một gói thuốc lẳng lặng nằm ở bên trong.

......

[End chương 94]

Vote đi a aaaa~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: