Chương 89: Mỗi Người Một Tâm Trạng
Trì Sính mới rời khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của Cương Tử.
"Rắn tìm thấy rồi."
Trì Sính mặt không đổi sắc theo lãnh đạo lên xe, lẳng lặng hỏi: "Tìm thấy ở đâu?"
"Quân khu."
Hai từ ngắn gọn, thời gian trầm mặc thật dài.
Lúc trước Trì Sính cũng đã suy xét qua loại khả năng này rồi, bởi vì bác hai của hắn nhậm chức trong quân đội, bộ đội cũng có trường dưỡng rắn, nuôi thả bên trong, có người trông chừng, khả năng bị phát hiện rất thấp. Nhưng ba hắn cùng bác hai luôn âm thầm tranh chấp nhiều năm, bác hai của hắn trong nhà không có con trai, vẫn nhìn Trì Sính rất thuận mắt, ước gì hắn không nên thân. Cho nên để cho ba hắn mở miệng cầu bác hai giúp đỡ chẳng khác này úp một cái chậu phân lên đầu mình, thừa nhận Trì Sính làm việc không đàng hoàng, hắn không biết dạy con.
Nhưng lần này Trì Viễn Đoan thật là bất kể giá nào, thà rằng không còn mặt mũi, cũng phải bắt Trì Sính hàng phục mình.
"Cậu làm sao phát hiện ra?" Trì Sính hỏi.
Cương Tử nói, "Hôm nay tôi ra chợ giao dịch, nhìn thấy có một tên tiểu thương bán một ý rắn con đặc biệt, hắn thấy tôi có ý muốn mua, liền vụng trộm nói cho tôi, nói là chủng rắn này rất quý, đều là từ bộ đội lấy ra. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là đám rắn kia của anh đẻ trứng, bộ đội vì muốn kiếm tiền quản lý nhân viên, thuận tiện lấy đi vài cái trứng bán qua tay tiểu thương."
"Được, tôi biết rồi." Trì Sính nói.
Cương Tử nói,"Kia tôi...."
Trì Sính lại theo thói quen treo máy.
Ngửa đầu tựa lên ghế, nhắm mặt lại trầm tư, muốn đem một đống rắn lớn hoàn hảo ra khỏi bộ đội, không phải là chuyện dễ dàng. Hiền tại làm rõ cùng Trì Viễn Đoan, đống rắn kia sẽ không còn đường sống, cho nên trước khi hắn có thể nghĩ được một kế sách vẹn toàn, còn phải day dưa cùng Trì Viễn Đoan, cố gắng tiêu trừ lòng cảnh giác của ông, tạo ra điều kiện thuận lợi hơn để xuống tay.
......
Cương Tử chân trước rời khỏi chợ giao dịch, Ngô Sở Úy chân sau liền đến.
Bước vào một cái lều lớn, ở bên trong đi bộ một chút, chỉ vào một con rắn cẩm ngọc hỏi, "Loại này năm nay bao nhiêu tiền?"
Ông chủ vươn ra hai ngón tay, "Ít hơn số này thì không bán."
"Qúy như vậy?" Ngô Sở Úy bĩu môi, "Bên cạnh có hộ bán 150."
Ông chủ trừng mắt, "Trọng lượng khẳng định không giống nhau! Nhóc con, cậu định lượng lại một chút, rắn của tôi nặng ký rưỡi. Cậu cứ đi khắp cái chợ này, tôi cam đoan giá tôi đưa ra chính là thực dụng nhất rồi."
Ngô Sở Úy cười ha hả đi về phía trước.
"Nhóc con, cậu muốn mua thịt rắn hay mua rắn cưng? Rắn cưng thì mời cậu sang bên này xem, vô cùng xinh đẹp."
Ngô Sở Úy nhìn qua một cách qua loa, liền thấy được một con lục mãng xà, nhưng trình độ rực rỡ so với Bình dấm nhỏ còn thua xa. Tuy rằng Ngô Sở Úy bị bệnh mù màu,, nhưng độ sáng bóng cùng độ sáng của da rắn, cậu vẫn có thể phân biệt được. Lục mãng xà thuần chủng như Bình dấm nhỏ, ở một khu vực thực sự là hiếm thấy.
Lại đi thêm một đoạn, vài rương thủy tinh hấp dẫn lực chú ý của Ngô Sở Úy.
Xem xong hàng giá rẻ cùng tạp chủng, lại xem là con rắn nhỏ này, tức khắc trước mắt liền sáng lên. Do bị ảnh hưởng nghề nghiệp, Ngô Sở Úy không có việc gì liền lên mạng xem mấy tư liệu về các loại rắn, đối với mấy loại rắn quý báu, Ngô Sở Úy đại đa số đều có thể phân biệt. Đồng thời nhìn thấy nhiều như vậy, lại nhìn lên tiểu thương quần áo đơn giản, trong lòng không khỏi lấp bấp kinh hải, hắn làm thế nào có thể có được nhiều giống rắn quý báu như vậy?
"Nhóc con, vừa nhìn liền thấy cậu là người trong nghề, đống rắn con ở chỗ này đều để mặc cho cậu chọn, không đáng giá cậu có thể đá tôi đi."
Ngô Sở Úy nâng một con rắn không có độc lên đặt trong lòng bàn tay xem xét, ánh mắt dò xét quét về phía tiểu thương
"Đống rắn này của ông là từ đâu đến?"
Tiểu thương thần bí cười cười, "Cậu không cần quan tân, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không lừa cậu."
"Tôi đây cũng không dám mua." Ngô Sở Úy lại đem rắn thả trở về, "Nếu như là thú hoang, cầm về nuôi cũng không sống được, thật phí phạm quá nhiều tiền."
"Cậu cứ yên tâm đi, tuyệt đối là thuần dưỡng!" Tiểu thương lời thề son sắt.
Ngô Sở Úy híp mắt, nhất quyết không tha, "Thuần dưỡng? Ai có thể dưỡng nhiều rắn quý như vậy? Khẳng định là buôn lậu tới!"
Tiểu thương sắc mặt rối rắm,"Nhóc con, cậu thật sự là tính muốn mua?"
"Vốn là tính muốn mua, nhưng ông lại che che dấu dấu, tôi thấy không đảm bảo, vẫn là quên đi." Dứt lời xoay người muốn đi.
Tiểu thương phía sau kêu một tiếng, "Cậu đợi một lát đã."
Ngô Sở Úy đứng lại, lộ ra một tia tươi cười không dễ phát hiện.
"Cậu đây thế nào cũng phải ép tôi nói ra sự thật a!"
"Cái gì mà gọi là ép ông a?" Ngô Sở Úy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Nếu ông đã đi mua này nọ, thứ kia lại lai lịch không rõ, ông dám mua sao? Huông chi động vật này lại không thể so với hàng hóa, nếu mang theo bệnh độc gì đó, rất là nguy hiểm a!"
Tiểu thương bất đắc dĩ thở dài,"Được rồi, cậu lại đây."
Ngô Sở Úy sát lại gần.
Tiểu thương lại đem lời nói nói cùng với Cương Tử lập lại cho Ngô Sở Úy thêm một lần.
......
Trở lại phòng khám, Ngô Sở Úy bị kích động đem việc này nói cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nghe xong cả kinh,"Ý của cậu là, đống rắn kia đã có manh mối?"
Dùng sức gật gật đầu.
"Nếu vậy công sức trước đây của cậu đều không phải tiêu phí hết rồi sao?" Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy nhăn mày,"Vì sao?"
"Cậu hiện tại gọi một cuộc điện thoại qua, đem chuyện này nói cho Trì Sính, để cho hắn tự nghĩ cách đem rắn ra không phải xong rồi sao? Dù sao hắn cũng là lợi dụng Nhạc Duyệt đến khi thuyết phục được ba hắn thả rắn ra, hiện tại bản thân hắn đã tìm được đống rắn kia, Nhạc Duyệt vốn không còn giá trị lợi dụng, chia tay là điều tất nhiên, mục đích của cậu không phải đã đạt được rồi sao?"
Ngô Sở Úy sắc mặt có chút không được bình thường.
"Việc này không thể làm như vậy."
Khương Tiểu Soái đùa giỡn một viên thuốc trong bàn tay, cố ý hỏi một câu.
"Cậu muốn làm gì?"
Ngô Sở Úy nghĩ tường tận, lẳng lặng nói: "Nếu tôi đem tình hình thực tế nói cho hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách đem rắn lấy ra, đến thời điểm mâu thuẫn giữa hắn và ba hắn lại tăng lên, đống rắn kia khó bảo toàn là sẽ không bị hạ độc thủ. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên âm thầm giúp hắn một phen, vừa đem đống rắn kia lấy ra, vừa đem ba hắn thành bên đuối lý, như vậy mới tiêu trừ được hậu hoạn."
Viên thuốc trong tay Khương Tiểu Soái bộp một cái đập lên trán Ngô Sở Úy.
"Cậu để tay lên ngực tự hỏi, cậu là muốn để cho hai người bọn họ chia tay à? Hay là muốn ở cùng một chỗ với hắn à?"
Ngô Sở Úy trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng kỹ xảo diễn cao siêu không chấp nhận được nửa điểm do dự.
"Vớ vẫn, đương nhiên là muốn hai người kia chia tay a!"
Khương Tiểu Soái bác bỏ một câu, "Vậy cậu bận tâm đến đống rắn kia làm cái gì? Lại muốn thay người ta phiền muộn, lại muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn, người ta với cậu có quan hệ gì a?"
Ngô Sở Úy vẫn căng người ra mà cãi chày cãi cối, "Tôi đây không phải là làm việc thiện tích đức? Lúc trước vẫn luôn ám toán hắn, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội bồi thường, không thể tranh thủ à?"
Khương Tiểu Soái tạm thời bỏ qua đề tài này, hỏi mấu chốt.
"Kế hoạch của Nhạc Duyệt bên kia còn tiến hành không?"
Ngô Sở Úy nhíu mày, hời hợt nói.
"Vì sao lại không tiến hành? Nếu thật muốn chia tay, cô nàng kia khẳng định sẽ tìm mẹ Trì Sính nói hộ cho. Đương nhiên là phải khiến cho Trì Sính căm thù cô ta đến tận xương tủy, như thế mới cắt được đường lui của cô ta!"
Khương Tiểu Soái hoài nghi nghiêm trọng, tình địch trong lòng Ngô Sở Úy đã sớm thay đổi người.
"Tôi nói trước một chuyện thực tế đi." Khương Tiểu Soái gõ gõ mặt bàn, "Các người là người dân bình thường, đối với một tiểu binh cũng không nhận thức, làm thế nào để mang rắn từ quân khu lấy ra?"
Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Khương Tiểu Soái tiến lại đây.
"Nhiều rắn con như vậy còn có thể thuận tiện đi ra, một đống rắn như thế sao lại không thể đem ra được?"
Nghe Ngô Sở Uy nói như vậy, Khương Tiểu Soái ngược lại có chút nghiền ngẫm.
Vì thế, hai người bắt đầu bí mật bàn mưu kế.
......
Trì Sính cùng Nhạc Duyệt là đi hai chuyến bay khác nhau để tới, đến nơi sau, Nhạc Duyệt được an bài vào ở trong khách sạn, Trì Sính cùng lãnh đạo di chuyển khắp nơi, đi cho có hình thức về, hắn mới hội hợp cùng Nhạc Duyệt.
Ăn xong cơm chiều, hai người lại lên đường tản bộ.
"Mẹ anh nói, qua một thời gian nữa cha mẹ hai bên gặp mặt, chuyện của chúng ta coi như đã được định xong."
Khóa miệng Trì Sính ngậm điếu thuốc, giữa đôi hàng lông mày lộ ra tia sáng âm u.
"Trở về rồi nói."
Ném tàn thuốc xuống, xoay người trở về khách sạn.
Nằm thoải mái trong bồn tắm lớn, hưởng thụ hương thơm của sữa tắm lướt trên làn da mềm nhẵn xúc cảm, khát khao một đêm chỉ thuộc về hai người, không có Bình dấm nhỏ phiền nhiễu, sẽ lãng mạn say lòng người đến mức nào a.
"Trì Sính, giúp em lấy áo ngủ vào với." Hướng ra ngoài hô một tiếng.
Không có ai trả lời, đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt phiếm một tầng ánh sáng mê man, trực tiếp đi ra khỏi bồn tắm lớn, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra nửa bộ ngực sữa, che khuất một phần nhỏ của đôi chân dài, lắc lắc cái mông khêu gợi ra ngoài.
"Trì Sính, anh không có nghe......"
Nói còn chưa xong, Nhạc Duyệt liền ngốc ngốc sững sờ tại chỗ.
Trì Sính giờ phút này cúi đầu nhìn, sờ trong tay, chính là Nhị Bảo mang trọng trách đến quấy rối – Bình dấm nhỏ!
"Nó không phải là không cùng anh tới đây sao?"
"Gửi tới, thú nuôi không thể mang vào khoang máy bay, vừa mới nhận lại."
Nói xong, liền hôn lên cái mỏ nhọn của Bình dấm nhỏ một cái, trắng trợn biểu đạt ý tứ đau lòng an ủi.
Nhạc Duyệt trong cơn giận dữ, không thể nhịn được nữa, nhưng vì bảo trì hình tượng, không để bại lộ bản tính chán ghét rắn của mình, cô vẫn cố kim chế, xoay người trở lại phòng tắm.
[End chương 89]
Nay bù hết dù mai thi gdcd nhưng nay bù bất chấp ạ vote vote đi mà~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro