Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80: Trò Chơi Tâm Nhãn

Buổi tối, Ngô Sở Úy một mình trong phòng nuôi rắn bận rộn làm việc, cổ chân đột nhiên bị cái gì cuốn lấy, cúi đầu nhìn xuống, tiểu Nhị bảo đang bò từ bắp chân của cậu, trườn lên trườn lên. Ngô Sở Úy kinh ngạc, vội vàng đem Bình dấm nhỏ ôm vào trong ngực, vui tươi hớn hở hỏi: "Sao mày lại tới đây?"

Trì Sính đốt một điếu thuốc dựa vào cửa, thân hình cao lớn khôi ngô che khuất cả một nửa ánh sáng.

Xa cách mấy ngày, lại nhìn thấy cái tên họ Trì không oán không thù cũng từng có đụng chạm da thịt với mình nào đó, Ngô Sở Úy đột nhiên có chút cảm giác không được tự nhiên, không thể nói rõ là vì cái gì.

"Thả nói xuống đi." Trì Sính nói, "Để nó tự chơi."

Ngô Sở Úy vừa đem Bình dấm thả xuống, nó lại theo ống quần trườn trườn đi lên.

"Nó không thích." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính đi hai bước lớn đến đây, một tay lôm lấy Bình dấm nhỏ đoạt ra khỏi lòng Ngô Sở Úy, nhắc tới trước mắt mình, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào nó, tràn ngập yêu thương răn dạy một tiếng, "Mày lại đi quấn người?!"

Bình dấm nhỏ quẩy đuôi bình bịch, đầu nhọn lắc lắc, nếu biết nói tiếng người có khi đã sớm mở miệng, tôi cứ quấn! Tôi cứ quấn lấy!...

Xem ra Nhị bảo ngày hôm nay không chịu nghe lời, Trì Sính đen mặt, tàn thuốc nơi khóe miệng hướng thẳng đến đầu Bình dấm nhỏ.

Rắn sợ nhất là khói, Bình dấm nhỏ cũng không là ngoại lệ.

Trong thoáng chốc, Nhị bảo lắc lắc thân mình thương tâm muốn chết rời đi.

"Đóng kín hết rương rắn của cậu lại, đừng để cho nó đi vào ăn rắn của cậu."

Ngô Sở Úy lúc này mới nghĩ đến, vội vàng đem mấy cái rương đóng lại.

Hai người ra ngoài tìm một chỗ mát mẻ ngồi, Trì Sính quay đầu nhìn về phía Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy vừa rồi hoạt động quá nhiều, lúc này ngồi xuống, mồ hôi như nước lăn xuống, toàn bộ thấm vào vạt áo trước.

"Ra mồ hôi nhiều như vậy sao?" Trì Sính dùng mu bàn tay lau lau hai má Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy theo bản năng né tránh, thản nhiên nói:"Đừng lau, càng lau càng nhiều."

Trì Sính càng muốn lau, hơn nữa toàn lau ở mấy bộ vị đặc thù như cổ, bên tai, xương quai xanh, trước ngực. Ngô Sở Úy vô cùng lo lắng đẩy tay Trì Sính ra, Trì Sính bắt lấy tay cậu nắm lấy, đôi môi mỏng cường tráng liếm mút vành tai Ngô Sở Úy.

"Đừng làm bậy." Ngô Sở Úy nhăn mặt nạt một tiếng, "Toàn là mồ hôi không, anh không có chê à?"

Đầu lưỡi Trì Sính liếm răng, âm u nói: "Tôi rất thích mùi mồ hôi trên người cậu, thời điểm cậu lên cơn cao trào trên mông đều là mồ hôi, ra giường phía dưới đều bị cậu làm ướt."

Hắn ta... Ngô Sở Úy mài răng, thật sự ghê tởm Trì Sính, "Mồ hôi cùng nước tiểu đều cùng một thành phần, có bản lĩnh thì anh đi uống nước tiểu đi!"

Mí mắt Trì Sính cũng không hạ một cái, "Cậu dám tiểu vào miệng tôi, tôi liền dám uống."

Trong quần Ngô Sở Úy run rẩy một trận, đứng dậy muốn đi, lại bị Trì Sính bắt trở về, gắt gao đặt trên băng ghế lạnh, ma trảo du ngoạn trên làn da đẫm một lần, Ngô Sở Úy liền yên lại.

Bảo bối trong quần đã bị cấm dục nhiều ngày dưới sự vuốt ve dốc lòng càng thêm ý chí chiến đấu sục sôi, gió đêm thổi mạnh qua mấy tán cây phát ra tiếng xào xạt nho nhỏ, Ngô Sở Úy trong lòng căng thẳng, gắt gao đè lại tay Trì Sính: "Dường như có người tới."

Trì Sính hoàn toàn không coi ra gì, "Yên tâm, bọn họ so với cậu lại càng không biết xấu hổ."

Lại một trận gió thổi qua, lá cây xào xạt, Trì Sính nhân cơ hội hù dọa Ngô Sở Úy, "Có người tới."

Ngô Sở Úy đang ở ranh giới bùng nổ, lại nghe nói như thế liền kích động, ngay tức khắc bắn ra, kêu to hỗn hển ức chế không được, lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ có thể đem mặt vùi vào hõm vai dày của Trì Sính.

Một phút đồng hồ qua đi, Ngô Sở Úy mới nâng đầu lên, thuận tiên lấy một điếu thuốc của Trì Sính, trầm mặc đốt.

"Đã mấy ngày rồi không gặp?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy thản nhiên trả lời,"Năm ngày thì phải."

"Thêm hôm nay là sáu ngày ." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy chăm chú hút thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày vải của Trì Sính, nói một câu không liên quan.

"Thuốc của anh hút ngon thật, bảy đồng một hộp cùng với bảy chục đồng một hộp quả nhiên không thể cùng một vị."

Bàn tay thô to của Trì Sính vùi vào mớ tóc ngắn của Ngô Sở Úy, quay đầu cậu lại đây, hỏi: "Trứng rắn bán chưa?"

"Chưa, vẫn chưa bàn ra được giá nào tốt, năm nay giá thị trường không được tốt lắm, so với cuối năm trước thấp hơn thật nhiều."

Hàm ý là, giúp tôi một tí đi! Tương lai tôi giàu lên rồi, anh không phải cũng được hưởng vinh quanh sao?

Trì Sính cười không đâu vào đâu, còn muốn cùng tôi chơi trò chơi tâm nhãn! Năm nay giá thị trường thế nào hắn còn không biết sao?

Ngô Sở Úy trong lòng u ám nói: Tôi biết anh rất thích chơi trò chơi tâm nhãn mà.

[End chương 80]

Nay bù xong aj~~~~~~ ta xin phép rút quân đây hẹn mai lại vác quân đánh típ -_^ vote cho nữ tướng quân đi ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: